A! Kim Dạ Na Lý Hữu Quỷ| Wow! Đêm Nay Nơi Nao Có Ma!

Quyển 4 - Chương 5




Một phía khác, đám Ân Kiên, Trương Chính Kiệt cũng không trách móc hay ngó ngàng tới, Hà Bật Học lại càng không thuyết phục những người khác theo cậu đi ra ngoài chịu chết. Nếu không phải vì cậu có trách nhiệm như vậy tổ chế tác đã không tồn tại lâu đến thế, hơn nữa thành viên gia nhập càng ngày càng tăng.

"Học trưởng..." Tiểu Tứ ho lên hai tiếng, lui vào bên trong. Hà Bật Học tập tễnh đến bên cạnh hắn, khuôn mặt cười như ánh hào quang cứu khổ cứu nạn, cậu từ đáy lòng đã luôn tin tưởng những đồng nghiệp của mình tất cả sẽ bình an, hơn nữa bọn họ nhất định có thể còn sống rời đi.

"Không cần lo lắng, có anh Kiên ở đây, trời sập xuống dưới anh ấy cũng sẽ đem nó đánh xuyên qua!"

Tiếng hài lách cách lách cách vang lên, cố luân Hòa Tĩnh công chúa ngoại hình quá mức đáng sợ đi tới bên cạnh Ân Kiên. Tuy rằng nàng đã quen việc mình là trung tâm của sự chú ý vì dù sao tôn quý như nàng từ nhỏ được sủng ái, nhưng hiện tại không phải triều đại của nàng, nhìn chăm chằm vào người nàng là bất nhã.

Cho dù Hà Bật Học tiếp tục hướng ra cứu người không thèm để ý tới cái vị nghiện Cosplay biến thái – Cố luân Hòa Tĩnh công chúa kia. Cậu vẫn nghi ngờ liệu nàng dễ dàng tha thứ cho đám người "cấp thấp", "hèn mạt" đang trú ẩn cùng trong tòa nhà này hay không?

Ở bên cạnh nàng đương nhiên còn có Ân Tư, cơ mà cái lão này hiện tại cảm thấy rất hứng thú nhìn Ân Kiên, thân hình tuyệt mỹ, tay niết lá bùa, xung quanh tỏa ánh sáng, còn nữa...........đang chăm chú nhìn phương xa, song song đó phảng phất sự đe dọa hiếm thấy. Ân Tư lắc đầu nở nụ cười, vẻ mặt kiểu như trưởng bối nhìn thấy hậu sinh thành tài mà thỏa mãn.

"Không nghĩ tới tiểu tử này so với ta tưởng tượng còn muốn lợi hại hơn a~." Ân Tư thấp giọng cười khẽ. Đầu linh quang, phải biết được suy từ một mà ra ba mới là thông minh, Ân Kiên không chỉ có học được thuật xuyên tâm, còn nghĩ ra cách dùng thuật này ở đẳng cấp cao hơn, sử dụng nó như một đôi mắt thứ hai quan sát động tĩnh của địch, Ân Kiên quả nhiên là tên đạo tặc rất thông minh.

"Tình huống thế nào?" Ân Tư cũng không ôm bất cứ hy vọng nào, đơn thuần chỉ là thuận miệng hỏi, Ân Kiên đồng dạng cũng không phải muốn trả lời, bọn họ đều hiểu được, Huất thế lực mở rộng quá nhanh. Nếu chỉ có hai người bọn họ thì còn khó mà giải quyết, huống chi giờ thêm cả một đám người đèo bòng.

Bịch một tiếng, cố luân Hòa Tĩnh công chúa đưa chân đá ngã lăn thùng nước không biết từ khi nào mà ở đấy, nước bên trong cứ như vậy mà tràn ra, Ân Tư cùng nàng nhìn nhau. Ý này vô cùng dễ hiểu, nàng muốn lợi dụng Huyền quang thuật của Ân Kiên cùng toàn bộ con cháu nhà họ Ân ở bên ngoài. Đạo thuật nhà họ Ân nàng cũng rất quen thuộc, nếu ngay cả chiêu thức ấy mà cũng không dùng được, Ân Kiên kia rõ ràng là muốn tự đi tìm cái chết.

Quét một tia lạnh lùng về phía hai người kia, Ân Kiên khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh lẽo khinh thường, hai tay ở trên hư không vẽ một vòng trong, trong miệng lẩm bẩm, ở giữa xuất hiện một đợt sóng gợn, tiếp đó biến thành một mặt gương.

"Ngươi thật sự làm ta vô cùng ngạc nhiên, ta không nghĩ ngươi có thể nhanh như vậy học được Huyền quang thuật, đồng lứa con cháu Ân gia, ta nghĩ không ai có thể lĩnh ngộ đến cảnh giới này." Ân Tư thật lòng tán dương.

Trong lúc nhất thời Ân Kiên không biết nên phản ứng như thế nào, nếu là trước kia, anh khẳng định mình không thể đạt được đến cảnh giới này, chính là từ sau khi có được linh lực của Ân Tư, chỉ cần ngẫu nhiên mà thần chú hiện ra, thế là cứ như vậy có thể thuận buồm xuôi gió. Được Ân Tư ca ngợi, đối với Ân Kiên mà nói nghe quái quái giống kiểu có rất nhiều ánh sáng vàng chiếu rọi vào mặt lung linh lung linh.

