Ác Hán

Chương 81: Lưu Môn huyết án




Người cầm đại đao ước chừng khoảng 7, 8 tuổi, còn là một hài tử, đại đao đối với hài tử này mà nói quả thật cũng khá nặng, cho nên mặc dù đao thế mãnh liệt nhưng sơ hở lại chồng chất.

Đối với công kích như vậy, Đổng Phi tất nhiên không để trong lòng, hắn đơn giản đưa chân xoay người, nghiêng người tránh đại đao, còn một chân còn lại thì đánh về phía cánh tay của đồng tử. Đổng tử lấy làm kinh hãi, hai chân lui về phía sau, tay dùng sức hướng đại đao chém về phía Đổng Phi. Đây cũng không phải là một hài tử bình thường, phải biết rằng đao pháp của đồng tử này rất có bài bản, hơn nữa trong lúc tiến thôi không có nửa điểm hoảng sợ, chỉ thấy đồng tử trầm ổn phản ứng thì Đổng Phi biết đồng tử này chắc chắn đã trải qua nhiều trận tập luyện.Bất qúa Đổng Phi cũng không sợ hãi, dơ tay đánh ra một chiêu Bạch Hạc Lưỡng sĩ, bàn chân dẫm theo phương vị thất tinh tránh thoát đại đao của đồng tử, đồng thời một tay bắt được cánh tay của đồng tử, hắn khẽ vận lực thì đồng tử đã không chịu được, kêu lên một tiếng đánh rớt thanh đại đao.

Đúng vào thời khắc đó thì trong phòng truyền đến hai thanh âm của trẻ con, “Người xấu, thả ca ca , biểu ca ta ra!” Lời còn chưa dứt thì đã thấy hai đạo ánh sáng bắn ra, lúc này cũng làm cho Đổng Phi hoảng sợ, đối phương không ngờ lại dùng cung tiễn, tuy rằng lực đạo không lớn, nhưng bởi cự ly rất gần, mà tay Đổng Phi lại bận giữ lại đồng tử, cho nên cũng khó tránh né, cũng may Đổng Phi phản ứng nhanh, nhanh chóng cúi người ôm lấy đồng tử, thuận thế lăn tròn xuống đất, cho nên mũi tên vụt qua người hắn bay đi.

Đinh, đinh hai tiếng đánh vào vách tường.

Đồng tử ở trong lòng Đổng Phi hét lớn, “Mãn Tử, Phất Tử, giết tên xấu xa này ngay, không thể để cho hắn đi vào.” Hắn dùng lực muốn trốn khỏi người Đổng Phi, bất qúa hắn làm sao là đối thủ của Đổng Phi? Đổng Phi cũng chưa bao giờ chật vật như vậy, muốn giết cũng được, nhưng….. là Đồng tử này là ai? Đổng Phi có nhớ Lưu Vọng nói qua, hắn chỉ có hai đứa con gái, còn có một đứa cháu trai bên ngoại tên là Lưu Cương, nguyên nhân là phụ thân chết sớm, cho nên mẫu thân cùng cùng Lưu Cương trú tại nhà Lưu Vọng. Đồng tử này chẳng lẽ chính là hắn?

Lưu Cương chính là cháu trai bên ngoại của Lưu Vọng, bất quá hắn chỉ mới 7, 8 tuổi, mà đồng tử trong tay lại thấy không giống,đương nhiên không thể so sánh Lưu Cương cùng với Đổng Phi được, cho nên khổng thể nhìn 7, 8 tuổi mà lớn như thế này được.

“Đi ra, nếu không ta giết người!”

Đổng Phi lớn tiếng quát, đem đồng tử kéo về phía sau thì đã có Đổng Thiết lại giữ lấy cánh tay đổng tử. Một gã tuỳ tùng cầm trảm mã kiếm đưa tới cho Đổng Phi, nhìn khí thế giống như đang đối địch.

