818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 38: Phó bản [Thập]




Edit Băng Di

Lúc đó Từ Trường Lâm đã xuất phát đến nơi Chu Kì Lân hạ trại, Tiết Trạm sớm nhận được tin ra chào đón.

Từ Trường Lâm đi xuống xe ngựa, cười mỉm chắp tay: “A Trạm huynh.”

Tiết Trạm xuống ngựa: “Cuối cùng Trường Lâm cũng đến. Nếu ngươi không đến chúng ta cũng phải nhàm chán ngồi đếm kiến rồi!”

Chu Kì Lân nghênh diện đi tới, Từ Trường Lâm chắp tay hành lễ: “Hạ quan tham kiến Quốc công gia.”

“Như thế nào lại là Từ đại nhân đến?” Chu Kì Lân không biết gốc rễ sự việc, liền hỏi một câu thuần túy như vậy, hỏi xong phát hiện ý cười trên mặt Từ Trường Lâm thiệt sâu sắc, Tiết Trạm bên kia có tám cái chân cũng đang muốn chuồn mất.

“Việc này nên hỏi thế tử mới đúng.” Từ Trường Lâm cười vừa hướng sang Tiết Trạm vừa chắp tay.

Tiết Trạm buộc lòng phải ngượng ngùng dừng chân lại.

Chu Kì Lân tảo mắt qua lại, lập tức cảm thấy nhức đầu.

Từ thái phó, đó là ai? Lão sư của Hoàng Thượng, đệ nhất nội các, thủ lĩnh văn thần, đích trưởng tôn của lão được bồi dưỡng để đảm đương người kế tục lão, kết quả bị lừa đi làm sứ thần! Đắc tội ngôn quan ngự sử thì thôi, đem thái phó đắc tội, còn đắc tội động vào người nối nghiệp, Chu Kì Lân có thể tưởng tượng, Từ thái phó phỏng chừng sẽ không để yên.

Đối với việc này Tiết Trạm kỳ thật cũng vô tội, chẳng qua là trong mật thư hắn chỉ nói ra một câu như vậy, không nghĩ tới Chu Lệ thực sự phái Từ Trường Lâm đến nha! Từ lúc nhận được tin tức đến bây giờ, hắn vẫn cảm giác phía sau gáy chim bay đầy đầu, ríu ra ríu rít bảo: ‘hối hận không? hối hận không?’

“Ta nói không phải là ta cố ý, Trường Lâm tin sao?” Tiết Trạm vươn ngón trỏ, vẻ mặt chân thành: “Ta chỉ nói ra một câu như vầy: phải chi có sứ thần tinh thông tính toán, tinh thông ngôn ngữ ngoại bang như Trường Lâm vậy thì tốt quá,  chỉ một câu như vậy, ta thật không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ phái chính chủ là ngươi đến.”

Từ Trường Lâm cũng là liếc mắt chân thành: “Ta nói ta nghiên cứu ngôn ngữ ngoại bang chẳng qua chỉ là nhàm chán A Trạm tin sao?”

Tiết Trạm vuốt mặt, trong lòng mặc niệm, học tức giận chính là học tra, hắn đang học tra sao? Không phải, cho nên hắn không tức giận.

Chu Kì Lân ho nhẹ một tiếng, vung tay lên liền có một đội hoàn mỹ bước ra khỏi hàng, nói: “Bọn họ sẽ ở chỗ không xa bày trận, nếu tình huống không đúng, chỉ cần Từ đại nhân phát tín hiệu, sẽ ngay lập tức đuổi tới.”

Từ Trường Lâm chắp tay tạ ơn.

Tiết Trạm chỉ vào mặt mình: “Bọn họ đều nhận biết khuôn mặt này, ta đi đàm phán không có lợi, Bất quá Trường Lâm yên tâm, ta bảo Ngô Dụng đi theo ngươi, có thể hộ ngươi chu toàn.”

Nếu tự hắn há mồm đàm phán tuyệt đối là hảo thủ, nhưng có tầng thân phận võ tướng này, đi chính là dùng dao mổ trâu đi giết gà.

