Ách Thê

Chương 15




Duẫn Huyền Niệm cuộn cuộn thân mình, không hề ý thức, cũng ko mang tư thế phòng bị, co lại như con tôm, dựa vào cái khối ấm áp bên cạnh mình mà ngủ.

Lãnh Thiết Sinh ngắm nghía tóc hắn, hưởng thụ thời điểm 2 người ở cạnh nhau. Không khí yên bình như trong mộng. Khung cảnh đẹp đẽ ấm áp nhưng không thể duy trì được quá vài canh giờ.

Đôi mắt ôn nhu trước sau vẫn ko rời gương mặt thanh lệ kia, luôn chú ý đến động tĩnh của người trong lòng. Thức cả đêm để nhìn thần sắc của hắn từ thống khổ (đau đớn) dần dần trở nên bình thường. Đôi môi củ ấu xinh đẹp, loan loan như đang cười.

Hơn một năm không thấy, hắn đã gầy đi rất nhiều, nhưng khí chất như nước, cùng tính tình dễ làm cho người khác tức chết thì càng quật cường. Có thể nói – ngoại trừ mấy chữ  “biến đi, đừng chạm vào ta”  thì không thể nói được câu nào hay hết trơn. Trên đời này cũng chỉ có mình hắn dám đối với y mà hung, nhưng mà — y lại vui vẻ chịu đựng hắn, chấp nhận hết những biểu hiện kia, đây là Huyền Niệm của y – người bắt đầu mở mắt.

Cảm nhận được hơi thở nam tính và cảm giác áp bức vây quanh, hắn khi nào cùng…… Đầu óc bất động vài canh giờ trong nháy mắt động đây, Duẫn Huyền Niệm ngạc nhiên, há mồm – “a!” kinh nhiên nhất hách (chấn động cả người) nhanh chóng bật dậy – « phanh! » lưng dựa vào tường, ngón tay chỉ chỉ đại gia đang nằm nghiêng như tượng ở mép giường  — ” ngươi, ngươi, ngươi….. “

“tảo a!” (chào buổi sáng ^.^) Lãnh Thiết Sinh dày mặt đối hắn lộ ra một nụ cười nhạt, rất ư là đùa cợt. Nương tử quần áo ướt đẫm, vạt áo phía trước mở rộng, thoáng lộ 2 điểm anh hồng trước ngực, thân thể thực mê người mà, khuôn mặt xinh đẹp cũng là một bộ muốn giết người……

Thấy hắn len lén sờ tới dưới gối, “đừng kiếm chi mất công, khư khư đem thái đao bên mình, giết gà cũng được, miễn cưỡng có thể giết dê, còn muốn mưu sát chồng…. ” dừng một chút, thưởng thức bộ dáng tràn ngập khinh ngạc của nương tử, đúng là dụ hoặc mà…

“Mau biến ra khỏi giường ta” Huyền Niệm nhấc chân nhắm vào đại gia mà hướng tới, không thành công chút nào, nhân ko rớt xuống giường, mà mắt chân còn bị y chế trụ, đã vậy đại gia còn cười cười nói.

“để dành chút hơi sức đi, Huyền Niệm.” Lãnh Thiết Sinh hơi dùng lực 1 chút, khiến nương tử chớp mắt 1 cái đã ngoan ngoãn nằm xuống, thấy hắn kinh ngạc vô cùng. Lãnh Thiết Sinh xấu xa, cố ý xoay người áp thượng hắn, nhanh chóng chế trụ hai tay của hắn, giơ lên cao, tránh cho hắn thất tảo bát tảo (sáng sớm tinh mơ) lại giương nanh múa vuốt, y dương dương tự đắt mà thương lượng.

“ngươi vừa tỉnh lại liền đối ta kịch liệt như thế, bất quá ngươi yên tâm, ta không cố gắng hết mức áp thương ngươi, nhưng vẫn là ngươi nên ngoan một chút, không phải hai người kia đã cho ta ở lại  rồi sao ….” nói dứt lời liền nhượng cái đầu hồ đồ kia hảo hảo suy nghĩ xem giờ này khắc này có bao nhiêu ám muội….

Hở! Duẫn Huyền Niệm gắp gáp thở ra 1 ngụm Lãnh khí, gầm lên: ” Mau thả ta ra !” nhưng không giãy dụa nữa, bởi hắn biết làm vậy chỉ phí công vô ít, còn lãng phí sức lực, huống chi ko thể phủ nhận quan hệ giữa hắn và y được….

Sắc mặt trầm xuống, lúc này lại lo lắng vừa rồi hét vang dội như vậy sẽ khiến 2 hài tử và Ngụy Thất phu phụ xông vào. Kia chẳng phải sẽ gây ra hiểu lầm và khó xử hay sao. Duẫn Huyền Niệm chớp mắt 1 cái từ lòng bàn chân cho đến mặt đều cấp tốc chuyển sang màu đỏ, tới hơi thở cũng đỏ luôn ah.

“Ta không nghĩ là sẽ buông….” Lãnh Thiết Sinh trên mặt tỉnh bơ, ko hề có chút gì gọi là giỡn chơi, thứ nan tòng mệnh (thứ lỗi ko theo ý được). Thân hình to lớn liền nhanh chóng dán chặt vào hắn, nhắc nhở người đang nằm trong lòng: “ta là tướng công của ngươi, không phải là đăng đồ tử hay hái hoa tặc gì đó. Là ngươi không nhận ra ta, đem ta mà quên,…..” y gối đầu lên cổ  hắn, ko ngừng thở dài.

Muốn hắn…… Vẫn không quên trước kia hắn cũng đâu có thương y, nên y vẫn thường thừa lúc hắn ngủ say mà có những hành động thân thiết. Hiện tại nhân đã thức dậy, đại gia vẫn là ẩn nhẫn(ngấm ngầm chịu đựng)…… Không muốn xuống tay buộc hắn đi vào khuôn khổ, thương tiếc hắn trong quá khứ thà chết chứ không chịu khuất phục mà thủ tiết, hài tử từng lén nhìn thấy, kể lại cho y nghe những chuyện xảy ra, khiến y đau lòng cho đến tận bây giờ.

