Ác Hán

Chương 33: Tiến thoái lưỡng nan




Tường vây của thị trấn làm ra chỉ để ngăn cản bọn mã tặc cho nên cũng không tính là chắc chắn. Đám người Đổng Triệu sau khi tới đã cho người sửa lại cho nên cũng xem như khá chắc chắn. Cho dù như thế thì một tường vậy nho nhỏ làm sao mà ngăn được Khương kỵ và quận lính Kim Thành đánh vào.

Sau một canh giờ thì toàn bộ thị trấn đã lâm vào một biển lửa. Mà ngay cả toà kiến trúc cao nhất của thị trấn là Thai Lý* (Đài theo dõi) cũng đã bị hoả diễm thôn phệ, đây cũng không phải do thủ hạ Bắc Cung Ngọc gây nên mà là do chính Bắc Cung Bá tự châm.

Khi Đổng Triệu tới đây thì cũng đã mang theo dầu tùng bỏ chỗ này. Mà Bắc Cung Bá đã có lòng muốn chết cho nên trước khi đại chiến đã sai người tưới dầu tùng lên tất cả phòng ốc cùng với Thai lý, nhìn phía dưới thì thấy những đống củi khô được chồng chất như núi, một chút đốm lửa thì có thể cháy lan ra cả thị trấn .

Bắc Cung Bá cùng với ba trăm tráng sĩ táng thân trong biển lửa.

Một toà thị trấn nho nhỏ nhưng lại hao tổn hơn một canh giờ thì Bắc Cung Ngọc mới công hãm được nhưng lại không chiếm được cái gì hết.

Tiếng ca thê lương của Bắc Cung Bá từ phía Thai lý truyền ra trộn lẫn với tiếng nổ lép bép của củi lửa truyền vào tai của mọi người. Đám Khương kỵ tuy là do Bắc Cung Ngọc mang đến nhưng cũng xuống ngựa với vẻ mặt trang trọng.

Phía sau Bắc Cung Ngọc là một gã Đô uý tên là Hậu Tuyến có chút hồ đồ.

“Đại vương, bọn họ làm sao vậy? Sao tự nhiên lại hát lên?”

Thần sắc của Bắc Cung Ngọc có chút buồn bã, “Hắn cùng với tẩu tử năm đó thích nhất là ca hát, khúc nhạc này là tẩu tử tuyển từ Trung nguyên sau đó đổi thành Khương ngữ….. Đây chính là chuyện xưa của một người nam nhân cùng với nữ nhân, có rất nhiều người thích nghe bài hát này.”

“Bất quá cũng chỉ là một thủ khúc, chẳng lẽ lại thích nghe đến thế.”

“Ta cũng không biết, nhưng hắn cùng với người đàn bà kia lại rất thích hát lại có rất nhiều người thích nghe.” Bắc Cung Ngọc nhớ tới rất nhiều, nhìn hoả diễm hừng hực hắn đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ hắn cùng huynh trưởng cưỡi ngựa rong ruổi thảo nguyên. Từ khi hắn bắt đầu biết múa đao, lần đầu biết bắn tên đều tồn tại sự dạy bảo của huynh trưởng. Sau đó lại có tẩu tử, Tẩu tử đối với hắn phi thường tốt….. Nhưng tuổi của hắn càng lớn thì dã tâm của hắn càng mạnh cuối cùng đã dẫn đến kết quả như vậy.

Ca ca, nếu ngày xưa ngươi có quyết liệt như ngày hôm nay thì ta đâu có dám làm phản.

Bắc Cung Bá xuống ngựa, khom người hướng về phái thai lý đang bị thiêu đốt bái tam bái, từ nay về sau hắn chính là Bắc Cung Bá Ngọc, Phá khương không có hai người Bắc Cung Bá cùng với Bắc Cung Ngọc…. Tương lai chỉ có Tây Bắc Khương vương.

“Không tốt!!”