“Đàm phán tối kị nhất là nóng vội, ngươi phải có chuẩn bị trong lòng.” Ngụ ý của Chu Kì Lân chính là chỉ có thể tính toán lâu dài, dù sao bọn hắn không gấp.

Từ Trường Lâm hiểu được điểm ấy, chắp tay: “Hạ quan hiểu được.”

Lần đàm phán này kéo dài vài ngày, Từ Trường Lâm dốc sức tỏ vẻ hắn không vội.

Ngươi nói Đại Minh xé bỏ hiệp ước thương mại, ta nói người Khương ngươi thao binh xâm phạm biên giới. Đồ của ta ba thôn trấn chẳng lẽ là giả? Người thường có thể phạm vào tội ác đồ thôn như thế sao? Bị buộc? Ha hả chẳng lẽ còn có người lấy đao để trên cổ bọn họ bảo bọn họ đồ thôn? Giết người? Chẳng lẽ các ngươi có thể xâm phạm biên giới đồ thôn trấn Đại Minh ta, lại không cho chúng ta giết địch báo thù? Khi dễ triều đình Đại Minh ta chết cả rồi sao? Phục kích? Ha hả, đánh giặc chú ý tiên cơ, chúng ta chiếm tiên cơ trước thì làm sao? Vậy các ngươi chẳng lẽ không chiếm sao? Không chiếm? Ha hả, một lời không hợp liền thao binh xâm phạm biên giới, một lời không hợp liền liên hợp tam quân xuất binh, trước khi mắng chửi người khác tiểu nhân phải kiểm điểm chính mình!

Chuyện tính toán trong lều mọi người thấy không rõ, nghe không được, nhưng xem chừng không có động tĩnh như vậy thì Từ Trường Lâm cũng không xuống dốc hạ phong, nhưng cũng không chiếm thượng phong, vẫn còn giằng co.

Lại là nói chuyện vài ngày, từ nói việc ai đúng ai sai trước đó nói tới bồi thường thiệt hại hiện tại.

Người Khương yêu cầu bồi thường, hai bên đều có sai, hàng mậu dịch trước đó đâu? Đem chênh lệch giá bổ sung cho đủ, được chứ?

Tác-ta, Ngoã Lạt cũng cắm một cước, nói bọn họ xuất binh tổn thất lương thảo, vân vân.

Từ Trường Lâm vân vê góc áo, một bộ thái độ vân đạm phong thanh, nói đến bồi thường, ba thôn trấn vô tội của Đại Minh ta chịu liên luỵ, không cần bổ sung vài thứ trùng kiến thôn trấn sao? Đại Minh ta thâm minh đại nghĩa, biết được năm nay bộ lạc mạc nguyên liên tục gặp tai hoạ, mọi nhà cũng không sống khá giả, thì là bồi thường vàng bạc, mượn chênh lệch giá phía trước bổ sung đi! Về phần Tác-ta, Ngoã Lạt bên này, Từ Trường Lâm một câu: là Đại Minh ta bảo các ngươi tới sao? Các ngươi không xin không thỉnh, khiến cho chúng ta hưng sư động chúng, kinh phí còn không có chỗ bù vào đâu!

Khẩu chiến đàn nho, biện luận tứ phương, ngôn ngữ ngoại bang không ngừng tung bay làm cho bọn nó cũng phải mắt mờ choáng váng đầu, nhưng Từ Trường Lâm thông thuộc ba loại ngôn ngữ, lấy một địch ba, lại còn áp cho đối phương cùng từ mới gọi là tuyệt sắc!

Trải qua bốn ngày ba đêm, đàm phán chấm dứt, Từ Trường Lâm hồi trình đem kết quả bàn giao, quay đầu liền ngủ một ngày một đêm mới tỉnh.

Đợi hắn tỉnh lại, người Khương, Tác-ta, Ngoã Lạt, ba phương đã đều lui binh trăm dặm, Hùng Sư doanh, Hổ Báo Doanh cũng dỡ trại trở về thành.

