Ác Hán

Chương 123: Tả trung lang tướng




Lúc Quản Hợi tỉnh lại. Quân khăn vàng đã bắt đầu tan tác.

Những đám quân khăn vàng này và đám Hoàng cân lực sĩ khác nhau hoàn toàn. Lúc chiếm thượng phong thì tấn công như mãnh hổ xuống núi. Nhưng khi gặp phải sự kháng cự dũng mãnh, đặc biệt là khi chủ tướng bị giết. Thoáng cái đã mất hoàn toàn ý chí chiến đấu. Còn đám Hoàng cân lực sĩ, lại ở vùng biên cương không chỉ giao tranh cùng dân tộc Tiên Bi, mà còn chém giết cả với người Hung Nô. Mà quan trọng hơn là đám Hoàng cân lực sĩ này rất điên cuồng dũng mãnh, không hề ngại sinh tử.

Đại cục đã mất, Quản Hợi trong lòng rất rõ ràng.

Đánh tiếp thì chắc sẽ bỏ mạng nơi đây. Lập tức không hề do dự, nhìn trước ngó sau, thúc ngựa chạy.

Hoa Hùng đang hăng máu, đuổi theo phía sau Quản Hợi rống lên: "Phản tặc đừng chạy, gia gia sẽ cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp."

Quản Hợi nào còn tâm trí tái chiến?

Mở một đường máu, mang theo mấy trăm kỵ binh, tìm đường thoát khỏi chiến trường. Chạy về phía Cao Ấp.

Đại soái tuy đã chết, nhưng Cao Ấp không thể mất. Một khi Cao Ấp thất thủ. Con đường đến Cự Lộc rộng mở. Lúc đó đại nghiệp Thái Bình đạo sẽ có nguy cơ diệt vong.

Chật vật chạy trốn đến dưới thành Cao Ấp. Nhưng phát hiện cổng thành đóng chặt.

Quản Hợi lớn tiếng gọi: "Mau mở cửa thành, ta là Quản Hợi!"

Đứng trên cổng thành phát ra tiếng cười to, "Phản tặc sao không sớm qui hàng?"

Một lão trung niên mũi sư mồm rộng, bệ vệ hung ác xuất hiện trên tường thành. Bên cạnh hắn còn có một gã văn sĩ trẻ và hai võ tướng gầy. Bất ngờ chính thị là Đổng Trác.

Nguyên lai. Y theo kế sách của Lý Nho. Khi Trương Ngưu Giác thắng liên tiếp hai trận, tất nhiên sẽ sinh lòng kiêu ngạo.

Nhân cơ hội hắn dẫn quân rời Cao Ấp. Bị Hoa Hùng và Từ Quang Vinh liên thủ cùng nhau vây giết. Còn Huân Trác thì dẫn quân, chờ cơ hội này để đoạt lấy Cao Ấp.

Kế này có thể nói là vạn lần không được sơ sẩy. Nhưng lại phải tốt thất một ít nhân mã.

Bất quá tổn thất so với thành quả đạt được không thấm tháp gì. Duy nhất không có điều không tính toán được, chỉ sợ là Hoàng Đạo, bất khuất đến chết.

Huân Trác vô cùng đắc ý nhìn Quản Hợi đang thảm hại. Giơ tay lên, vẫy tay ra hiệu. Hơn một nghìn cung thủ xuất hiện trên tường thành Cao Ấp. Một rừng cung tên dày đặc đang nhắm thẳng về phía Quản Hợi.

Xa xa, Hoa Hùng đang dẫn theo nhân mã cũng đuổi gần tới nơi.

Quản Hợi trong lòng thầm hiểu. Dù có đánh tiếp cũng không thể xoay chuyển được tình thế.

Lập tức mang theo dã tâm. Dẫn nhân mã dưới trướng thất thểu rời khỏi thành Cao Ấp. Mục tiêu của hắn Ngụy Quận. Nơi đó cũng có nhân mã của Hoàng cân đóng quân, rất có thể đến đây tìm nơi nương nhờ Thái Bình đạo do Sơn Dương sĩ tử Mãn Sủng trấn thủ. Có người từng nói Mãn Sủng này trước đây đã từng làm quan trong triều, nhưng vì sau vì chấp pháp quá tàn bạo, nên bị bãi quan.

