Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 92




Đại Thành có tập tục, sau khi hô "Đưa vào động phòng", một đám người sẽ vây quanh, ồn ào đi theo sau Tiếu Túc cùng Bạch Thanh, cùng nhau đến tân phòng.

Dọc đường đi, còn trêu đùa vui đùa ầm ĩ, khiến Bạch Thanh xấu hổ quẫn bách khuông mặt ở dưới  khăn voan đã đỏ thẩm.

Xốc lên khăn voan, uống rượu giao bôi, Tiếu Túc bị đám người đi theo lôi kéo ra đại điện, cuối cùng cũng có thể im lặng trong chốc lát.

Bạch Thanh thở phào nhẹ nhõm, nâng tay gỡ mũ phượng đặt xuống, nhìn căn phòng xa lạ, có đôi nến long phượng thắp sáng, bên tai là lời chúc phúc, lúc này tim nàng lại đập mạnh và loạn nhịp.

Giờ này khắc này, chỉ cần nghĩ tới trượng phu Tiếu Túc, trong lòng nàng liền tin tưởng tương lai sau này.

Sau khi trọng sinh, trải qua nhiều chuyện, cũng đã thấy rất nhiều chuyện không còn giống như kiếp trước, dù vậy lòng nàng vẫn không yên ổn, vẫn lo lắng không thôi.

Đến tận hôm nay, nàng mới thật sự an tâm, cũng là lần đầu tiên nàng xác định mọi chuyện đã thay đổi.

Nàng rời khỏi Viên Mậu Lâm, gả cho Tiếu Túc kiếp trước bị chết sớm.

Từ nay về sau, bọn họ cùng lui cùng tiến, cùng chung hoạn nạn, sinh tử gắn liền.

Đây là lời hắn hứa với nàng, cũng là tương lai mà nàng mơ ước.

Nghĩ đến đây, nàng lại chậm rãi cong khóe môi, tươi cười vui vẻ.

Mà lúc này Tiếu Túc vừa vặn tiến vào, liền thấy nàng tươi cười xinh đẹp kiều diễm, cả người liền cương cứng tại chổ, ngay cả chân đã nâng lên cũng quên đặt xuống.

Sao cô gia đã trở lại.

Thanh Ca vẫn hầu hạ bên người Bạch Thanh thấy bộ dạng Tiếu Túc như vậy liền cười xấu xa, mở miệng hỏi.

Bạch Thanh hồi phục lại tinh thần, nhìn Tiếu Túc, thấy hắn nhìn chằm chằm  mình không rời mắt, nhịn không được ngượng ngùng liếc mắt, hỏi:

Sao ngươi lại trở lại, khách nhân đã về hết rồi sao?

Vừa nói xong, nàng lại đỏ bừng mặt.

Hiện tại còn sớm, chỉ sợ bên ngoài cũng vừa mới khai tịch, sao khách nhân có thể giải tán nhanh như vậy?

Khách còn còn chưa có về, mà tân lang lại háo sắc chạy về tân phòng, để mọi người biết, không biết còn nghĩ cái gì đâu!

Đừng nói Thanh Ca mà mấy nha hoàn hậu hạ bên ngoài hay hai vị ma ma đang ở trong phòng nhìn bộ dạng Tiếu Túc thế này cũng âm thầm cười trộm.

Tiếu Túc cũng không để ý bọn họ nghĩ cái khỉ gì, đôi mắt nóng bỏng cứ nhìn chằm chằm Bạch Thanh rồi nói:

Ta phân phó người đem cho nàng chút điểm tâm tinh xảo, trong phòng tắm đã chuẩn bị nước nóng, nàng đi rửa mặt chải đầu...rửa mặt chải đầu, dùng chút cơm canh nghĩ ngơi một chút, chờ.... Chờ ta trở lại.

Nói đến câu cuối cùng, hắn lại ấp úng, cả hai lỗ tai đều ửng hồng một cách khả nghi.

Nói xong cũng không chờ Bạch Thanh phản ứng, liền xoay người đi ra ngoài.

Bỏ lại khách nhân ở ngoài đại sảnh, lẻn về tân phòng lại nói mấy câu hàm hồ lảm nhảm, khiến bọn hạ nhân trong phòng cùng hai vị ma ma không nhịn được mà cười ra tiếng.

Bạch Thanh cũng đỏ mặt, lại nghe lời cởi bỏ trang sức, thay đổi xiêm y.

Ăn một chút điểm tâm, đợi Thanh Ca hầu hạ nước tắm, lúc ngâm người vào trong nước ấm, tùy ý dựa vào lê mộc bên bồn tắm, nhắm mắt lại,thở phào một hơi, toàn thân thả lỏng.

Tắm rửa xong về lại phòng, hai vị ma ma mang theo bọn nha hoàn thu thập tân phòng xong đã rời đi, tự an bày chổ ngủ cho chính mình.