Bắc Cung Bá sau khi lên ngựa đột nhiên kêu lên sợ hãi, “Gã nhãi con của Đổng gia sao không thấy xuất hiện qua, chẳng lẽ là….”

Hậu Tuyển có chút gật đầu, “Chắc là Cự Ma Nhi đã đào tẩu.”

“Không thể buông tha tiểu tử kia!” Khuôn mặt Bắc Cung Ngọc toát lên vẻ sợ hãi, “Thả tiểu tử kia không khác gì thả hồ về rừng.”

Hậu Tuyển cười nói: “Yên tâm, Đại nhân đã phái người chặn lại các ngả đường có thể trở về Lâm Thao…. Cho dù Cự Ma Nhi có ba đầu sáu tay cũng mơ tưởng chạy thoát khỏi thiên la địa võng của Văn Ước tiên sinh, chúng ta không cần lo lắng.”

“Không! Ta không tận mắt thấy thi thể của hắn thì ta cũng khó lòng mà an tâm.” Bắc Cung Bá Ngọc nói xong liền cho thám báo đi tìm hiểu. Hậu Tuyển mặc dù không có ngăn trở nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ nhạo báng.

Như vậy mà muốn làm Khương Vương? Hắc hắc, nếu không phải đại nhân thấy ngươi hữu dụng thì ai cho ngươi càn rỡ.

Đám người Đổng Phi sau khi ly khai thị trấn lập tức phóng ngựa chạy như bay. Tượng long không hổ có danh xưng thiên mã, chạy nhanh như thiểm điện hơn nữa lực rướn có thể sánh ngang với Sư tông thú.

Chạy được khoảng một nén nhang công phu, Đổng Phi lúc này mới dừng ngựa lại. Sư tông thú phun ra khí vụ, không ngừng hầm hừ với Tượng long giống như là không phục.

Đổng Phi vỗ vỗ đầu sư tông thú, “A Sửu không nên náo loạn, chờ ngươi trưởng thành thì nhất định có thể thắng nó.”

Tượng long tựa hồ có nghe hiểu lời Đổng Phi nói, mũi phì ra một tiếng tỏ vẻ rất bất mãn. Cũng đúng, chờ khi Sư tông thú trưởng thành thì Tượng long cũng đã trải qua thời kỳ đỉnh phong, việc này quả là có chút không công bằng đối với nó, Đổng Phi vội vàng cúi người xuống ôm cổ Tượng long nhẹ giọng nói bên tai nó: “Bất quá ngươi hiện tại mới chính là đồng bọn tốt của ta.”

Tượng Long kêu be be một tiếng, tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời của Đổng Phi. Uớc chừng trôi qua một canh giờ, Đổng Phi nhìn thấy tất cả đều lộ ra sự mệt mỏi. Nhìn xem sắc trời thì đã là buổi trưa, nhưng mây đen lại quay cuồng nhìn qua thấy thiên địa sắp thay đổi, hắn che tay trước mặt hướng về phía trước nhìn thì chỉ thấy một mảnh mênh mông tuyết trắng.

“Lục Y, đem bản đồ mà tỷ phu đưa cho ngươi cầm lại đây.”

Lục Y đáp một tiếng rồi giục ngựa qua, từ trong lòng lấy ra một tấm da trâu, phía trên còn vẽ rất nhiều con đường khúc khuỷa, Đổng Phi híp mắt nhìn trong chốc lát, thu hồi bản đồ nói: “Mọi người đi thêm một đoạn đường nữa, phía trước giống như có một khe núi…. Nhìn sắc trời giống như sẽ có một hồi lốc tuyết, chúng ta phải đến khe núi trước khi lốc tuyết xuất hiện.”

Cứ như vậy mọi người lại tiếp tục hành quân.