Lúc trước gia quyến sống ở Xương Ấp. Cũng không ngờ Đổng Phi hai lần tập kích Xương Ấp, vô ý giết hại người nhà Mãn Sủng.

Cửa nát nhà tan khiến Mãn Sủng giận dữ đến đầu phục dưới trướng Trương Giác. Đồng thời cũng rất nhanh chiếm được lòng tin của Trương Giác.

Quản Hợi đối với Mãn Sủng cũng rất bội phục, nghĩ thầm: Chỉ cần Bá Trữ tiên sinh chịu rat ay. Cao Ấp chắc chắn sẽ đoạt được lại. Báo thù cho đại soái.

Đã bỏ Cao Ấp lại rất xa sau lưng. Quản Hợi thở dài một hơi.

Đếm lại số nhân mã theo kịp, cũng chỉ còn mấy trăm người. Phải nhớ rằng, Cao Ấp có trên vạn nhân mã, lần này cuối cùng toàn quân đã bị tiêu diệt.

Nhớ tới Trương Ngưu Giác đã chết, Quản Hợi trong lòng cảm thấy chua xót.

Có một gã tướng tháp tùng bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Cừ soái, chúng ta hiện giờ sẽ đi đâu?"

"Đi, chúng ta đi Ngụy quận. Tìm Mãn Bá Trữ xin giúp đỡ!"

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy từ con đường lớn trước mặt xuất hiện một đạo quan binh. Quản Hợi trở nên hốt hoảng. Ngẩng đầu nhìn kỹ lại. Nhưng phát hiện ra đám nhân mã trước mặt đang mang cờ hiệu của Mãn Sủng. Là người một nhà? Quản Hợi như chim sợ cành cong. Khẩn trương vạn phần.

"Đằng trước có phải là Quảng Bá An?"

Phía trước có người nhận ra Quản Hợi, lớn tiếng hỏi.

Một thanh niên văn sĩ thúc ngựa từ trong đội quân đi ra. "Ngươi tại sao lại ở đây? Đại soái đâu? Cao Ấp tình hình thế nào?"

"Bá Trữ đại ca. . ."

Thấy văn sĩ kia, Quản Hợi như nhìn thấy người than, nhất thời nước mắt như mưa.

Mãn Sủng lập tức hiểu có điều không ổn. Nhảy xuống ngựa bước tới chỗ Quản Hợi. "Bá An, xảy ra chuyện gì? Lẽ nào Đại soái. . . ."

"Đại soái đã chết!"

Mãn Sủng trong đầu vang lên âm thanh ông ông, suýt nữa ngồi bệt xuống đất. Trương Ngưu Giác là một trong số ít những người trong Thái Bình đạo mà Mãn Sủng kính phục

Mặc dù ba huynh đệ Trương Giác, Mãn Sủng bất quá cũng chỉ coi là hạng người chí lớn nhưng tài mọn.

"Đại soái đã chết? Vậy Cao Ấp thì sao?"

“Cao Ấp cũng đã mất. . . . Bá Trữ đại ca, ngươi sao lại ở đây?"

Mãn Sủng trong lòng bồi hồi một chút, "Không phải các ngươi phái người đến Ngụy quận cầu cứu ta sao, nói là Cao Ấp đang bị quan quân tấn công nguy khốn sao?"

Quản Hợi trong lúc nhất thời phản ứng mạnh, thốt lên: "Không có a, chúng ta đã bao giờ phái người đi cầu cứu đâu?"

"A. . . . Hỏng rồi, bị lừa!"

Mãn Sủng quát to một tiếng, suýt nữa thì té xuống đất. Người bình tĩnh lúc ấy chỉ có Tử Kiền tiên sinh! Mãn Sủng trong lòng ai oán.

Tuy nguyên nhân chỉ vì gia quyến bị sát hại mà trút giận lên triều đình. Nhưng cũng không ảnh hưởng lòng kính trọng của Mãn Sủng với Lô Thực.

Dù sao ông ta cũng là một trong những trưởng bối nhân hậu, không chỉ vì tài học xuất chúng, mà còn đối với các hậu bối rất quí trọng.

Mãn Sủng trong lòng hiểu, hắn đã trúng kế!

Chỉ sợ bây giờ quay về cũng đã muộn, Ngụy quận đương nhiên đã bị chiếm mất. Thử xem.

Nói quả thật không sai, không thành đại sự cũng do chủ. Nhưng hiện giờ có hối cũng đã muộn. Lại nói về chuyện khác.

