Ác Nương Tử

Chương 9




Phía chân trời vừa phát ra ánh sáng, cửa thành đóng chặt vừa được binh lính thủ thành nhẹ nhàng chậm chạp đẩy ra, một con ngựa nhanh lập tức từ xa xa vội vã mà đến, vung lên không ít bão cát. Nhìn kỹ, phía trên con ngựa nhanh kia còn có người cưỡi.

Trên gương mặt anh tuấn của Hoàng Phủ Vệ che kín râu đen, quần áo cũng có chút hỗn độn, trong con ngươi đen của hắn đầy lo lắng, roi ngựa trên tay càng quất càng hung ác, hắn đã một ngày một đêm chưa hề nghỉ ngơi, nhưng nghĩ đến thê tử còn bị nhốt tại phòng củi, đáy lòng phát đau tựa như bị nhéo.

Hắn phi qua cửa thành không xuống ngựa, một đường thẳng đến cửa hàng của Hoàng Phủ gia, thấy cửa lớn của cửa hàng, một cái xoay người lưu loát xuống ngựa, bước chân chưa ngừng, thẳng tiến vào cửa.

Trong phòng, vài tên quan sai mặc áo màu đỏ đứng ở bên trong, Nhĩ Thiên Hạ đang cùng Hoàng Phủ lão gia, phu nhân thấp giọng nói chuyện với nhau.

“Thiên Hạ!” Hoàng Phủ Vệ vội vàng bước vào cửa phòng.

Hoàng Phủ lão gia vừa thấy đến con, sắc mặt liền nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, căm giận trừng mắt hắn. “Ngươi không cần phải nói! Ta nhất định phải đem tiện nữ nhân kia giao ra!”

Hoàng Phủ Vệ không để ý phụ thân, chỉ là nhìn về phía Lỗ Cường ở đại sảnh hỏi: “Thiếu phu nhân đâu?”

“Thiếu phu nhân...” Lỗ Cường ngừng lời một chút, trộm dò xét sắc mặt của lão gia cùng phu nhân, mới ở dưới đôi mắt cường ngạnh của thiếu gia mở miệng nói: “Còn nhốt ở trong phòng củi.” Hắn hạ ánh mắt xuống không dám nhìn thiếu gia.

“Nhanh đi thả thiếu phu nhân ra!” Hoàng Phủ Vệ chịu đựng lửa giận trong lồng ngực, hai tay nắm thật chặc thành quyền.

“Chậm đã! Ai cho phép ngươi làm như vậy?” Hoàng Phủ lão gia gầm lên.

Lúc này, mấy người còn lại đi theo Hoàng Phủ Vệ cũng lục tục tiến đại sảnh, nhìn đến một người trong đó, Hoàng Phủ lão gia sửng sốt một chút. “Tề quản gia?” Sao Tề quản gia ở trang viện Tế Nam sẽ xuất hiện ở trong này?

Hoàng Phủ Vệ không có kiên nhẫn, “Tĩnh đệ, Văn đệ, các ngươi nói rõ ràng với cha mẹ. Lỗ Cường, mang ta đi phòng củi!” Hắn vội vàng lôi kéo Lỗ Cường đi ra sau vườn.

“Đứng lại! Ngươi ——” Hoàng Phủ lão gia ở phía sau hắn, gọi thế nào cũng gọi không trở về bước chân của hắn, chỉ có thể khó hiểu căm tức nhìn hai người Hoàng Phủ Tĩnh cùng Hoàng Phủ Văn. “Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Hai người Hoàng Phủ Vệ và Lỗ Cường vội vàng đi vào hậu viện, vừa chuyển qua khúc cua, hắn liền nhìn thấy Văn Hiện đang canh giữ ở trước một phòng nhỏ.

Văn Hiện thấy thiếu gia tiếp cận, tâm nhảy dựng, vội vàng tiến lên từng bước. “Thiếu gia...”