Phía trên mặt tuyết ngựa đi rất khó khắn, mặt tuyết trơn thường xuyên làm cho ngựa bị bong móng và làm cho một số chiến mã không thể đi nổi, cũng may trước khi xuất phát thì Bắc Cung Bá chuẩn bị cho bọn họ mỗi người hai con ngựa cho nên có tổn thất mười mấy con ngựa nhưng cũng không làm chậm trễ hành trình. Cho nên trước giờ ngọ đã tìm được khe núi kia.

Lốc tuyết rốt cục đã đến, mọi sự vật trước thiên địa đều biến sắc.

Đổng Phi sai Đổng Triệu dàn xếp cho mọi người nghỉ ngơi, còn mình cùng với Lục Y, Đổng Thiết đi lên gò đất.

Nhìn về bốn phía, lốc tuyết làm cho bình nguyên một mảng tiêu điều xơ xác. Khuôn mặt Đổng Phi không chút thay đổi, đứng trên gò núi vẫn không nhúc nhích, áo khoác đen trên người rung lên phần phật.

“Công tử, chúng ta xuống thôi.”

“Không, ta muốn ở trên này một mình trong chốc lát, Lục Y, ngươi và Đổng Thiết xuống ăn một chút gì đi, chờ lốc tuyết đi qua chũng ta còn phải đi nữa.”

“Công tử không nghỉ ngơi thì Lục Y cũng không nghỉ ngơi.”

Lục Y cầm trong tay long đầu quải trượng mà lão phu nhân đưa cho nàng, nhìn qua nàng có điểm bình thường nhưng ngữ khí rất kiên quyết, được Đổng Phi khuyên bảo mấy lần nhưng nha đầu này vẫn rất quật cường cho nên khiến Đổng Phi cũng vô pháp khuyên nàng rời đi.

Gió tuyết càng lúc càng lớn, tiểu nha đầu đứng trong gió lạnh run.

Đổng Phi bất đắc dĩ thở dài, cởi xuống áo khoác, khoác vào người của tiểu nha đầu, “Ta chịu thua rồi, chúng ta trở về thôi.”

Ngay khi hai người quay đầu lại định đi về thì Đổng Thiết đột nhiên ngừng thân hình quay đầu nhìn lại.

“Tiểu Thiết, có chuyện gì?”

Đổng Thiết nghiêng tai lắng nghe, có chút không yên lòng trả lời: “Chủ nhân, người có nghe được thanh âm gì không?”

“Thanh âm?”

Đổng Phi lắc đầu nói: “Ta không nghe được thanh âm gì cả!”

“Là tiếng ngựa hí… Từ phương hướng kia truyền tới, hơn nữa số lượng còn không ít.”

Đổng Phi ngưng thần lắng nghe, thật đúng là nghe được một chút động tĩnh, hơn nữa là thanh âm của ngựa hí như ẩn như hiện phi thường yếu, hơn nữa tiếng gió gào thét làm cho tiếng ngựa hí được che dấu xuống. Nếu không phải Đổng Thiết thính tai chắc rằng Đổng Phi sẽ không để ý, bất quá trời có bão tuyết như thế này ai lại chạy giữa trời như thế này chứ?

“Tiểu Thiết, mang vài người đi xem thử!”

“Tuân lệnh!’

Đổng Thiết lập tức chạy như bay xuống gò đất, ở khe núi kêu vài người chạy gấp tới hướng có tiếng ngựa hí. Bọn họ cũng không cưỡi ngựa mà là chạy bộ tới, dấu chân phía trên mặt tuyết cũng nhanh chóng bị tuyết che lại.

Đổng Phi cùng với Lục Y vội vàng đi xuống gò đất triệu tập nhân mã. Ước chừng khoảng nửa nén hương thời gian thì Đổng Thiết đã đem người trở lại, đi theo phía sau còn có một tù binh nhìn cách ăn mặc tựa hồ là một Khương nhân, nhưng lại bất đồng với Khương nhân mà Đổng Phi đã gặp qua.

Đổng Triệu đột nhiên biến sắc, đến bên ta Đổng Phi nói: “Chủ công, nhìn cách ăn mặc thì hình như là Đốt đương khương.”

