Ác Nữ Quay Về

Chương 107: Một con đường chết




Cơ bản là Lăng Nhược Hi không đem chuyện tức giận của Bắc Đường Ngôn để trong lòng, chỉ hơi khó xử mở miệng: "Trong cung bốn phía đều có mối nguy hại, ngươi đem một nha đầu kiêu ngạo như vậy để bên cạnh ta, nàng ta sẽ giống như ta chết không có lý do!"

Cuối cùng khi Lăng Nhược Hi nói như vậy, trong lòng Bắc Đường Ngôn cảm thấy hơi dễ chịu hơn, nhưng vẫn không ngờ tới nói: "Tuy Diệp Tuyền có tính cách nóng nảy, nhưng không phải chuyện xấu, ngươi yên tâm!"

Lăng Nhược Hi tức giận liếc mắt trừng lại, nàng muốn nói gì đó, nhưng lại sợ Bắc Đường Ngôn nói mình quá kiểu cách, chỉ có thể gượng gạo nói: "Ta không cần, nhất định là không cần."

"Thứ ta muốn cho, ngươi nhất định phải nhận lấy!" Bắc Đường Ngôn ngang ngược bỏ lại những lời này, sau đó trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Thấy dáng vẻ này của Bắc Đường Ngôn, Lăng Nhược Hi có hơi sốt ruột, đứng dậy đuổi theo: "Bắc Đường Ngôn người dắt người của mình đi cho ta!"

Vừa ra tới bên ngoài cửa đã thấy Diệp Tuyền, Diệp Tuyền nghe Lăng Nhược Hi nói như vậy, sắc mặt nhanh chóng lạnh buốt, nhưng ngại vì có Bắc Đường Ngôn ở đây nên không dám nói gì thêm.

Bắc Đường Ngôn nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Diệp Tuyền, bất chợt giống như hiểu ra được gì đó, ngay lập tức lạnh lùng mở miệng: "Nếu ngươi bị Tam tiểu thư đuổi đi thì tự mình chọn một vùng đất phong thủy tốt là vừa!"

Sau khi nói xong lời đó thì sắc mặt của hắn cũng không còn khó coi nữa, không nhìn Diệp Tuyền và cả Lăng Nhược Hi chỉ tự mình xoay người rời đi.

Lăng Nhược Hi làm thế nào cũng không nghĩ tới Bắc Đường Ngôn còn có một mặt vô sỉ như vậy, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Diệp Tuyền thì hơi nhíu mày, thở dài sầu não nói: "Chỉ cần ngươi chịu yên tĩnh, ta sẽ không làm khó ngươi!"

Lúc đầu Diệp Tuyền cho rằng Lăng Nhược Hi sẽ mượn cơ hội này trực tiếp đuổi mình ra ngoài, thế mà không ngờ tới Lăng Nhược Hi lại có tấm lòng hiền lương nói ra những lời như vậy, lời cảm ơn nàng ta muốn nói bị nghẹn lại cổ họng, nàng ta vì ngại mặt mũi nên cũng không nói thêm gì hơn.

Từ một chỗ bí mật gần đó, Diệp Hoan thấy dáng vẻ bướng bỉnh của Diệp Tuyền thì không biết phải làm sao, mắt thấy Lăng Nhược Hi về gần tới phòng mình, lúc này mới đi tới gần Diệp Tuyền, thấy Diệp Tuyền như sắp khóc tới nơi, bao nhiêu lời trách mắng đều nuốt xuống, y đưa một cái khăn cho nàng ta, đành chịu mà nói: "Đã nói đến vậy rồi, muội không được quá tùy hứng."

"Ta chỉ cảm thấy tam tiểu thư không xứng cho Gia để ý." Diệp Tuyền nhận lấy khăn tay cũng không muốn khóc nữa, chỉ xoa xoa hai mắt đỏ hoe, sau đó thì thuận tay ném lại cho Diệp Hoan.