Hoàng Phủ Vệ lòng nóng như lửa đốt, trực tiếp lướt qua hắn sắp đẩy cửa đi vào, Văn Hiện hoảng sợ, vươn tay che ở phía trước hắn. “Thiếu gia! Lão gia phân phó quá không cho ngài đi vào!” Hắn muốn cho thiếu phu nhân nhiều thêm chút thời gian, bây giờ còn quá sớm, quá sớm...

“Tránh ra!” Hoàng Phủ Vệ đẩy hắn ra, gấp đến độ muốn trực tiếp đá cửa mà vào.

Lục nhi thay thế Hoàng Phủ Trân bị giam trong phòng củi, sớm nghe được tiếng vang bên ngoài, tuy rằng đã dự đoán được sẽ có tình huống như vậy, nhưng chân chính đối mặt thì nàng vẫn rất sợ hãi.

“Phanh!” một tiếng, cửa phòng quả thực bị đá văng ra, Hoàng Phủ Vệ liếc mắt một cái liền nhìn thấy thân ảnh xinh xắn ngồi dưới đất, bộ quần áo kia, vẫn là bộ áo dài màu lam thêu hoa mặc hôm kia khi bọn họ đi ra ngoài xem diễn.

“Trân nhi!” Hắn đau lòng xông lên trước ôm lấy nàng, sao biết người trong lòng lại kinh hô một tiếng —— không đúng!

Khi hai tay đụng chạm đến thân thể đối phương, hắn liền nhận thấy không đúng, thanh âm này... Cũng không phải Trân nhi! Hắn dùng lực bắt lấy bả vai đối phương, đem cả người nàng chuyển lại đây ——

“Lục nhi?!” Hắn ngạc nhiên nhìn chằm chằm nàng, không hiểu vì sao nàng ở trong này.

Bỗng dưng, một ý tưởng không ổn lủi qua trong óc, kích hắn từ trên mặt đất nhảy dựng lên!

“Thiếu phu nhân đâu?” Hắn vừa tức vừa giận hỏi.

Lục nhi lui bả vai, thân mình run run không thôi.

Văn Hiện ở bên ngoài thấy, một cái bước xa đoạt cửa mà vào, quỳ gối trước mặt Hoàng Phủ Vệ. “Thiếu gia! Xin ngài bớt giận!”

Gân xanh trên mặt Hoàng Phủ Vệ đều nổi ra, “Thiếu phu nhân rốt cuộc ở nơi nào?” Sẽ không... Sẽ không như vậy, không phải là hắn suy nghĩ như vậy...

Lục nhi mặc dù sợ hãi bộ dáng hung ác của thiếu gia, nhưng vừa nghĩ tới thiếu phu nhân tan nát cõi lòng, nàng cắn răng, dũng cảm đẩy ra Văn Hiện che ở trước mặt, tay run run, từ trong lòng lấy ra cái nhẫn bạc kia, chậm rãi lấy đến trước mặt thiếu gia.

“Thiếu gia... Ngài thật sự hơi quá đáng... Lục nhi mặc dù là nô tỳ, nhưng nhìn ra được thiếu phu nhân vô cùng yêu ngài, ngài lại khiến thiếu phu nhân thương tâm... Tất cả đều là chủ ý của Lục nhi, là Lục nhi năn nỉ Văn Hiện thả thiếu phu nhân đi, Lục nhi không thể trơ mắt nhìn ngài hiểu lầm thiếu phu nhân...”

Nàng nói cái gì, Hoàng Phủ Vệ đã nghe không vào, hai mắt của hắn chỉ có thể trừng mắt cái nhẫn bạc nho nhỏ kia, một lòng lạnh như băng như rơi xuống hàn đàm [hồ nước lạnh]...

Nhẫn này, ngươi tuyệt đối không thể tháo ra nha!


