365 Ngày Hôn Nhân

Chương 312




Lãnh Tử Tình bởi vì phải chăm sóc con trai, nên cũng không đến sân bay tiễn Hoa Bá, có lẽ chính mình cũng muốn cho Ada chút niềm tin đi!

Có điều Lãnh Tử Tình phải thừa nhận, không có Hoa Bá chăm sóc, cô thật sự là không quen nha!

Những lúc tĩnh tâm lại, khó tránh khỏi có thời gian nghĩ đến một người.

Thời gian quả thật là liều thuốc tiêu tán rất tốt rất tốt. Nó sẽ từ từ làm phai nhạt một số dấu vết, có lúc sẽ mơ hồ đến mức khiến người ta sinh ra ảo giác.

Nỗi nhớ nhung như ngọn lửa vô tình, đã cháy lên, thì rất khó dập tắt.

Lãnh Tử Tình cố gắng không để mình có vẻ quá cô đơn, cô nghe nhạc, lên mạng, làm việc nhà! Nhưng, vẫn sẽ có một khoảng thời gian rất ngắn lâm vào trạng thái đó.

Trên đùi đã có đến bốn vết bầm, là do cô tự nhéo mình.

Mấy ngày nay, "Cá cô đơn" dường như cũng về nước với Hoa Bá rồi vậy, không thấy tăm hơi.

Lãnh Tử Tình bắt đầu nhàm chán xem tin tức. Ma xui quỷ khiến liền nhập vào cái tên Lôi Tuấn Vũ Tập đoàn Kiêu Dương.

Hàng loạt tin tức xuất hiện. Có chính thức, có đồn thổi, có sự nghiệp, có gia đình… Những thứ này từ khi cô bỏ đi chưa bao giờ dám đụng đến. Nhưng hôm nay, tìm thế nào cũng không tìm thấy tin tức mình đào hôn. Chỉ có mấy tin, nói trong ngày cưới của Lôi Tuấn Vũ, cô dâu vì sự cố nên không gặp mặt người thân bạn bè. Lãnh Tử Tình không khỏi cảm khái, thực lực của Lôi Tuấn Vũ đúng là không nhỏ, ngay cả tin tức nóng hổi như vậy cũng có thể phong tỏa.

Ngây ngẩn ngồi đó, Lãnh Tử Tình đang nghĩ, vì sao Lôi Tuấn Vũ không thể đối với cô lương thiện một chút?

Di động đột nhiên rung lên, dọa Lãnh Tử Tình giật nảy mình, nhìn thấy là Hoa Bá, vết nhăn trên mặt cô mới từ từ giãn ra. Mấy ngày nay, ngày nào Hoa Bá cũng gọi điện về vài lần, ân cần hỏi han. Làm một ông chồng tốt đến mức thật khiến cô hổ thẹn nha!

"A lô, Hoa Bá, chẳng phải nói ngày mai sẽ trở về sao? Sao lại còn gọi điện thoại?" Lãnh Tử Tình không khỏi thầm oán. Anh càng như vậy, cô càng cảm thấy thiệt thòi cho anh quá nhiều.

"Tử Dạ, Tử Tử đã ngủ chưa?"

"Ngủ rồi."

"Bao giờ sẽ dậy?"

"Chắc cũng sắp dậy rồi." Vừa nói xong, chợt nghe thấy tiếng khóc gọi mẹ mơ hồ vì không nhìn thấy Lãnh Tử Tình của Tử Tử trong phòng trẻ.

"Dậy rồi dậy rồi." Lãnh Tử Tình vội vàng chạy qua, miệng còn không ngừng nói, "Mẹ đến đây, mẹ đến đây!"

Tiểu tử kia nghe thấy tiếng Lãnh Tử Tình, lập tức nín khóc.

"Được, em lập tức sắp xếp một chút đồ của em và Tử Tử, chuẩn bị cho chuyến đi khoảng nửa tháng, nửa giờ nữa anh về đến nhà." Ngữ điệu bình tĩnh của Hoa Bá dường như dự báo chuyện gì đó sắp xảy ra.

Không đợi Lãnh Tử Tình nói xong, Hoa Bá đã cúp máy. Lãnh Tử Tình vừa dỗ dành Tử Tử, vừa bắt đầu lo lắng. Hoa Bá vội vã trở về trước như vậy, lại bảo cô chuẩn bị đồ, sẽ không phải là Lôi Tuấn Vũ tìm đến rồi chứ?!

Trái tim ngủ yên hai năm đột nhiên đập gấp gáp. Sao đến lúc này hắn lại bắt đầu truy tìm cô chứ?!

Làm sao bây giờ? Lãnh Tử Tình nhất thời có chút không hiểu ra làm sao.

Đi tới đi lui mấy lượt giữa hai gian phòng, vẫn quên mất mình phải lấy thứ gì.

Hoa Bá mệt mỏi trở về, Lãnh Tử Tình liền hỏi phủ đầu: "Đã xảy ra chuyện gì? Trong nước anh đã gặp anh ta? Có phải anh ta tìm đến rồi không?"

"Không phải, em đừng lo lắng!"

Hoa Bá hai tay khoanh trước ngực, nhìn thần thái Lãnh Tử Tình có chút lo lắng, sau đó ngửa đầu nhìn đèn thật lâu, đi thẳng vào phòng vệ sinh, rửa tay rửa mặt.