---------

Trương Giác từ sau khi bắt đầu khởi nghĩa ba ngày đã đổ bệnh không dậy nổi. Hôm nay gắng gượng ngồi dậy để trực tiếp chỉ huy.

Cao Ấp, Ngụy quận mất, ngay cả Cự Lộc chưa hiểm đã thủ. Đại quân triều đình đang hành quân đến. Thái Bình Đạo diệt vong cũng chỉ là vấn đề sớm muộn.

"Bá An, chúng ta trúng kế rồi!"

Mãn Sủng trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Ta lập tức phái người đến Ngụy quận tìm hiểu, nếu Ngụy quận đã bị chiếm. Ta và ngươi phải tính toán cách khác.

"Tính cách khác?"

Ngụy quận mất, đương nhiên Cự Lộc sẽ gặp nguy. . . . Ta cũng nghĩ, chỉ sợ trời đã định đoạt đại nghiệp sắp kết thúc."

Quản Hợi trong lòng run lên, tuy không muốn chấp nhận chuyện này, nhưng rõ ràng Mãn Sủng đang nói sự thật.

"Bá Trữ đại ca, chúng ta đây. . . . ."

Hắn nhẹ giọng hỏi. Quản cũng không phải là một đệ tử sùng bái của giáo phái. Hắn cũng chỉ có lòng trung thành với một mình Trương Giác mà thôi.

Đại nghiệp Thái Bình, hắn bây giời mới nghĩ đến.

Hôm nay Trương Ngưu Giác bị giết, Quản Hợi cũng lo lắng về tương lai sau này.

"Cự Lộc thì không thể quay về!" Mãn Sủng trầm ngâm một lúc: "Theo ý ta, chúng ta phải bảo vệ được sự nghiệp của tướng quân. Nay chỉ còn một cách là tạm thời lánh đi. Nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian, tính toán cách khác. Ta nghe nói có một tòa Hắc sơn rất hiểm trở, dài nghìn dặm. Trong núi chỉ toàn muông thú, ngươi ta nên dẫn nhân mã tạm thời lánh đến đó. Với tình hình này phải làm sao?"

Quản Hợi suy nghĩ một chút, ý kiến này có thể coi là một biện pháp.

Mãn Sủng nói: "Chúng ta có thể tới Hắc sơn để tụ họp nhân mã đã thất tán, nhân tiện cũng tụ tập binh mã trong Hắc sơn, tùy thời sẽ tấn công Dực Châu. Nếu Dực Châu gặp bất lợi, chúng ta vẫn có thể rút vào trong núi. Trăm vạn người khó có thể tìm ra tung tích của chúng ta. Mặt khác, Hắc sơn nằm gần U Châu, vùng đất này rất hoang vắng. Có thể cung cấp cho chúng ta một địa thế rất rộng lớn. . . Ngươi nghĩ sao?"

Quản Hợi gật đầu nói: "Cứ theo ý của Bá Trữ đại ca!"

Ngay sau đó tên do thám do hai người phái đi, đã nghe được tin Ngụy quận đã bị chiếm. Lập tức mang theo binh sĩ cấp tốc rời khỏi Cự Lộc. Xuất phát đến Hắc sơn.

Cùng lúc đó, Lô Thực cũng nhận được tin. Cao Ấp bị Đổng Trác đánh chiếm.

Hơi có khó hiểu, nhưng đồng thời đối với Đổng Trác cách nhìn cũng cao hơn một bậc, người này đúng là một tướng tài, chỉ tiếc là đắc tội với Viên Ngỗi, chỉ sợ về sau sẽ không được sống tốt lành... Viên Ngỗi ơi Viên Ngỗi, ngươi vậy cũng là đã đem Đổng Trác đẩy sang phía đám hoạn quan. Nhớ năm đó, Đoạn Toánh bởi vì không theo sĩ phu, kết quả bị rõ ràng bị dồn mà lánh về phía đám hoạn quan. Chẳng lẽ nói, Đổng Trác rồi lại là Đoạn Toánh thứ hai chăng?

Có nên xuất thủ, giúp Đổng Trác?

Lô Thực tự hỏi, cả một buổi tối, vẫn không cho được ra đáp án.

