7

Chương 1




   Edit: Một Vạn Năm Ánh Sáng

Ta tên gọi là Nam Bắc, hai mươi sáu tuổi. Cả đời ta chưa làm được chuyện gì vượt trội hơn người, cũng chưa làm qua chuyện nhỏ nhặt gì khiến cho bản thân nhớ mãi không quên, cuộc sống của ta bình thường mà vô vị, thật giống như một trang giấy trắng, đem giặt đi giặt lại như quần áo đến mười lần đem ra vẫn chỉ là giấy trắng không dấu vết.

Ta thường xuyên đi quán bar, quán bar kia mang một cái tên đầy ý vị sâu xa, tên 1999*. Quán bar này so với những quán bar khác cũng không có gì khác nhau. Tiếng người huyên náo, khói thuốc lượn lờ, DJ chơi bản nhạc ồn ào không dứt. Điểm khác thường nhất ở nơi này chính là ẩu đả. Quán bar này mỗi ngày đều có người đánh nhau, lưu manh nhỏ thì chỉ cần nhìn thấy đối phương không vừa mắt liền lập tức gây chuyện đánh nhau, hai bang phái lớn thì bởi vì đối phương nói chuyện bất kính liền động đao động thương. Cơ hồ mỗi ngày đều diễn ra một vài trường hợp khiến cho người ta kinh hãi, hơn nữa mỗi lần đều đánh đến hai bên đầu rơi máu chảy mới cam tâm, quả thực so với Hoàng Phi Hổ trong phim Hồng Kông còn muốn dũng mãnh hơn.

Kỳ quái chính là ông chủ quán bar này chưa một lần can thiệp, tùy ý để quán loạn đến gà bay chó sủa. Ông chủ quán bar một tháng có thể bị chộp tới cục cảnh sát “hỏi thăm” tới 128 lần, nhưng bởi vì cái gì cũng không biết, rất nhanh lại được thả ra. Như thế nhiều lần, cảnh sát cũng chẳng thèm để ý đến cái quán bar này nữa, thậm chí còn đem quán bar này liệt vào danh sách “Nơi tụ tập của những kẻ bị bệnh thần kinh mức độ cao”. Cảnh sát cho rằng tất cả những người đến quán bar này đều bị bệnh thần kinh. Có một lần còn nghi ngờ ông chủ quán bar là bệnh nhân từ trong bệnh viện tâm thần trốn đi ra.

Ông chủ quán bar có một con trai, tên Hứa Hạo, học lớp 11, thường xuyên trốn học đi đánh nhau, sau đó chạy tới quán bar nhà mình đảm nhiệm vai trò ca sĩ hát hò. Trong lúc đến còn kéo theo một dàn nữ sinh trang điểm xinh đẹp ăn mặc thời trang đi theo phía sau, người trong quán thường hay gọi các nàng là tịnh muội*. Quả thực là hoàn toàn có cơ sở, mái tóc túm màu hồng túm màu xanh trước tiên không nói đến, móng tay đủ các loại màu sặc sỡ cũng có thể bỏ qua, cái kia, ngay cả quần áo cũng là muốn màu gì có màu đó. Một đám người vừa tiến vào, làm cho mắt của ta cũng muốn hoa lên, để cho đám người kia đứng thành một hàng, hoàn toàn có thể so sánh với cầu vồng bảy sắc.

Ông chủ quán bar có một cái biệt danh, gọi là lão Đoá( bông hoa). Nguồn gốc của cái biệt danh này nói ra thì có chút buồn cười. Ông chủ tên thật gọi là Hứa Tả, nhưng bởi vì tếng phổ thông không được tốt, thời điểm giới thiệu tên với người khác luôn đọc thành “duo”*, một giọng nồng đậm tiếng địa phương, vì thế mọi người dứt khoát đặt cái biệt danh, kêu lão Đoá.

Ta cùng lão Đoá giao tình cũng không tồi, mỗi lần ta tới nơi này uống rượu hắn đều bớt chút thời gian cùng ta ngồi một lát. Khiến cho ta vui sướng nhất chính là hắn chưa bao giờ thu tiền rượu của ta. Ngay cả khi lần đầu ta tới nơi này uống rượu, hắn cũng chỉ tính một nửa giá tiền, cố ý đem tiền trả về cho ta, nói ta và hắn đều là bạn học, học chung trường cao trung và đại học. Vì thế ta vỗ vỗ bả vai lão Đoá ra vẻ xúc động, nói:

“Lão bằng hữu a lão bằng hữu, may mắn ngươi còn nhớ rõ ta, ta còn tưởng rằng ngươi sớm đã đem ta thành người qua đường, trộn lẫn trong biển người mờ mịt.”

Kỳ thực ta căn bản là không biết hắn, ta đây làm vậy bất quá chỉ là muốn giúp bản thân tiết kiệm chút tiền mà thôi.

Khi đó ta vừa tốt nghiệp cao trung liền nghỉ, lấy đâu ra bạn học đại học?  Về phần hắn nói cùng học cao trung, ta thao! Đúng là đồ nói láo! Hắn so với ta trước sau cũng phải hơn mười tuổi, làm sao có thể học cao trung cùng ta? Học cao trung với hiệu trưởng trường ta còn có vẻ dễ tin hơn.

Từ đó về sau ta liền thường xuyên tới quán bar của lão Đoá uống rượu, thỉnh thoảng còn cùng nhau ba hoa chuyện trên trời dưới đất, dần dần giao tình liền tốt hơn.