Nguy cơ của Thành Ly Sơn xem như đã giải, nhưng người Khương, Tác-ta, Ngoã Lạt bên kia mới bắt đầu.

Ba phương chó dữ thương lượng tiến đến ăn chia thịt, không không ngờ con chó dữ tới trước bị thợ săn đánh gảy chân, sau khi thấy không chiếm được thứ tốt, quay đầu hợp lại dứt khoát đem phần của con chó dữ gãy chân kia đoạt lấy. Đoạt quang minh chính đại. Đoạt đúng lý hợp tình! Nếu người Khương các ngươi không dẫn đầu, chúng ta sẽ đến sao? Mùa đông lớn như vậy còn để cho bọn họ phải đến đây thì phải cấp cho chút thịt chút tiền chứ!

Tin tức truyền đến, Địch Chân không phải không có bất ngờ, bộ lạc mạc nguyên làm theo ý mình chỗ nào cũng có, hôm nay ngươi đánh ta ngày mai ta đánh ngươi, có đánh thành một đám cũng là chuyện bình thường, huống chi trong năm còn tai họa liên miên như vậy, không muốn người một nhà chết cũng chỉ có để cho người khác chết.

Tiết Trạm chép miệng nhìn Từ Trường Lâm.

Từ Trường Lâm uống ngụm trà, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ là trộm tìm cơ hội ám chỉ với Tác-ta, Ngoã Lạt oan có đầu nợ có chủ mà thôi.”

Dăm ba câu đã châm ngòi người ta đấu tranh nội bộ, còn gọi ‘mà thôi ’? Ngươi quá trâu bò rồi!

Nguy cơ ngoài thành đã giải, bên trong thành lại vẫn còn phiền toái.

Lưu Chư Tề cùng đồng lõa liên can của hắn bị hạ ngục, nhân số nhiều, Thành Ly Sơn to lớn lập tức không còn lấy một văn thần có thể xử lý chính vụ.

Đừng xem Địch Chân khí chất nho nhã tựa như một văn thần, nhưng hắn thật sự ở từ trong bụng mẹ đi ra chính là võ tướng nhà nòi, học đòi văn vẻ cũng chỉ làm cho ra dáng, nếu thật sự bảo hắn đi xử lý chính vụ công văn, ha hả, bảo đảm hắn khóc cho ngươi xem.

Chu Kì Lân cũng là không có khả năng.

Tiết Trạm trực tiếp giả chết.

Kỉ Cương là Cẩm y vệ đồng tri, Cẩm y vệ thì thanh danh phong bình, bảo hắn đến xử lý chính vụ công văn, đám tiểu quan mới phỏng chừng có thể bị hù dọa cho sợ tè ra quần.

Nhưng Thành Ly Sơn lớn như vậy phải có người quản nha, dù sao vẫn không thể tê liệt được. Về sau bốn người không hẹn mà cùng nhìn về phía văn thần duy nhất bên trong bọn họ.

Từ Trường Lâm cố gắng ngăn chặn dục vọng thô bạo chửi ầm lên, mặc niệm: bọn họ người đông thế mạnh, ta địch không lại, nhịn!

Có người gánh vác trách nhiệm, Địch Chân bắt đầu ngứa tay.

Sau gáy Tiết Trạm lạnh run, hai mắt cảnh giác theo dõi hắn: “Để làm chi?”

Địch Chân vân vê y bào: “Chúng ta nói chuyện.”

” Chúng ta không có gì hay để nói!” Nói xong xoay người bước đi, không ngờ Địch Chân sớm có chuẩn bị đánh mắt ra hiệu cho đám thân binh ngoài cửa, lập tức cả đám đứng thẳng, dựng trường mâu tua tủa.

Chóp trường mâu sắc bén, mũi nhọn lóe lóe lạnh lẽo, Tiết Trạm hút một ngụm khí lạnh, bị bức lui từng bước, một bước lui này, cửa sổ đã bị đóng.