Thần thánh bẩm sinh – Ân Lâm đang cắn móng tay chuyên chú nhìn la bàn, Ân gia con cháu toàn bộ đã hành động, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời ngăn cản tốc độ khuếch tán của Huất, chứ vẫn chưa tìm ra phương pháp trị tận gốc.

『 Cô ơi... 』 tiếng gọi trầm thấp quen thuộc, Ân Lâm tỉnh táo nhìn trước ngó sau, đây không phải do cô tưởng tượng, kia nhất định là tiếng của Ân Kiên.

"Thằng cháu nhỏ?... Ân Kiên!" Ân Lâm mắt ngấn lệ nhìn quanh phòng khách, xác định tên kia có phải hay không để linh hồn xuất ra đến đây cầu cứu, không biết đối phương đến tột cùng ở đâu? Ân Lâm có bị đánh chết cũng không chấp nhận mình bị chứng hoang tưởng.

『 Cô ơi... 』 tiếng Ân Kiên lần thứ hai xuất hiện. Ân Lâm khẳng định nhìn chằm chằm tấm gương to phía trước, lại có chút hồ nghi chớp chớp mấy cái, theo đó cắn ngón trỏ, từng giọt máu nhỏ bắn ra lên mặt gương.

"Ha! Ân Kiên!" Nhìn trong gương bóng người quen thuộc, Ân Lâm không khỏi ngoác miệng cười toe toét.

"Thật sự là không nghĩ tới thằng cháu nhỏ đến cả Huyền quang thuật cũng biết nha." Nhìn thấy Ân Kiên hoàn hảo như lúc ban đầu, Ân Lâm vui sướng tự nhiên nói đùa, bất quá nhà họ Ân từ trước nay vẫn là miệng lưỡi chua ngoa, mỉa mai, nghe không quen sẽ không có thiện cảm.

"Cô à, chúng cháu tìm được tượng nữ thần ở đâu rồi." Ân Kiên không biết được Huyền quang thuật của mình có thể chống đỡ bao lâu, tận lực nói ngắn gọn, huống hồ anh tin tưởng Ân Lâm có thể hiểu được hàm ý mà anh muốn nói, tìm được tượng nữ thần sáng chế có nghĩa chiến tranh bắt đầu, nói cái gì cũng không thể để đám Ân Tư động thủ trước, nếu không thế giới này chắc chắn bị hủy diệt.

"Tìm được? Thật sự là gặp quỷ mà..." Ân lâm le lưỡi.

Vốn dĩ cô tính toán lợi dụng lực lượng Ân Tư tới cứu Ân Kiên, rồi mới nghĩ biện pháp kéo dài, xem có thể hay không ngăn cản âm mưu của hắn, thế nhưng cái phần đáng sợ nhất lại được tìm ra một cách dễ như vậy? Ân Lâm còn lường trước việc, cho dù động viên con cháu họ Ân, không đến mười ngày nửa tháng trị bọn Huất thì còn lâu mới tìm thấy tượng, ấy thế mà kết quả lại ra như vậy? Cuối cùng nguyên do cũng là vì tên siêu cấp ra-đa Hà Bật Học kia.

"Ân Lâm, nói ngắn gọn, có tượng nữ thần sáng thế, lấy linh lực của Ân Kiên, chúng ta có thể tiêu diệt Huất." Ân Tư tiếp theo giải thích, cuối cùng có thâm ý nhìn Ân Kiên một cái, hắn tin tưởng tiểu tử này có trách nhiệm tiêu diệt Huất, nhưng tiểu tử này có nguyện ý hay không tin tưởng hắn, cùng hắn hợp tác còn là một vấn đề.

"Như thế nào tiêu diệt? Muốn ta làm cái gì?" Ân Lâm nhếch chân mày, nàng quả thật không tin Ân Tư lại có tâm làm người, chính là không thể phủ nhận dù là lão quỷ đáng ghét thì đối với Ân gia đạo thuật hắn là người hiểu rõ nhất. Thậm chí, phải nói so với người cao nhất trong họ hiện giờ còn lợi hại hơn, dù sao đi nữa những cấm chú chính là do hắn viết xuống, nếu không nhờ Ân Tư, cái thai chết lưu Ân Kiên căn bản không có cơ hội trở thành như hiện giờ.

"Thần chú « Đại nhật Như Lai kim luân », ta sẽ dạy Ân Kiên cách sử dụng. Việc ngươi cần làm là triệu tập đầy đủ con cháu Ân gia, sau đó niệm chú toàn lực ngăn cản Huất, không thể để cho bọn chúng chạy ra khỏi phạm vi này. Thần chú này có thể đốt sạch, xóa hết thảy tội ác trên thế gian, duy trì được bao lâu thì còn xem khả năng của ngươi đã." Ân Tư vỗ vỗ lưng Ân Kiên, người kia theo bản năng né tránh, lạnh lùng nhìn hắn.

"Đốt hết thảy tội ác? Ngươi không sợ ta niệm xong, người thứ nhất bị tiêu diệt chính là ngươi cùng công chúa quỷ kia hả?" Ân Kiên nhướng nhướng mày, khiêu khích cười cười.

"Thực đáng tiếc, ta là người, Hòa Tĩnh thì có đá trường sinh hộ thân." Ân Tư đắc ý cười.

Tách một tiếng, Hà Bật Học mở một lon nước đào đưa Tiểu Tứ, người kia sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, tuy rằng tạm thời không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng Hà Bật Học vẫn dùng hết khả năng tìm vài thứ để hắn giữ ấm và đỡ đói.

