Ác Linh Quốc Gia

Quyển 18 - Chương 52: Lời nguyền bùng phát




DịchHàn Phong Vũ | Anh Túc team

Hạ Thiên Kỳ phí hết một phen miệng lưỡi, dù sao những gì nên nói hắn đều nói hết, thế nhưng bạn học trong lớp đều cảm thấy hắn điên rồi, ai cũng không phản ứng hắn.

Bất quá cũng không đến mức toàn quân bị diệt, ít nhất vẫn có mấy người bán tín bán nghi về chuyện này.

Ví dụ như hai em út và nữ sinh ngồi cùng bàn kia của hắn.

Có lẽ ba người này rất thân với Đinh Tiểu Tiễn, cảm thấy hắn không phải người không đáng tin, nên mới có chút tin tưởng như vậy.

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy ba người này đối xử với hắn cũng rất tốt, cho nên lại kiên nhẫn giải thích thêm vài câu, mãi đến khi ba người này quyết định ở lại đợi cùng hắn.

8 giờ tối, theo tiếng chuông tan học vang lên, Hạ Thiên Kỳ lại dẫn ba học sinh này đến tìm bọn người Lãnh Nguyệt.

Trên thực tế, không chỉ Hạ Thiên Kỳ muốn thử cứu các học sinh này, bất kể là Mộc Tử Hi hay Lãnh Nguyệt đều thuyết phục vài người đi theo bọn họ.

Bên Lãnh Nguyệt nữ có nam có, có chừng hơn mười người, bên Mộc Tử Hi chỉ có hai nữ sinh dáng dấp tương đối thanh tú xinh đẹp, không biết lấy bộ mặt đầu heo kia của Mộc Tử Hi là làm thế nào lừa dối được.

Từ Thiên Hoa và Hoàng Thắng Khôn hiển nhiên đều là loại người không hy vọng tìm phiền toái cho mình, nên bọn họ hoàn toàn không có ý tứ thuận tiện cứu thêm vài học sinh, cho dù xem bọn học sinh như bia đỡ đạn, bọn họ cũng cảm thấy lợi bất cập hại.

"Chúng ta tới đây không phải để cứu người, dẫn theo mấy học sinh nhất gan này rất phiền, hết tám chín phần mười sẽ vướng chân chúng ta."

Hoàng Thắng Khôn thấy số lượng học sinh ít nhất hơn hai mươi người, biểu hiện rất bất mãn.

"Chúng tôi quản bọn họ, không cần anh quan tâm, anh ở đâu ra mà nhiều chuyện như vậy? Nếu cảm thấy chúng tôi vướng anh, vậy thì anh đi một mình đi, đừng có đi với chúng tôi!"

Mộc Tử Hi trừng mắt nhìn Hoàng Thắng Khôn một cái, trong lòng đoán chừng Hoàng Thắng Khôn không dám tách khỏi bọn họ.

Hoàng Thắng Khôn bị Mộc Tử Hi chọc giận vô cùng, cũng không nói gì, chỉ căm tức nói:

"Đến lúc đó bị vướng chân, cũng đừng nói tôi không nhắc nhở các người!"

"Tự quản cho tốt bản thân anh là được rồi."

Hạ Thiên Kỳ không nghe hai người Mộc Tử Hi và Hoàng Thắng Khôn tranh cãi, mà là xem xét tình hình bên ngoài một chút. Vì ngoài trời lại bắt đầu mưa xối xả, nên rất nhiều học sinh đều chen ở cửa tòa nhà giảng dạy, muốn đợi mưa tạnh một chút lại đến canteen, hoặc quay về ký túc xá.

Trong đó nữ sinh có số lượng nhiều nhất, hiển nhiên đang chờ các nam sinh đội mưa ra ngoài lấy ô, sau đó bọn họ lại đi ra.

"Tạm thời chúng ta đợi ở chỗ này trước, ở đây đông nhất, xem tình hình rồi chúng ta lại đi."

Hạ Thiên Kỳ cũng không định về ký túc xá nam sinh ngay lúc này, những người khác nghe xong cũng gật đầu biểu thị không ý kiến, hai mươi mấy người đứng một bên, trong lúc chờ đợi, những học sinh được bọn họ thuyết phục kia không ngừng hỏi bọn họ về tình hình.

- ---

Cùng lúc đó, trong phòng hiệu trưởng.

"Hiệu trưởng, Đinh Tiểu Tiễn không ngừng vi phạm nội quy trường nghiêm trọng, đồng thời còn đả thương chúng tôi, đây không còn là ghi tội hay không ghi tội nữa, vấn đề có khai trừ hay không, nếu không dạy dỗ cậu ta một chút, không biết sau này sẽ còn làm ra cái gì nữa."

Người đàn ông trung niên đầu dầu vừa che mặt, một bên vừa nói với hiệu trưởng, vừa không biết biết thật sự đau, hay giả vờ đáng thương mà che mặt kêu "ai u ai u".

"Ý của anh là chúng ta cần phải báo cảnh sát, sau đó để cho cảnh sát xử lý đúng không?"

Hiệu trưởng mặt âm trầm nói.

"Cái này có gì không ổn sao? Chúng ta không để gia đình cậu ta bồi thường tiền thuốc men cũng không tệ rồi, loại học sinh thế này không nên nuông chiều, càng nuông chiều lại càng lấn tới!"