Y nghẹn đến chết cũng ko sao cả, ngừa trường hợp hắn muốn làm trung trinh tiết liệt gì đó rồi nhất quyết tử cho y xem…… Haizzzz! Kia chẳng phải là rất giống với chân chính đắc đương quan phu (người góa vợ) hay sao….. Đại gia thật sự là mệnh khổ mà, ai biểu yêu cho đến ngu si khờ dại rồi tự đem mình ra mà chịu tội chứ…..

Thấy y đau lòng quá độ như vậy, nói nào ngay chính mình cũng ko phải, Duẫn Huyền Niệm mắt tiệp nháy nháy mấy cái, tiêu cự trong đôi mắt xinh đẹp kia cũng ko biết nên định ở đâu

Không biết là nên quay mặt qua chỗ khác, hay là dán vào cái  mặt lạnh lùng kia. Trong lòng vẫn loáng thoáng cảm giác tội lỗi khi nghĩ mình đã phản bội. cơn giận tiêu hết phân nữa. Miệng lưỡi đắng ngét. Hắn trước kia là câu dẫn, dụ dỗ qua nam nhân này….. Hiện tại còn có thể trách người ta được sao? Hắn đường đường là người do y danh môi chính thú (cưới về đàng hoàng), y chạm vào hắn thì cũng có gì là sai đâu………..

Nhắm mắt lại, van xin y “buông ra……” không thích y, chán ghét người khác chạm vào mình, hắn cũng ko nên gắng gượng làm gì “Đừng bức ta…… Ta không muốn ngươi……”

“Ta biết. Nhưng ngươi đừng ngăn cản ta ko cần ngươi. Ta không khống chế được, cả đời này chỉ có mình ngươi thôi” hắn nghe rồi có hiểu không? Cho dù phải chịu người nhạo báng, y cũng sẽ không vì lẽ đó mà vứt bỏ, vẫn sẽ kiên trì theo đuổi nhân trở về như cũ. “Ta biết ngươi ko thích người khác chạm vào, ta cũng sẽ ko bức ép ngươi. Hiện tại nhượng ta ôm 1 chút là được rồi, đừng lộn xộn”. Đại gia khó lòng mà đảm bảo được mình sẽ hảo hảo khống chế được. Vốn nhu cầu của hắn đang hò hét đầy d*c v*ng. Ngược lại lý trí thì đang bạc đãi chính mình, ngập tràn bất đắc dĩ….

Yêu hắn đến nghẹn tử chính mình cũng chẳng sao cả, “Huyền Niệm, ta trước đây từng muốn ngươi nhớ cho thật kỹ càng lời ta nói — ta yêu ngươi.” Trong quá khứ có lúc nào được hắn đáp ứng qua? Hiện tại lại biết quá rõ ràng đáp án là gì rồi na.

“ta không thích ngươi.” Duẫn Huyền Niệm thản nhiên nói lên cảm giác của chính hắn. Trong đầu nhất thời trống rỗng, tâm hoảng ý loạn thầm nghĩ nên gạt bỏ y, không nên cùng y nhớ lại những chuyện ma đưa lối quỷ dẫn đường trong cái quá khứ xa tít mù kia. Bị y áp sát thật khó chịu, y thật nặng nha…

Nhiệt độ cơ thể của hắn vốn cao, nhưng sao lại thấy mát mát. Đêm qua hẳn là đã đổ ko ít mồ hôi,  nhưng lúc nào tỉnh lại cũng cảm thấy lạnh, là y nhượng hắn nhiệt…..

Bỗng nhiên hai mắt mở to, ngạc nhiên khi thấy mình ko chán ghét hơi thở áp bức của y, tựa hồ là chuyện đương nhiên…… Cảm giác tất nhiên cũng rất quen thuộc……

Hở! Hắn ko phải là đang nghĩ đến chuyện điên khùng đó chớ?! Hắn trước kia cùng y có quan hệ xác thịt, đương nhiên là đã bị y áp qua. Haizzz! Bực bội, lén quay mặt qua nơi khác. Không cho gương mặt lạnh lùng kia tựa vào má mình nữa, muốn đuổi hắn biến.

Đôi môi mím chặt hơi hơi run động. Tranh đấu xem mình có nên hay không nói những lời đã thương hắn. Hắn từ khi nào mắng người mà cũng lo lắng suy nghĩ như vậy?

Là vì y…….. Đúng là vùng vẫy cũng ko thoát khỏi mà. Từ đêm qua đã quyết tâm cắt đứt. Cảm giác tội lỗi ko thắng được  cảm giác tức giận đang bao trùm lên trên. Rùn mình 1 cái, Duẫn Huyền Niệm bình tĩnh nói: “ đối ta mà dứt tình đi, Lãnh gia. Chuyện quá khứ, ta quên sạch rồi. Nhớ ko nỗi là có yêu qua ngươi cũng ko nguyện sẽ nghĩ đến”. Hiểu rõ rồi chứ? Dù quá khứ hắn đã từng thích nhưng hiện tại là tự y đa tình, sao cứ mãi ko buông tay, cần gì phải khổ như thế?

Hắn nên quên hết mà nhất quyết cự tuyệt! Lãnh gia cũng nên đi tìm đối tượng khác, đừng lãng phí nhiều tâm tư lên người hắn nữa. Tâm như chỉ thủy (tâm lặng như nước), những trò cố ý trêu ghẹo của y chỉ làm tăng thêm căm tức và ác cảm nơi hắn mà thôi. Hai người ở cùng nhau làm hắn không mấy dễ chịu gì…

Tức giận rống “cút ngay”. Hai tay giẫy giụa, muốn thoát khỏi sự kiềm chế. Đại gia áp đã đủ chưa? Hắn mạc danh kỳ diệu đã nhanh xấu hổ gần chết.