"Học trưởng, anh cũng nghỉ ngơi một chút đi! Chân anh bị thương." Tiểu Tứ cảm động từng ngụm từng ngụm uống nước trái cây. Hắn thích theo Hà Bật Học lên núi xuống biển mạo hiểm, nhưng hắn chưa từng lường trước sẽ gặp phải chuyện bi thảm này, ngay cả như vậy, hắn vẫn không hối hận khi đi theo một người thủ trưởng như thế.

"Chân đau nhưng sẽ không chết, Chính Kiệt! Ngươi chăm sóc Tiểu Tứ, ta lo lắng anh Kiên một mình đối phó với lão già quỷ Ân Tư." Hà Bật Học cắn một miếng socola lớn, rồi đem một ít pin, nước khoáng bỏ vào trong balo, mặc kệ Ân Kiên có đồng ý hay không, anh ta nghĩ có thể bỏ lại cậu sao.

"Học trưởng..." Trương Chính Kiệt muốn nói gì đó, nhưng thấy người kia nhẹ nhàng khoát tay, lưng đeo balo tập tễnh rời đi, hắn đột nhiên có ảo giác càng ngày cách Hà Bật Học càng xa. Có lẽ, bọn họ ngay từ đầu đã không phải cùng một kiểu người, ngoại trừ Ân Kiên, không ai có thể ở bên cạnh Hà Bật Học tiếp tục phiêu lưu mạo hiểm.

"Động tác chậm quá... Em thực sự trụ được chứ, mang theo balo lớn như vậy là chuẩn bị đi dạo chơi ngoại thành sao?" Ân Kiên nửa người dựa tường, nhàn nhã chờ ở cạnh cửa, Hà Bật Học bị dọa nhảy dựng, vốn định lén lút theo dõi, nhưng Ân Kiên mặc dù bận vẫn ung dung để cậu chui đầu vô lưới.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, vẻ mặt Ân Kiên là 『 anh biết thể nào em cũng trộm mò tới mà 』, Hà Bật Học thì đáp lễ 『 biết mà còn nhìn em kiểu đó à 』, tiếp theo hai người nhịn không được lắc đầu cười, tình cảm này đem đến cảm giác cho nhau tín nhiệm, cho nhau đồng cảm, giống kiểu người này là một nửa của người kia, thật may mắn bọn họ đã tìm được chính xác đối phương.

"Ngươi xác định muốn dẫn theo của nợ này hả?" Ân Tư liếc xéo Hà Bật Học, đối với việc cậu ta là chiếc ra-đa rất nhạy thì đáng khen, nhưng với tình huống hiện tại, dù chỉ một chút cậu cũng chẳng giúp được gì.

"Xin lỗi nhé! Của nợ này cũng có nhân quyền nhé! Anh Kiên không giống ngươi, trong lòng anh Kiên nhất định đang suy nghĩ lo lắng Hà Bật Học kia ngu ngốc nếu để lại sẽ gây ra họa, chi bằng đem em ấy theo trông giữ thì sẽ GIẢM, BỚT, PHIỀN, PHỨC!!!!!." Hà Bật Học bắt chước Ân Kiên nói theo kiểu châm chọc khiêu khích, ngay cả mấy tiếng hừ lạnh cũng không buông tha, nhại đến mức Ân Kiên tức giận vẫn buồn cười.

"Ách, bé Học, không nghĩ em cũng có thuật xuyên tâm nha~!" Ân Kiên chấp nhận câu 『 ngu ngốc 』kia, nói mấy cái kiểu chua ngoa xấu tính thì đó là sở trường của anh a~.

Bên này, hai người hoàn toàn không để ý không khí xung quanh khẩn trương mà vui đùa ầm ĩ; bên kia, Ân Tư cùng cố luân Hòa Tĩnh công chúa nhìn nhau, âm mưu quỷ kế rất nhanh xoay vần trong đầu. Để Hà Bật Học đi theo đối với bọn họ chỉ có lợi chứ không có hại. Sau khi liên thủ tiêu diệt Huất, bọn họ và Ân Kiên sẽ trở lại thành địch nhân, muốn tái thế làm người cũng không chỉ có cố luân Hòa Tĩnh công chúa. Muốn cướp đoạt tượng nữ thần sáng thế, chỉ có thể dựa vào bản thân, tình hình bây giờ là linh lực Ân Kiên cao hơn Ân Tư, vô tình....nhược điểm của Ân Kiên lại chính là Hà Bật Học.

"Ngươi không cần lấy ta để uy hiếp Ân Kiên!" Hà Bật Học đột nhiên cao giọng, lạnh lùng cứng cỏi, mắt to sáng quắc rất có khí thế.

Nhếch chân mày, Ân Tư bất động thanh sắc nhìn Hà Bật Học. Tuy rằng bị ký ức trong thân thể chi phối, hắn đối với khuôn mặt phấn nộn, mắt to kia khắc sâu tình cảm ràng buộc, nhưng tuyệt không mãnh liệt giống như lúc trước cướp đoạt thân thể Ân Kiên. Cho nên hắn có thể khẳng định, thừa cơ phải giết chết tên kia, hắn biết mình có thể, hắn biết Ân Kiên biết hắn có thể, hắn thậm chí biết ngay cả Hà Bật Học cũng biết hắn có thể. Hắn rất ngạc nhiên, cái tên kia lá gan từ lúc nào bành trướng đến vậy.

