A Trạch Cơ Tình Liên Manh

Chương 4: Trái tim pha lê tan nát




“Con trai à, chúc mừng con nha! Con thăng chức! Từ hôm nay trở đi con chính là quản lý bộ quan hệ xã hội.” Hồ Sưu mặt cười tươi như bông hoa cúc nở.

“Tôi nhớ rõ ràng Sưu Hồ không có bộ quan hệ xã hội mà?” Hồ Thiên Long cũng rất bình tĩnh. Lấy tính cách ông già nhà hắn mà nói, chồn chúc tết gà, nhất định không có ý tốt. Ông ta ngay lập tức lộ ra bộ mặt thật.

“Từ hôm nay trở đi sẽ có! Ta là lão tổng ta nói có thì nó có! Dù sao hạng mục mới hợp tác với bên Hướng Dịch, người ta là kỹ sư công trình thiên tài chỉ đích danh muốn hợp tác với mày. Mày chuẩn bị kỹ cho ta! Hạng mục này mà đóng băng mày đừng quay về gặp ta! Còn nữa, cái máy tính bảo bối kia của mày ta cũng tặng cho em họ mày rồi, dù sao nó cũng hỏi ta mấy lần.”

Nhìn đi. Trước lợi dụ, sau cưỡng bức. Thủ đoạn này Hồ Thiên Long sớm dự liệu rồi. hắn cúi đầu, mũi chân di hình chữ “đại”, không yên lòng thở dài một câu: “Tôi mặc kệ.”

Đáp án của con trai ngoài dự đoán của ông, không nói đến việc nó thích dàn máy tính kia thế nào, riêng tên Walter kia, theo như ông biết thì chính là thần tượng của nó nha. Có cơ hội hợp tác cùng thần tượng, sao nó lại không muốn?

“Con trai con làm sao vậy? Không phải trước đây con thường nói muốn làm việc với thần tượng sao?”

Hồ Thiên Long vẫn cúi đầu như cũ, không trả lời

Thần tượng cái gì? Hiện tại hắn làm tâm tư pha lê của một thiếu niên tan vỡ, hoàn toàn tan vỡ rồi!

Ngày đó hắn vì muốn phá chương trình của Wow chẳng những cơm nước không ăn mà đến lúc mót cũng cố nhịn. Cuối cùng lúc vào WC mang chỗ “nước sông cuồn cuộn” kia và cả mối hận mất tem xả ra hết.

Phải nói Hồ Thiên Long này là trạch nam cũng là người rùa luôn, hắn bị coi vậy vì mắc bệnh chung của xử nữ. Rõ ràng bên ngoài có bồn cầu nhưng hắn lại cảm thấy người ta nhìn vào thì tiểu không được, nhất định phải vào phòng riêng.

Nhưng là đây cũng coi như cá tính của rùa đi, khiến hắn may mắn nghe được một đoạn đối thoại “phấn khích”.

“Con lão hồ ly kia thật không giống lão, vẻ mặt sợ hãi rụt rè, thật không nên người! So với Mr. Woke Fei đúng là một trời một vực.

“Ha ha, thằng nhóc đó cũng khá thú vị, thật ra có thể đùa với nó được.”

Vương Dịch vừa nghe liền không có ý tốt cười cười: “Anh thật là… ha ha, nói thế nào đi nữa người ta cũng là cục cưng của Hồ Sưu, đừng đùa quá mức.”

Đối phương thấp giọng không biết nói cái gì, Vương Dịch nghe xong người đến run cả người. Hồ Thiên Long ghé vào cánh cửa cố gắng nghe cũng không nghe được. Nhưng mà hắn dám khẳng định tên kia chắc chắn không phải nói cái gì tốt, bằng không “Lão vương bát” kia sẽ không cười đến vui vẻ như vậy!

Đợi âm thanh trò chuyện của hai người kia ngày càng xa, mãi đến khi không nghe được Hồ Thiên Long mới từ phòng đó bước ra.