Khương nhân tại Tây Bắc nhân số đông đảo, từ thời Đông hán tới nay đa số là sinh sống ở Tây Lương, bộ lạc san sát nhiều không đếm xuể.

Khương nhân đa số là du mục, chỉ có một bộ phận là nông canh, đánh cá và săn bắt, sau đó bị văn hoá Trung nguyên ảnh hưởng cho nên cùng với Hán nhân quan hệ phi thường chặt chẽ. Ở Lâm Thao thì có lục thành nông canh Khương, có một bộ phận được xưng là Thực thảo khương. Còn có một số bộ phận cư trú ở trong Sơn lĩnh được kêu là Sơ khương. Tóm lại cuộc sống và cách ăn mặc cũng có khác nhau, Đổng Phi căn bản là không nhớ hết.

Đây là Đốt đương khương, nhưng địa vị bọn họ như thế nào?

“Chủ công, Đốt đương khương ở vùng Ngạc hồ cùng với Tích núi đá, là một bộ lạc bán du mục, bởi vì lãnh địa của Đốt đương khương có địa hình phức tạp lại có nhiều đồi núi cho nên có rất nhiều người làm nông canh cùng đánh cá và săn bắt, thực lực phi thường lớn mạnh.”

“Lớn mạnh như thế nào?”

Một gã Phá khương tiếp lời nói: “Người thì so với chúng ta nhiều hơn, bất quá muốn đánh nhau thì kẻ tám lạng người nửa cân.”

“Các ngươi có đánh nhau chưa?”

Gã Phá khương nói: “Đốt khương cùng với chúng ta cách nhau một con sông, nhưng vì tranh bãi cỏ nên cũng không ít lần đánh nhau. Bất quá khi thì họ thắng khi thì chúng ta thắng, sau khi Đại vương chấp chưởng Phá khương thì chúng ta chưa thua bọn họ lần nào, có một lần thậm chí còn đánh tới Ngạc hồ…. Nếu không phải bọn họ nhiều người, hơn nữa lại có địa hình phức tạp, nói không chừng đã diệt được bọn họ.”

Đổng Phi nghe xong liền nhìn quá gã Đốt khương kia nhìn lại. Ngạc hồ, Tích núi đá? Nhưng đây chính là lãnh địa của Phá khương, người Đốt đương khương khi nào thì tới a?

“Đổng Triệu, hỏi hắn cho rõ ràng, bọn họ là ai, vì sao lại xuất hiện chỗ này.” Nói xong, hắn lấy bản đồ da trâu nhìn xuống một lát đột nhiên dậm chân giận dữ, “Nơi này không có tích núi đá!”

“Công tử, nhìn thử bàn đồ này xem!”

Lục Y vội vàng lấy trong lòng ra một tấm bản đồ da trâu khác, so với tấm trước còn muốn to hơn mấy phần, hơn nữa đồ hình trên bản đồ được dùng một loại thủ pháp đặc thù chế ra không bị phai màu.

Đổng Phi kỳ quái hỏi: “Bản đồ này từ đâu lấy tới?”

“Thiếu gia, ngài quên? Đây là đồ vật mà đại lão gia mang tới, là bản đồ mà Mã tướng quân vẽ địa đồ của Tây Vực.”

Mã tướng quân? Đổng Phi có chút không kịp phản ứng.

Lục Y ghé vào lỗ ta hắn nhẹ giọng nói: “Chính là Phục Ba tướng quân.”

“A ….”

Đổng Phi lập tức bừng tỉnh. Trước khi hắn rời đi Lâm Thao, lão Phu nhân nói là Thành Phương phải về nhà, tất cả đồ vật đều giao cho Lục Y, mấy thùng thẻ tre tất nhiên là không thể mang theo, chỉ có Bắc dị vực đồ mà Mã Viên lưu lại được tiểu nha đầu mang theo, cũng không biết nàng lại biết mà đem theo nhưng quả thật rất hữu dụng.