Khi nàng nói lời này, biểu tình lại nghiêm túc như vậy, nay nàng người đã rời đi, nhẫn... Cũng gỡ xuống? Này đại biểu cái gì?

“Thiếu gia, thiếu phu nhân bảo Lục nhi tiện thể nhắn cho ngài.” Lục nhi nghẹn ngào lau nước mắt, nâng mắt nhìn về phía hắn. “Thiếu phu nhân nói... Nàng đã gỡ nhẫn xuống, từ nay về sau... Vợ chồng hết tình, ân đoạn nghĩa tuyệt!”

Mặt Hoàng Phủ Vệ xám như tro tàn, tựa như bị người hung hăng đánh một quyền, lảo đảo lui lại mấy bước, một cỗ bi thương sâu sắc phút chốc vồ chặt tim của hắn, khiến cho hắn đau đến không thể thở. Toàn bộ thân thể của hắn lắc lư, nhìn chiếc nhẫn vẫn còn toả sáng ở trong lòng bàn tay của Lục nhi ——

“Không ——”

***

Một con ngựa, một người, trên đường núi hẻo lánh, vẻ mặt Hoàng Phủ Trân tái nhợt, vẻ mặt trống rỗng ngồi ở trên lưng ngựa. Đưa mắt nhìn lại mặc dù có đường, nhưng nàng lại cảm thấy mờ mịt, không biết chính mình nên đi nơi nào.

Tâm vẫn là từng đợt đau, nước mắt đã sắp khóc khô, chợt đột nhiên, nàng cảm thấy muốn cười quá, cũng cười. “Ha ha ha ha... Ha ha ha ha...” Tiếng cười bi thương quanh quẩn ở trong núi, rồi sau đó chuyển thành một tiếng khóc, nước mắt mờ mịt hai mắt kinh ngạc nhìn phía chân trời.

“Ta không phải Hoàng Phủ Trân, ta không phải Hoàng Phủ Trân! Ta không phải nàng...” Nàng tê tâm liệt phế dùng hết toàn bộ tâm lực rống to, nhưng, tất cả cũng không quan hệ... Nam nhân nàng một lòng yêu mến kia... Đã từ bỏ nàng, cái gì cũng không sao cả...

Không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy toàn thân mình cứng ngắc, đau nhức đến tựa như muốn nát, nàng ghìm chặt cương ngựa, tập tễnh từ trên lưng ngựa xoay người xuống, tùy ý ngồi vào trên một tảng đá ven đường. Nàng mờ mịt nhìn bốn phía, khắp nơi đều là cỏ xanh cây cối, đã không biết chính mình ở chỗ nào.

Thật ra nàng muốn trở lại chỗ lúc trước mình té xuống rồi được cứu lên, nhưng nghĩ lại, cho dù nàng đi, cũng không biết rốt cuộc phải làm sao trở về thời không nguyên bản, cho nên dứt khoát mặc kệ con ngựa loạn đi chung quanh.

Ngay khi nàng mất hết can đảm, thần thức mê mang, bên tai đột nhiên nghe được tiếng ầm ỹ, nàng theo bản năng nâng mắt nhìn lại, nhìn đến bụi cỏ xa xa cao cỡ nửa người đang chớp lên.

“Mau mau mau! Nâng đến miếu sơn thần đi!” Một trận thanh âm xột xoạt truyền đến, cùng với tiếng bước chân lộn xộn, nghe ra tựa hồ có rất nhiều người.

Hoàng Phủ Trân sửng sốt, theo những người đó đi lại ở trong bụi cỏ, nàng cũng chậm chậm thấy rõ ràng bọn họ đang làm cái gì ——

Chỉ thấy một người nam tử cao lớn, đang khiêng túi giống như khiêng một nữ tử xinh đẹp, nàng kia nhắm chặt hai mắt, nhìn như hôn mê bất tỉnh, bên người nam tử cũng có không ít đại hán cầm đao, bộ dáng đều thập phần nhanh nhẹn dũng mãnh.