Có đôi khi ta cũng hỏi lão Đoá:

“Trong quán nháo loạn đánh nhau một đống, đều sắp trở thành cái võ đài, ngươi cũng mặc kệ. Nhi tử ngươi cũng không trông nom, hắn mới mười bảy tuổi, ở trong trường học ba ngày đã đánh nhau mất hai ngày, sau lưng còn thường xuyên có một đám tiểu muội đi theo, ảnh hưởng nghiêm trọng đến nội quy trường học, cũng không biết có thể học được bao lâu, ngươi liền nhận được điện thoại khuyên nhủ của hiệu trưởng. Ngươi nói vợ ngươi chạy theo nhân tình giàu có sang nước ngoài.

Nhi tử ngươi còn đang tuổi lớn ngươi lại không chiếu cố hắn, ngươi là muốn hắn lớn lên làm kẻ thất học hay sao?”

Lão Đoá dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Hứa Hạo phía trên, Hứa Hạo lúc này đang ở trên sân khấu ca hát, đám tiểu muội phía dưới kia đảm đương vị trí fan cuồng, cùng nhau thét chói tai và vỗ tay cho hắn. Hứa Hạo nhìn đến đám fan phía dưới cười đến phi thường đắc ý, hắn đang dùng tiếng Quảng Đông hát bài hát nổi tiếng của Trứ Trần “Ngày mai, hôm nay”.

Dưới bóng đèn phía trên đầu hắn rọi xuống mờ nhạt như một bóng ma, hắn say sưa ca hát, hoàn toàn không phát hiện bản thân đã hát lạc điệu. Bỏ qua tiếng hò hét bên tai, hắn nhẹ nhàng từ trên sâu khấu nhảy xuống, đi đến bên người lão Đoá, tầm mắt lại dừng trên người ta, ngả ngớn cười, giọng điệu lưu manh mở miệng hỏi:

“Bạn hữu, ngươi có thuốc lá không?”

Ta ngẩng đầu nhìn Hứa Hạo, hắn đang dùng ánh mắt của một vị vua chúa xem ta như ăn mày mà đánh giá, bên tai tiếng người nói ồn ào, ánh đèn loè loè toả sáng.

Ta nghĩ nghĩ, cuối cùng lương tâm cũng không cho phép, lương tâm của ta nói cho ta biết, giết hại một bông hoa của tổ quốc chính là hành vi nối giáo cho giặc đầy tội lỗi, vì thế phi thường thành khẩn nói cho hắn biết:

“Tiểu hài tử hút thuốc đối với thân thể không tốt.”

Hứa Hạo nghe xong lời này liền sửng sốt, một lát sau đối với lời nói của tôi mới kịp phản ứng, cười nhạt nói:

“Ta nhìn bộ dạng ngươi tuổi tác chắc cũng chỉ bằng ta.”

Phía sau hắn, một đám tiểu muội cũng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ta, ta dựa theo yêu cầu, lấy ra một điếu thuốc đưa cho Hứa Hạo:

“Ca là người trưởng thành, so với ngươi lớn hơn hai tuổi.”

Hắn quay qua hỏi lão Đoá cái bật lửa, châm điếu thuốc xong liền kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh ta:

“Anh bạn, anh có bạn gái chưa?”

Ta cười cười:

“Ngươi hỏi làm gì?”

“Đến đến đến, nhìn xem các tiểu muội của ta ngươi vừa ý ai, ta đây giới thiệu cho ngươi.”

Hứa Hạo đột nhiên đứng dậy kéo đám tiểu muội tới, dương dương tự đắc mở miệng nói:

“Đây là tình nhân của ta, đây là tình nhân dự bị của ta, đây là vợ hai của ta, đây là tiểu thiếp của ta,……”

Ta mở miệng  cắt ngang màn giới thiệu của hắn:

“Cùng ta có quan hệ gì?”

“Quan hệ rất lớn a!”

Hắn trừng mắt nhìn ta:

” Ta hiện tại đang cao hứng, quen biết chính là có duyên, cho nên ta quyết định đem tiểu thiếp tặng cho bạn hữu là ngươi, từ nay anh bạn chính là người đã có vợ nha.”

Lão Đoá nghe xong đập bàn đứng lên, trừng mắt nhìn Hứa Hạo nói:

“Cha ngươi có bệnh à! Lại sinh ra thằng con ngu như ngươi!”

Ta vừa định cười, bên tai liền truyền đến tiếng rống giận của Hứa Hạo, chỉ nghe hắn kiêu ngạo mà rống trả về một câu làm ta cười không nổi:

“Ta thao!! Cha của ngươi mới có bệnh! Cả nhà ngươi đều có bệnh! Ngươi cái thứ bệnh thần kinh! Sau này sinh ra nhi tử lớn lên cũng sẽ bị bệnh thần kinh! Ngươi cái đồ ngốc X! Ngươi không xứng làm ba ba của ta!!”

____________

*1999: ( không biết nó có ý nghĩ như thế nào).

*Tịnh muội: ý chỉ những cô gái ăn mặc trang điểm sặc sỡ.

* Tên của Hứa Tả đọc là ” Xǔ zuǒ ” ” zuǒ”  ổng lại đọc thành ” duo ” = hoa ( chính xác là đọc duǒ, nhưng ở đây ý tác giả muốn nói là ổng đọc không rõ).