“Người ở phía trong nghe đây, ta là bằng hữu của Lưu Vọng đại ca, họ Đổng danh Phi, là con của Thái thú hà đông, ty đãi giáo uý Đổng Trác, trong ấy nếu là người nhà của Lưu Vọng đại ca thì xin chớ hoảng sợ, còn nếu là kẻ trộm thì mau bước ra, nếu không thì đừng trách ta thủ đoạn độc ác.”

Lời vừa dứt thì có hơn mười gã đã đột nhập vào gần nhà ở, hướng về phía trước, đồng thời quát lên một tiếng : “Giết!”

Thanh âm tuy cố ý đè thấp, nhưng phảng phất giống như từ phế phủ toát ra, không chỉ nồng đậm sát khí, lại có loại ma lực câu đoạt hồn phách, một canh giờ, trong nhà không ngờ lại yên tĩnh trở lại, làm cho người vây phía bên ngoài cũng có chút ngoài sở liệu.

“Người, người thật là Đổng thúc thúc?” A, như thế nào trong chốc lát lại biến thành thúc thúc rồi? Đổng Phi đang nghi hoặc thì thấy trong đại sảnh đi ra bốn, năm người, tất cả đều là phụ nữ và trẻ em, có hai nữ nhân chừng khoảng 24, 25 tuổi, khuôn mặt tiều tuỵ, tóc tai rối bù, có ba đồng tử , hai nữ một nam đi theo phía sau, nhìn bộ dạng thì đã bị làm cho kinh sợ, đều trốn ở phía sau lưng phụ nhân, thỉnh thoảng còn lén nhìn về phía Đổng phi, vừa thấy Đổng Phi liền lập tức lùi lại, thoạt nhìn thì bọn họ cũng rất sợ Đổng Phi. Nghĩ cũng đúng, tự nhiên hơn nửa đêm xuất hiện một người có tướng mạo giống như hung thần ác sát, trong tay lại cầm một thanh trảm mã kiếm sáng loáng đứng ngay trước cửa nhà mình, còn có hơn mười người thì ngôi xổm trước mặt hắn cầm lấy thuẫn chắn trước người hắn. Mặc cho ngươi có lá gan lớn cũng phải cảm thấy sợ hãi.

Năm người vừa bước ra thì trong nhà cũng xuất hiện hai người, hai người tay cầm đoản kiếm, niên kỷ ước chừng7, 8 tuổi, còn một tiểu đồng khác thì ước chừng 5,6 tuổi. Bất quá nhìn tiểu đồng tuy nhỏ, nhưng nhìn rất uy vũ.

Đổng Phi nhìn đồng tử phía sau, lại nhìn hai đồng tử kia,khẽ nhíu mày thầm nghĩ: Ba hài tử này quả thật rất giống nhau a.

“Các ngươi là ai, có phải là người nhà của Lưu Vọng đại ca?”

“Phất tử, Mãn tử, các ngươi đều qua đây, hắn không phải là người xấu, đây là bằng hữu tốt của Lưu bá phụ các ngươi vừa mới nhận thức….Đổng thúc thúc, xin ngài hãy thả hài tử ra, bọn chúng không có ác ý, chúng chỉ sợ chúng ta tao ngộ nguy hiểm.

Đổng Phi suy nghĩ một lát rồi phất tay cho Đổng Thiết thả hài tử ra. Không nghĩ tới Đổng Thiết vừa thả lỏng tay thì đồng tử xoay người đá mạnh một cước vào chân Đổng Thiết, không đợi Đổng Thiết phản ứng thì đồng tử đã chạy đến bên cạnh phụ nhân hỏi: “Thẩm thẩm, bọn họ thực sự không phải người xấu, vậy là người tốt sao?” E rằng trong lòng hài tử này chỉ có hai loại người, là người tốt cùng với người xấu.

“Tiểu Thiết, có sao không?”

Đổng Thiết lúng túng nói: “Chủ nhân, là Tiểu Thiết không cẩn thận….Bất quá khí lực của tiểu tử này cũng không nhỏ a.”