Lãnh Thiết Sinh đặt môi ở chiếc cổ trắng nõn của nương tử mà cắn nhẹ 1 cái. Hận đến nỗi nghiến răng ken két trong lòng….. Cho y làm chút xíu việc hồi xưa từng làm bộ chết ah, làm như là bị mất miếng thịt nào ko bằng. Nương tử điên khùng này cái gì cũng tính toán quá chi li mà. Giường này, phòng này, toàn bộ những thứ ở đây đâu phải là của hắn đâu chứ, chỉ có nương tử  của y là hắn thôi, là hắn! Hung hăng hút mạnh, răng lại gặm gặm, ghi lại 1 khối màu đỏ sẫm. Hừ! Đại gia trước làm ký hiệu, rõ ràng khiến người vừa xem qua là hiểu ngay — tiểu biệt thắng tân hôn(đêm gặp gỡ sau ít ngày xa cách  còn hơn cả đêm tân hôn). Hai người bọn họ có bao nhiêu là ân ái!

“Hảo, ta đi lấy quần áo cho ngươi thay, ngươi từ trên xuống dưới đều ướt đẫm, trên người đã mắc bệnh này bao lâu rồi?” đừng đối hắn mà giả ngu, ánh mắt của đại gia quả thật lợi hại, nương tử ở trước mặt hắn, không chỗ nào mà che giấu được, nhân trốn không thoát khỏi lòng bàn tay đâu.

Lãnh Thiết Sinh bước xuống giường, Duẫn Huyền Niệm lăn ra xa ngay, ở mép giường giương mắt lên mà nhìn y xem nơi này như nhà của mình ko bằng. Một bộ quần áo được ném lại bên người. Hắn giơ 2 tay tiếp được, ngẩng mặt lên đã thấy y đang đứng trước mắt, sắc mặt có chút phiền muộn, nhưng ngữ khí vẫn là ôn nhu hỏi: “Rốt cuộc là ngươi thấy chỗ nào ko thoải mái, Đừng nói với ta ngất 2 lần là ko có chuyện gì?”

Duẫn Huyền Niệm thùy hạ mắt tiệp, than thầm 1 tiếng rồi mới mang giày đứng dậy, đẩy y ra xa 1 chút “tránh ra, mặc kệ ta đi, đừng hỏi nữa” y quan tâm thì như thế nào, không nói chính là không nói. Duẫn Huyền Niệm khép chặt miệng như trai ngậm ngọc tuyệt không nói lời nào, đem quần áo quăng xuống giường, cuối đầu ra phòng ngoại. Hắn ở nơi này đã buồn tẻ, càng tệ hơn nữa trong lòng còn có 1 thói xấu – tâm đầu muộn (sầu khổ trong lòng)

Đó là thái độ gì  ah ?! Lãnh Thiết Sinh đứng tại chỗ giật mình 1 cái, không thể tin được nương tử dám đi ra ngoài –  ”Phạch” tiếng đóng của làm tim y bị thương….Mẹ nó, dám cự tuyệt sự quan tâm của y ?!

Trên đời này còn có cái gì gọi là thiên lý không — nếu hắn muốn bỏ mặc y thà mau mau giết y còn hơn. Tức chết rồi ah…… Y không chỉ tự tìm tội để chịu, còn tự mang lấy bực tức vào người……

Nếu đại gia còn trẻ mà phải chết sớm, nguyên nhân chắc chắn chỉ có 1, là do cái tên nương tử kia gây ra.

Theo hắn thong thả ra phòng ngoại, thấy nương tử đang nhìn hài tử, Liên Nhi cùng Niệm Sinh đang bình an ngủ, đâu lưng với nhau. ai cũng không chạm vào ai. Hài tử đã hơn 10 tuổi, cũng nên phân phòng, nương tử định trụ lại nơi này bao lâu ?

Hừ, Ngụy Thất phu phụ không hề ngạc nhiên khi biết đại gia cùng tiểu mỹ nhân là vợ chồng, nhất định sẽ tiếp tục thu lưu (thu nhận và lưu giữ) nương tử cùng hài tử. Nhưng mà…… nương tử lại rất quan tâm đến hài tử, ha ha…… Đại gia có bản lĩnh thả người trở về đương nhiên là có mục đích. Hắn không tin – nương tử tính tình như vậy lại có thể dày mặt mà ở lại nơi này sao.

Lãnh Thiết Sinh bất động thanh sắc đi theo phía sau Duẫn Huyền Niệm. Hắn xuống trù phòng giúp Ngụy phu nhân nấu cơm. Y đứng cạnh cửa trù phòng, tầm mắt hoàn toàn không ly khai, không thèm đếm xỉa tới thứ gì khác ngoài nương tử. Thật ra Ngụy phu nhân có vẻ thức thời, không ngừng kêu nương tử đi ra bồi y, bất quá, cũng có người ngang ngược ko thèm để ý na.

Y đã sớm có chuẩn bị tâm lý, muốn nương tử 1 lần nữa yêu mình là chuyện ko đơn giản. Ngày vừa mới bắt đầu thôi, y có thể chịu được hắn, không quan tâm, không đáp ứng, không thích mình. Nhưng  y không thể chịu được bọn họ 1 lần nữa chia xa. Nương tử dường như có dự tính muốn bỏ hắn, cứ chậm rãi mà xem sao !

Mặt Lãnh Thiết Sinh đột nhiên nở 1 nụ cười quỷ dị. Duẫn Huyền Niệm bưng thức ăn đi qua người y, liếc y 1 cái, haizzz ! Môn thần chính là môn thần, luôn lựa cửa mà đứng, khiến người ta chê cười mình mà, thật sự là khí nhân (đáng giận) mà……

Hắn tuyệt đối không thèm gọi y ăn đến ăn điểm tâm, cái này là của mấy hài tử,  cùng với y một chút quan hệ đều không có. Duẫn Huyền Niệm trương 1 bộ mặt thối rời đi, phía sau kè kè 1 cái đuôi làm hắn thật sự  ko có tư vị gì hết. Hắn đơn giản là giả câm điếc, một mực ko thèm để ý đến.

Hài tử đều đã rời giường, Lãnh Thiết Sinh 1 nhà tứ khẩu làm tăng thêm 1 chút đồ ăn sáng của phu phụ Ngụy Thất. Bầu không khí trong phòng lúc đó đều tùy theo tâm trạng của Lãnh Thiết Sinh và Duẫn Huyền Niệm “Tương kính như băng ” (~ đối xử với nhau lạnh lùng) khiến cho người xung quanh ai cũng cuối đầu cắm cuối mà ăn, muốn nhìn nhau cũng ko dám nữa ah.