"Ngươi dám động vào tiểu Học, ta liền xử lý mụ công chúa biến thái của ngươi, mặc dù hiện tại ta chưa nghĩ ra được còn có cái gì so với việc hủy dung nhan ả ta tàn nhẫn hơn..." Ân Kiên hừ lạnh, Hà Bật Học thậm chí có chút thích thú cười đắc ý, cố luân Hòa Tĩnh công chúa thân thể cứng đờ, Ân Tư sắc mặt xanh mét, bốn người quan hệ rối rắm nan giải.

"Đừng lãng phí thời gian nữa! Càng sớm tiêu diệt Huất, càng sớm về nhà! Anh muốn tắm nước nóng... tiểu Học, đừng tưởng một thân bẩn nằm trên giường là có thể ngủ say!"

Đoàn người lại trở về Shopping Mall, Ân Kiên bật đèn pin, dù rằng bên ngoài còn có ánh mặt trời, nhưng càng đến gần phòng máy móc, bốn phía càng mờ mờ, thật không biết làm sao.

"Anh Kiên, anh xác định thần chú quỷ quái mà Ân Tư dạy anh là chính xác sao?" Hà Bật Học đi theo Ân Kiên phía sau hỏi. Dọc theo đường đi, Ân Kiên cùng cậu giải thích kế hoạch của bọn họ, nếu dựa theo cách của Ân Tư, thần chú « Đại nhật Như Lai kim luân » cùng với tượng nữ thần sáng thế, đủ để chế tạo ra bom hạt nhân bùng nổ ánh sáng, mà độ sáng này tuyệt đối có thể đem Huất hoàn toàn bốc hơi.

Kế hoạch thì đang dần hoàn mỹ, nhưng Hà Bật Học đối với lời nói của Ân Tư không có tín nhiệm, hắn ta không phải người tốt, làm cái gì nhất định đều khiến người ta bất an, cậu thậm chí cực kỳ nghi ngờ mấy câu thần chú kia là giả.

"Anh nghĩ là thật, trong『 ký ức 』 quả thật có thần chú này." Ân Kiên gật gật đầu, đầu của anh giờ nhét vô cùng nhiều trí tuệ và kinh nghiệm không phù hợp với anh, nếu không phải Ân Tư nhắc nhở, anh khả năng vĩnh viễn sẽ không 『 nghĩ ra 』 thần chú này.

"Hắn nói thần chú này không gây thương tổn mọi người nhưng anh hy vọng em nên cẩn thận một chút." Ân Kiên dịu dàng nhắc nhở, Hà Bật Học nhìn anh một cái sau rồi gật gật đầu. Đây là một kiểu ăn ý, trong một vấn đề nào đó, Hà Bật Học đầu tiên là chú ý an nguy của bản thân, đây là điều duy nhất Ân Kiên mong mỏi mà nhất định cậu phải làm.

"Đến!." Hà Bật Học đột nhiên như có cảm ứng nhìn vào cánh cửa sắt của phòng máy móc, cố luân Hòa Tĩnh công chúa cũng theo đó cảnh giác. Ân Kiên trên cổ đeo ngọc hồ lô, cố luân Hòa Tĩnh công chúa trước ngực có đá trường sinh nở rộ ánh sáng mỏng manh kỳ dị, đoàn người không khỏi khẩn trương hẳn lên, đây là lần đầu tiên: Đá trường sinh, bốn viên ngọc cùng nữ thần sáng thế tiếp cận.

Tiếng tê tê bỗng dưng vang lên, Hà Bật Học nhanh chóng rụt lui thân thể, nắm chặt trong tay đèn pin siêu sáng, bên trong cánh cửa sắt tượng nữ thần sáng thế như có phản ứng, cậu thậm chí có thể nhìn thấy khe cửa lộ ra ánh sáng màu xanh.

"Không... Không có vấn đề gì chứ?" Hà Bật Học giữ chặt ống tay áo Ân Kiên, hỏi nhỏ, cậu lo lắng một khi mở cửa đi vào, kết quả ngoài ý muốn tất cả đá cùng ngọc hợp lại thì đoàng một tiếng – Trái Đất hủy diệt.

"Yên tâm, đi đến Tây phương cực lạc không dễ dàng như vậy." Như là nhìn thấu lo lắng của Hà Bật Học, Ân Tư trầm giọng cười, vươn tay nắm chặt tay cửa.

"Theo sát!" Ân Kiên thở sâu, nắm chặt tay dắt Hà Bật Học, kẹt!!!~ một tiếng cửa sắt đẩy ra.

Trong nháy mắt, Hà Bật Học hoài nghi mình đã đánh mất năng lực thị giác, phòng máy như bị nhuộm bởi một màu xanh đậm. Lỗ tai chỉ nghe thấy tiếng tê tê, mũi chỉ ngửi thấy mùi ghê tởm, trước mặt là hình ảnh vô cùng xấu xí... Huất cùng mấy con giòi cỡ bự đang lúc nhúc, dù hoàn cảnh như thế, Hà Bật Học lại tuyệt nhiên không sợ hãi, bởi vì Ân Kiên đang kiên định nắm chặt tay dắt cậu đi.

"Cút mau! Cút mau!" Vẫn như trước một nữ nhân đầu đầy Huất nhưng thân là người kêu lớn, Hà Bật Học trợn mắt nhìn chăm chăm nàng. Mặt mũi nàng xinh đẹp, cái đáng sợ đánh vào thị giác cậu là, cho dù kiến thức của cậu rộng rãi tới đâu cũng không nghĩ tới một nữ nhân xinh đẹp thế kia lại để Huất ký sinh trên thân thể, làm cậu có cảm giác buồn nôn.