Ngày hôm sau sau khi Cao Ấp bị chiếm lĩnh , Lô Thực phái người đi tới Cao Ấp, mệnh lệnh cho Đổng Trác suất lĩnh toàn bộ nhân mã hội hợp tại Ngụy quận. Đồng thời báo lên triều đình, Lô Thực thật ra rất công bằng, phần công lao giành hết cho Đổng Trác.

Hai ngày sau, Đổng Trác suất lĩnh toàn bộ nhân mã đến Ngụy quận, đóng quân tạm thời ở ngoài thành.

Tuy rằng chiếm lĩnh được Cao Ấp, nhưng Đổng Trác cũng tổn thất ba bốn ngàn người. Trong lòng đang phát sầu, Lô Thực có phải hay không đang muốn tạo khó khăn cho hắn?

Nhưng đã đến Ngụy quận, cũng không thể không đi bái kiến chủ soái.

Suy nghĩ luôn mãi, Đổng Trác vẫn là quyết định một mình vào thành. Mặc kệ ra sao, nếu Lô Thực muốn giết hắn, cũng đừng mơ tưởng tránh thoát một đao kia.

Bất quá, Lô Thực lại giống như rất mau quên, thậm chí như chẳng còn nhớ cái gì.

Hắn sau khi nhìn thấy Đổng Trác, rất nhiệt tình mời hắn tiến vào phủ nha, hai người ngồi xuống khách sáo một hồi, Lô Thực đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên có người hầu cận bẩm báo, nói Dương Phương Diện phái người đến Ngụy quận, một mặt là ngợi khen quân sĩ, về phương diện khác có thánh chỉ tuyên bố.

Lô Thực rất kinh ngạc, chiến báo mới đưa đi được hai ngày, phỏng chừng cũng vừa mới đến tai Dương, như thế nào Dương đã có phản ứng?

“Trọng Toánh, theo ta đang bái kiến Thiên Sứ, nghênh đón thánh chỉ."

Mang theo Đổng Trác đi ra phủ nha, đã thấy một đội Võ Lâm quân vây quanh một người. Lô Thực nhìn người nọ, trên mặt người nọ có một nốt ruồi trông thật ghê tởm. Người nọ không phải người nào xa lạ, đúng là gã thái giám mà cả cuộc đời Lô Thực cực kỳ ghê tởm, Triệu Trung một trong Thập Thường Thị .

Nhưng Triệu Trung hôm nay là Thiên Sứ, Lô Thực vẫn không thể quá phận.

Lập tức cố đè nén tức giận, tiến lên từng bước nói: "Mạt tướng Lô Thực, bái kiến Thiên Sứ. Thỉnh Thiên Sứ thứ cho mạt tướng giáp trụ trong người, không thể hành đại lễ."

Triệu Trung chớp con mắt tam giác, lanh lảnh cười nói: "Lô Trung lang tướng không cần khách khí, chúng ta hôm nay , một mặt là phụng ý chỉ hoàng thượng qua khao thưởng tam quân. Hoàng Thượng nói Bắc Trung lang tướng tại Dực châu đã rất xuất sắc, khổ cực, cho nên có điều ngợi khen."

Nói xong, con mắt tam giác trợn lên, nhìn Đổng Trác cười nói: "Đổng đại nhân cũng ở đây sao? Vừa lúc, đỡ cho chúng ta đỡ mất công phải tìm!"

Đổng Trác có điểm hồ đồ !

Triệu Trung tìm ta làm gì? Chẳng lẽ không cùng với Thập Thường Thị các ngươi đạt thành thỏa hiệp, muốn tìm ta gây phiền toái sao?

Đại tướng quân đã không hề coi trọng ta, nếu Thập Thường Thị còn trở mặt với ta, chỉ sợ cái vị trí Hà Đông Thái Thú của ta cũng làm không được nữa rồi, nói không chừng còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Tại giờ phút này, có thể nói tâm tư của Đổng Trác vô cùng phập phồng.

Lô Thực lại không muốn cùng Triệu Trung nói nhiều, lập tức đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Thiên Sứ không phải muốn nhắn dùm ý chỉ hoàng thượng sao? Không biết hoàng thượng có gì phân phó?"

Triệu Trung tắt vẻ tươi cười, mắt tam giác nhíu lại, nhìn chằm chằm Lô Thực.

Lô Thực cũng không sợ hắn, nhìn thẳng vào mắt Triệu Trung. Sau một lúc lâu Triệu Trung lại nở nụ cười, "Một khi đã như vậy, thỉnh Lô trung lang tiếp chỉ!"

