A, Nắng Lên Rồi!

Chương 15




Không phải Lâm Thanh không nghĩ về những chuyện có thể phát sinh với Phùng Quân. Cô không chỉ nghĩ về nó mà còn nghĩ về nó nhiều lần. Khi Phùng Quân mời cô làm việc trong vườn sinh thái của anh, khi Phùng Quân nhìn cô bằng ánh mắt như đang có gì suy nghĩ, khi ngày càng có nhiều công nhân can đảm hỏi cô về mối quan hệ riêng tư của cô với Phùng Quân.

Lâm Thanh hiểu rằng, trong xã hội ngày nay, việc đàn ông và phụ nữ độc thân cả ngày ở cạnh nhau, phát sinh một chút gì đó mập mờ hoặc thậm chí là công khai ve vãn cũng điều là chuyện hết sức bình thường. Nhưng hiện tại, Lâm Thanh không cho phép mình vội vàng rơi vào vòng xoáy của cảm xúc.

Đối với Lâm Thanh, người vừa kết thúc mối quan hệ kéo dài vài năm mà nói, tình cảm là một thứ rất nguy hiểm. Bản tính con người hay thay đổi, khi tình yêu bền chặt thì mọi thứ đều tốt đẹp, nhưng khi mối quan hệ phai nhạt và kết thúc, mọi thứ sẽ hoàn toàn sụp đổ. Cuộc đời của Lâm Thanh đã bị sụp đổ một lần, cô nghĩ rằng mình vẫn chưa có khả năng chịu đựng được sự lật đổ tiếp theo nào nữa.

Phùng Quân là người như thế nào? Đối với cô mà nói, trong trí nhớ mơ hồ, đó là một cựu phó tổng giám đốc khắc nghiệt của một công ty nào đó, là một người tốt bụng sẵn sàng cho một người xa lạ đi nhờ xe, là một ông chủ khó tính và làm việc chăm chỉ để duy trì hoạt động của vườn sinh thái. Chỉ một vài từ mô tả về anh như vậy, có thể anh là người có câu chuyện riêng, là người đã từng trải qua những ngày tháng phong ba gian khổ, nhưng những thứ này cũng chỉ là bề mặt bên ngoài, mà Lâm Thanh thì lại không phải là người dễ bị những thứ bề ngoài làm cho mê muội.

Vì vậy cô cố tình giữ khoảng cách với Phùng Quân. Cô tích cực quản lý vườn sinh thái, cố gắng huy động nhiều nguồn tiền và chi phí khác nhau, cùng Phùng Quân thảo luận về tiến độ của công việc, nhưng cô lại tránh mọi tiếp xúc riêng tư với anh. Ngay cả khi phải làm thêm giờ đến một thời điểm nhất định, Phùng Quân đề nghị đưa cô về nhà, cô cũng đều từ chối một cách nhã nhặn, cô tình nguyện tự mình đi xe đạp hơn vài chục phút trở về nhà.

Giờ đây, cô chỉ cần có cảm giác an toàn, cô nghĩ, mình đã không còn có thể chịu đựng được quá nhiều biến cố nữa.

Phùng Quân đương nhiên không phải kẻ ngốc, sau vài lần chủ động thân thiện nhưng đều bị từ chối, Phùng Quân cũng tuân theo khoảng cách an toàn của cô, chỉ nói đến chuyện công việc, chuyện cá nhân thì miễn bàn.

Mọi việc diễn ra suôn sẻ hơn Phùng Quân và Lâm Thanh mong đợi. Vườn nho sau khi trải qua một đợt dịch bệnh tấn công, may mắn được giải quyết một cách triệt để, mở ra một vụ mùa bội thu. Phùng Quân còn đặc biệt gọi điện cho giáo sư Lưu, cảm ơn sự giúp đỡ của anh ta; hơn mười con bò sữa cũng được nuôi dưỡng rất tốt, sữa tươi được cung ứng đến những thành phố lân cận, là một nguồn thu nhập tốt khác; nền tảng tuyên truyền mà Lâm Thanh thiết lập trên Internet đã được quảng bá rộng rãi, cũng có một số công ty du lịch tìm đến trao đổi về việc mở cửa giống như một điểm thu hút khách du lịch; về phần con đường mà anh đã chi ra một số tiền lớn cũng đang được thi công một cách có trật tự.

Lâm Thanh đứng trên cái cân, là cân dành cho những lái buôn nhỏ mua trái cây, gần đây nó đã trở thành cái cân để cân thể trọng của cô, mọi người nhìn thấy cô đều nói: “Cô gầy rồi.” hoặc “Sao cô lại gầy như vậy?” Lâm Thanh cảm thán: “Lại nhẹ hai cân.”

A Tòng đang cầm một cái tô lớn, ngậm lấy mì trong tô: “Cô phải ăn nhiều lên, giống tôi này, đừng chỉ mỗi bữa ăn có hai chén.”

Lâm Thanh nhìn cái tô lớn của anh ấy: “Anh ăn được một tô lớn như vậy, còn tôi có thể ăn được nửa tô như anh cũng mừng.”

A Tòng cười ha ha: “Không biết có phải là do hai người không quen với đồ ăn ở đây hay không, ông chủ cũng không thích ăn cho lắm, bữa nào cũng chỉ ăn có một chút, sức ăn còn không bằng với vợ tôi.”

Không phải Lâm Thanh không quen với mùi vị thức ăn ở đây, ngược lại cô rất thích ăn, nhưng có lúc bận quá hoặc mệt quá, không có cảm giác muốn ăn, cô nghĩ lại, hình như dáng người của Phùng Quân vẫn như cũ cao cao gầy gầy, trong lòng đột nhiên ảm đạm. Cô không còn quan tâm đến việc anh ăn uống có đúng giờ hay không nữa, hai người gặp nhau ở vườn sinh thái hay ở công trường, nếu không có gì đặc biệt thì cả hai cũng chỉ gật đầu chào hỏi.

Cuộc sống như vậy, là ý định ban đầu của cô khi ở lại đây sao?