“Lục Y, làm rất tốt!”

Đổng Phi lớn tiếng khen ngợi rồi lấy bản đồ mở ra hoàn toàn, ngón tay không ngừng tìm kiếm.

Lục Y được Đổng Phi khích lệ, tự nhiên là vui mừng không tự kìm hãm được. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cũng không biết vì lạnh hay là hưng phấn.

“Chính là nơi này!”

Ngón tay Đổng Phi chỉ trên địa đò một cái điểm đen, “Vị trí chúng ta bây giờ hiện tại là ở đây, chuẩn xác mà nói, chúng ta đang ở trong địa bàn Phá khương, Đốt đương khương từ tích núi đá lại đây chỉ có một đoạn đường, hơn nữa phải trải qua lãnh địa Phá Khương…. Kỳ quái.”

Đính xác là rất kỳ quái! Đốt đương khương cùng với Phá khương ân oán rất sâu, đánh giết nhiều năm như vậy nhất định là không thể hoá giải.

Lúc này Đổng Triệu cũng đã hỏi xong khẩu cung, thần sắc bối rối đi tới trước mặt Đổng Phi thấp giọng nói: “Chủ công, đã hỏi rõ ràng.”

“Từ từ nói, tình huống như thế nào?”

Đổng Triệu bình ổn tâm trạng một lát rồi nói: “Gã gia hoả kia quả thật là Đốt đương khương, hơn nữa lại là một gã đội trưởng. Hắn nói bọn họ có năm trăm người, đóng quân nơi sườn núi, chủ yếu là phụ trách lương thảo hướng về Đại dương hà.”

“Đưa lương thảo?”

Đổng Phi cúi đầu thăm dò bản đồ, “Đại dương hà ở vị trí nào?”

Đổng Triệu lập tức lại tìm kiếm trên bản đồ, một lát sau vẽ tròn trên một điểm đen, “Chúng ta bây giờ ở đây… A, đây là đường chúng ta cần phải đi qua để đến Bạch Mã khương. Gã gia hoả kia còn nói, hai ngày nữa lương thảo sẽ được đưa đến.”

“Có bao nhiêu lương thảo?

Đổng Triệu đáp lời: “Theo gã gia hoả kia nói thì ít nhất có thể cho một vạn nhân mã ăn trong ba ngày.”

Một vạn nhân mã? Đổng Phi hít sâu một hơi, hoảng sợ nhìn Đổng Triệu. Lục Y và Đổng Thiết cùng với hai gã tướng lĩnh của hơn một trăm Phá khương toát lên vẻ sợ hãi. Một vạn ngươi a, một vạn người trú tại Đại dương lòng chảo thì chúng ta làm sao đi qua?

“Qua đại dương hà là địa phương nào?”

“Đó chính là Hà hoàng khu, là lãnh địa của Bạch Mã khương.” Một gã Phá khương trả lời: “Từ lòng chảo đi qua, Bạch Mã khương có ba cái hàng rào, chính là trạm canh gác cũng là phòng ngự của bọn họ, hai năm trước ta theo Đại vương đi tới Bạch Mã khương, ở chỗ đó cũng không được xem là nhiều, ba hàng rào cộng lại cũng chỉ có ba bốn ngàn người, trong đó đa số là phụ nữ và trẻ em.”

Ý niệm đầu tiên của Đổng Phi chính là: Đốt đương khương muốn đánh Bạch Mã Khương!

Ngẫm lại cũng thấy bình thường, Bạch Mã vương cùng với Bắc Cung Bá là kết nghĩa kim lan, nếu biết Bắc Cung Bá bị giết hại chắc chắn Bạch Mã Vương sẽ trả thù, cũng không phải không có đạo lý? Ngón tay Đổng Phi chậm rãi di chuyển tới một điểm hắc tuyến, tiến tới Bạch mã khương rồi tiếp tục đi qua. Đi qua Bạch Mã khương chính là Vũ Đô, là nước phụ thuộc Đại Hán, còn có Hán Dương quận.