Lãnh Niệm Sinh vô cùng thông cảm trước tình cảnh của cha, nương của nó mặc dù ko đuổi cha cút về, nhưng cũng chẳng nói lời nào, bộ dáng lạnh còn hơn tiền, đại sự xem ra chẳng đẹp đẽ gì rồi, nương quả có tay nghề ko tồi mà…..

Liên Nhi cũng không khỏi ko đồng tình với cha, làm cho nương chán ghét cũng chẳng dễ chịu gì lắm. Nàng mặc dù thích nương, là tâm tưởng của tình cảm trai gái, nhưng, nàng cũng biết nương căn bản sẽ không đem tình yêu nam nữ mà thích nàng, cho nên nàng an phận thủ thường mà làm nữ nhi của hắn….

Nhưng là cha phi thường thích nương nha. Nàng cho rằng nương xinh đẹp như thế nên thuộc về cha là đương nhiên, sao nương ko thẳng thắn thừa nhận điều này vậy ta ?

Ngụy Thất phu phụ trong lòng cũng nghĩ: Đôi vợ chồng này đối với nhau như vậy, bọn họ cũng phải có 1 phần trách nhiệm. Lãnh gia thâm tình rõ ràng là không thay đổi, Huyền Niệm còn cứng đầu để làm cái gì không biết?

Gặp nam nhân giống như Lãnh gia này đáng lẽ phải thà chết cũng ko thả ra mới đúng ah. Vương Nhược Kiều liền đánh chủ ý, quyết định sau khi ăn xong sẽ tóm Duẫn Huyền Niệm vào phòng trong tìm cơ hội giáo d*c. Truyền thụ 1 ít phu thê tương xử chi đạo (đạo lý của chồng vợ khi ở chung), muốn Duẫn Huyền Niệm đối Lãnh gia cư xử tốt 1 chút.

Sau khi ăn xong, Vương Nhược Kiều kéo Ngụy Thất tướng công ra cửa, liền thấy thuộc hạ của Lãnh gia là A Sinh vừa mới đến. Lãnh Thiết Sinh không rời khỏi nhà của Ngụy Thất. Y bảo thủ hạ đi thỉnh vài vị danh y đến đây, nương tử không muốn nói cho y biết là đang có bệnh trong người. Danh y một khi mời đến, để xem nương tử còn có thể gạt y được bao lâu?

Vương Nhược Kiều thấy Duẫn Huyền Niệm đi xuống trù phòng rửa chén, Lãnh gia cũng diệt bộ diệt xu (mù quán bám theo) phía sau, trong sảnh chỉ còn hai tiểu hài tử, liền thừa dịp này nhỏ giọng dặn dò 2 tiểu quỷ đầu nên quấn lấy cha hoặc làm chuyện gì cũng được miễn là nàng ta có thể theo chân nương của tụi nó hảo hảo khuyên bảo 1 chút sự tình.

Lãnh Niệm Sinh cùng Liên Nhi đương nhiên bằng lòng phối hợp, thế là lúc Duẫn Huyền Niệm từ trù phòng đi ra  ngoài liền thấy hai tiểu tử đi đang dây dưa với Lãnh Thiết Sinh phía trước, hài tử thì ầm ỷ đòi y kể 1 vài “xã hội đen” huynh đệ cố sự (chuyện xưa), nữ nhi cũng theo đó mà ồn ào. Lãnh Thiết Sinh dù gì thì cũng là 1 người cha sủng nịch tiểu hài tử, cho nên cũng không đành lòng cự tuyệt, thế là kể 1 chút hắc ám của xã hội, mặt khác lại dặn các tiểu hài tử theo đó mà cảnh giác.

Duẫn Huyền Niệm trên cơ  bản là ko hiểu rõ ràng lắm đặc thù nghề nghiệp của “tướng công” cho lắm, hắn chỉ biết rằng Lãnh Thiết Sinh là chủ nhân của phiền lâu (quán ăn), tất cả còn lại đều quên sạch sẽ, thanh khiết vô cùng.

Bình thường hắn cũng nghe  phu phụ Ngụy Thất trước mặt mình nhắc đến 1 vài tin đồn thổi bên ngoài, sau này mới biết được mình chính là nhân vật có liên quan được nhắc đến nhiều nhất trong mấy câu chuyện nổi bật đó – ngoại trừ mấy chuyện rối ko thể rối hơn, loạn ko thể loạn hơn ngoài kia, cuộc sống của hắn có thể xem như vô nghĩ vô lo đi.

“ Huyền Niệm, lại đây 1 chút, ta có vài lời muốn nói với ngươi ” Vương Nhược Kiều nhịn không được thói gà mẹ, thật sự nên hảo hảo đem đại mỹ nhân nhà mình mà tẩy não mới được.

“ ách, được” chuyện gì mà thần bí quá vậy ?

Duẫn Huyền Niệm buồn bực hết sức. Ngụy đại tẩu tính tình vốn là trực lai trực vãng (ngay thẳng chính trực),  có chuyện liền nói ngay. Vì chuyện gì hiện tại lại riêng biệt kêu hắn ra như vậy, chẳng lẽ  …. là cố kỵ (kiêng dè) Lãnh gia ?

Haiz! nam nhân kia lì lợm ở hoài không đi, chắc đã gây nhiên nhiều điều bất tiện! da mặt quả là dày siêu cấp mà! Duẫn Huyền Niệm bực bội cắn môi, không kiềm được hướng nam nhân ngoài kia mà trừng 1 cái, bất đắc dĩ, cũng nhận lại 1 cái trừng từ  đôi mắt lợi hại kia. Duẫn Huyền Niệm nhất thời mày liễu dựng thẳng, cắn môi thấy điều muốn rách da luôn.