Nội dung thánh chỉ rất đơn giản. Đơn giản

Mở đầu vẫn là phụng thiên thừa vận…. Sau đó khen ngợi Lô Thực tại Dực châu, U Châu cùng với Thanh Lực …. kể lể qua loa một chút. Cuối cùng, phong Lô Thực làm Quan Nội hầu, để hắn không ngừng cố gắng …..

Không quản nói như thế nào. Đó là một tin tức tốt.

Quan Nội hầu tuy rằng chỉ là hư chức, nhưng nói như thế nào cũng là tước vị, đại biểu cho thân phận đã đề cao.

Lô Thực tâm tư hớn hở, Lưu Bị càng chúc mừng nhiều hơn. Xưa nay Lô Thực vốn trầm lãnh, cũng không khỏi hớn hở vui sướng.

Chỉ có Đổng Trác trong lòng sợ hãi không yên.

Lô Thực thăng quan , vậy hắn? Vận mệnh của hắn sẽ ra sao?

Triệu Trung nhìn Đổng Trác một cái. Cười khanh khách nói: "Đổng đại nhân, nơi này còn có một phân thánh chỉ là cho ngươi, quỳ xuống tới đón chỉ thôi."

Là phúc thì không phải là họa, là họa tránh cũng không thoát!

Đổng Trác đoán không ra trong thánh chỉ đến tột cùng nội dung như thế nào, cắn răng một cái tiến lên quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Đổng Trác tiếp chỉ."

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết... làm cho Hà Đông Thái Thú, Quan Nội hầu Đổng Trác làm Tả trung lang tướng. Lập tức đi tới Toánh Xuyên…."

Đổng Trác mộng ...

Lô Thực choáng váng!

Tả trung lang tướng? Tả trung lang tướng không phải Hoàng Phủ Tung sao? Như thế nào đột nhiên lại biến thành Đổng Trác ?

"Đổng đại nhân, chúc mừng ngươi a... Ha hả, còn không nhanh lĩnh chỉ tạ ơn?"

"Thần... Đổng Trác tạ ơn ân điển Hoàng Thượng, dù tan xương nát thịt cũng không phụ tín nhiệm của hoàng thượng."

Đã trải qua mừng rỡ cùng lo sợ, Đổng Trác vẫn có chút mù mờ không lý giải. Hắn tiếp nhận thánh chỉ. Đứng lên nhẹ giọng nói: "Tạ ơn Triệu đại nhân."

Thanh âm rất nhỏ, chỉ có Triệu Trung cùng với Đổng Trác có thể nghe thấy.

Triệu Trung khẽ cười một tiếng, hạ giọng nói: "Đổng đại nhân, vì phần thánh chỉ này, Trương đại nhân của chúng ta cùng vài người phải liều mạng đó."

"Đại nhân yên tâm, Trác ngày sau chắc chắn sẽ tâm ý cùng dâng!"

Đám thái giám không phải là thứ tốt lành gì, nhưng cũng có một quy luật chung. Ngươi cấp bọn hắn chỗ tốt, bọn họ sẽ báo đáp ngươi.

Mà yêu cầu của bọn chúng cũng rất đơn giản, đơn giản chính là tiền tài, tài phú.

Triệu Trung vừa lòng gật đầu, trong lòng biết lấy tính tình của Đổng Trác, phần này tâm ý tất nhiên sẽ không mỏng , cũng không uổng chúng liên quan xuất lực.

Lúc này, Lô Thực rốt cục tỉnh táo lại, nhịn không được lớn tiếng hỏi: "Xin hỏi Thiên Sứ, Tả trung lang tướng không phải do Nghĩa Thực đảm nhiệm sao? Như thế nào đột nhiên thay đổi ... Lâm trận đổi tướng, chính là binh gia tối kỵ, chẳng lẽ Hoàng Thượng không biết sao?"

Đổng Trác vừa nghe nhất thời mất hứng .

Hoàng Thượng để cho làm Tả trung lang tướng, Hoàng Phủ Tung thì có gì đặc biệt hơn người? Ngươi Lô Thực xem ta không vừa mắt, cũng không nên đưa cái lý lẽ đó ra chứ. Tốt xấu, ta cũng là Quan Nội hầu, hiện tại cũng cùng ngươi giống nhau, là Trung lang tướng, như thế nào lại nói như thế?