"Vậy vì sao anh lại bảo em chuẩn bị hành lý? Anh mau nói đi!" Lãnh Tử Tình gấp đến độ dậm mạnh chân, đi theo vào phòng vệ sinh.

Tử Tử nhìn thấy Hoa Bá trở về thì lại rất vui, cười vui vẻ, ngồi trong xe tập đi ê a hướng về phía phòng vệ sinh nói chuyện.

Hoa Bá ra khỏi phòng vệ sinh, yên lặng nhìn Lãnh Tử Tình, nói: "Có một chuyện, anh cảm thấy phải cho em biết. Nếu không, anh cũng sẽ không an tâm."

"Chuyện gì?"

Lãnh Tử Tình nín thở, nhìn ánh mắt dè dặt của Hoa Bá, trực giác mách bảo chuyện này hẳn là có liên quan đến Lôi Tuấn Vũ. Nhưng cô thật sự không muốn suy đoán lung tung.

"Lôi Tuấn Vũ bị tai nạn xe, hai mắt bị mù rồi." Hoa Bá khẽ nói, ánh mắt không chớp chằm chằm nhìn Lãnh Tử Tình.

"......".

Trong đầu Lãnh Tử Tình nổ vang một tiếng, sau đó liền trống rỗng, hai mắt mờ mịt nhìn Hoa Bá, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Hồi lâu, mới phun ra một chữ: "Ừm."

Hoa Bá nhìn Tử Tử trên xe tập đi đã lê đến cạnh chân Lãnh Tử Tình, không ngừng kéo kéo quần cô, mà cô lại không hề phát giác, vì thế chân thành nói: "Cho nên, chúng ta về nước đi."

Lãnh Tử Tình cuống quýt cúi đầu, vừa định nhấc chân chạy lấy người, phát hiện Tử Tử dưới đất, vội vàng xấu hổ ôm lấy bé, đi vào phòng ngủ, còn tiện tay đóng cửa lại.

Hoa Bá biết, Lãnh Tử Tình muốn nhân cơ hội cho Tử Tử bú để cho bản thân yên tĩnh suy nghĩ một chút.

Nhìn thấy phản ứng của cô, anh cũng không dễ chịu gì. Anh biết, cô yêu Lôi Tuấn Vũ, nhưng, thực sự nhìn thấy sắc mặt cô, thật đúng là khiến anh đau lòng. Dù anh có làm tốt hơn nữa, cũng không thể so với Lôi Tuấn Vũ được! Đây có lẽ chính là yêu! Giống như Ada dù có tốt với mình hơn nữa, cũng không thể so với tình cảm của anh đối với Lãnh Tử Tình!

Lãnh Tử Tình ôm Tử Tử đi ra, Hoa Bá liền nói: "Không phải em nói muốn cai sữa cho Tử Tử sao?"

"Không cai nữa." Lãnh Tử Tình xấu hổ nói, "Bú nhiều sữa mẹ bé sẽ khỏe mạnh."

"Ừm. Nghĩ kỹ rồi hả?" Hoa Bá cười điềm đạm.

Lãnh Tử Tình yên lặng nhìn anh, nói: "Nghĩ kỹ rồi. Anh ta thế nào, không có liên quan đến em."

Trong mắt Hoa Bá lóe lên một tia khác thường, sau đó lại gật gật đầu, nói: "Em không cần vội trả lời. Suy nghĩ thêm vài ngày."

Nói xong, liền bắt đầu để đồ của Tử Tử về chỗ cũ.

Còn đồ đạc của cô lại không hề động đến.

"Này, Hoa Bá, sao anh chỉ thu dọn đồ của Tử Tử, còn của em thì sao?" Lãnh Tử Tình ôm Tử Tử, cau mày nhìn anh.

Tử Tử hiện giờ càng ngày càng nặng, cánh tay cô đã có chút mỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Hả? Chẳng phải anh để em suy nghĩ thêm vài ngày nữa sao?"

Tâm tư của Hoa Bá liền bị Lãnh Tử Tình nhìn thấu! Cô tức giận đặt Tử Tử vào trong lòng Hoa Bá, sau đó tiến về phía va ly của chính mình, không lâu sau, liền phục hồi nguyên trạng!

Như một nữ bá vương, Lãnh Tử Tình ra khỏi phòng ngủ: "Hoa Bá! Anh lại muốn làm gì phải không?"

Hoa Bá nhíu mày, giả ngốc, đùa với Tử Tử: "Tử Tử, con xem mẹ kìa, có giống cọp mẹ không? Gào…"

"Anh! Hoa Bá, anh mới là cọp mẹ ý!" Lãnh Tử Tình không khỏi bật cười.

"Cọp mẹ? Tử Tử, con xem ba có giống cọp mẹ không? Nếu ba là cọp, cũng phải là cọp cha chứ!" Nói xong câu này, Lãnh Tử Tình và Hoa Bá cùng lúc ngây người. Cả phòng khách chỉ còn lại tiếng cười khanh khách của Tử Tử.

Tiếng "ba" này thật chói tai như đánh vào miệng vết thương của Lãnh Tử Tình, xé rách sự ngụy trang mà cô vừa mới dựng lên…