Diệp Hoan thấy tới bây giờ mà Diệp Tuyền vẫn nói những lời không có ý nghĩa như vậy, nên không nhịn được: "Ta nói với muội bao nhiêu lần rồi! Chúng ta là người của Gia, không phải người của Lục Vu! Gia nói cái gì chính là cái đó, dù có đúng hay không cũng chỉ mình người biết, muội hiểu chưa?"

Mặc dù Diệp Tuyền biết những lời Diệp Hoan nói là thật, nhưng trong lòng vẫn không thích một nữ nhân lạnh lùng như Lăng Nhược Hi, vì thế nhíu mày ấm ức lầm bầm: "Nhưng mà ta thật sự không thích nàng ta!"

"Một là ở lại hai là đi tìm đường chết, chỉ hai con đường muội tự chọn cho mình đi!" Diệp Hoan cũng không chịu đựng được nữa, trực tiếp trừng mắt liếc Diệp Tuyền rồi xoay người đi theo hướng Bắc Đường Ngôn rời đi.

Diệp Tuyền thấy bóng lưng không chút do dự của Diệp Hoan thì trong lòng càng buồn bực hơn, tức giận quát lên: "Diệp Hoan! Tên khốn khiếp nhà huynh!"

Xoay người thấy Diệp Hoan đi theo sau, Bắc Đường Ngôn cảm thấy hơi buồn cười, hơi nhíu mày nói: "Tất cả lời nên nói đã nói xong rồi chứ?"

Diệp Hoan biết chuyện lén lút của mình cũng không gạt được Bắc Đường Ngôn nên thành thật gật đầu hơi tiếc nói: "Gia đừng so đo với muội ấy, muội chỉ là không thể chấp nhận trong thời gian ngắn vậy mà thôi."

"Ta thấy Diệp Tuyền là do ngươi chiều hư mà ra, Diệp Hoan, nữ nhân không thích như vậy đâu, ngươi như vậy sẽ hại chết Diệp Tuyền đấy có biết không." Từ đầu Bắc Đường đã hiểu rõ tâm tư nhỏ của Diệp Hoan, chỉ là không muốn đâm chọt mà thôi.

Diệp Hoan cũng không ngờ Bắc Đường Ngôn sẽ nói như vậy nên hơi gấp gáp lắc đầu vội vàng nói: "Vương gia hiểu lầm rồi, thuộc hạ chỉ coi muội ấy như muội muội ruột thịt, không hề có bất kỳ ý muốn không nên có nào!"

Bắc Đường Ngôn nhìn dáng vẻ hoảng hốt như vậy của Diệp Hoan chỉ cười không nói, dẫn đầu đi về phía trước, trong lòng hơi buồn bực, nhớ tới danh sách Lăng Nhược Hi đưa mình kia, thay đổi hướng đi, đi về phía Túy Hương lầu.

Diệp Hoan thấy Bắc Đường Ngôn đi về phía phòng Lục Vu thì ngừng bước lại, những chuyện không nên nghe giữa Bắc Đường Ngôn và Lục Vu, Diệp Hoan cũng chẳng có hứng thú đi tò mò.

Thấy sắc mặt Bắc Đường Ngôn có chút âm u từ khi bước vào, Lục Vu hơi nhíu mày, đứng dậy rất nhanh, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Bắc Đường Ngôn rót cho hắn một chén trà, dịu dàng hỏi: "Vương gia làm sao vậy?"

Bắc Đường Ngông uống sạch chén trà trong tức khắc, lúc này mới nhớ tới ở cảnh miệng mình khô rang không một giọt nước khi ở chỗ Lăng Nhược Hi, thậm chí ngay cả một ly trà cũng không uống được, ngay lập tức nổi giận đùng đùng.

Nhẹ nhàng lắc đầu, lời hắn nói ra cũng mang theo chút dịu dàng và cưng chiều: "Không có gì, chỉ là gặp phải một cô nàng có miệng lưỡi sắc bén nên trong lòng hơi buồn bực thôi."

