Ác Mộng

Chương 7




Editor + Beta: Diệp tử

-o-



“ Anh buông tôi ra!… Van cầu anh… Cầu anh…” cậu cúi đầu cầu xin.

Hắn không them liếc mắt nhìn cậu, như cũ ở bên trong cậu đùa giỡn. Giống như một đứa bé đang xem xét một món đồ chơi hiếm thấy, hắn đùa giỡn cậu nhỏ của cậu , hướng nơi cấm kỵ kia thâm nhập.

“ Van cầu anh… anh buông tôi ra… Anh muốn cái gì cũng được… Tôi sẽ nói cha cho anh tiền… Anh buông tôi ra…” Cậu nức nở, nghĩ muốn có thể thuyết phục được hắn, như thế nào cũng được, chỉ cần hắn buông tha cậu !

“Bép” Bắp đùi non mềm bị hắn hung hăng đánh mấy cái, “Tôi để ý chuyện đó sao? …Muốn tiền, hừ, cậu muốn bao nhiêu tôi cũng có thể cho cậu… Cậu thông minh một chút đi…”

Nhìn hắn mỉa mai cười, cậu biết hắn cũng không phải kẻ cần tiền. Không biết lấy đâu ra dũng khí, có lẽ là do sợ hãi, cậu bắt đầu giãy dụa, mà hắn cũng không chịu được, một đấm đánh vào bụng cậu, dù không xuất toàn lực khiến cậu ngất đi, nhưng cũng đủ làm cậu tiêu tan mọi phản kháng!

Yếu ớt nằm, nhìn hắn đùa giỡn hạ thân..

Hắn ngẩng đầu lên cười: “ Rất đẹp, thanh tú vô cùng… So với xử nữ còn tuyệt mỹ hơn! Cũng rất sạch sẽ…” Nói xong, lại cầm phân thân cậu tỉ mỉ quan sát “ Umh, phía trước bị động, ở đây cũng phản ứng không tệ đi!”

Cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng nghe qua ngôn ngữ dâm loạn như thế, bụng đau đến mức không thể phản kháng tiếp… Cậu tự hận mình vô dụng, nếu là người khác, đã có thểĩ kêu cứu, mà cậu thì lại không thể, giống như con ếch bị mở hai chân, mặc người thao túng… Có lẽ, nếu là người bình thường, hắn cũng không hứng thú như thế rồi!

Không biết qua bao lâu, hắn cuối cùng cũng rút ngón tay ra.

Cậu chán ghét quay đầu đi, hắn cư nhiên lại đưa ngón tay vào miệng cậu, ngón tay kia vừa chạm vào nơi dơ bẩn…

“Thế nào? Chính mình cũng ghét bỏ sao?…” Hắn châm biếm ở trong miệng cậu càn quấy, móng tay cọ xát khoang miệng gây đau đớn ! Một lúc sau, nước miếng tràn ra, hắn mới bỏ tay ra, lần nữa sờ soạng chỗ dơ bẩn kia.

Có miếng bọt bôi trơn, lần này tay hắn càng thêm thuận lợi tiến sâu vào, sau đó tiếp hai ngón, ba ngón … Cảm giác bị khuấy lộng thật khó chịu.

“Lần này là đặc biệt, sau này cậu phải học cách thả lỏng, lần sau tôi sẽ không giúp cậu, nhớ kỹ” Hắn nâng mặt cậu lên “Nghe rõ rồi chứ, làm người của tôi, cậu phải học rất nhiều…Đây là vinh hạnh của cậu…”

“ Vinh hạnh con mẹ anh …” Cậu run rẩy nhục mạ hắn, đây là lần đầu tiên cậu chửi mắng ai đó. Cậu khóc, cái loại vinh hạnh này, ai muốn chứ…

Sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, trong lòng cậu hiện lên một tia khoái ý. Nhưng rất nhanh đã bị hắn phẫn nộ dập tắt.

“Cậu dám nói như vậy hả !” Hắn mạnh mẽ rút tay ra. Cái gì đó cứng rắn như thép đặt giữa hai chân cậu!

“A…” Thanh âm đau đớn phát ra. Thân thể căng cứng, đau đớn tê liệt, thống khổ khuất nhục, trong đầu một mảnh hỗn loạn, khiến cậu như gặp phải ác mộng.

__________

Hết