Đổng Phi chau mày suy nghĩ, thầm kêu một tiếng không tốt: Những người này không phải vẻn vẹn là muốn Tây Lương, sau khi tiêu diệt Bạch mã khương thì sẽ nắm trong tay Hà hoàng khu, chiếm Vũ Đô rồi mở rộng ra Hán Trung một cái cửa. Đốt đương khương muốn tạo phản?

Đốt đương khương, Phá khương, Lang khương…. Đổng Phi có chút hồ đồ, đây chính là Tây Bắc đại loạn a!

Bình thư không phải nói rằng, Tây Bắc tạo phản cùng một năm với giặc khăn vàng hay sao? Tất cả chuyện này đều hội tụ ở một người. Đó chính là Hàn Toại, một bố cục lớn như vậy cũng chỉ có vị Tây Lương danh sĩ Hàn Toại mới có thể làm được.

“Công tử, chúng ta nên làm thế nào?”

Lục Y có chút mất phương hướng. Tiểu nha đầu tuy học không ít đồ vật, nhưng đối mặt với tình huống như vậy cũng rất là khẩn trương.

Nàng nói: “Đốt đương khương nếu có thể tới đây chắc chắn Phá khương không thoát khỏi quan hệ. Chúng ta ta muốn đi tới Bạch Mã khương thì cũng bị bọn họ chặn đường? Hơn nữa, cho dù chúng ta có đi tới cũng sẽ gặp nguy hiểm a.”

Mấy ánh mắt đều chăm chú nhìn vào Đổng Phi, giờ phút này Đổng Phi chính là người quyết định cuối cùng.

Trầm ngâm một lát, Đổng Phi cắn răng nói: “Chúng ta không đi Bạch Mã khương.”

“Nếu không đi Bạch mã khương thì chúng ta đi tới chỗ nào? Đường tới Lâm Thao chắc chắn đã bị bọn họ phong toả a.”

“Chúng ta cũng không hồi Lâm Thao.”

Đổng Phi lấy ngón tay vẽ một vòng tròn trên bản đồ, nắm chặt tay hung hăng đánh mạnh về phía trên bản đồ, “Chúng ta đi tới chỗ này.”

“Tích núi đá?”

Đổng Triệu cùng với mọi người đều hô lên, “Chủ công, đây chính là địa bàn của Đột đương khương a!”

“Cũng chính đây là địa bàn của Đốt khương cho nên chúng ta mới tới, Hàn Toại sẽ không nghĩ chúng ta sẽ đi đường này…. Vừa rồi ngươi nói, Đốt đương khương và Phá khương ân oán rất sâu, tuy có thể tạm thời liên thủ vì có Hàn Toại đứng ra, bây giờ chúng ta khơi mào sự thù hận của Đốt đương khương cùng Phá khương làm cho bọn đánh nhau, nếu hai phía giao thủ thì áp lực của Bạch Mã khương cũng sẽ theo đó mà giảm bớt… Chúng ta chỉ cần vượt qua Tích núi đá thì đó chính là địa bàn của Bạch Mã khương.”

“Việc này…”

Một trăm Phá khương có chút do dự. Tuy rằng Bắc Cung Bá Ngọc phản bội nhưng thủy chung bọn họ cũng chính là người của Phá Khương. Nếu đánh nhau thì chắc Phá Khương sẽ đổ máu? Quả thật là có chút làm khó bọn họ.

Đổng Phi cười lạnh một tiếng, “Nếu các ngươi có biện pháp tốt hơn vậy thì cứ nói ra. Nếu như không có lời gì để nói, muốn sống thì chiếu theo lời của ta mà làm. Binh pháp có câu, Xuất Kỳ Bất Ý*(Đánh bất ngờ), đánh úp… Bất quá, trước tiên ta còn muốn cấp cho Hàn Toại một giáo huấn nho nhỏ.”