A, Nắng Lên Rồi!

Chương 5




Lâm Thanh ở nhà bà ngoại mấy ngày, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều. Không khí trong lành, thanh bình và những người thôn dân giản dị là tất cả những gì cô yêu thích.

Bà cô già rồi, đã sớm không trồng trọt, nhưng sau nhà bà vẫn trồng một số loại rau, lúc nào muốn ăn thì sẽ ra hái. Cuộc sống tự cung tự cấp này tốt đến mức Lâm Thanh không còn nhớ đến cái gọi là rau hữu cơ trong các siêu thị lớn trong thành phố nữa.

Bà ngoại nhờ Lâm Thanh lên chợ mua một ít hạt cải dầu, thuận tiện mua luôn chút thịt. Mấy ngày nay Lâm Thanh đều ăn rau dưa cùng bà ngoại, bà sợ Lâm Thanh ăn ngán.

Lâm Thanh mượn chiếc xe đạp của một người hàng xóm, thử đạp vài vòng rồi xuất phát về hướng chợ. Dọc đường thỉnh thoảng gặp một hai người trong thôn nhận ra cô: “Này, cô là cháu ngoại của nhà bà Thập à?”

Lâm Thanh đã sớm quên những người này, nhưng cô vẫn nở nụ cười thân thiện: “Dạ, chào dì.” Mọi người ở đây đều rất thân thiện và chất phác.

Lâm Thanh mua hạt cải dầu và thịt lợn, cũng mua thêm một ít trái cây do dân địa phương trồng ở quầy hàng nhỏ, giá chưa đến hai mươi tệ. Lâm Thanh đạp xe trở về, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: “Cô gái!”

Lâm Thanh quay đầu lại, một người đàn ông ngồi ở quán trà lạnh đang mỉm cười với cô, đó là tài xế A Tòng.

Lâm Thanh đạp xe vòng lại, dừng ở trước mặt anh ấy: “Xin chào! Anh còn nhận ra tôi sao?”

“Nơi này có lớn bao nhiêu đâu, cho dù có xuất hiện một cái mặt lạ hoắc tôi cũng có thể nhận ra được.” A Tòng uống một ngụm trà lạnh: “Cô muốn uống không? Trà thảo mộc núi.”

“Được.” Lâm Thanh xuống xe, ngồi chung bàn với A Tòng.

A Tòng hỏi: “Ngày đó ông chủ của chúng tôi chở cô về, có tìm đúng đường không?”

“Tìm được, rất thuận lợi! Cảm ơn anh và ông chủ của anh nhé.” Lâm Thanh suy nghĩ một chút, từ trong túi quần lấy ra năm mươi tệ: “Đây là tiền xe. Hôm đó ông chủ của anh không nhận. Anh giúp tôi đưa cho anh ấy đi.”

“Đừng đừng, ông chủ của chúng tôi không nhận, sao tôi có thể nhận được? Dù sao cũng chỉ đi có một đoạn đường ngắn như vậy, không cần trả tiền xe đâu.” A Tòng cười: “Chúng tôi đó hả, khi thấy ai cần giúp đỡ, thường thì cũng sẽ không từ chối.”

Lâm Thanh gật đầu: “Đúng vậy, người ở đây thật tốt.”

“Không giống như ở thành phố. Trên tin tức nói không phải là cướp, đánh nhau thì cũng là giết người. Chúng tôi ở đây không như vậy. Chúng tôi ở đây tuy nghèo, nhưng lại không có người xấu.”

Lâm Thanh uống một ngụm trà thảo mộc, thật sự rất đắng.

“Nhưng mà bây giờ chúng tôi cũng không tính là quá nghèo nữa, ông chủ của chúng tôi đến đây nhận thầu vườn trái cây, mướn người dân trồng, nhiều người được trả công, không tệ một chút nào. So với thành phố của cô tuy là ít hơn nhưng chúng tôi cũng đã rất hài lòng!”