"Thành tinh tốc độ so với ta tưởng tượng còn nhanh hơn, chúng nó khả năng sẽ không sợ tiệt nòi." Ân Tư nhăn trán. Nữ nhân kia tuy rằng thống khổ đến vặn vẹo, vẫn không tha mà tiếp tục sinh sản rất nhiều Huất, tập trung nhiều loại gien, loại Huất mới nhất có thể thích ứng thế giới này. Cái gọi là thành tinh biến thành người, không phải là trong khoảng thời gian ngắn không ngừng tiến hóa đạt tới mục đích. Phàm nhân – mục đích cuối là thành chúa tể. Xét cho cùng chỉ là hình thái cuối cùng mà thôi.

"Kế tiếp là dựa vào ngươi đó." Ân Tư vỗ vỗ lưng Ân Kiên, sau đó cùng cố luân Hòa Tĩnh công chúa liếc mắt một cái, đại chiến hết sức căng thẳng.

Linh lực Ân Kiên có thể chống đỡ bao lâu, thần chú « Đại nhật Như Lai kim luân » có thể duy trì liên tục bao lâu, nhiệm vụ duy nhất của Ân Tư cùng cố luân Hòa Tĩnh công chúa phải làm đó là, trong lúc này không được để bất kỳ cái gì tấn công Ân Kiên.

Hà Bật Học tỉnh táo vọt đến trong góc phòng mở lớn đèn chiếu sáng, bọn Huất đang bảo vệ nữ nhân kia bởi vì ánh sáng không khỏi một trận xôn xao, Ân Kiên tay làm dấu, trong miệng niệm chú ngữ...

Một trận ánh sáng màu hồng từ trong tim Ân Kiên sáng lên, anh không ngừng lẩm nhẩm làm dấu tay, ánh sáng càng ngày càng lớn, đám Huất ở bên nữ nhân kia kêu vang, ánh sáng hồng sáng đến tận cùng rồi bất ngờ chìm vào một mảnh hắc ám, mà ngay cả đèn pin trong tay Hà Bật Học cũng tắt ngấm, mọi người không kịp phản ứng, tiếng vỗ cánh vang lớn, tiếp theo, chính là một quả cầu bảy sắc từ trong thân thể Ân Kiên tản ra, tựa như một mặt trời nhỏ bắt đầu bành trướng...

Sau đó....., nổ mạnh!!!!!!!!!!!!

Trước mắt trắng xoá một mảnh, Hà Bật Học dùng sức nháy mắt vài cái. Cậu nghĩ, cậu vẫn còn có thể điều khiển được mắt, nhưng cậu không thể nào nhận ra. Không giống như cảm giác sợ hãi khi bị nhốt vào túi giáp của Huất, lúc này trong lòng cậu rất bình tĩnh, trước mắt tràn ngập một màu trắng, không khí ấm áp, đắm chìm ở trong này, thật giống như trở lại bên trong bụng mẹ.

"A Học... A Học?" Có tiếng gọi lớn, Hà Bật Học lần thứ hai dùng sức chớp chớp đôi mắt, lúc này những mảnh trắng xóa dần dần thối lui, mơ hồ nhìn thấy bóng người quen thuộc, Ân Kiên thân thiết dịu dàng nhìn cậu.

"Anh Kiên!... Đã xảy ra chuyện gì?" Hà Bật Học nhảy dựng lên, trong phòng máy ngoại trừ bốn người bọn cậu ra thì không có bất cứ thứ gì khác, chẳng qua trong không khí vẫn lưu trữ nhiệt độ nóng ấm, toàn thân có loại sung sướng không nói nên lời, giống như thân thể được phơi giữa một vầng thái dương ấm áp.

"Như vậy là... Thành công?" Ân Kiên nhún nhún vai, anh lần đầu tiên sử dụng thần chú « Đại nhật Như Lai kim luân ». Thật ra mà nói, anh cũng không biết được chính mình có thành công hay không, duy nhất có thể xác định chính là anh tiêu hao đi không ít linh lực, hiện tại đầu đau đến lợi hại.

"Dùng Huyền quang thuật, liên hệ với Ân Lâm, hỏi cô ta tình hình bên ngoài thế nào rồi, tuyệt đối không thể buông tha bất kỳ một con Huất nào, nếu không chúng ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ." Ân Tư thật cẩn thận đỡ cố luân Hòa Tĩnh công chúa, người kia đi lại không xong lung lay sắp đổ, nếu không phải nàng có đá trường sinh hộ thể, hắn lo lắng thần chú kia cũng sẽ thiêu chết nữ nhân duy nhất mà mấy trăm năm qua hắn thương yêu.

Trước mắt mọi thứ quay cuồng, Ân Kiên theo bản năng lắc đầu, Hà Bật Học vội vàng vươn tay đỡ lấy anh, sau hồ nghi lườm Ân Tư. Tuy rằng hắn ta nói hợp tình hợp lý, cơ mà chẳng biết tại sao, cậu lại không thể tin đối phương.

"Ngươi không thể tự dùng Huyền quang thuật kia sao?" Hà Bật Học ánh mắt nheo lại đầy đe dọa, ôm lấy Ân Kiên cảm giác anh hiện tại hơi run lên, thật giống như mỗi một lần anh mất đi lượng lớn linh lực là chuẩn bị té xỉu. Xem ra cái « Đại nhật Như Lai kim luân » thật không phải là đạo thuật mà Ân Kiên có thể đối phó được, cho dù trên cổ đeo ngọc hồ lô anh cũng không chịu nổi...