Hình tượng thần tượng cao lớn tỏa sáng trong lòng nhiều năm cứ như vậy sụp đổ trong nháy mắt. Không ngờ hắn lại là loại người này… Hồ Thiên Long rõ ràng nghe được âm thanh tâm tư thiếu niên hồn nhiên của mình tan vỡ =)))

Tuy rằng Hồ Thiên Long trăm ngàn không muốn, nhưng cái danh “Sưu Hồ” của ông bố cũng không phải để ngắm, đồng chí tiểu Hồ so với lão Hồ thì chỉ là tép riu, sao có khả năng đấu lại lão hồ ly?

Lão Hồ nói một câu: “Nếu mày không chịu, ta liền nói với Chu Tiên mày lén nhìn nó tắm!”

Hồ Thiên Long nóng nảy: “Đấy là khôn cẩn thận có được không?! Hơn nữa lúc đó cô ấy mới 6 tuổi!”

Chu Tiên là ai?

Cái gọi là trong lòng mỗi người trạch nam đều có một vị nữ thần. Chu Tiên, cô ấy chính là nữ thần của Hồ trạch nam! Hai người ở cách vách, coi như thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư. Đáng tiếc máu trạch của Hồ Thiên Long ngấm quá sâu, chỉ dám đem tình cảm yêu mến giấu dưới đáy lòng, “yêu người trong lòng khó nói lên lời”. Mỗi lần nhìn thấy người ta nếu không phải tùy tiện cúi đầu thì cũng là trốn từ xa.

“Chu nữ thần” căn bản cho rằng vị hàng xóm nhà bên có thành kiến với mình.

Nói đến cô Chu Tiên này sẽ không thể không nói đến người mẹ Uyển Mỹ của cô. Hồ Sưu cùng Vương Dịch vì sao trở thành “kẻ thù truyền kiếp? Nguyên nhân căn bản chính là vì Uyển Mỹ! Nhớ năm nó, Uyển Mỹ nổi tiếng là mỹ nhân toàn thành phố, cho tới giờ đã gần 50 vẫn là một mỹ nhân.

Nguyên bản Hồ Sưu và Vương Dịch coi như là anh em ngưu tầm ngưu. Nhưng đến trung học cả hai người đều điên đảo vì Uyển Mỹ, bạn bè nhất thời trở mặt thành thù. Tình địch gặp nhau mắt đỏ, hai người mặc kệ là cái gì cũng phải so cao thấp với nhau, tranh nhau mi chết ta sốn. Đến cuối cùng, Uyển Mỹ lại làm vợ người khác, hai người thoáng chốc thành công dã tràng. Thế nhưng truyền thống “đối nghịch” này vẫn bảo lưu lại, đến giờ trên trường kinh doanh cũng là đối thủ một mất một còn.

Lần này Vương Dịch tới tìm bọn họ hợp tác hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hồ Sưu. Hai người đầu nhiều năm như vậy, vì sao không chọn công ty khác mà lại chọn Sưu Hồ để hợp tác? Nhưng mà hạng mục lớn như vậy, lấy năng lực của Hướng Dịch cũng nuốt không trôi. Mà nhìn toàn bộ giới Intel đại khái chỉ có Sưu Hồ là có năng lực hứng hạng mục này. Hiện tại gã là người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Nghĩ vậy, tâm tình Hồ Sưu không khỏi tốt lên, lại “thúc giục” con: “Nó mới 6 tuổi nhưng mày 11 tuổi, phát dục, tư xuân…”

Hồ Thiên Long chịu không nổi trừng mắt.

Mắt lão Hồ ly đảo mắt: “Nếu không, ta thành toàn cho mày, hôm nay đi cầu hôn Uyển Mỹ. Lại nói, qua năm sau Chu Tiên cũng hai mươi…”

Mặt Hồ Thiên Long đỏ lên, nóng nảy nói: “Ông đừng xằng bậy!” Việc này đúng là ông già nhà hắn làm được.

Lão hồ ly liếc con mình một cái: “Quản lý bộ quan hệ xã hội?!”

Hồ Thiên Long cắn răng: “Tôi làm!”

Trở lại phòng.