Tim nàng nhảy dựng, kinh ngạc ôm môi, bối rối nhìn bốn phía xung quanh, thật cẩn thận từ trên tảng đá trợt xuống. Nàng khẳng định gặp được trường hợp bắt người gì, ngộ nhỡ bị phát hiện, xác định chắc chắn mất mạng!

Nàng khẩn trương rơi mồ hôi như mưa, không dám hô hấp lớn tiếng, chỉ sợ bị người phát hiện, hai mắt gắt gao nhìn phía trước, đồng thời ôm chặt bao bố nhỏ trong lòng, ngồi cúi người, đi đến bên kia, thỉnh thoảng còn từ bụi cỏ trông được đám người kia càng lúc càng xa.

Cả tâm thần của nàng đều chuyên chú ở phương xa hướng khiêng người, hoàn toàn không có chú ý tới, ở một đường núi khác cũng có người, bọn họ đồng thời thấy thân thể lẩn trốn của nàng.

Một nam tử tuấn nhã mắt lạnh nhìn hành động của nàng, gật đầu với người bên cạnh, người bên cạnh lập tức vô thanh vô tức [không có tiếng động và hơi thở] lủi lên.

Hoàng Phủ Trân mắt thấy những người đó đã đi ra ngoài tầm mắt của nàng, đáy lòng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đỉnh đầu lại đột nhiên tối sầm lại.

Nàng cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu vừa thấy, phát hiện hai cặp mắt lạnh như băng đang buông xuống nhìn nàng!

“A ——” kêu sợ hãi một tiếng, nàng ngay cả đứng lên đều không kịp, cổ truyền đến một trận đau nhức, người liền rơi vào trong bóng tối.

Nam tử tuấn nhã chậm rãi lại đây, nhìn nàng nằm trên mặt đất một cái, “Mang đi!”

“Vâng!” Hai gã nam tử đáp ứng quát một tiếng, một người trong đó vươn tay đem người bất tỉnh dưới đất khiêng lên vai, bước nhanh theo bước chân chủ tử.

***

Hoàng Phủ Trân suy yếu nằm ngã vào trên đống cỏ hỗn độn, hơi thở mỏng manh, tứ chi vô lực, nàng cảm thấy chính mình cũng sắp chống đỡ không được.

Nhìn bộ dáng bốn phía rách nát của ngôi miếu đổ nát, nàng nhịn không được tự giễu cười khổ, gần đây nàng nhất định là thời gian xui xẻo, quên cầu Chư Thiên thần phật phù hộ nàng, mới có thể việc lạ gì đều đụng phải nàng.

“Hoàng Phủ Trân? Hoàng Phủ Trân? Ngươi tỉnh tỉnh.” Bên kia truyền đến một đạo giọng nữ lo lắng.

Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, quay đầu nhìn đối phương, đó là một nữ tử thập phần tú lệ, nàng nhấp cánh môi khô nứt, suy yếu đến gần như không tiếng động truy vấn, “Có người đến đây sao?”

Ánh mắt nữ tử trầm xuống, chậm rãi lắc đầu, “Là lỗi của ta, ngươi là bị ta liên luỵ.” Trên mặt nàng đã tràn ngập xin lỗi.

Hoàng Phủ Trân suy yếu cười, “Không có... Là ta ngốc, lúc trước Hoàng Phủ Trân này cũng là tại gần đây bị sơn tặc tập kích rồi ngã xuống, sau đó ta liền xuyên qua trên người nàng, ta nghĩ đến nơi này sẽ có đầu mối gì để chạy trở về, kết quả bị bắt... Là ta tự mình chọc họa, không quan hệ với ngươi.”