Ngọc hồ lô? Hà Bật Học khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, nếu Ân Tư cùng cái mụ công chúa biến thái kia hiện tại muốn động thủ cướp lấy, cậu bảo đảm sẽ không thể bảo vệ được Ân Kiên?

"Ta tuyệt đại đa số linh lực đều đã để Ân Kiên cướp đi rồi!" Ân Tư khóe miệng khẽ nhếch, tuy rằng không phát ra tiếng cười, thế nhưng lại làm cho Hà Bật Học cùng Ân Kiên lưng nổi lên một trận lạnh toát.

Không ai biết đến tột cùng là ai động thủ trước, Ân Tư tay vừa bổ xuống, trong hư không mở ra một cái khe, sau đó lao về phía Hà Bật Học tấn công, Ân Kiên nhanh tay lẹ mắt bắn ra lá bùa, thuận thế đẩy Hà Bật Học ra, đại bàng lửa lao vào Ân Tư nhưng chưa kịp thì thân ảnh đã không còn, Ân Kiên linh lực không còn lại bao nhiêu.

"Đã quá muộn!" Ân Tư được đúng ý dường như cười lạnh, mắt lộ ra hung quang, con dao lần thứ hai chém xuống, nếu không phải Ân Kiên lui đến đúng lúc, chỉ sợ đầu bị hắn ta bổ làm đôi, vài sợi tóc theo ngọc hồ lô rơi xuống đất.

"Ân Kiên!!!!!!!!!!!!!" Hà Bật Học kêu lên sợ hãi, muốn vọt tới bên người Ân Kiên, nhưng trong đầu lóe lên quay ra nhìn đến phái cố luân Hòa Tĩnh công chúa đang tính toán đem tượng nữ thần sáng thế đẩy mạnh vào cái khe trong hư không. Nếu những thứ kia đều ở trong tay bọn họ, vậy thật sự vạn kiếp bất phục*, dưới tình thế cấp bách, Hà Bật Học vươn tay nghĩ cách đem người kéo lại.

*Vạn kiếp bất phục: nguyên văn câu này là "Nhất thất nhơn thân – Vạn kiếp bất phục": Có nghĩa một khi thân thể này mất đi dù có bao nhiêu kiếp cũng không lấy lại được – Trong truyện ý chỉ, nếu như để mất cơ hội này, A Học sẽ muôn đời hối hận.

"A Học đừng ——!!!!" Ân Kiên hít một hơi lạnh, mắt mở trừng trừng nhìn Hà Bật Học xả thân lao đến đá trường sinh trước ngực cố luân Hòa Tĩnh công chúa...

Đẩy kính mắt, Ngô Tiến thở dài, bên trong xe không khí vô cùng trầm thấp, tình huống tồi tệ nhất cũng không đến nỗi như thế này. Ai mà lường trước được, cứ mỗi một lần giao đấu với Ân Tư, sẽ lại một lần bị bại trận, nhìn qua cứ tưởng toàn thắng, cuối cùng bọn họ so ra bị mất nhiều hơn...

"Thằng cháu nhỏ, hạ cửa xe xuống chút đi, buồn bực quá!" Ân Lâm nhắm mắt dưỡng thần, tà tà tựa vào bên cạnh Ngô Tiến, nàng thậm chí không cần mở mắt, có thể rõ ràng nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Ân Kiên. Tóc dài vén ở sau tai, bàn tay nắm chặt khiến nó trở nên trắng bệch, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng căm tức nhìn xa xăm, so với lúc bị hồn phi phách tán còn bi thảm hơn.

"Ân Kiên, cậu nên nghỉ ngơi một chút, để tôi lái xe cho." Ngô Tiến cười khổ. Anh cũng chẳng phải kiểu đàn ông tinh tế mẫn cảm gì cho cam, nên không thể bảo anh đồng cảm với Ân Kiên, đơn thuần chỉ là cảm thấy Ân Kiên hiện tại cảm xúc bất định thật sự không thích hợp để lái xe mà thôi.

"Không cần, tôi không sao." Ân Kiên cứng rắn trả lời, giẫm chân ga, xe tiếp tục tại đường núi chạy như bay.

Thời gian đã trôi qua được một tuần. Ân Lâm lúc đó không biết đã dùng cách gì để liên lạc với Ân Kiên, Ngô Tiến thì sử dụng phương pháp liên lạc của người bình thường —— « Di động », đối với con cháu nhà họ Ân thì có một cách khác để liên lạc. Ân Lâm chỉ cần đốt một lá bùa với ký hiệu kỳ quái một phát, là nhà Ngô Tiến chuông cửa sẽ không ngừng vang lên, sau đó một đám các thanh niên trẻ tuổi sẽ lố nhố xông ra, nguyên lai trừ bỏ hai cô cháu nhà họ Ân mà chúng ta vẫn biết, số lượng con cháu Ân gia thật sự rất kinh người.

Tiếp theo, có một số điều mà Ngô Tiến không thể nào lý giải, anh vĩnh viễn không thể hiểu nổi ánh sáng trong vụ nổ hạt nhân kia đại biểu cho cái gì, trong trung tâm thương mại tự nhiên xuất hiện một mặt trời nhỏ? Tiếp đó, một đám con cháu nhà họ Ân vừa đến báo danh đột nhiên biến mất hết ráo, rồi chả hiểu dùng cách gì mà báo lại được tin tức cho Ân Lâm, nói bọn họ gặp nhau ở đâu, chạy trốn Huất như thế nào, bất quá có điều đáng giá là mọi thứ đều đã được giải quyết hết.

