Ác Hán

Chương 231: Hàn Dữ Mã (9)




-Viên Ngỗi là thủ lĩnh sĩ lâm, vì sao nói ra những lời như vậy? Lẽ nào hắn. . .

Ánh mắt hai người không khỏi bắt đầu nghi hoặc. Mà tâm tư Hán Đế thoáng cái trở nên có sự khác biệt...

Viên Ngỗi là đang khuất phục với Hà Tiến và Trương Nhượng sao?

Như vậy, đảng nhân chẳng phải là rơi xuống hạ phong, mà Hà Tiến và Trương Nhượng, chẳng phải là chiếm thượng phong rồi?

Làm hoàng thượng chú ý đó là cân đối, Hán Đế thật vất vả mới xây dựng ra cục diện tranh đấu giữa tam phương Thập thường thị, đại tướng quân cùng đảng nhân, sao có thể đơn giản để cho nó mất cân đối? Hắn đảo tròng mắt:

- Việc thái phó nói quan hệ trọng đại, cần phải tỉ mỉ thương nghị. . . Nhưng, Lưu Đà quản lý không nghiêm, bãi chức Gián nghị đại phu, trục xuất Lạc Dương. Học sinh Thái Học Viện tạm giao cho thái phó xử lý. Tội của Đổng gia tử đợi tương lai hoàng thúc xác nhận thiên ý, sau đó mới xử trí thêm. Trong thời gian này, Loan Vệ doanh trong vòng 20 dặm, không một ai tự ý ra vào.

Văn võ cả triều hô to hoàng thượng thánh minh!

Mà Viên Ngỗi thì chí đắc ý mãn, trong một tiến một lui, không chỉ lý giải thái độ của Hán Đế, còn đạt được Thái Học Viện.

Việc này, Hà Tiến và Trương Nhượng cũng đã hiểu ý của Viên Ngỗi. Hai người thầm nghĩ: lão cáo già này thật biết tính toán. . . Không cần tốn nhiều sức, đã bắt gọn các sĩ tử của Thái Học Viện.

Như vậy, không phải đảng nhân thì khó có thể đặt chân tại Lạc Dương.

Nếu lại bị đảng nhân nắm giữ binh quyền, vậy là việc không hay rồi!

Trương Nhượng và Hà Tiến càng kiên định tín nhiệm lôi kéo Đổng Trác, mà Viên Ngỗi, trong lơ đãng lại dời đi đầu mâu, đồng thời còn bán cho Đổng gia một nhân tình.

Ai thắng ai bại, trận tranh đấu trên triều đình này lập tức trở nên vi diệu.

Đổng Phi không rõ, Vương Việt nói có việc muốn nhờ, rốt cuộc là chuyện gì?

Tuy nhiên y cũng không có tâm tình để ý tới chuyện này. Bởi vì sau khi trở lại Loan Vệ doanh, y cũng đã đặt tâm tư lên một việc khác.

Đổng Lục không có nguy hiểm đến tính mệnh, Thái Ung phái người lén thông báo cho y.

Lúc này trong đầu của y đã bị một kiếm cuối cùng của Vương Việt thi triển ra ở trên tửu lâu chiếm giữ.

Một kiếm đó rất đủ phong tình, lại còn kinh diễm. Kiếp trước lý giải của Đổng Phi đối với võ thuật không sâu, nhưng kiếp này tốt xấu cũng luyện vài chục năm. Nhưng, chưa bao giờ gặp qua kiếm pháp như vậy, quả thật khiến người khó có thể tưởng tượng.

Tứ lạng bạt thiên cân sao?

Lấy thanh phong ba xích nặng tám cân, đánh bại một sóc lực đạt vạn quân đó của Đổng Phi, đâu chỉ đơn giản là tứ lạng bạt thiên cân.

Mơ hồ, Đổng Phi đã nắm được sự ảo diệu trong đó.

Nhưng nếu tỉ mỉ suy nghĩ, nhưng lại càng mơ hồ không rõ...

- Vương Song, cầm binh khí của ta qua đây!

Đổng Phi suy nghĩ thật lâu, nhưng nghĩ không ra một đạo lý. Y liền dứt khoán đi ra ngoài doanh trướng, ra lệnh cho Vương Song đang đứng chờ ở ngoài trướng.

Vương Song lập tức chạy đi.

Mà Đổng Phi đứng ngoài trướng một lúc. Chợt nhớ tới một việc, y xoay người trở lại trung quân đại trướng và viết một phong thơ.

Đi tới cửa Loan Vệ doanh, Đổng Phi gọi đô úy Vũ Lâm quân đang trông coi ở ngoài doanh.