Hừ! Quay đầu bực  bội đi nhanh theo tiếng kêu của Vương Nhược Kiều. Hắn cũng định đợi chút nữa, thừa lúc thuận tiện sẽ nói với Ngụy đại tẩu chuyện chuyển nhà. Nơi này không đủ phòng ở, hơn nữa cái người xưng “tướng công” kia còn  mặt dày mày dạn trụ hạ lại. Hắn tin vợ chồng Ngụy đại ca mặt ngoài sẽ không nói gì cả, nhưng mà làm người không nên chỉ biết có chính mình……! Hắn quả thật đã dắt về 1 pho tượng có dời cách mấy cũng ko đi, là ôn thần mà.

“Phạch!” Hờn dỗi đóng sập cửa phòng lại. Duẫn Huyền Niệm thoáng chốc đã quên giữa gìn tu dưỡng lễ nghi.

Hở! Vương Nhược Kiều hách nhất đại khiêu (kinh ngạc quá đổi), xem ra – cơn giận của đại mỹ nhân cũng không nhỏ. Chưa bao giờ thấy qua chuyện này,  so với lũ văn nhân mặc khác dây dưa phiền hà nơi cửa, Lãnh gia kia càng làm đại mỹ nhân cảm thấy chán ghét nhiều hơn nga, thực không ổn chút nào mà…….

“Huyền Niệm, ngồi xuống đi.” Vương Nhược Kiều vẫn là nên kiên trì thử qua một lần. Nàng hiểu tính tình của đại mỹ nhân cũng ko ít, nhất định sẽ nghe lời mình nói. Thấy nhân nhu thuận ngồi xuống. Nàng liền lại bàn rót 1 ly nước cho hắn, trước giảm nhiệt, sau khuyên bảo :

“Đến ta và Ngụy Thất còn nhìn ra được Lãnh gia thực sự yêu ngươi ”

Hở! Duẫn Huyền Niệm bỗng nhiên giật mình, nghĩ rằng: Ngụy đại tẩu có phải hay không muốn ám chỉ việc bọn họ không thể chấp nhận chuyện mình có “tướng công”?

Dù sao, đây cũng là chuyện kinh thế hãi tục (thế gian kinh sợ). Duẫn Huyền Niệm hai tay bên dưới nắm chặt thành quyền. Tại sao đã cố hết sức rồi cũng  không thay đổi được sự thật đang tồn tại. Quả nhiên mình đã làm cho ân nhân có ác cảm. Hắn hận là trên đất sao không ngay lúc này nứt ra cái lỗ để mình chui xuống cho rồi luôn đi.

Phu phụ Ngụy đại ca hảo tâm cứu hắn một mạng, thu lưu lại còn chiếu cố hắn và Liên Nhi. Ân tình này, hắn khắc sâu trong lòng, vạn phần cảm kích. Bây giờ tự nhiên nhảy ra 1 tên “tướng công” gây nên rắc rối cho người khác, đã sớm biết như vậy, tốt nhất là nên tự mình mở miệng trước –  “Ta sẽ dẫn hai hài tử ra ngoài, tuyệt không làm cho Ngụy đại tẩu tiếp tục chê cười.”

Chê cười cái gì ah?! Vương Nhược Kiều sửng sốt trong chốc lát, đại mỹ nhân đang cắn môi, là tự trách về chuyện gì vậy kìa?!

Lập tức phản ứng lại, đôi mị nhãn của Vương Nhược Kiều xoay tròn chuyển động, không khỏi mỉm cười 1 chút, môi cong lên thành hình  trăng khuyết, dò xét nói “ta còn chưa nói hết câu, ngươi ko nên suy nghĩ này nọ — cho rằng là ta muốn đuổi ngươi đi hoặc không thể thu nhận ?”

Duẫn Huyền Niệm gật gật đầu, sự lo lắng và buồn phiền lần lượt thay đổi trên gương mặt. Bất luận Ngụy đại tẩu có hay không khinh thường hắn, sự thật chính là sự thật, hắn vô lực thay đổi quá khứ  — lúc ấy là ngu si cực điểm,vừa ngốc vừa ách (câm) mới có thể lấy sắc đẹp dụ hoặc nam nhân đến thú hắn, thật ko ra thể thống gì mà.

“Huyền Niệm, ngươi thẳng thắn nói cho ta biết, có hay không cho rằng Lãnh gia làm tướng công của ngươi là chuyện vô cùng mất mặt và khó khăn ? Chính là thế tục vẫn thường hay nói là vi phạm luân thường gì đó?”

“Điều ko phải” Duẫn Huyền Niệm lập tức phản bác lại suy đoán của Ngụy đại tẩu “Ta xem như cũng qua quỷ môn quan 1 lần,  đã quên hết chuyện trước kia, trở thành ko có gì ràng buộc được, cũng không có tương lai để mong đợi, sao lại đi để ý đến cái gì gọi là thế tục suy nghĩ”

Gần đây nhất, luôn sống cuộc sống bình thường, cam phận ăn nhờ ở đậu. Hắn không theo đuổi danh lợi, danh lợi lại tự nhiên tìm đến. Giống như việc ” tướng công” đường đột xuất hiện. Chuyện này cũng không là hắn tự nguyện muốn. Cuộc sống bình thường bỗng nhiên bị quấy nhiễu, quá khứ và tương lai song hành cũng nên cùng thích ứng mà điều chỉnh –

“Ta không thích Lãnh gia chính là không thích, như thế nào lại bắt buộc mình trở thành nương tử của hắn kia chứ? Ta làm không được!” trong người mang nhiều bệnh tật, khó có thể biết khi nào sẽ hết, thân mình như thế làm sao xứng để làm thê của người ta ?

Hát ! Bỗng nhiên thở gắp mãnh liệt, buồn đau tận tim phổi, căm hận ko chấp nhận người khác xâm phạm mình, trước đây sao ko chết phức đi cho rồi ?

“rầm!” một quyền giáng xuống mặt bàn, những ngón tay trở nên trắng bệch đến phát đau, cảm thấy dù có đau đớn cũng ko khống chế được cảm giác xấu hổ đang tràn ngập trong lòng  – Muốn làm gì! Đại gia là tới đem hắn ra chịu tội, sống tạm bợ nơi thế gian này còn có nghĩa lý gì ?