Ngô Tiến giống những người ngoài đứng xem, lẳng lặng nhìn. Trong đầu vị học giả không ngừng liên kết tất cả các thông tin, thử đưa ra kết luận, bọn họ đã an toàn sao? Những sinh vật đáng sợ đã chiếm lĩnh toàn thành phố đều bị tiêu diệt hết rồi sao? Đáp án có lẽ khẳng định là đúng đi?

Chẳng quá, không phải mỗi câu chuyện đều có cái kết tốt đẹp. Ít nhất, cái kết hiện giờ họ đang phải trải qua không, giống, như, vậy!

Chờ Ân Lâm liên lạc được với Ân Kiên, mới biết được cậu ta bị thương, hơn nữa tình huống tựa hồ thực thảm, Ngô Tiến lúc này mới có may mắn diện kiến Huyền quang thuật, nó giống như nói chuyện qua TV, hoặc LCD internet, Ân Kiên lui ở trong góc run rẩy, khóe miệng tựa hồ có máu, thực sự khiến Ngô Tiến lo lắng chính là cậu ta không ở bên Hà Bật Học. Không phải hai người giống như trụ cột của nhau sao, sóng to gió lớn đều là hai người liên thủ đương đầu, vì cái gì không thấy Hà Bật Học?

"Ân Kiên! A Học đâu? Cậu ta không phải với ngươi cùng một chỗ? Lão già Ân Tư kia đâu? Không phải cùng nhau đi đối phó Huất ư? Vì sao lại bị thương thế này?" Nghe Ân Lâm đặt câu hỏi như bắn liên thanh, Ngô Tiến có thể hiểu cô đang rất lo lắng. Dù sao, đó là cháu ruột của cô, theo bản năng sẽ muốn bảo vệ cậu, mà hiện tại, nhìn cảnh Ân Kiên lui trong góc run lẩy bẩy, thiên tính làm mẹ trong lòng bắt đầu trỗi dậy.

"Ân Tư...... Nói dối.... hắn linh lực cũng không có biến mất..... Hắn... Hắn đoạt đi tượng nữ thần sáng thế... cùng......cùng ngọc hồ lô..." Ân Kiên cúi đầu, giọng nói run rẩy đứt quãng, Ân Lâm trong lòng gợn lên, cô chưa từng thấy qua Ân Kiên yếu ớt như thế —— phải rồi! Đã từng nhìn thấy qua! Đó là ác mộng của cậu, ác mộng vĩnh viễn bị đóng đinh trong quan tài. Ân Lâm không dám tưởng tượng đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra, có thể làm cho Ân Kiên sợ hãi đến nỗi nói không nên lời.

"Đứa cháu nhỏ của ta, A Học đâu rồi? Cậu ta..." Ân Lâm hít một hơi lạnh, không loại trừ khả năng Hà Bật Học đã gặp phải chuyện bất hạnh, cô thật sự không thể tưởng được còn có chuyện gì hơn thế có thể làm cho Ân Kiên mất kiểm soát đến như vậy, cô cùng Ngô Tiến hoảng sợ nhìn nhau, hy vọng mọi thứ đều không phải sự thật.

"... Cô Lâm~...Ta không sao......."

Có tiếng Hà Bật Học mỏng manh truyền đến, Ân Lâm giật mình kinh hãi, đáng tiếc Huyền quang thuật cũng không thể chuyển hướng, cho nên cô chỉ có thể nghe thấy thanh âm của Hà Bật Học, nhưng không nhìn thấy đối phương có bình an hay không.

"A Học! Xảy ra chuyện gì? thằng cháu của ta làm sao vậy?" Ân Lâm thét chói tai chất vấn, dùng ánh mắt ý bảo Ngô Tiến đi chuẩn bị xe, hiện tại cho dù thiên hoàng lão tử đích thân tới cũng không thể ngăn cản cô đem hai người kia trở về.

"Ân... Ân Kiên rớt ngọc hồ lô, cả người... Cả người trở nên là lạ, anh ấy, anh ấy nói ta không được tới gần, ta, ta, ta..." Hà Bật Học ấp a ấp úng.

"Ngươi làm sao vậy? Ngươi bị thương sao? Ta nhìn không thấy ngươi, thương thế của ngươi nghiêm trọng như thế nào?" Ân Lâm lo lắng hỏi, mấy năm nay ở chung, cô đã sớm đem cái người mặt bầu bĩnh, mắt to tròn kia như là người thân, quan tâm cậu ta tới mức ngang với Ân Kiên.

"Cái tên ngu ngốc kia dám cướp đá trường sinh!" Ân Kiên hai mắt đỏ ngầu hét to một tiếng.

Lại một lần nữa thở dài, Ngô Tiến nhìn phía Ân Kiên đang lái xe, mọi chuyện là như vậy đấy, liên tiếp ngoài ý muốn khiến cho không khí càng trầm hơn, lại nhìn ghế phó lái Hà Bật Học, đồng dạng cũng đang căng thẳng pha chút hờn dỗi trẻ con, mắt to chăm chăm nhìn ngoài cửa sổ xe, không nghĩ tới lúc cậu giận lên trông cũng rất dọa người, cùng Ân Kiên hai người đều dỗi một tuần, hiện tại hai người vẫn còn chiến tranh lạnh.