- Làm phiền các hạ đưa phong thư này đến nhà nhạc phụ của ta, một chút tâm ý, chớ chối từ.

Đổng Phi không thể ra ngoài, nhưng không có nghĩa là y không thể thư từ qua lại với người trong nhà. Hôm nay việc y lo lắng nhất chính là Sa Ma Kha.

Vạn nhất người này áp chế không nổi nộ khí chạy đi gây sự. Lấy Cự Ma Sĩ cùng người Ngũ Khê Man thủ hạ của hắn, nguy hiểm tạo thành khẳng định rất lớn. Người có thể trấn áp Sa Ma Kha, ngoại trừ Điển Vi thì chỉ có Đổng Phi. Mặc dù đã truyền lời qua đó, nhưng Đổng Phi vẫn cảm thấy lo lắng. Y liền dứt khoát bảo Điển Vi và Sa Ma Kha ở chung với nhau, phía Thái phủ thì giao cho Thành Lễ bảo vệ.

Nhìn bánh vàng trong tay Đổng Phi, mắt đô úy sáng lên.

- Đại nhân yên tâm, tiểu tướng lập tức phái người đưa thư đi ngay.

- Vậy làm phiền tướng quân!

Từ trước đến nay Đổng Phi đều khách khí đối với quân quan của Vũ Lâm quân.

Mọi người đều là quân nhân, cũng không có nhiều gút mắt lắm. Mặc dù Vũ Lâm quân phụ trách trông giữ Loan Vệ doanh, nhưng không ảnh hưởng gì tới sự kính nể của họ đối với Đổng Phi. Mọi người đều là đàn ông có vợ, xảy ra loại chuyện này, phỏng chừng đổi lại là mình thì cũng sẽ như Đổng Phi thôi.

Đô úy lập tức đi an bài người truyền tin, mà Đổng Phi thì trở lại trung quân đại trướng, lúc này thì Vương Song đã cầm đại sóc qua.

Dựa vào ánh sáng trong đại trướng, Đổng Phi tỉ mỉ quan sát.

Trên thân đầu sóc đồng nhân nặng trích có một lỗ kiếm rất nhỏ. Hẳn là vết tích thanh kiếm kia để lại.

Phải nói, phẩm chất của Độc Cước Đồng Nhân sóc này có thể nói cực kỳ cứng rắn. Thanh Phong kiếm bình thường trong tay Vương Việt lại có uy lực như vậy sao? Quan sát thêm, tại ngực đồng nhân có một vết cắt rất kỳ lạ, sâu nửa đốt ngón tay, rất rõ ràng.

Vết cắt này nhìn qua là một đường thẳng, nhưng cẩn thận quan sát, có thể nhìn ra vết kiếm kéo ra một hình cung cổ quái.

Cũng không phải quá rõ ràng, hơn nữa hình cung này như ẩn như hiện, rất khó phát hiện. Đổng Phi nhìn chằm chằm vết kiếm đó, âm thầm kinh hãi.

Một thanh bảo kiếm bình thường có loại uy lực này sao?

Cử khinh nhược trọng, đây nhất định là cử khinh nhược trọng mà Hoàng Trung từng nói qua. Nếu không phải như vậy, thì quả thật khó mà giải thích.

Y cười khổ: không nghĩ tới mình lại gặp phải cố sự chỉ xảy ra trong tiểu thuyết võ hiệp.

Cử khinh nhược trọng. . . cử khinh nhược trọng. . .

Vương Việt đó rốt cuộc làm sao để làm ra được điều này?

Nhấc đại sóc lên, Đổng Phi đi ra ngoài đại trướng, đi tới giáo trường trong doanh trại.

Lúc này trăng đã treo đầu cành liễu, trên giáo trường không có một ai, các nữ binh y theo quân kỷ phần lớn đã đi nghỉ ngơi sớm.

Giơ ngang đại sóc, trong đầu Đổng Phi toàn là phong tình của một kiếm Vương Việt sử ra.

Thật giống như đã khắc vào trong đầu, nhiều lần lặp lại, làm cho Đổng Phi cảm thấy như say như dại.

Rốt cuộc, y hít sâu một hơi, đại sóc trong tay tự nhiên đâm thẳng tới. Chỉ nghe bát âm tề minh, một luồng khí thế thảm liệt đột ngột phát ra, gió tạo ra bởi đại sóc, kích bụi bặm trong giáo trường tung bay, thanh thế đó đặc biệt đáng sợ.

Mặc dù ở bên cạnh quan chiến, Vương Song cũng không khỏi rùng mình.

Thân là quân nhân, hắn tự nhiên có thể cảm nhận được chỗ tàn nhẫn trong một sóc này của Đổng Phi, sau khi hít một hơi lạnh, hắn nhịn không được quát to:

- Chủ công sử hảo sóc!