Mấy ngày trước, nàng không cẩn thận gặp được một vụ bắt cóc, người bị bắt cóc kia đúng là nữ tử tú lệ trước mắt. Tình Dương. Hai người bọn họ cùng nhau bị trói ở trong ngôi miếu đổ nát này nhiều ngày, hơn nữa nàng cũng phát hiện trên người Tình Dương có bí mật giống như nàng —— đó là Tình Dương cũng là một tá thi hoàn hồn, người đến từ thế kỷ hai mươi mốt!

Đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Trân gặp người có cùng cảnh ngộ với mình, chẳng qua khác nhau là, Tình Dương đã tới thời đại này được tám năm.

Lúc trước nản lòng thoái chí, nàng thật muốn quay về thế kỷ hai mươi mốt, nhưng không biết nên làm như thế nào mà thôi, nhưng từ gặp Tình Dương, nàng cũng chết tâm, bởi vì Tình Dương đã tìm tám năm thời gian cũng chưa có biện pháp trở về, huống chi nàng chỉ mới tới đây ngắn ngủn mấy tháng?

Tình Dương thở dài, “Ngươi phải bảo trọng, chống đỡ tiếp, ta tin tưởng vị hôn phu tương lai của ta sẽ đến cứu ta.” Nàng thủy chung kiên trì với ý nghĩ này, bởi vì không nghĩ như vậy, nàng sợ ngay cả chính mình cũng chống đỡ không nổi.

Hoàng Phủ Trân gật gật đầu, không nói gì nữa, hai mắt dần dần vô thần, người cũng càng thêm mệt mỏi. Nàng cảm thấy mệt mỏi quá, mệt mỏi quá...

Nước mắt lén lút chảy ra hốc mắt, đáy lòng rất chua, rất chát, thẳng đến gặp phải sống chết trước mắt, nàng mới biết được, chính mình tuy nói là chặt đứt tình cảm với Hoàng Phủ Vệ, nhưng nàng căn bản không làm được.

Nàng rất nhớ hắn... Nam nhân không lương tâm kia, không biết có vì nguyên nhân nàng chạy trốn mà tức giận hay không? Hắn có biết hay không... Nàng cũng đã sắp rời đi cõi đời này rồi?

Thấy hơi thở nàng mong manh, tâm Tình Dương nhảy dựng, “Hoàng Phủ Trân! Ngươi đáp ứng ta phải sống sót, mặc kệ như thế nào, chúng ta đều phải dùng hết một phần khí lực cuối cùng, cố gắng sống sót! Cơ hội ngươi đi đến thời đại này không giống ta, có lẽ ngươi còn có cơ hội có thể trở về đi, chờ sau khi chúng ta thoát nạn, ta liền tự mình xuống bếp, nấu châu gà chiên ngươi thích ăn!”

Hoàng Phủ Trân cúi đầu cười, đôi mắt sốt ruột nhìn phía nàng. Những lời nàng nói giống với Lục nhi, nhưng có thể sống tiếp hay không, tựa hồ không phải các nàng có thể khống chế, không phải sao?

“Còn có Côca chứ?” Tại một khắc cuối cùng của sinh mệnh này, còn có một bằng hữu đến từ quê nhà có thể đưa nàng lần cuối, như vậy cũng không tồi, ít nhất nàng không phải chân chính cô đơn rời đi cõi đời này.

Tình Dương vươn tay lau nước mắt, mím môi cười, “Chớ ngu, niên đại này ở đâu ra Côca? Nhiều lắm ta nấu bình nước ô mai cho ngươi uống, giải dầu mỡ cũng không tồi.”

“Ha ha...”

“Ê a ——” cửa miếu đổ nát khoá chặt đột nhiên bị người đẩy ra từ ngoài, một nam tử tuấn nhã mặc một bộ y phục trắng thuần, bên môi ngậm cười lạnh, đứng ở ngoài cửa nhìn các nàng.

Hoàng Phủ lão gia cùng phu nhân vẻ mặt luống cuống ngồi ở đại sảnh, hai người giống đứa nhỏ làm sai chuyện tương đối không nói gì, lại chột dạ áy náy nhìn con.