"Ây ây! Thỉnh hai cái con người phía trước « ngây thơ cực kỳ » kia mở cửa sổ, thật sự rất bí bách, còn nữa, đến đoạn kia quẹo trái, trên bản đồ không có Bạch Vĩ thôn, đừng có đi tùy tiện như thế!" Ân Lâm vẫn nhắm mắt, cô hoàn toàn không lo lắng hai tên ngu ngốc chỉ số thông minh thấp kia cãi nhau, hiện tại trọng điểm là như thế nào thuyết phục nhóm yêu quái theo phe phàm nhân, kể từ lúc Quản Đồng kia thoát được một kiếp đến gặp cô, Ân Lâm đã tâm niệm muốn lợi dụng lực lượng của bọn họ đến ngăn cản nữ thần sáng thế hủy diệt nhân gian.

"Quẹo trái... Quẹo trái! Quẹo trái ——!... Ân Kiên! Anh bị mù đường à..." Hà Bật Học hung hăng liếc mắt một cái, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe thì thào tự nói, Ân Kiên đối với cậu nổi giận, cậu đối với Ân Kiên bất mãn, hai người khiến không khí tụt xuống mức thê thảm.

Giẫm phanh một cái, Ân Kiên hung tợn trừng mắt nhìn Hà Bật Học, người kia không chịu thua đáp lễ, hai người động tác cùng lúc đá văng cửa xe đi ra ngoài, Ngô Tiến lo lắng cũng muốn cùng xuống xe, Ân Lâm dù bận vẫn ung dung ngăn anh lại.

"Thanh quan khó đoạn việc nhà*, hai vợ chồng người ta cãi nhau, anh khống muốn tự mình làm mất mặt chứ!"

*Thanh quan khó đoạn việc nhà ( 清官難斷家務事): Ý chỉ người làm quan trên công đường có thanh liêm giải quyết mọi việc tốt đến đâu, nhưng khi có dính dáng đến chuyện nhà đều vô cùng khó xử.

"Bây giờ là muốn như thế nào đây?" Ân Kiên quát lên một tiếng, đôi mắt đỏ lên trông thực dọa người, không chỉ có hai con mắt sắc màu thay đổi, nếu nhìn kỹ, hai cái răng nanh còn quá mức bén nhọn. Chính là dù trông rất khủng bố nhưng vẫn đẹp trai nên Hà Bật Học không bị ảnh hưởng gì, mắt to chẳng sợ vẫn trợn lên nhìn anh.

"Muốn thế nào à? Những lời này tự mà hỏi bản thân đi? À vâng, tôi ngu, không lưỡng lự đến ngăn cản con mụ quỷ kia kết quả cướp được đá trường sinh là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, anh hiểu không? Đây không phải là việc có thể kiểm soát hay không! OK, để tôi giải thích! Đó là ngoài ý muốn, tôi không cố ý, huống hồ... Tôi lại không chết, sao anh phải điên lên?" Hà Bật Học nói một tràng giang đại hải, cậu cùng Ân Kiên hai người gặp phải xui xẻo, xui đến thấu đỉnh, bị đám Ân Tư quay cho một vòng, kết quả hai người từ trên cao rơi xuống người ngợm ê ẩm coi như xong đi, ngay cả tóc cũng như bị ma làm, tự nhiên dài ra trông không ra cái thể thống gì cả.

"Phát điên cái gì à? Phát điên cái gì à?" Ân Kiên trừng Hà Bật Học cười lạnh. Hai người này ước chừng là khí nóng bốc ra ngoài đầu luôn rồi, thế nhưng đem xe dừng ở giữa đường núi, làm cho đám Ân Tiển đi theo cũng phải dừng xe, mọi người không kiên nhẫn chờ hai người này 『 lại một lần nữa 』 giải quyết.

"Cái kia là đá trường sinh!!!! Sờ qua nó ai cũng đều chết hết! Thế mà ngươi còn lao vào cướp? Quản Đồng chửi ngươi là trẻ con đần độn ta còn giúp ngươi phản bác, kết quả giờ ngươi làm cái gì đây?"

"Đã nói là ngoài ý, anh còn muốn tôi như thế nào? Tôi làm sao biết sẽ như vậy vừa vặn cướp được đá trường sinh? Con mẹ nó từ trước đến nay còn chưa thấy vui như vậy!... Tôi không bị chết!!!"

"Đó là tại ngươi mạng lớn!"

Hai người không ai nhường ai nhìn chằm chằm đối phương, trong óc xoay quanh nghi vấn giống nhau, vì cái gì Hà Bật Học không chết? Này thật sự không thể dùng 『 ngoài ý muốn 』 mấy chữ cho qua được. Nếu chỉ có huyết mạch hoàng gia mới có tư cách đụng vào đá trường sinh, Hà Bật Học chắc hẳn phải là công chúa mất đầu kia chuyển kiếp mới có thể sờ nó? Gặp quỷ ư... cho dù không phải vị công chúa kia chuyển thế, vậy cậu phải là ai trong hoàng cung mới được chứ?

"Không cần mắng chửi tôi! Anh thì sao? Tôi chỉ là thằng ngu, ngoài ý muốn cướp được đá trường sinh, kết quả anh thì sao? Con mẹ nó, khi không lại muốn bị hồn phi phách tán lần nữa? Ân Kiên anh thật sự cũng là quá ngây thơ đi!"

-----------

Hết Chương 5 Quyển 4