A Hạnh

Chương 26: Tái giá




Sáng sớm hôm sau A Hạnh vẫn lấy cớ đi chợ mua thức ăn để đến cửa hàng của Vương lão bản. Vương lão bản đã sớm đứng ở cửa chính chờ nàng. Thấy bóng dáng nhỏ gầy liền vội vã cười nghênh đón nàng vào bên trong. Hôm qua ông đã tốn cả một đêm để viết ra hiệp ước cho A Hạnh. A Hạnh xem một chút, hiệp ước Vương lão bản làm rất cẩn thận, điều khoản bảo đảm lợi ích của hai bên, quyền lợi và nghĩa vụ của hai bên đều rõ ràng, rất công bằng. A Hạnh bội phục với Vương lão bản từ trong lòng, giao kèo chặt chẽ cẩn thận như vậy, nàng kiếp trước làm sinh viên đại học còn chưa chắc đã viết ra được. Nàng đối với năng lực làm việc của Vương lão bản càng thêm yên tâm.

Hai bên ký kết giao kèo, ấn dấu vấn tay. A Hạnh dưới ánh mắt trông đợi của Vương lão bản lấy bản vẽ ra. Cùng ông giảng giải nguyên lý chuyển hướng của xe ngựa bốn bánh. Vương lão bản xuất thân chính là làm xe ngựa, lại nghiên cứu xe ngựa bốn bánh lâu như vậy cho nên chỉ một chút liền sáng tỏ, vẻ mặt tràn đầy hứng khởi, vỗ mạnh đầu nói: "Thì ra cũng không phải quá phức tạp, vậy mà ta cũng không nghĩ ra!" Ông nhìn về phía A Hạnh với ánh mắt sùng bái một cách rõ ràng: "A Hạnh cô nương tuổi còn nhỏ như vậy lại có thể nghĩ ra biện pháp tuyệt diệu như thế, cô nương thông tuệ thế gian thật là hiếm thấy, có thể lọt vào mắt xanh của cô nương cùng người hợp tác thật là vinh hạnh ba đời của Vương mỗ!" Vừa nói ông vừa hướng A Hạnh khom lưng vái một cái thật sâu.

A Hạnh vội đứng lên hướng đối phương đáp lễ nói: "Vương đại thúc chớ nói như vậy, chúng ta là hợp tác, A Hạnh chỉ là ra một cái chủ ý, xe ngựa bốn bánh muốn hoàn thiện vẫn là phải dựa vào Vương đại thúc, hy vọng sau này chúng ta cũng có thể hợp tác trong vui vẻ như thế!"

Vương lão bản cam đoan nói: "A Hạnh cô nương xin yên tâm, Vương mỗ làm ăn cho tới bây giờ quý nhất chính là chữ tín, phương diện tiền bạc Vương mỗ nhất định sẽ ghi chép rõ ràng, tuyệt đối sẽ không để cho cô nương chịu thiệt!" A Hạnh thấy được khuôn mặt đầy thành ý ông thì thêm một phần tín nhiệm đối phương.

Tiếp theo hai bên ước định thời gian gặp mặt sau này, A Hạnh đương nhiên không thể để cho ông tới cửa tìm nàng, cho nên đáp ứng khoảng thời gian này hằng ngày mỗi buổi sáng sẽ tới một chuyến, nếu như kỹ thuật chuyển hướng có gặp khó khăn gì còn có thể tham khảo ý kiến của nàng.

Sau khi thương nghị xong, A Hạnh giao bản vẽ cho hắn, liền đứng dậy cáo từ rời đi.

* * * * 

Sau khi ăn trưa xong A Hạnh theo lời của phụ thân sang nhà Tiểu Hỉ.

Phụ thân Tiểu Hỉ làm việc ở xưởng gần đây, tiền công có thể nuôi sống người trong nhà, hơn nữa bình thường Tiểu Hỉ cũng có thể làm một ít việc may vá giúp sửa chữa đồ dùng cho nên hoàn cảnh kinh tế so với nhà A Hạnh khá hơn chút. Phòng cũng lớn hơn một chút so với A Hạnh. Nhà bọn họ bốn miệng ăn, Tiểu Hỉ còn có một em trai.

Tam thẩm, mẹ của Tiểu Hỉ là một phụ nữ hơn 30 tuổi, vừa nhìn đã biết là người cần cù giỏi giang. Thấy A Hạnh tới còn lấy ra chút đậu phộng làm quà ăn vặt chiêu đãi A Hạnh.

Em trai Tiểu Hỉ ở bên ngoài chơi với một tiểu hài tử khác, Tiểu Hỉ và A Hạnh thì ngồi ở bên cạnh xem Tam thẩm may y phục. Cổ đại không có máy may, y phục đều dựa vào từng đường kim mũi chỉ mà làm thành, A Hạnh nhìn Tam thẩm khâu từng mũi kim rất thuần thục, trong lòng bội phục.

Tiểu Hỉ ở một bên cười nói: "Thế nào, nhìn rất ngạc nhiên đúng không! Ai bảo trước kia ngươi không nghiêm chỉnh theo tỷ tỷ của ngươi học làm y phục. Tỷ tỷ của ngươi thương ngươi, chuyện gì cũng thay ngươi làm, bây giờ tỷ ấy đã lập gia đình, không có ai dựa vào, chịu khổ đi!" Vừa nói vừa che miệng cười hì hì.

Như vậy càng tốt, nếu như là A Hạnh trước kia cái gì cũng biết làm, vậy thì nàng bây giờ phải làm sao? Trong lòng A Hạnh thầm nghĩ.