Địch Chân đi ra phía sau bình phong lấy ra một cây mộc côn thô như cánh tay đứa bé, tay phải cầm gõ gõ vào lòng bàn tay.

Tiết Trạm nhảy đến đầu kia căn phòng.

“Mộc côn hoàng hoa lê này là lão Hầu gia giao cho ta, ngươi hẳn là nhận biết.”

Há lại chỉ là nhận biết nha, quá quen biết! Nhìn thấy mộc côn này cả người Tiết Trạm đều đau!

“Cái này, Địch bá bá, Địch đại gia, Địch mỗ mỗ, ta thương lượng được không? Cầm ở trong tay thứ của người chết không tốt lắm đâu? Ta đem nó ném đi giúp ngài nhé?”

“Ném đi? Ném đi thì ta lấy cái gì thu thập ngươi?!”

Nói xong bước xa một bước múa côn vung lên, thế tới rào rạt, Tiết Trạm thần tốc tránh ra, khiến  cho bộ trà cụ bằng sứ trắng bên cạnh nguy rồi. Thế côn đi quá mau, mảnh nhỏ của trà cụ còn bắn ngược lên tường, sau đó rớt xuống đất trực tiếp thành vụn phấn.

Ánh mắt Tiết Trạm trợn tròn: “Đậu xanh rau má! Tử hồ ly ngươi thật sự làm tới!?”

Địch Chân cười, lại: “Ba ngày không đánh thì ngươi lên xà lật ngói! Dụ dỗ Quốc công gia dạ tham Bố chính sử! Dụ dỗ Quốc công gia độc sấm thành địch! Lừa trưởng tôn của thái phó đảm đương sứ thần!”

‘Phanh! ’‘Răng rắc! ’‘! ’‘Rầm! ’

Tình hình trong phòng nhìn không thấy, nhưng từ thanh âm nặng nề nghe được phỏng chừng vô cùng thê thảm.

Đám thân vệ của Địch Chân đứng ngoài cửa ngươi xem xem ta, ta nhìn nhìn ngươi, rụt lui cổ cảm thán: năm xưa ai nói Hầu gia đối với bọn họ thiết diện vô tư, hiện tại mới biết được đó tính là cái gì? Hầu gia chúng ta chửi chết diêm vương!

Tin tức tiết lộ, Từ Trường Lâm bận công vụ cũng không xem, Kỉ Cương phạm nhân cũng không thẩm, vội vàng chạy tới thì thấy tinh binh trang bị hoàn mỹ đứng đầy sân, lại nghe tiếng vang trong phòng.

Nguyên bản là tới xem diễn Từ Trường Lâm nuốt nước miếng: “Sẽ không hại đến mạng người chứ?”

Kỉ Cương cũng đến đây xem diễn trầm ngâm một tiếng: “Hẳn là sẽ không. Địch Hầu gia xưa nay vốn có chừng mực. Sẽ không đánh chết thế tử.”

Sẽ không đánh chết, nhưng ai dám nói sẽ không đánh cho tàn phế? Hảo hung tàn!

Chu Kì Lân nghe thấy cũng tới rồi, nhấc chân đi vào tiểu viện.

Thân vệ tiến lên chắp tay: “Hầu gia chúng ta có chuyện quan trọng thương lượng cùng thế tử, không tiện gặp khách, còn thỉnh Quốc công gia bao dung.”

[Bùm] [Bùm] [Rầm]

Tiếng vang trong phòng còn đang tiếp tục, Chu Kì Lân nhíu mi: “Tránh ra.”

Thân vệ chắp tay: “Còn thỉnh Quốc công gia dừng bước.”

Chu Kì Lân liếc hắn, nhấc chân từng bước.

Thân vệ bị phá thông, người còn lại ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều tránh ra.

Kỉ Cương cùng Từ Trường Lâm vội tiến vào.

Chu Kì Lân một cước đá văng cánh cửa.