Tâm tư tựa hồ ko thể bình tĩnh, không ngừng áy náy và nặng nề trách móc……. Duẫn Huyền Niệm vẫn còn buồn bực, một mồi lửa dũ sí dũ vượng (hừng hực thiêu đốt), cảm thấy nên sớm có tính toán tốc chiến tốc thắng (đánh nhanh thắng nhanh) vấn đề phiền lòng này, đứng dậy, trên gương mặt 1 đôi mắt xinh đẹp đang lấp lánh tỏa sáng.  Dáng vẻ kia nhất định là đã hạ quyết tâm rồi.

“Huyền Niệm, ta còn chưa hảo hảo nói xong với ngươi mà, lại muốn đi đâu? ”. Vương Nhược Kiều vội vàng cản lại đường đi của đại mỹ nhân, một tay chặn ngay cửa phòng, ko để cho người chạy mất.

“Ngụy đại tẩu còn có việc gì sao?” Huyền Niệm kinh ngạc, chuyện nên nói đều đã nói xong rồi mà ?

“Ta nói cho ngươi nghe 1 bí mật, chẳng lẽ ngươi ko cảm thấy kỳ quái, ta cùng tướng công đối với chuyện của ngươi cùng Lãnh gia là thái độ bất đồng với phàm nhân thế tục thông thường ? ”

“là kỳ quái…… ” nếu Ngụy đại tẩu chủ động nói, hắn cũng có cơ hội làm sáng tỏ nghi hoặc “Vì sao vậy ? ”

Vương Nhược Kiều che miệng “khanh khách” cười cười nói:  “chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân, Huyền Niệm, ngươi xem cho rõ ràng ”

“Áh!” Duẫn Huyền Niệm kinh nhiên thụ hách (bị dọa cho hoảng sợ)…… Ngụy đại tẩu đang định làm cái gì?

Trợn trừng mắt, ko thể nào tin được Ngụy đại tẩu thế nào lại có thể giữa ban ngày ban mặt, trước mặt hắn cởi áo, tháo dây lưng ý đồ câu dẫn……Tuyệt ko thể xem! Duẫn Huyền Niệm lập tức đem mặt vùi vào trong tay áo, trời đất ơi…… Không được phi lễ, “Ngụy đại tẩu, nếu người muốn hãm hại vu cho ta bất nghĩa, ta nhất định sẽ trở mặt!” đừng có ỷ vào là ân nhân cứu mạng liền…… Đột nhiên, trong đầu nghĩ đến nam nhân ở phòng bên cạnh nếu biết hành động của Ngụy đại tẩu, không biết hắn sẽ phản ứng như thế nào?

Có phải hay không cho rằng hắn trước kia câu dẫn nam nhân, hiện tại lại đi câu dẫn nữ nhân…… Tội quá, tội quá – cái mặt chết tiệt này rốt cuộc đã mê hoặc bao nhiêu người rồi….. Hắn quả thật là hại người quá nhiều!

Chớp mắt 1 cái, xiềng xích của lương tâm đ*o đức lại tăng thêm vài phần, không  nhấc nổi chân để chạy ra ngoài, tay cũng ko còn sức để mở cửa, Duẫn Huyền Niệm nhất thời như một pho tượng đầu gỗ, toàn thân mất thăng bằng cùng với cánh cửa là đồng 1 dạng.

“ Huyền Niệm, mau ngẩng đầu lên nhìn ta.” Vương Nhược Kiều không để ý đến việc hắn có thể hay không trở mặt, nắm cổ tay hắn kéo ra, muốn hắn nhìn cho rõ ràng –

Duẫn Huyền Niệm đánh chết không thuận theo, bực mình hét lên : ” Ngụy đại tẩu thỉnh tự trọng. Nếu như ta nhìn dáng dấp lúc này của người, chẳng phải là thực có lỗi với Ngụy đại ca sao ” Tình cảm vợ chồng của 2 người luôn hảo, sao bỗng dưng Ngụy đại tẩu lại đi câu dẫn hắn……chẳng lẽ……Ngụy đại tẩu d*c cầu bất mãn (ko thỏa mãn khát khao).

Ngụy đại tẩu cũng là lầm đối tượng đi, gã nam nhân kia bên ngoài còn tinh tráng rắn chắc hơn. Không giống với hắn một thân đầy bệnh, đối nam nhân hay nữ nhân toàn bộ đều không có hứng thú, nếu đem hắn nhạ mao (~ trêu ghẹo), nhất định sẽ nổi nóng……

“haiz! Tên ngu ngốc này, ta muốn ngươi nhìn cho rõ ràng, ta là nam nhân!”

Hả? Lời vừa nói ra. Duẫn Huyền Niệm  “Ách” 1 tiếng,  xém chút nữa bị nước miếng làm cho nghẹn chết, chậm rãi buông tay, ngẩng đầu, trương mắt — lông mi chớp rồi lại chớp, kinh ngạc khẽ nhếch miệng, nói không ra lời.

Vương Nhược Kiều chỉ là cởi bỏ vạt áo trước, lộ ra khuôn ngực cứng nhắc (=)) em Niệm bị hoang tưởng), đem bí mật phơi ra trước mắt Duẫn Huyền Niệm, hắn cười nói: “Ngạc nhiên ko, ta là nam nhi thân. Ta cùng Ngụy Thất kết làm vợ chồng cùng sống với nhau nhiều năm, ngươi xem chúng ta rất ân ái, cùng người bình thường có gì bất đồng?” Vương Nhược Kiều vừa nói vừa khấu hồi(cài lại) vạt áo trước, chỉ trong chốc lát đã trở về một thân giả dạng nữ tử chỉnh tề như cũ.

“Con người của ta yêu thích xinh đẹp, bình thường dùng trang phục xinh đẹp, hoa lệ, giấu diếm không ít người. Đều không phải là cố ý che giấu, chính là không muốn nghe những lời ko cần thiết, thêm 1 chuyện ko bằng bớt đi 1 chuyện, bằng không ta sẽ đánh cho không biết bao nhiêu người răng rớt đầy ra đất. Lão nương cao hứng sống cùng Ngụy Thất, có đụng chạm gì đến bọn họ ah.”

