A Khinh

Chương 9




Ầm ầm, trong lòng tựa như có tiếng sét nổ vang giữa trời.

Đầu lưỡi Thành Bái líu lại: “Huynh là…. Hộ quốc chân nhân Diệp Pháp Sư?”

Thiếu niên nói: “Danh này nói đến quả thật hổ thẹn, mong huynh đài đừng nhắc lại.”

Trước mắt Thành Bái như có tinh quang lóe lên.

Hóa ra Diệp Pháp Sư không phải là một lão đầu.

Kinh thành, thật sự là một nơi khó lường.

“Huynh huynh… Huynh….”

Nhìn cách ăn mặc cũng không giống như một đạo sĩ. Thế nhưng Thành Bái không dám tiếp tục nói những lời ngớ ngẩn. Hắn lần nữa lại cảm thấy tự ti cùng xấu hổ, vội vàng tỉnh táo lại, nói: “Diệp…. Diệp chân nhân. Có người nhờ ta nhắn với huynh một câu. Thật ra thì lúc sắp vào kinh thành có người nhờ ta tìm huynh truyền lại lời nhắn của người nọ, ta cũng không biết là người nào. Là lúc nửa đêm trong miếu nát gặp được, cũng không giống như người bình thường. Người nọ bảo ta nói với huynh rằng…. Việc năm xưa đã kết thúc êm đẹp, từ nay về sau không còn dính dáng.”

Hai mắt hắn nhìn chằm chằm Diệp Pháp Sư, rồi lập tức bổ sung: “Đây là câu người đó nói.” Rồi lập tức khai báo hàng loạt các việc trong ngôi miếu đổ.

Diệp Pháp Sư nghe xong tựa hồ có chút mê man, khẽ nhíu mày: “Ồ, ta chưa từng có quen biết với người nào như thế cả.”

Thành Bái trừng mắt nhìn.

Ở trong bút kí tiểu thuyết hắn đọc được, cao nhân đắc đạo, tướng mạo và tuổi tác không đồng nhất, Diệp Pháp Sư rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Có phải vì năm rộng tháng dài mà quên mất một số việc?

Hoặc là, y và người kia nhất định đều không phải người thường, cũng không phải quen biết nhau ở kiếp này?

Chập tối, Thành Bái đạp ánh trời chiều trở lại nhà trọ, nội tâm chưa bao giờ ngập tràn sự kiên định như lúc này.

Hắn dĩ nhiên ngoài ý muốn hoàn thành giao phó của ân công, truyền lời cho Diệp Pháp Sư.

Hơn nữa Diệp Pháp Sư tính mệnh cho hắn, cùng lời nói của vị cao nhân năm xưa không giống nhau.

“Thành huynh, đoán mệnh bát tự ta không tính là lành nghề, nhưng năm ấy người giúp huynh đoán bát tự cũng không tính được chính xác. Vận số của huynh đích thị cùng với người khác có nhiều bất đồng. Trong dòng họ tổ tiên của huynh, nhánh bên ngoại tổ kì thực đã làm nhiều chuyện trái với lương tâm, đến giờ vẫn còn quả báo lên con cháu. May mắn tổ phụ huynh là người tích thiện, nhưng việc làm ăn buôn bán khó tránh khỏi chuyện lợi mình hại người. Huynh từ nhỏ thân duyến nhạt nhẽo, là quả không phải nhân. Hơn hết, bản thân Thành huynh tâm địa thuần khiết, chẳng bao giờ làm việc ác, chuyện thế gian đều điều hòa cân đối. Nơi này có thiệt, chỗ khác tất nhiên có bổ. Cái huynh gọi là họa lây cho người khác, chẳng qua là vì duyên phận thời niên thiếu so với người khác đạm nhạt hơn, người khác gặp bất hạnh là lúc huynh vô tình gặp được họ mà thôi, cũng không phải là do huynh gây nên. Câu cửa miệng của người trần là cải mệnh, nhưng thật ra là sai lầm, miễn cưỡng thay đổi không bằng thuận theo tự nhiên, nước đến tự có mương.”

Rốt cục ta không phải trời sinh suy tinh! Cũng không phải là tai họa cho người khác!

Tay Thành Bái run run.

Diệp Pháp Sư có thể được hoàng thượng phong làm Hộ quốc chân nhân, nhất định rất lợi hại, như vậy lời y nói chắc chắn là đáng tin tưởng!

Mình dĩ nhiên không phải sao chổi xui xẻo?!

Mặt đất dẫm dưới chân có cảm giác không thực. Thành Bái bước đi lơ ngơ mà vào nhà trọ, không co đầu rụt cổ ẩn núp người khác nữa, mà đường hoàng như những người khác bước lên thang lầu, lia mắt nhìn thoáng qua mọi người trong quán.

Không ai vấp ngã, không ai bị té xuống lầu, sàn gác yên bình, tất cả mọi người không có việc gì….

Lòng bàn tay Thành Bái rịn đẫm mồ hôi, đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng, một nam nhân trẻ tuổi đang đứng, một thân bạch sắc cẩm bào viền lông thú quý hiếm, nói không hết được có bao nhiêu ung dung quý khí.