“... Tử hồ ly, nếu ngươi còn tiếp tục đánh ta thì đừng trách ta không nể tình đánh trả~ đậu moá!”

” Đánh trả? Ngươi còn dám đánh trả? Dưới tay lão tử mấy chục vạn tinh binh, còn thu thập không được ngươi?! Xuống dưới, ngươi xuống dưới cho lão tử!”

“Không xuống! Có bản lĩnh đi đánh cha ta đi nha, khi dễ một tiểu bối như ta thì tính cái gì hảo hán?!”

” Cha ngươi tính cái mông! Cứ đánh ngươi!”

Đi vòng qua một vùng toàn tay gãy chân gãy của ghế dựa bình phong, hướng vào phía trong thăm dò, chỉ thấy Tiết Trạm tay chân cùng sử dụng đu ở xà ngang, Địch Chân dẫm trên ghế nát cầm mộc côn thô như cánh tay trẻ con đang đâm chọc.

Từ Trường Lâm cười muốn té ngã.

Kỉ Cương quay đầu, nhưng từ bả vai run rẩy nhìn ra phỏng chừng cũng là cười không nhẹ.

Trong mắt Chu Kì Lân hiện lên ý cười, lập tức thần sắc nghiêm lại, ho nhẹ một tiếng: “Có việc hảo thương lượng, Địch Hầu gia không cần động khí lớn như thế?”

Nét mặt già nua của Địch Chân đỏ lên, hạ ghế sửa sang lại dáng vẻ: “Làm cho các vị chê cười rồi.” Quay đầu thấy Tiết Trạm còn bò ở xà ngang, lập tức trừng: “Nếu không xuống dưới thì đừng xuống nữa!”

Tiết Trạm nhảy xuống, xoa cái mông, nhếch miệng nhe răng, cà nhắc cà nhắc lại đây, miệng còn hùng hùng hổ hổ: “Lão tử đều bị đánh cho tàn phế!”

Địch Chân liếc ngang: “Ai là lão tử?!”

“... Ngươi là lão tử.” Tiết Trạm một bộ tiểu tức phụ gặp cảnh khốn cùng.

Địch Chân lúc này mới vừa lòng hướng về phía cả đám Chu Kì Lân chắp tay: “Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, các vị thỉnh.”

Tầm mắt Chu Kì Lân ở trên người Tiết Trạm lung lay hai vòng, quay đầu: “Hầu gia thỉnh.”

Hai người nhấc chân đi ra ngoài, Kỉ Cương đến bên cạnh Tiết Trạm lấy chân đá tới, Tiết Trạm nhảy ra, lại bị Từ Trường Lâm sớm chờ ở một bên cầm cây quạt chọt chọt.

Tiết Trạm lập tức gào lên, che chỗ bị thương: “Cút! Đều cút cho ta! Mượt mà thẳng tắp cút!”

Một chân đã muốn bước ra cửa, Địch Chân quay đầu.

Kỉ Cương đứng thẳng, Từ Trường Lâm tay để bên môi ho nhẹ: “Thế tử sợ là bị thương không nhẹ, hạ quan bảo đại phu sang đây.”

Địch Chân phất tay: “Không cần, tiểu hỗn đản này da dày đánh không chết, để cho hắn bị thương đi, đau hai ngày cho hắn biết giáo huấn!” Nói xong trừng Tiết Trạm một cái: “Đem phòng ở thu dọn sạch sẽ.”

“Dựa vào cái gì?! Cũng không phải ta đập bể!”

Địch Chân vung gậy: “Ngươi thu hay không thu?”

“... Thu! Thu thập!” Tử hồ ly ngươi chờ cho ta! Quân tử báo thù mười năm không muộn, lão tử báo thù trăm năm không muộn! Chờ ngươi tắt thở, lão tử lột hết lông hồ ly của ngươi!

” Thu dọn không xong không cho phép ăn cơm!”

Tiết Trạm: “.......” Lão tử đốt sạch trơn luôn!

Chúng thân binh: Cái gì thù, cái gì oán mà ghê vậy?