"Vương gia nói vậy có phải là tam tiểu thư Lăng Nhược Hi?" Lục Vu cười nhạt hỏi, sau đó thì thân thiết bước lên dâng trà cho Bắc Đường Ngôn.

"Nàng biết?" Bắc Đường Ngôn hơi khó tin, âm thầm nghĩ cuối cùng là tên nào nhiều chuyện nói cho nàng ấy biết.

Lục Vu thấy dáng vẻ giật mình của Bắc Đường Ngôn như vậy thì hơi buồn cười, nở nụ cười nhạt rồi dịu dàng nói: "Trong khoảng thời gian này, tam tiểu thư gây ra chuyện long trời lở đất như vậy, thần nữ sao có thể không biết? Chỉ là vị tam tiểu thư này, thật đúng là không bình thường."

Nghe đến đây, Bắc Đường Ngôn không biết vì sao trong lòng cảm thấy hơi là lạ, khẽ nhíu mày: "Nàng từng điều tra nàng ấy?"

Lục Vu thấy dáng vẻ này của Bắc Đường Ngôn thì trong mắt hơi xẹt qua một tia mờ mịt, thế nhưng rất nhanh liền biến mất, hiện tại tâm trạng Bắc Đường Ngôn không yên nên không nhận ra sự khác lạ của Lục Vu.

Lục Vu nhẹ nhàng hít vào một hơi, sau đó bình thản nói: "Hiện tại nàng ấy cũng coi như là người của Vương gia, nên tất nhiên sẽ muốn điều tra một lần."

"Vậy nàng đã tra được gì?" Bắc Đường Ngôn chỉ cảm thấy một hơi không tự nhiên, thế nhưng vẫn tò mò Lục Vu đã điều tra được cái gì.

Nhìn thấy trong mắt Bắc Đường Ngôn vẫn còn tức giận, Lục Vu cảm thấy trái tim mình nhói đau, nhạt nhòa cười lấy lệ nói: "Vương gia muốn biết?"

Lúc này Bắc Đường mới nhận thấy mình có hơi quá lố, nên liền kéo tay Lục Vu lại, dịu dàng nói: "Nàng không nên nghĩ nhiều như vậy, trong lòng Bản vương cũng chỉ có một mình nàng, hiểu chưa?"

Lục Vu không thể không thừa nhận, một chút chống cự lại sự dịu dàng của Bắc Đường Ngôn nàng cũng không có, chỉ có thể cười nhẹ rồi dịu dàng nói: "Lục Vu nguyện ý làm việc này vì Vương gia, Vương gia không nên quá để tâm, tình ý Vương gia đối với thần nữ, thần nữ tất nhiên biết, chẳng qua thần nữ xuất thân như vậy chỉ sợ không xứng đáng với Vương gia! Nếu có người xứng vai xứng vế với Vương gia thì Lục Vu cũng có thể hiểu."

"Bản vương không cho phép nàng nói những lời ngu ngốc như vậy, ở trong mắt Bản vương, nàng là có một không hai!" Bắc Đường Ngôn nói xong thì bịt kín miệng Lục Vu, hơi nhíu mày không vui nhưng khóe mắt đuôi mày đều là dịu dàng.

Lục Vu cười cười, nhẹ nhàng tựa trên vai Bắc Đường Ngôn, gương mặt hạnh phúc vừa cười vừa nói: "Vương gia yên tâm, tâm tình của Vương gia, Lục Vu đều biết!"

"Chỗ này có một phần danh sách, nàng cẩn thận điều tra mọi người trên đó, cần phải làm rõ cho Bản vương biết, trong lòng bọn chúng cuối cùng là đen hay đỏ."

Chỉ ôn hòa ngắn ngủi một chút thì Bắc Đường Ngôn đã đem danh sách kia ra đưa cho Lục Vu.