Vương Nhược Kiều mỉm cười rực rỡ, trưng ra bộ dáng hạnh phúc.

“sau đó…… ” Duẫn Huyền Niệm như bị mất đi lưỡi, sự việc vừa rồi làm đầu óc hắn như chứa toàn là tương, ko biết nên hỏi cái gì cho phải.

“Huyền Niệm, ta đã ướm biết ngươi cũng ko quan tâm ánh mắt của người khác, cũng nhận là từng giá cho nam nhân là chuyện thật, vậy sao ngươi ko trở lại bên cạnh Lãnh gia, tiếp nhận sự chăm sóc cùng tình cảm của y”

“nguyên lai, ngươi là vì khuyên ta  nên mới…… ” Duẫn Huyền Niệm bừng tỉnh đại ngộ.

Vương Nhược Kiều gật gật đầu. “Huyền Niệm, ta cùng Ngụy Thất đều xem ngươi như người trong nhà, chúng ta cùng sống chung với nhau đã hơn một năm, trước kia là đối với ngươi bảo hộ quá độ, sợ ngươi lại 1 lần nữa bị thương tổn. Mọi việc cũng đều thuận theo ý nguyện của ngươi. Biết rõ cá tính của ngươi mạnh mẽ cương liệt, kỳ thực cũng là tự phong bế bảo vệ mình ko cho người khác phiền nhiễu. Ngươi không muốn theo đuổi danh lợi, nhưng lại vì Liên Nhi mà dẫn nhân chú mục (làm người khác chú ý), rồi mới gặp được 1 phần trước kia của mình. Chứng tỏ ngươi cùng Lãnh gia duyên phận chưa đoạn, nhận sự bảo hộ của hắn đi, ngoan ngoãn trở lại bên người hắn. Nơi này của chúng ta xem như là nương gia (nhà mẹ đẻ) của ngươi, ta cùng Ngụy Thất lúc nào cũng hoan nghênh ngươi trở về, trạch viện đại môn (cửa lớn giữa nhà) vĩnh viễn cho ngươi khai(mở). Nghe lời ta, có được ko ?”

“Không…… ” hắn cự tuyệt! Duẫn Huyền Niệm thùy hạ mắt tiệp, che dấu sự đau thương ẩn trong đó. Cả người run rẩy, tay nhanh chóng nắm lấy chốt cửa, lo sợ thân mình ko ổn. Vì cái gì ngay cả ân nhân cũng  khuyên hắn trở lại bên cạnh nam nhân kia, vì cái gì không ai nguyện ý thông cảm cho cảm nhận lo lắng của hắn –

“Ta không thích hắn! Mặc dù ta không quan tâm đến ánh mắt đối xử của nhân thế, nhưng ta cũng ko muốn nghe ý kiên của kẻ khác mà vi phạm ước nguyện của mình. Ngươi khuyên ta cũng không nghe, ta nhất quyết không thay đổi đâu”

Vương Nhược Kiều thấy đại mỹ nhân ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt tức giận, kiên quyết nói, hắn có thể hay không đem sự tình dũ cảo dũ tao (làm cho hỏng bét) ?

Duẫn Huyền Niệm đột nhiên mở ra cửa phòng, lửa giận nghẹn trứ đầy bụng mà bước ra, mau tức chết rồi, hắn vì cái gì mà phải nhận Lãnh gia?

Haiz! Công tử đã quên hết trước kia mình cùng đại gia là có quan hệ gì. Những nét vẽ hồ đồ kia cứ lựa lúc đầu óc hắn thanh tĩnh là lại trổi dậy. Có đánh chết hắn cũng không nhìn nhận!

Biết rõ những lời nói của Ngụy đại tẩu đều xuất phát từ ý tốt, nhưng Duẫn Huyền Niệm vẫn đem tức giận trút vào đầu nam nhân đang ở trước cửa kia. Hổn hểnh thở, chậm rãi ra khỏi phòng, hắn trở lại phòng của mình, mở ngăn kéo trong bàn, đem từng trang giấy bày ra, đây là lúc trước hắn vắt óc ra trước sau ko đổi chỉ nhớ duy nhất 1 người, đương nhiên là “tướng công”

Tay nắm chặt lại, vò nát nó, Duẫn Huyền Niệm đi xuống trù phòng, bếp tuy nấu xong nhưng than vẫn còn đỏ lửa, đem giấy ném vào đó hết, trơ mắt ra nhìn nó lập tức bị thiêu đốt thành tro……

***

Duẫn Huyền Niệm không biết mình đứng ở trù phòng bao lâu, không chỗ có phát tiết tức giận nên thời gian cũng trôi qua chậm chạp, trong cơ thể chỉ vài mồi lửa nhỏ chạy tán loạn, nhưng cũng đủ dưỡng thành tai họa.

Đầu cháng váng muốn ngất đi, thân thể lắc lư, một trận thiên toàn địa chuyển (trời đất chao đảo)nhất thời mất phương hướng, lảo đảo vài cái, liền dựa người vào vách tường. Chớp chớp mắt mấy cái, chỉ thấy màu sắc lúc thì đen trắng lúc lại rực rỡ đang giao nhau, một mảnh mờ mịt.

Lại nữa rồi……. Không ai biết, lúc hắn đau đầu, u mê, trong vài giây ngắn ngủi trước mắt liền xuất hiện những hiện tượng ko rõ ràng cho lắm. Có 1 lần hắn ngã ngay cửa, Ngụy đại tẩu và Liên Nhi đều cho rằng hắn đơn thuần là bị sẩy chân.

Đợi cảm giác hoa mắt biến mất, tầm mắt dần dần rõ ràng, Duẫn Huyền Niệm một cước bước ra khỏi trù phòng, lập tức bị người ngăn trở đường đi. Ánh mắt định tại khuôn ngực rộng lớn kia, không cần ngẩng đầu nhìn, cũng biết là ai.

Lãnh gia đứng ở ngoài cửa đã bao lâu?