Đổng Phi gật đầu, nhìn về phía hai phụ nhân nói: “Người ta đã thả, các ngươi là ai? Lưu Vọng đại ca ở đâu?”

“Thiếp thân là thê tử của Lưu Vọng, nguyên quán Trung Sơn, còn đây là muội tử của Lưu Vọng….Đổng thúc thúc, ngài như thế nào bây giờ mới đến a!”

Đổng Phi đã tin hơn phân nửa, đưa tay bảo tuỳ tùng thu hồi đao thương.

“Đại tẩu, Lưu Vọng đại ca đâu?”

“Lưu Vọng, Lưu Vọng hắn….” Thê tử của Lưu Vọng lời còn chưa dứt thì nước mắt tuôn ra như suối, nghẹn ngào không nói được lời nào cả. May mà muội muội của Lưu Vọng vẫn trấn tĩnh hơn một chút, đi lên phía trước nói: “Đại ca của ta, đại ca của ta đã bị người giết chết!”

Trong lòng Đổng Phi nhiều ít cũng đã có chút đáp án, nhưng vừa nghe đối phương nói ra thì giống như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, làm cho hắn không ngừng run rẩy.

“Lưu Vọng đại ca bị ai giết?”

“Lưu bá phụ bị người xấu giết chết…”

Đồng tử lúc trước từ cây đại thụ nhảy xuống tập kích Đổng Phi lớn tiếng nói: “Năm ngày trước có một đoàn người xấu xông vào nhà Lưu bá phụ giết hết tát cả mọi người, chỉ còn sống bá mẫu cùng với thẩm thẩm, còn có đại nha, nhị nha, cùng với Ngưu tử.”

Đổng Phi khẽ nhíu mày, hướng về phía đồng tử hỏi: “Vậy ngươi là ai?”

“Ta là Điển Hữu, mấy ngày trước cùng thúc thúc đến bải phỏng Lưu bá phụ, người là bằng hữu của Lưu bá phụ sao? Xin người hãy báo thù cho Lưu bá phụ!” Đổng tử nói xong liền hướng về phía Đổng Phi tiến đến cúi người thỉnh cầu.

Trong lời nói đã mang theo phong phạm của người đã trưởng thành.

Mặt khác, hai đồng tử cầm đoản kiếm cùng đi lến sánh vai với Điển Hữu.

“Ta là Điển Phất!”

“Ta là Điển Mãn …Xin ngài hãy vì Lưu bá phụ báo thù!”

Điển Hữu, Điển Phất, Điển Mãn! Đối với Đổng Phi mà nói thì đây là ba cái tên rất xa lạ, bất qua nghe thấy họ của ba người tiểu đồng này, hắn liền nghĩ tới một người.

“Điển Vi là gì của các ngươi?”

Điển Hữu cùng với Điển Phất trả lời; “Đó là thúc thúc của chúng ta!”

Còn Điển Mãn thì trả lời: “Đó là cha ta!”

Điển Vi, Điển Vi quả nhiên đã xuất hiện, Đổng Phi cố nén xúc động, xoay chuyển ánh mắt nhìn vào người nhà của Lưu Vọng.

“Đổng thúc thúc, xin hãy vào trong nhà ngồi.” Hai phụ nhân nghiêng người mới, Đổng Phi khẽ gật đầu, “Đổng Thiết, mang người cảnh giới bốn phía, nếu phát hiện người khả nghi thì lập tức bẩm báo.”

“Vâng!”

Đổng Thiết vung tay lên, mười gã tuỳ tùng lập tức tản ra, còn có năm người cùng với bốn mươi thất chiến mã dắt vào sân, ánh mắt của ba huynh đệ nhà họ Điển trợn lên, ba gã gia hoả này cũng là người luyện võ, thuở nhỏ cũng đã tập võ cùng với Điển Vi, nhưng chưa bao giờ chứng kiến Tây Lương chiến mã nhiều như vậy, chưa từng chứng kiến trang bị của đám tuỳ tùng này mặc trên người so với quan quân còn tốt hơn mấy lần, mà ngay cả Ngưu tử nhìn thấy cũng không khỏi trợn mắt, há mồm. Bốn gã hài tử luôn mồm hít những ngụm lương khí. Nhưng hai người con gái thực ra rất lẽ phép, nhẹ nhàng cầm lấy vạt áo của mẫu thân đi theo vào phòng khách.