Khuôn mặt Hoàng Phủ Vệ bình tĩnh, cũng không biết bao lâu không nghỉ ngơi, trong hai mắt che kín tơ máu, hai má gầy yếu, khí sắc rất kém cỏi, trong thần sắc hung ác nham hiểm lạnh như băng, khiến cho tất cả mọi người khiếp bước không dám tiến lên.

Không khí thực nặng nề, Hoàng Phủ Tĩnh âm thầm thở dài dưới đáy lòng. Sự tình làm sao có thể biến thành như vậy? Nhìn nghĩa phụ cùng nghĩa mẫu vẻ mặt áy náy một cái, trách móc nặng nề nhiều hơn nữa, bọn họ cũng nói không nên lời.

Nguyên lai ngày nào đó, sau khi Hoàng Phủ phu nhân té xỉu, Hoàng Phủ Vệ biết chỉ là nói miệng, thuyết phục không được vợ chồng Hoàng Phủ đã nhận định sự thật, liền vội vàng đổi phương pháp.

May mắn từ lúc biết Diệp Vũ Khánh đến, hắn cũng đã phái người ra roi thúc ngựa đi thỉnh Tề quản sự phụ trách quản lý trang viện Tế Nam quay về Hoàng Phủ sơn trang, vì tránh cho Diệp Vũ Khánh nói lời không thật gì đó mà ảnh hưởng danh dự Hoàng Phủ Trân. Không nghĩ tới, Diệp Vũ Khánh còn chưa hết hy vọng cắn Hoàng Phủ Trân, khiến nàng bị long đong, bị hàm oan.

Hoàng Phủ Vệ hiểu được phụ thân là quyết tâm đem Hoàng Phủ Trân giao cho quan sai, đồng thời cũng biết Tề tổng quản đang trên đường đi đến Hoàng Phủ sơn trang, cho nên hắn đành phải suốt đêm ra khỏi thành, tự mình ra roi thúc ngựa đem Tề quản sự mang đến cửa hàng, chứng thật Hoàng Phủ Trân xác thực cùng Diệp Vũ Khánh không có chuyện tình ám muội.

Sau khi Tề quản sự đi vào cửa hàng, đã đem tất cả chuyện phát sinh ở Tế Nam giải thích rõ ràng với Hoàng Phủ lão gia, phu nhân, thậm chí còn lấy ra thư từ qua lại của hắn cùng với Hoàng Phủ Vệ đảm đương chứng cớ, đương nhiên, những lá thư có nội dung bất lợi với Hoàng Phủ Trân đã sớm bị Hoàng Phủ Vệ lấy ra trước.

Hoàng Phủ lão gia cùng phu nhân, lúc này mới tin con dâu là thật không có làm chuyện xin lỗi Hoàng Phủ gia.

Nhưng, cho dù làm sáng tỏ trong sạch của Hoàng Phủ Trân, những việc này đối Hoàng Phủ Vệ mà nói cũng đều vô dụng, bởi vì nàng đã đi rồi, ngay cả tim hắn cũng đã mang đi.

Trong cửa hàng, toàn bộ nhân viên đều phái đi ra tìm người, Văn gia hai huynh đệ cùng Lục nhi hảo tâm làm chuyện xấu, mọi người cũng không nhẫn tâm trách móc nặng nề. Vốn Hoàng Phủ Vệ còn hy vọng có thể từ lực lượng của quan gia hiệp trợ tìm kiếm Hoàng Phủ Trân, nhưng không khéo nữ nhi của Công bộ Thượng Thư Đa La quận vương —— Tình Dương cách cách cũng mất tích, tướng sĩ toàn thành Lạc Dương đều bị điều động, đều đi tìm tung tích cách cách, bởi vậy bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nay đã là ngày hôm sau Hoàng Phủ Trân rời đi, vẫn chưa có tin tức gì, tâm Hoàng Phủ Vệ càng ngày càng trầm, trong mắt một mảnh thê thảm, khiến cho người ta thấy thập phần không đành lòng.