Vốn đối Lô Thực đã có thành kiến, đến lúc này, thành kiến càng sâu hơn .

Đổng Trác cứ như thế hiểu lầm Lô Thực.

Lô Thực cũng không phải nhằm vào hắn, mà là nhân tiện mà hỏi mà thôi. Lâm trận đổi tướng, đích xác là binh gia tối kỵ. Hơn nữa Đổng Trác cứ như vậy, không phải cùng với đám thái giám gần gũi hơn sao? Từ trong lòng mà nói, Lô Thực không hy vọng Đổng Trác đầu nhập vào bè đảng đám hoạn quan, thật sự không được, hắn thậm chí nguyện ý đánh bạc cái nét mặt già nua đi cầu chuyện, vì Đổng Trác tìm kiếm chỗ dựa vững chắc trong đám sĩ phu. Thanh danh của bè lũ hoạn quan, quá kém.

Triệu Trung miệng nhếch lên, "Lô trung lang, lâm trận đổi tướng là binh gia tối kỵ, Hoàng Thượng tự nhiên biết. Chỉ là, Hoàng Phủ Tung quả thật không xứng, đầu tiên là tại Dĩnh Thủy bị phản tặc đánh cho đại bại, tổn binh hao tướng mất hết thể diện của triều đình còn không nói, nhưng bản thân hắn đã bị phản tặc giết chết... bọn lão nô chúng ta cũng không có cách nào, chẳng lẽ để một người đã chết đi đốc chiến Toánh Xuyên sao?"

Lô Thực trong đầu nổ vang một tiếng!

Hoàng Phủ Tung, đã chết?

"Thiên Sứ, ngài mới vừa nói cái gì? Thứ cho Lô Thực không nghe rõ ràng."

Triệu Trung đề cao thanh âm, lớn tiếng nói: "Ta mới vừa nói, Hoàng Phủ Nghĩa Thực đã chết, bị phản tặc giết chết !"

Trong phủ nha lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, Lô Thực mộng , Đổng Trác mộng , đám người Lưu Bị cũng đều mộng .

"Nghĩa Thực..."

Lô Thực cùng với Hoàng Phủ Tung quan hệ rất tốt, được nghe tin dữ, bi thiết một tiếng, ngửa mặt té ngã ngất đi.

Đám người Lưu Bị vội vàng nâng hắn dậy, ấn huyệt nhân trung, vuốt lồng ngực không ngớt phập phồng của hắn, cuối cùng mới tỉnh lại.

"Thiên Sứ đại nhân, xin thứ cho Lô Thực thất lễ. Nghĩa Thực là bằng hữu tốt của ta, chợt nghe tin dữ... Trọng Toánh, ngươi hãy thay ta khoản đãi Thiên Sứ đại nhân."

Lô Thực hữu khí vô lực phân phó một câu, được đám người Lưu Bị dìu đi.

Triệu Trung không có để ý đến sự thất lễ của Lô Thực. Có thể đem những kẻ sĩ khí như này làm cho bất tỉnh, hắn cao hứng còn không kịp nữa là. Còn Đổng Trác, cũng không có để ý đến lời nói của Lô Thực. Theo đạo lý mà nói, hai người hiện tại chức vị ngang hàng, Lô Thực không nên cái kiểu như ra lệnh cho hắn. Bất quá, chẳng ai quan tâm đến vấn đề này? Đổng Trác hiện giờ thăng quan, trở thành đốc soái một phương, trong lòng cao hứng còn không hết.

Lô Thực đi vài bước, đột nhiên hỏi: "Thiên Sứ đại nhân, không biết Nghĩa Thực là chết như thế nào?"

Triệu Trung lúc này tâm tình sảng khoái, được hỏi liền đáp:

"Hoàng Phủ đại nhân binh bại ở Dĩnh Thủy, trúng phải phản tặc tập kích. Nghe nói giết chết Hoàng Phủ đại nhân là một thanh niên có bộ mặt hung ác dùng Song chùy. Nhưng tình huống cụ thể, xin thứ cho chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Bất quá chúng ta trở về có thể giúp ngài hỏi thăm"

"Như thế, đa tạ Thiên Sứ!"

Nghe một hỏi một đáp vừa xong, lại làm cho Đổng Trác giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu.

Là song chùy? Bộ mặt hung ác? Người này nghe ra, như thế nào giống giống hình tượng của A Sửu?