Muội tử của Lưu Vọng châm nến lên, làm cho phòng khách hiện lên sự sáng sủa, trong đại sảnh còn phảng phất chút mùi máu tanh, Đổng Phi nhìn xung quanh liếc mắt có thể chứng kiến trên mặt đất, trên vách tường, cùng với cột nhà còn loang lổ vết máu, ở trên trường án còn lưu lại những vết chém của đao kiếm, cho thấy nơi này từng đã có chiến đấu kịch liệt xảy ra.

Thê thử Lưu vọng có chút ngốc, lấy hai tấm chiểu trải ra, sau đó áy náy nói: “Thúc thúc, mời ngồi!”

Đổng Phi khẽ hắng giọng, gật đầu ngồi cuống chiếu, khẩn cấp hỏi: “Đại tẩu, ta với Lưu Vọng đại ca vừa gặp đã thân, giống như thủ túc, đều là người một nhà, không cần phải khách sáo, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Lưu Vọng đại ca vì sao bị người ta giết? Bị ai giết? hung thủ ở nơi nào? Quan phủ nói như thế nào?”

Liên tiếp mấy vẫn đề làm cho thê tử Lưu Vọng có chút mờ mịt.

“Kỳ thực đều là sản nghiệp trong nhà gây hoạ…Lưu Vọng buôn bán nhiều năm, mấy năm nay lời không ít tiền, cũng là cho nhiều người thèm muốn, lần này Lưu Vọng vừa mới về thì có Lý phú hộ ở Tuỳ Dương đến tìm hắn. Bọn họ nói chuyện ở thư phòng trong chốc lát thì bắt đầu tiếng to, sau đó thì nghe Lưu Vọng nói lại là Lý phú hộ muốn hắn gia nhập cái gì đạo…Lúc đó thiếp thân cũng không để ý, vì vậy không nhớ rõ, dù sao Lưu Vọng lúc đó cũng có chút khẩn trương.”

“Đạo gì?” Đổng Phi trâmg ngâm một lát, đột nhiên mở miệng nói: “Thái bình đạo sao?”

Thê tử Lưu Vọng còn chưa kip trả lời thì tiểu muội Lưu Vọng đã cướp lời nói: “Đúng, chính là Thái bình đạo, Thái bình đạo!”

Đổng Phi có điểm hồ đồ! Lưu Vong cùng với Thái bình đạo sao lại kéo lại với nhau.

Đại Nha, cũng chính là nữ nhi của Lưu Vọng nói: “Thúc thúc, lúc đó ta cùng với Nhị Nha ở phía ngoài nghe trộm, Lý phú hộ muốn phụ thân gia nhập thái bình đạo, còn muốn phụ thân quyên hết tài sản, còn nói là ngày sau có thể hưởng hết phú quý, thế nhưng phụ thân không đồng ý, Lý Phú hộ rất tức giận, nói cho phụ thân lo lắng mười ngày, mười ngày sau hắn sẽ dẫn người theo bái phỏng.”

Đổng Phi minh bạch, nguyên lai Thái bình đao coi trọng gia sản của Lưu Vọng.

Thê tử Lưu Vọng lièn bít kín lấy miệng của Đại nha, khẽ tát lên miệng, “Người lớn nói chuyện, tiểu hài tử không nên xen vào!”

Nàng cười khổ một tiếng, đối với Đổng Phi nói: “Thúc thúc, Đại nha sau này cũng đem chuyện này nói cho ta biết, bất qúa ta cũng không tin tưởng, cũng chỉ cho rằng Lý phú hộ chỉ đe doạ, Lưu Vọng lúc đầu cũng có chút khẩn trương, nhưng lại luyến tiếc tài sản mấy chục năm tích góp, khoảng chừng ba ngày không thấy động tĩnh gì cho nên cũng không để tâm trong lòng nữa, còn nói mấy nữa dẫn chúng ta đi Ngữ thành cùng hội ngộ với ngươi, sau đó bái kiến một đại nhân vật, từ đó trở đi sẽ không đi làm thương nhân nữa.”