Lau khô mái tóc, cho Thanh Ca lui xuống, Bạch Thanh nằm nghiêng trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Có lẽ cả ngày bị ép buộc quá mức mệt mỏi, vừa nhắm mắt dưỡng thần, bất chi bất giác đi vào giấc ngủ.

Lúc đang mơ mơ màng màng, một thân thể ấm nóng từ phía sau nàng ép tới, bàn tay to lớn vòng ngang eo nàng, cả người bị ôm chặt.

Hơi rượu ấm nồng hà hơi quanh cổ, vành tai bị cắn nhẹ, Bạch Thanh liền giật mình, thanh tỉnh lại.

- Ha ha......

Cảm giác thân thể nàng run rẩy, Tiếu Túc cúi đầu cười ra tiếng.

Bạch Thanh rụt cổ, muốn cách xa hắn một chút, lại bị Tiếu Túc cường ngạnh kéo trở về, xoay người nàng lại, để nàng đối mặt với hắn. 

Trong lúc lơ đãng,đôi môi nóng ấm của hắn lại đụng chạm đến tai nàng, khiến cho nàng run rẩy toàn thân.

Ngươi đã trở lại.

Bạch Thanh hỏi, trong mắt tràn đầy sương mù né trái tránh phải, không dám nhìn ánh mắt nóng rực như lửa của hắn.

Ừ, trở về lâu rồi.

Hắn cũng mặc kệ nàng thẹn thùng hay không thẹn thùng, vùi đầu vào tóc nàng, hít hương thơm trên tóc nàng, thoả mãn nỉ non nói:

Nương tử, cuối cùng nàng cũng trở thành thê tử của ta.

Từ trên tóc nàng cắn nhẹ vành tai, rồi dần trêu chọc xuống cổ nàng, hơi thở ấm nóng quanh quẩn bên tai bên cổ, khiến ngón chân của Bạch Thanh cũng muốn cong lên.

Hai má ửng hồng, hơi thở dồn dập.

- Tiếu đại ca....

Nàng cố gắng trấn định mở miệng gọi hắn, giọng nói mềm mại ôn nhuyễn không có khí lực, hoàn toàn bại lộ trạng thái của nàng lúc này.

Còn gọi ta là Tiếu đại ca? Nên phạt.....

Còn chưa nói xong, hắn liền hôn lên môi anh đào của nàng, vừa vội vàng lại lỗ mãng.

Rồi lại nhẹ nhàng hôn vài cái, hương vị ngọt ngào say đắm, khiến hắn nhịn không được càng hôn sâu càng trừng phạt, cạy mở hàm răng của nàng.

Đầu lưỡi ấm nóng linh hoạt trượt vào, muốn hấp thu càng nhiều nước miếng ngon ngọt trong miệng nàng.

Bất thình lình "Tập kích" như vậy, khiến  Bạch Thanh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn hôn liên tục gần như hít thở không thông, hai tay không tự chủ được nắm chặt y phục trên người hắn, cả người mềm yếu dựa vào người hắn.

Đối với nam nhân mà nói, có một số việc không cần dạy, cứ theo bản năng, sẽ biết nên làm như thế nào.

Tiếu Túc cảm giác được thân thể của nàng càng ngày càng ôn nhuyễn, vừa hôn môi nàng, lại nhịn không được mà sờ soạng tùm lum trên người nàng. 

Bàn tay to lớn, nhẹ nhàng linh hoạt cởi y phục trên người nàng cùng cái yếm, sau đó đem nửa thân người xích lõa của nàng, gắt gao ôm vào trong ngực.

Tơ lụa vải vóc, ma sát nụ hoa, hồng hào mỏng manh.

Trong đầu Bạch Thanh nhịn không được lại nhớ đến cảnh tượng tân hôn kiếp trước, liền giật mình, giống như bị tạt một chậu nước lạnh, cả người thanh tỉnh bắt đầu giãy dụa tránh né.

- Ngoan, đừng sợ, ta sẽ dịu dàng, sẽ không làm đau nàng.

Tiếu Túc không biết vì sao nàng lại phản ứng như thế, nhớ đến chuyện từng đàm luận trong doanh trại, nghĩ nàng như vậy là sợ hãi đau đớn của lần đầu tiên, cố gắng hạ giọng nhu hòa trấn an, cúi đầu an ủi nàng.

Thấy vẻ mặt hắn tràn đầy nhu tình lo lắng, trong lòng Bạch Thanh lại tự phỉ nhổ chính mình.

Viên Mậu Lâm là chuyện đã qua, không liên quan gì đến hắn, nàng phải quên mới đúng. 

Thời khắc tốt đẹp thần thánh như vậy, sao nàng lại có thể nhớ đến chuyện trước kia mà phá vỡ giờ khắc này?

Nàng run rẩy nhắm mắt lại, trong lòng muốn chuộc lỗi, chủ động đem đôi môi non mềm dâng lên, hai tay cũng thử thăm dò mò vào trung y của hắn, xoa nhẹ lồng ngực ấm nóng của hắn.