Không có tin tức của nàng, là tra tấn như thế, dưới loại tình huống kia rời đi nàng, không ai ccó thể nói chính xác có thể còn gặp lại hay không. Hoàng Phủ Vệ đau lòng, ban đêm không thể ngủ say, nhắm mắt lại, đều là hình ảnh thê tử mặt tái nhợt ngấn lệ, đột nhiên thương tâm nhìn hắn.

Tương tư bức người, chân tình lại điên cuồng... Hiện tại, đúng là tương tư bức người cuồng!

“Thiếu gia.” Văn Chí từ ngoài phòng đi tới.

“Có tin tức không?” Tiếng nói khàn khàn mỏng manh đến khiến cho người cơ hồ không nghe được.

Lòng Văn Chí đau xót, đỏ vành mắt, không nói cúi đầu.

Hoàng Phủ Vệ vô lực nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mở lòng bàn tay ra, lại nâng mắt, đôi mắt mang nước mắt nhìn chiếc nhẫn bạc tinh xảo trong lòng bàn tay.

Nếu chưa từng có được, mất đi sẽ không đau lòng như vậy, nhưng từng có được, mất đi... Mới khiến người điên cuồng thống khổ như thế! Thì ra, tan nát cõi lòng lại có tư vị thống khổ như vậy, tựa như một lòng bị chôn xé ra, đau đến khiến cho hắn ngay cả thở cũng không dám.

Trân nhi... Nàng là ôm chặt tâm tình gì rời đi? Nàng trách hắn, hận hắn sao?

Đúng vậy, nhất định là vậy, bằng không vì sao nói vợ chồng hết tình, ân đoạn nghĩa tuyệt?

Trân nhi, Trân nhi... Sao ngươi nhẫn tâm... Sao ngươi nhẫn tâm thật sự rời bỏ ta đi?

Vì sao trên trời muốn cướp đoạt vui vẻ của hắn như vậy, bảo hắn làm sao sống tiếp? Sống thế nào ở trong một cái thế giới không có nàng?

“Trân nhi...” Con ngươi đen của Hoàng Phủ Vệ trầm xuống, không còn một tia sáng rọi, đối mặt cha mẹ hắn duy nhất có thể làm, chính là hờ hững. “Văn đệ... Đỡ ta vào nghỉ ngơi đi.” Hắn không muốn tiếp tục ở trong này, nơi này làm cho Trân nhi thương tâm, cũng đồng thời đoạt đi tình cảm chân thành của hắn.

Hoàng Phủ Văn tiến đến đỡ hắn, đau lòng nhìn thân mình luôn luôn cường tráng của đại ca chợt đột nhiên trở nên suy yếu, trong mũi đau xót, nhịn không được đỏ mắt.

Con lựa chọn coi thường bọn họ, khiến cho vợ chồng Hoàng Phủ khó chịu không biết nên làm sao bây giờ, Hoàng Phủ phu nhân thương tâm khóc, Hoàng Phủ lão gia ngay cả khóc cũng không biết làm sao khóc.

“Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, nơi này có ta là tốt rồi.” Hoàng Phủ Tĩnh thở dài, nhẹ lắc đầu.

Hoàng Phủ lão gia trấn an vỗ vỗ tay thê tử, sau khi thở dài một tiếng, kéo thê tử đang khóc của mình ly khai.

Trở lại hậu viện, Hoàng Phủ Vệ lẳng lặng ngồi ở trong phòng, ngồi ở trên ghế ngày thường Hoàng Phủ Trân trang điểm, mặt kính vàng trong vắt, chiếu ra tuấn nhan tiều tụy, trong hai mắt đỏ thấu, có khắc đau, thương, oán, hối của hắn.