Thần sắc Đổng Phi khẽ toát lên vẻ thương tâm. Lưu Vọng thoạt nhìn đã quyết tâm đọc sách, không hề muốn làm thương nhân nữa…Nhưng mà….Hồi tưởng lại thời gian gặp gỡ Lưu vọng, Đổng Phi không khỏi có chút lo lắng, hắn trầm mặt một lát, ngẩng đầu hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó….Khoảng chừng hơn mười ngày, chúng ta một nhà đang dùng cơm thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh….Lưu Vọng nhìn ra bên ngoài, sau đó đem chúng ta giấu ở trong hầm, chúng ta ở trong hầm chỉ nghe Lưu Vọng nói đến tên của Lý phú hộ, sau đó lại không có tiếng động….Lúc đó chúng ta rất sợ hãi, ở trong hầm trốn cho đến sáng thì mới đi ra ngoài….Tất cả gia đinh có hơn một trăm người, hôm nay chỉ còn sống năm người chúng ta.”

Thê tử Lưu Vọng than khóc, hai nha đầu đứng bên cạnh cũng ô ô khóc lên. Muội tử của Lưu Vọng còn có chút kiên cường, “Tài vật trong nhà bị lấy hết! Chúng ta đi cáo quan, nhưng quan phủ nói chuyện này là đạo tặc gây nên, cùng với Lý phú hộ không quan hệ. Đêm hôm đó, Huyện uý đại nhân cùng đi uống rượu với Lý phú hộ….Bọn họ còn nói, ruộng đồng nhà chúng ta một lần nữa cần phân phối, ngoại trừ những mảnh ruộng cằn cỗi thì tất cả đều bị quan phủ lấy đi, sau đó hạ giá bán cho Lý phú hộ. Quan phỉ một nhà, chúng ta sau này mới biết, bọn họ đã sớm thông đồng với nhau”

Sắc mặt Đổng Phi càng phát ra âm trầm, đây chỉ sợ không phải quan phỉ thông đồng mà là quan phủ đầu phục Thái bình đạo.

“Vậy Điển Vi hôm nay đi đâu?”

“Điển gia thúc thúc năm ngày trước đã đến đây, nghe nói sự tình như vậy, hắn phi thường tức giận, hắn ở chỗ này chờ ban ngày thấy Lý phú hộ không phái người trở lại, cho nên hắn lưu ba tiểu hài tử lại cho chúng ta, một mình đi Tuỳ Dương.”

Muội tử Lưu Vọng cùng với thê tư Lưu Vọng lôi kéo hai tiểu nha đầu quỳ xuống trước mặt Đổng Phi.

“Đổng gia đại ca, ca ca ta sau khi trở về vẫn nói ngài người có chí lớn, còn nói sau này sẽ đi theo ngài kiến công lập nghiệp, nhưng không nghĩ tới….Ta thay đại tẩu xin ngài, xin ngài báo thù cho ca ca của ta, ca ca ta bị chết thật oan a!”

Đại nha, Nhị nha cũng lên tiéng khóc lớn: “Xin thúc thúc bão thù cho phụ thân chúng ta!”

Cùng lúc đó, ba huynh đệ họ điển cùng với Ngưu tử cũng xông vào phòng khách quỳ xuống: “Xin thúc thúc làm chủ!”

Mắt thấy người một nhà bị thảm trạng, Đổng Phi chỉ thấy một cỗ hoả xông lên đỉnh đầu, hắn vỗ án đứng dậy, trường án kiên cố như vậy mà bị hắn một vỗ làm gãy, Đổng phi giận dữ thét lên: “ Thù này không báo, Phi thề không làm người!”