Nhưng Đổng Phi tỉnh táo lại, liền cười khổ lắc đầu.

- Đúng là tốt, nhưng vẫn không đúng. . . Thoạt nhìn muốn lý giải sự ảo diệu của cử khinh nhược trọng, bây giờ ta vẫn còn kém xa.

- Cử khinh nhược trọng gì?

Đổng Phi cười nói:

- Chỉ là một loại cảnh giới của võ nghệ thôi. Vương Song, hôm nay người đánh một trận với Sử A, thế có thu hoạch gì không?

- Kiếm của Sử A quả thật là kiếm của thích khách!

- Sao?

Vương Song suy nghĩ một chút:

- Kiếm pháp của Sử A nhìn như công chính bình thản, nhưng ẩn tàng sự biến ảo kỳ lạ, cực kỳ tàn nhẫn. Ngày hôm nay một là hắn không muốn liều chết với chúng tôi, thứ hai là bị Tiểu Thiết ca quấn chặt lấy, không thể thi triển ra tuyệt chiêu. Bằng không, nếu chỉ một mình ta đánh với hắn, mặc dù ta ngồi trên lưng ngựa, chỉ sợ cũng đỡ nổi ba chiêu công kích của Sử A.

Kiếm của thích khách?

Cách hình dung của Vương Song rất hình tượng, làm cho Đổng Phi nhận thức được nhiều hơn.

Kiếm pháp của Vương Việt không động thì thôi, đã động thì giống như tật phong bạo vũ, căn bản không cho người khác thở dốc.

Có khí thế của sát phạt, nhưng rất quang minh chính đại. Bất đồng với kiếm của thích khách mà Vương Song hình dung, kiếm pháp của Vương Việt này càng có hiệp khí hơn.

Y nhịn không được thở dài:

- Vương Song, thoạt nhìn con đường chúng ta phải đi còn rất dài.

Lời này làm cho Vương Song có vẻ ngỡ ngàng, nhưng hình như đã hiểu ý của Đổng Phi.

Thấy thời hạn 30 ngày mà Lưu Hồng nói đã gần đến, các sĩ phu của thành Lạc Dương đều xắn tay áo lên, chuẩn bị cho Đổng Phi đẹp mặt.

Thằng nhãi này quá kiêu ngạo rồi!

Một giới vũ phu, dám vô lễ với sĩ phu khắp thiên hạ? Hơn nữa người y giết không thiếu đệ tử của môn phiệt.

Chính gọi là sĩ khả nhẫn thứ bất khả nhẫn, nếu như không thu thập Đổng Phi kia, thể diện của họ sao mà coi được?

Dù sao thì không quản thiên ý thế nào, Đổng gia tử nhất định phải giết, bằng không không thể bình ổn sự phẫn nộ của các sĩ nhân.

Nhưng mà, ngay khi ngày thứ 30 đó sắp đến, thứ sử Ký Châu Vương Phân thượng tấu: Ký Châu Hoàng Cân tro tàn lại cháy.

Lấy Hắc Sơn Quản Hợi dẫn đầu, dư nghiệt của Hoàng Cân quân liên tục tập kích quấy rối các nơi Thường Sơn, Trung Sơn, giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm. Mà Quản Hợi này giơ tay kêu gọi, Hoàng Cân lưu khấu ở Ký Châu và các nơi đều hưởng ứng, triển khai công kích rất dữ dội.

Hoàng Cân chi loạn vào năm Trung Bình thứ nhất đã tạo thành bóng ma trong đầu các sĩ phu đến nay vẫn còn.

Ai cũng không ngờ, mới cách một năm Hoàng Cân tặc nổ ra lần thứ hai. Mặc dù thanh thế không lớn như trước kia, nhưng trở nên càng giảo hoạt hơn, chiến thuật của các tướng lĩnh cũng rèn luyện ngày càng lợi hại hơn. Không công thành đoạt đất, cũng không cắt cứ một phương, đánh cướp xong thì lui, hơn nữa đều chia làm nhiều nhóm nhân mã nhỏ tập kích quấy rối khắp nơi, náo loạn vùng Ký Châu không phút nào yên.

Các sĩ nhân nhân tâm hoảng sợ, thế tộc cũng đều hành động.

Triều đình còn chưa đưa ra biện pháp đối phó với dư nghiệt Hoàng Cân tại Ký Châu, thì lúc này chiến cuộc Lương Châu thay đổi bất ngờ.

Hàn Toại suất lĩnh nhân mã bản bộ, đột phá phòng tuyến Kim Thành - Hà Cốc, đi vòng qua Lâm Thao, đánh thẳng tới An Định...