“Đại ca, ngươi sớm nghỉ ngơi một chút đi.” Hoàng Phủ Văn cũng không biết còn có thể nói cái gì, sâu kín thở dài, xoay người rời đi.

Trong phòng một mảnh yên lặng, Hoàng Phủ Vệ xuất thần nhìn hộp châu báu trên bàn trang điểm, bên trong ít ỏi không có bao nhiêu vật phẩm trang sức, đều là hắn tự tay tạo ra cho nàng.

Ánh mắt thong thả dời về phía tay trái của mình, chiếc nhẫn bạc kia vẫn lóng lánh hào quang, nhưng nó đã mất đi một hào quang chiếu rọi khác, cũng đã mất đi chủ nhân, cô đơn nằm ở trên bàn tay của hắn.

“Trân nhi, Trân nhi... Ngươi rốt cuộc ở nơi nào?”

***

“Vù vù vù...”

Hoàng Phủ Vệ nguyên bản ngủ say đột nhiên mở mắt ra, cả người từ trên giường bật lên, hắn thở phì phò, trên mặt đổ đầy mồ hôi, quần áo trên người cũng đều bị mồ hôi làm tẩm ướt, tim đập như đánh, tứ chi khẽ run.

Hắn giật mình ngẩn ngơ ngồi ở trên giường hồi lâu, hô hấp dồn dập mới dần dần ổn, đợi sau khi bộ não bình ổn, hắn đột nhiên nhớ lại tất cả trong mộng —— thân thể chấn động, đôi mắt anh tuấn quét về phía sắc trời ngoài cửa sổ.

Sắc trời có chút âm u, mưa phùn bay nhè nhẹ, khiến cho người ta phân không rõ hiện tại rốt cuộc là lúc nào, hắn nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, vội vàng đi ra bên ngoài.

Hoàng Phủ Văn vừa vặn bưng đồ ăn vào cửa, “Đại ca, ngươi muốn đi đâu?”

“Ta muốn đi Bạch Thấm nhai!” Dứt lời, đồng thời cũng đi vào trong đình.

Hoàng Phủ Văn sửng sốt, tùy ý đem đồ trên tay bỏ lên bàn bên cạnh, nhanh chóng đuổi theo đi. “Đại ca, chẳng lẽ ngươi có tin tức đại tẩu sao?”

Hoàng Phủ Vệ dừng bước chân lại, vẻ mặt nhất thời có chút mê mang cuồng loạn, “Ta... Ta không biết, ta nằm một giấc mộng.” Hắn mộng thấy Trân nhi đứng ở Bạch Thấm nhai khóc, cảnh trong mơ kia rất chân thật, khiến cho trong lòng hắn bất an cực kỳ.

Hoàng Phủ Văn vừa nghe, ánh mắt nhíu chặt, “Đại ca, đây là ngươi ngày có chút suy nghĩ, đêm nằm mộng?” Thần trí đại ca còn thanh tỉnh sao? Cư nhiên xem chuyện trong mộng như thật?

Hoàng Phủ Vệ vội vàng lắc lắc đầu. “Không! Không phải! Ngươi không hiểu...” Hắn thống khổ nhìn nghĩa đệ, trong đầu một cỗ xúc động kêu gào, muốn hắn đi nhanh! Hắn đi nhanh!

Hoàng Phủ Văn thấy thế, vội vàng ra tiếng trấn an hắn. “Tốt! Ngươi muốn đi, ta cùng đi với ngươi!” Thôi, nếu như đi thật có thể có thu hoạch, vậy cũng là một chuyện tốt. Nếu không có, chính là đại ca suy nghĩ nhiều quá.

Hoàng Phủ Vệ cảm kích liếc hắn một cái, bước đi rất nhanh về phía trước, tim đập thật nhanh.

Hắn phải nhanh chút, hắn phải nhanh một chút! Bằng không...

Một loại cảm thụ khiến cho hắn bất an, bắt đầu lan tràn trong lòng hắn.