Thành Bái theo bản năng quay đầu bước ra ngoài đóng cửa lại, người nọ lập tức nói: “Thành công tử không cần nghi hoặc, ngươi không phải đi nhầm, tại hạ mạo muội tìm đến công tử, vì công tử vừa mới đi ra ngoài nên đành chờ ngay trong phòng.”

Thành Bái không hiểu ra sao mà vào cửa, khi hắn vừa vào, cửa phòng phía sau tự động khép lại, két két, đã khóa lại.

Người nọ nhìn Thành Bái, ôn thanh nói: “Trước đây đứa bé A Khinh kia thỉnh công tử đến núi hoang làm khách, tại hạ không ở trong núi nên không thể tiếp đãi, xin thứ cho tội chậm trễ.”

Thành Bái như chợt tỉnh: “Các hạ là hồ tộc…..”

Nam tử mỉm cười: “Tại hạ Cát Dư, trưởng lão bất tài đứng đầu hồ tộc. Lần này tới bái phỏng công tử là có một chuyện muốn nhờ.”

Thành Bái vội vàng thi lễ với đại trưởng lão, hỏi chuyện gì, đại trưởng lão từ trong lòng lấy ra một vật có hình dạng như quả trứng, nâng bằng hai tay, ánh sáng quanh quả trứng tự động lưu chuyển, dần dần biến lớn, vỏ trở nên trong suốt, bên trong chứa một con tiểu hồ ly hai mắt đang nhắm nghiền, lông trên người ngắn cũn cỡn, là màu đen tuyền.

“Hài tử A Khinh này, rốt cuộc đã qua được cửa thiên kiếp, nhưng khí tức không được đầy đủ. Có thể thỉnh công tử cứu nó được không?”

Thành Bái lấy làm kinh hãi: “Đây là A Khinh? A Khinh không phải có lông trắng sao?”

Đại trưởng lão thở dài: “Sau khi bị thiên lôi đánh thì hóa đen. Chỉ có bụng là còn một nhúm trắng. Đã dùng thuốc dưỡng lông bảo vệ lông cho nó tắm nhưng cũng không tẩy sạch được. Phỏng chừng ngày sau chính là màu lông này. Nguyên khí tổn hao nhiều, hình dáng cũng biến nhỏ, không có khả năng biến lớn trở lại.”

Thành Bái ngạc nhiên, nhớ tới lần đầu tiên gặp A Khinh, y đối với bộ lông trắng noãn xinh đẹp vô cùng tự hào, có lẽ cũng rất yêu quý, nhưng bây giờ lại…..

Thành Bái chán nản nói,: “Đều là lỗi của vãn bối, vãn bối từ nhỏ là người mang điềm xấu, liên lụy đến A Khinh làm y biến thành như vậy. Nếu có thể cứu y, dù có lấy tính mạng của ta, ta cũng cam lòng.”

Đại trưởng lão nói: “Thành công tử nghìn vạn lần không nên nói như vậy, kì thực công tử là ân nhân của nó. Hài tử này vốn sinh ra đã kém cỏi, từ nhỏ đã khác với các hồ ly khác, thiên kiếp cũng chậm chạp chưa tới, ta cùng với các trưởng lão vô cùng lo lắng. Thiên kiếp cố nhiên là kiếp, nhưng nếu không có kiếp nạn này rất có khả năng linh lực sẽ mất hết, bị biến thành hồ ly tầm thường. Nó và công tử ở cùng một chỗ thì đã trải qua thiên kiếp, thật sự là quá tốt. Công tử yên tâm, mời cứu A Khinh, đối với bản thân công tử tuyệt không có thương tổn. Chỉ cần mấy ngày nay công tử và nó ở cùng một chỗ, có khí tức của công tử bồi bổ là được.”

Thành Bái lắp bắp nói: “Vãn bối từ nhỏ là hung tinh…… Nếu A Khinh lại…..”

Đại trưởng lão cắt đứt lời hắn: “Tại hạ cũng phát hiện, thể chất và khí tức của công tử đúng là khác biệt với con người bình thường, nhưng chính phần bất đồng này đối với A Khinh lại hữu ích. Nghĩ lại mệnh của nó cũng nhiều ngang trái, công tử cũng vậy, nếu khí tức hai người ở cạnh nhau, biết đâu lại có thể nghịch chuyển lại. Đối với nó mà nói, công tử chính là phúc tinh của nó.”

Thành Bái nghĩ đời này mình nhất định phải nhớ kĩ ngày hôm nay.

Ngày hôm nay thật là một ngày không tầm thường. Đầu tiên là có người nói cho hắn biết, hắn không phải là tai tinh gây hại cho người khác. Rồi lại có người nói cho hắn biết, hắn hung tinh nhưng lại là phúc của người ta.

Vài chục năm bất hạnh đã bị đánh tan sạch bách, Thành Bái có loại cảm giác như đang mơ một giấc mộng tốt đẹp.

Đại trưởng lão cẩn thận ôm A Khinh đưa cho Thành Bái, vỏ trứng biến mất, tiểu hồ ly mềm mại cuộn tròn trong lòng của Thành Bái, Thành Bái chợt cảm thấy trái tim ấm áp.

“Chỉ cần công tử để nó bên cạnh mình, không cách quá mười trượng là được. Sẽ không làm lỡ việc công tử đọc sách. Đợi nguyên khí của nó khôi phục, ta sẽ đến đây đón nó về.”