Tam thẩm ở bên cạnh liếc con gái một cái: "Ngươi cũng không cần cười A Hạnh, y phục của ngươi may cũng không tốt được bao nhiêu, về mặt thêu thùa may vá sau này ngươi có khi bị nhà chồng chê cười cho xem, ngươi còn không nhanh chóng học cho tốt, chưa tới mấy tháng nữa sẽ phải gã ra khỏi cửa!"

A Hạnh nhìn Tiểu Hỉ cười, nháy mắt mấy cái: "Đến lúc đó may y phục cho phu quân, tay áo cái dài cái ngắn." Tiểu Hỉ mặt đỏ lên, nhào qua chọc vào hông của A Hạnh: "A Hạnh, ngươi được lắm, lại dám chê cười ta, ngươi không phải cũng có một ngày như vậy sao đến lúc đó ngươi còn không bằng ta!"

A Hạnh cười cầu xin tha thứ, hai cô gái ở trên giường cười đùa lăn qua lăn lại. Tam thẩm cười giảng hòa: "Được rồi, cũng đã là cô nương lớn như vậy, thế nào lại giống như tiểu hài tử chơi đùa ồn ào như thế, để cho người khác thấy được sẽ bị chê cười!"

Lúc này Tiểu Hỉ mới buông tay ra, nhưng mà tóc và y phục đều rối loạn. Tam thẩm lập tức nói: "Còn không đi sửa sang một chút, là một cô nương, bộ dạng này thành ra cái gì?"

Tiểu Hỉ hướng A Hạnh phồng mũi lúc này mới trở về phòng sửa sang lại.

Bởi vì tóc A Hạnh vốn là chải đơn giản, cho nên cũng không loạn. Tam thẩm nhìn nàng cười nói: "A Hạnh, tuổi tác ngươi cũng không nhỏ, bình thường cũng phải ăn mặc thật tốt, dáng dấp ngươi vốn xinh đẹp chỉ cần trang điểm một chút nói không chừng sau này còn có thể gả cho nhà tốt, như vậy cuộc sống sau này của ngươi mới tốt hơn, cha ngươi cũng có thể yên tâm."

A Hạnh vân vân tóc, nhàn nhạt nói: "Tam thẩm, A Hạnh còn nhỏ, thân thể phụ thân bất tiện cần chăm sóc, không muốn lập gia đình sớm như vậy!"

Tam thẩm nhìn nàng một cái sau đó cười nói: " Ngươi lại là một cô nương hiếu thuận, nhưng làm gì có đạo lý cô gái nào không lấy chồng? Giúp chồng nuôi dạy con cái mới đúng là quy tắc của nữ nhân. Về phần cha ngươi, ta cũng có chủ ý, bây giờ nhà các ngươi mua xe ngựa, rồi cuộc sống sẽ tốt hơn, tại sao cha ngươi không lấy vợ nữa? Có một người phụ nữ chăm sóc, ngươi có thể an tâm! Nếu có thể cho ngươi thêm một đứa em trai thừa kế hương khói gia đình, chờ hắn trưởng thành cũng có chỗ cho ngươi nương tựa, trong nhà có đệ đệ, gia đình nhà chồng cũng không dám khi dễ ngươi!"

Lời nói này của Tam thẩm ngược lại làm cho A Hạnh tỉnh ra, đúng vậy, tại sao không tìm cho phụ thân một người vợ? Phụ thân còn rất trẻ, chẳng lẽ cứ để ông cô độc như vậy mãi, mặc dù mình có thể không lấy chồng ở bên cạnh chăm sóc nhưng mà vẫn không bằng người tri kỹ bên gối! Nếu như có thể tìm một người ôn nhu hiền huệ cho phụ thân, trong lòng phụ thân vui vẻ, cuộc sống hài lòng thỏa mãn, nhất định sẽ càng sống tốt hơn!

Nghĩ tới đây, trong lòng A Hạnh dâng lên một nhiệt huyết, hận không thể lập tức tìm một người bầu bạn với phụ thân. Phụ thân đối với nàng tốt như vậy, thương yêu nàng như vậy, mọi chuyện vì nghĩ cho tỷ muội nàng, nàng cũng hy vọng người đàn ông đàng hoàng thiện lương này có thể có được hạnh phúc!

Tam thẩm nói tiếp: "Thật ra thì chuyện này ta cũng có nói qua với cha ngươi, nhưng khi đó ngươi còn nhỏ, A Ngân còn chưa có xuất giá, cha ngươi căn bản không để trong lòng, cộng thêm nhà ngươi khi đó điều kiện. . ." Tam thẩm ngượng ngùng cười một tiếng: "Cũng sẽ không có nữ nhân nào nguyện ý tới cửa, cho nên ta cũng không khuyên hắn gì nhiều! Nhưng nhà các ngươi bây giờ không như trước, cộng thêm A Ngân đã gả cho người, ngươi cũng đã lớn như vậy, ta mới nói cho ngươi biết chuyện này."

Cũng đúng, trước điều kiện trong nhà quả thật không tốt, cộng thêm phụ thân lại có tàn tật, có nữ nhân nào nguyện ý gả vào chịu khổ? Nhưng rất nhanh cuộc sống trong nhà sẽ tốt hơn, mặc dù phụ thân thiếu một cánh tay nhưng thân thể khỏe mạnh, hơn nữa tính tình lại tốt, nhất định sẽ có nữ nhân nguyện ý gả vào!

A Hạnh thấy Tam thẩm nhiệt tình có thiện ý như vậy, lại thường nói chuyện phiếm với những phụ nữ xung quanh, nhìn hẳn là người  biết nhiều chuyện cho nên liền thành tâm thành ý nói: "Chủ ý này của Tam thẩm rất tốt! Chỉ là phụ thân A Hạnh là người hiền lành trung thực, nhất định phải tìm một cô gái ôn nhu hiền huệ, chỉ là không biết người như thế có thể tìm ở đâu?"