Trên diễn đàn còn đang thảo luận rốt cuộc Wow và Walter Offen – Mr. Woke Fei rốt cuộc có phải cùng một người không, Hồ Thiên Long đối với đề tài này lại không dậy nổi hứng thú, tuy rằng hắn không chấp nhận hai người này là một. Dù sao lúc Wow lập topic trên diễn đàn thì Walter còn đang ở công ty bọn họ, hắn lập topic này kiểu gì? Nhưng là, tên Walter này giống Wow, đều bị đồng chí tiểu hồ xếp vào hội “người phiền phức”

Hồ Thiên Long đóng cửa sổ diễn đàn, mở chuyên mục của Đinh Nhất Xuyên. Hắn phải tìm việc gì đó để làm, bằng không tâm tình áp lực này lại lan tràn. Vì thế hắn xâm nhập vào hệ thống web phần văn học của Đinh Nhất Xuyên, bắt tay nghiên cứu xem rốt cục là cuountd1009 dùng plug-in gì, hắn nhất định phải phá nó, cướp lại vị trí đầu bảng! Sự thật chứng minh, có đôi khi sự chấp nhất của trạch nam thật đáng sợ!

Mắt thấy nghiên cứu có chút khởi sắc, đại khái Hồ Thiên Long đã biết nguyên lý của plug-in kia, đang định tiến hành phá giải thì chuông di động vang lên.

“Alo, xin chào.” Hồ Thiên Long toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cũng không lưu ý rốt cuộc là ai gọi điện tới.

“Xin chào, cậu Hồ.” tiếng Trung của đối phương nghe là lạ, âm cuốn lưỡi đặc biệt nặng, nhưng tiếng nói trầm thấp, từ tính, hết sức dễ nghe. Hồ Thiên Long vừa nghe liền biết đối phương là ai.

Trước cuộc gọi của thần tượng làm tâm tình hắn phức tạp hẳn lên. Nói sao cũng là người mình sùng bái nhiều năm, vốn dĩ thực hâm mộ. Lại phát hiện ra nhân phẩm của đối phương không được tốt lắm, so với việc nhiều năm sùng bái một ngôi sao thần tượng, một ngày nào đó nghe được thật ra cô ấy là người tính tình nham hiểm, đả kích thật sự không phải lớn bình thường.

Cho nên, Hồ Thiên Long không lên tiếng.

“Cậu Hồ? Cậu còn nghe chứ?” đối phương nửa ngày không được đáp lại không thể không gọi một tiếng.

“Vâng.” Hồ Thiên Long cúi đầu lên tiếng.

“Ha ha.” Đối phương cười nhẹ một tiếng, tiếng cười kia mang theo từ tính, cứ như lông chim phe phẩy vào vành tai Hồ Thiên Long gây ngứa ngứa, cách điện thoại nhưng mặt chẳng hiểu sao lại đỏ lên.

“Cậu Hồ, nếu chúng ta hợp tác, hẳn là nên liên lạc trao đổi nhiều một chút. Đêm nay rất vui được đón tiếp cậu, mời cậu ăn tối với tôi.” Lời mời phi thường khách sáo, vào tai Hồ Thiên Long lại mang theo dụng tâm kín đạo. Hắn vẫn nhớ rõ kẻ này mặt người dạ thú nói muốn chơi đùa với mình. Nói không chừng đây là một cái bẫy.

Hồ Thiên Long lập tức từ chối. “Không cần!” sau đó lại ý thức được mình trả lời thật không lễ phép, liền giải thích: “Ý tôi là, thật xin lỗi, tối tôi đã có hẹn rồi.”

Đối phương không tức giận, cười nói: “Vậy à? Không biết ai là người có vinh hạnh đó?”

Hồ Thiên Long quẫn bách, đối phương dường như muốn phá vỡ lời nói dối của mình, hắn thẹn quá hoa giận tính tình cũng nổi cơn: “Dù sao là tôi không rảnh!” Nói xong, không chờ đối phương trả lời lập tức cúp điện thoại.

Walter nhìn điện thoại bị ngắt, cười sờ sờ cằm.