"Học sinh đánh giáo viên, sau đó nhà trường vô kế khả thi, thì để cho cảnh sát bắt người đi?

Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, thì anh nói người khác sẽ nhìn trường chúng ta thế nào, anh nói mặt mũi của người làm hiệu trưởng như tôi phải để đâu?

Hơn nữa, có thể do bị thời tiết mưa như xối xả này ảnh hưởng, nên điện thoại hoàn toàn không gọi đi được, đầu tiên cứ cho Đinh Tiểu Tiễn đình chỉ học một tháng, chờ đến sau này để phụ huynh cậu ta dẫn về, chờ sau khi chuyện yên tĩnh trở lại, lại khai trừ học bạ."

Nghe hiệu trưởng nói đến đây với sắc mặt khó coi, người đàn ông trung niên đầu dầu còn muốn nói gì thêm, nhưng lại bị nữ phó hiệu trưởng cản lại:

"Thầy Vương, xảy ra loại chuyện này không chỉ là trách nhiệm của học sinh, chính anh cũng có vấn đề.

Nếu hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, cũng nói đến mức này rồi, thì tôi cũng đi thẳng vào vấn đề, trên cách thức anh quản lý học sinh ở đây, có thể tích cực một chút hay không?

Không nên hơi một chút đã nói học sinh đến mức cái gì cũng sai, tính khí của các học sinh cũng rất cao, không nên khiến bọn trẻ cảm thấy anh làm một giáo viên truyền thụ kiến thức cho bọn trẻ, mà lúc nào cũng lấy một số lời khó nghe sỉ nhục bọn trẻ."

"Hiệu trưởng Lý, tôi không có, hoàn toàn đều là Đinh Tiểu Tiễn kia nói bậy."

Người đàn ông trung niên đầu dầu vội vàng giải thích.

"Đúng hay sai gì không phải chúng ta đều rõ ràng sao, hôm nay trước hết cứ như vậy đi, ngày mai anh tới đây một chuyến nữa, có một vài vấn đề liên quan tới công việc chúng ta cần phải hàn huyên một chút."

"Tôi... Ai, được rồi."

Người đàn ông trung niên đầu dầu kia vẻ mặt oan ức gật đầu, trong lòng càng chán ghét Hạ Thiên Kỳ tới cực điểm, thật muốn đưa Hạ Thiên Kỳ vào trại giam, để cảnh sát uốn nắn lại thật tốt.

Trong phòng hiệu trưởng ngoài các nhân vật số một số hai trong trường học ra, còn có mấy lãnh đạo trường khác, trên mặt những người này đều đổi màu, có điều bọn họ đều rất thức thời không nói gì, ánh mắt nhìn người đàn ông trung niên đầu dầu kia đều biểu lộ ra chán ghét sâu đậm.

Nếu không phải do người đàn ông trung niên đầu dầu kia, bọn họ cũng sẽ không xảy ra xung đột với học sinh, lại không biết gì mà xui xẻo bị đánh.

Đang lúc bọn họ định rời khỏi đám người, cửa phòng hiệu trưởng lại đột ngột bị gõ.

"Cộc cộc cộc."

Nghe tiếng động ở cửa, hiệu trưởng ngồi ở trên ghế theo bản năng nói:

"Mời vào."

Nhưng sau khi đợi một hồi, ngoài cửa cũng không có người vào.

"Cộc cộc cộc."

Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, tất cả mọi người ở trong phòng hiệu trưởng đều vô ý thức nhìn về phía cạnh cửa, lúc này hiệu trưởng cũng nhíu mày nói lần nữa:

"Vào đi."

Hiệu trưởng nói xong, ngoài cửa lại lần nữa mất tiếng động, thế nhưng ngay sau đó, tiếng gõ cửa cộc cộc cộc lại vang lên một lần nữa.

Lúc này không chờ hiệu trưởng ra lệnh, lãnh đạo trường cách cửa gần nhất đứng dậy đi tới cạnh cửa, tiếp theo mở cửa phòng làm việc ra một chút.

Vì cửa phòng không mở ra hoàn toàn, lãnh đạo trường mở cửa kia lại đứng trước cửa, nên người trong phòng hoàn toàn không thấy rõ cảnh tượng bên ngoài.

Có điều khi hiệu trưởng đang định mở miệng hỏi, lại thấy cả người lãnh đạo trường đứng trước cửa kia bị kéo ra khỏi phòng, tiếp theo cửa phòng đóng "sầm" một tiếng, ngoài cửa vọng tới một tiếng hét thảm.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết rất lớn, cái này cũng khiến toàn bộ người trong phòng làm việc sợ tới biến sắc mặt.

"Chuyện... Chuyện gì xảy ra?"

hiệu trưởng rung giọng hỏi một câu, thế nhưng những người khác đều lắc đầu biểu hiện không biết.

"Tiểu Trương, anh ra xem một chút."

Lúc này hiệu trưởng quay về một lãnh đạo trường cấp lớp không lớn nói.

Mặc dù có chút sợ hãi, nhưng người này nghĩ trong trường học nếu không phải giáo viên thì chính là học sinh, cũng gật đầu không cảm thấy có gì lạ, tiếp theo mở cửa phòng đi ra ngoài.

Nhưng mà hắn chân trước vừa mới bước ra, chân sau, cửa phòng làm việc lần nữa bị đóng "sầm" một tiếng.

Một tiếng hét thảm lần nữa vọng vào rõ ràng từ ngoài hành lang.