Lâm Thanh rất tò mò, ngày trước cô sống ở đây cũng có những người nông dân trồng trái cây, nhưng doanh số lại có vẻ bình bình: “Trái cây bán chạy không?”

“Cũng được, ông chủ của chúng tôi nói bán được.” A Tòng phất phất tay: “Ông chủ của chúng tôi nói, nguyên nhân chính là giao thông không tốt, trái cây vận chuyển ra ngoài khó khăn. Trước đây anh ấy đã xin chính quyền sửa đường, nhưng chính quyền nói rằng sẽ không sửa nếu không có tiền. Một ông chủ nhỏ lấy đâu ra tiền để sửa chữa chứ.”

Lâm Thanh nghe anh ấy toàn nhắc đến “ông chủ của chúng tôi”, liền nghĩ đến người đàn ông ngày đó: “Ông chủ của anh là người địa phương à?”

“Không phải, cũng là người thành phố, mới đến đây được bốn năm năm thôi.” A Tòng chỉ vào bảng chỉ dẫn của vườn sinh thái: “Vườn sinh thái xanh là vườn cây ăn trái mà ông chủ đến đây mở ra, cô có thời gian thì đến chơi, không cần vé đâu.”

Lâm Thanh trở nên hứng thú: “Thật sao? Các anh trồng loại quả gì?”

“Nhiều lắm! Mùa trái vụ cũng có quả. Bên trong rất đẹp.” A Tòng rất tự hào: “Còn đẹp hơn cả trụ sở chính quyền thị trấn nữa. Nơi làm việc của ông chủ chúng tôi rất đẹp.”

Ánh mắt Lâm Thanh sáng lên: “Bây giờ anh có tiện không? Tôi muốn cùng anh tới xem!”

A Tòng gật đầu: “Được thôi, tôi ra ngoài giao hàng, giờ cũng phải về rồi, nếu không ông chủ cho rằng tôi lười biếng thì không tốt. Tuy rằng ông chủ của chúng tôi tốt bụng, nhưng tôi cũng không muốn anh ấy hiểu lầm.”

Lâm Thanh cố nhịn cười, để A Tòng đặt xe đạp của cô lên sau xe – lần này xe của anh ấy không có người, cô theo anh ấy lên xe.

A Tòng là một người huyên thuyên điển hình, trong vòng hai mươi phút lái xe, anh ấy nói đủ thứ chuyện về ông chủ, vợ con và cả đồng nghiệp. Lâm Thanh cũng xem anh ấy như là một người anh trai nên gọi anh ấy là anh Tòng: “Anh Tòng, hình như con đường này khác với con đường đến thôn Hạnh Phúc.”

“Ừ, khác, thôn Hạnh Phúc đi từ góc đó, còn nơi chúng ta đến thì phải đi từ đây. Đừng lo lắng, nếu như cô sợ ở quá xa, sau khi tan làm tôi có thể đưa cô trở về.”

“Không phải. Tôi chỉ nghĩ rằng hôm đó ông chủ của anh cũng không thuận đường, còn cố ý cho tôi đi nhờ, chuyện này thật ngại quá.”

“Không sao đâu, ông chủ của chúng tôi rất tốt.” A Tòng nói với giọng điệu ngưỡng mộ: “Chỉ là hơi kỳ lạ, tôi chưa từng gặp vợ con của anh ấy bao giờ. Theo lý mà nói, chắc phải có vợ con rồi.” Câu chuyện chuyển sang cô: “Này, cô đã kết hôn chưa?”

“Tôi? Vẫn chưa.”

“Vậy thì đã đến lúc phải tìm một người rồi. Ở đây những cô gái khoảng 20 tuổi đều bắt đầu tìm nhà chồng rồi.” Thấy Lâm Thanh hơi xấu hổ, A Tòng lại an ủi: “Nhưng người ở thành phố các cô thì khác, ha ha.”