“Theo ta ra phòng khách, ta thỉnh đại phu đến chẩn bệnh cho ngươi ”. Không muốn bị nghi ngờ nên hắn nghe theo, chứng thiếu máu này cũng ko gì là nghiêm trọng lắm….

Lãnh Thiết Sinh sắc mặt trước nay chưa hề nghiêm túc, duệ nhãn bán mị (hơi khép lại), nghi ngờ cảnh mình vừa mới chứng kiến, nhân tựa hồ như người mù ?!

Duẫn Huyền Niệm lách qua khỏi thân hình to lớn đó, không muốn quan tâm, không muốn suy nghĩ, không muốn nhìn “tướng công”  rõ ràng là đang tồn tại — làm người phiền muốn chết!

Tinh thần còn mụ mị chưa thể ổn định cảm xúc, nếu không hảo hảo khống chế, hắn nhất định lại ở trước mặt y mà phát tác, càng phiền hơn! Hắn vẫn là nên chiếu cố chính mình, không cần dựa vào y.

Lãnh Thiết Sinh thấy nhân diện vô tình đi qua người mình, phát giác bộ dáng tức giận phía trước có chút ko ổn, hắn không đi hướng phòng mà y nói, nhân làm ngược lại hẳn lời của đại gia, muốn lăn đi đâu ?

Lãnh Thiết Sinh sắc mặt trầm xuống, nghiêm túc lên tiếng cảnh cáo:  “Huyền Niệm, sao ngươi không nói gì hết vậy, cố ý làm ra câm điếc cũng chẳng hề gì, ta cũng sẽ coi như là ngươi ngầm đồng ý, trực tiếp chộp ngươi đem tới trước mặt đại phu xem ngươi như thế nào đây”

“Ta ko có trốn” Duẫn Huyền Niệm bỗng nhiên hồi đầu, lấy ngữ khí hoàn toàn xa lạ nói: “ta đối ngươi chính là ko thích. Ngươi cao hứng cũng tốt, mất hứng cũng ko hề gì. Bất luận ngươi thỉnh danh y nào đến đều ko thể chữa trị được cho ta. Ta thấy ngươi liền đau đầu, chán ghét mà sinh bệnh”. Duẫn Huyền Niệm dường như đối hắn mà hạ chiến thư, biểu thị quyền tự chủ công khai –

Lãnh Thiết Sinh đứng bên cạnh quan sát hắn, thầm oán –

Thái độ của nương tử sao không đồng nhất vậy ta ?

Hay là hắn đúng như những gì vừa nói  xong chính vì việc trên mà đả thương tính tình ?

Hừ! Y muốn quan tâm hắn mà mời đại phu cao minh đến, có thể hay không chữa được chứng đau đầu, đem nương tử trở về như cũ.

Bản thân Ngụy đại ca cũng chính là mật y (thầy thuốc giấu nghề), cùng đại phu thông thường giống nhau nhưng bất đồng về sở trường. Thấy chữa không được cũng dắt hắn đi gặp đại phu, đều vô dụng thôi………

Vì làm cho y chết tâm, hắn nguyện ý phối hợp với đại gia, về phần phí khám và chữa bệnh, hắn cũng tích cóp được 1 ít ngân lượng, ko cần nhận sự đài thọ của đại gia.

Hai người bọn họ đứng tại chỗ giằng co lẫn nhau trong chốc lát, trong lòng vẫn là bất đồng tâm tư nhưng tình cảm thì đồng 1 dạng buồn thương và bực bội.

Duẫn Huyền Niệm cảm thấy rất khó thở quay mặt đi………Ngưng đọng trong ánh mắt của đại gia chính là sự mê luyến đối với hắn ko gì che đậy được. Càng làm như vậy, hắn càng cảm thấy khó chịu, cảm giác tội lỗi cứ bao phủ trong đầu. Hắn Mạc danh kỳ diệu cảm thấy như mình bị vùi sâu vào 1 vũng bùn nào đó rồi……

Cúi đầu thấp xuống, nhìn vị trí của mình. Không thể chấp nhận tình cảnh yên lặng chờ đợi này, tiện tay trừu khởi (nhổ ra) ngâm trâm đang cài tóc. Vật này là cùng hắn khởi tử hồi sinh (chết đi sống lại) từ trước cho đến giờ. Ngụy Thất nói lúc hắn hôn mê sắp chết vẫn gắt gao nắm nơi tay…… Không ngừng kêu Thiết Sinh…… Nó ko phải là tên của hắn……..

Duẫn Huyền Niệm giương tay ném đi, ngân trâm «lách cách» rớt xuống đâu đó quanh chân của đại gia. Cúi đầu như cắt đứt hết cái gì hàm nghĩa kết tóc thê kia. Nhanh bước tránh ra xa khỏi hắn, không cần ràng buộc, chẳng muốn dây dưa – bởi hắn không xứng với bức họa đại gia thượng đẳng kia chút nào.

Lãnh Thiết Sinh duệ nhãn vẫn ngưng trụ nơi mái tóc đang phiêu tán ở phía sau của hắn, bóng dáng nhỏ bé và đầy yếu ớt nhưng bước đi lại rất cao ngạo – nói rõ là không cần y.

Ánh mắt tối sầm lại, nhăn chặt trán chứa rất nhiều sầu khổ, cúi người nhặt lên ngân trâm, ánh sáng chói mắt vẫn nắm trên tay, tâm cũng bi thương vô cùng–

Nhân có thể nói lại càng khó nắm bắt tâm tư hơn rất nhiều……..

————————-

Nghe tác giả cứ nhắc đi nhắc lại cây ngân trâm mà Sinh ca tặng cho Niệm Niệm hoài hà. Nó giống như tính vật định tình vậy nên cả 2 đều trân trọng nha ^.^ Vậy để Hữu giới thiệu với các bạn vài cây ngâm trâm gần giống như tác giả miêu tả nha. Nghĩa là giống như chiếc đũa được chạm khắc tinh tế đó mà ^.^

Còn cái này là cái này gọi là Song hỷ ngân trâm vì nó được trạm trổ gồm rất nhiều hình thắt đồng tâm ^.^ và có 2 chữ Hỷ  (喜). Nó dùng cho phu thê  ngày xưa dắt trong ngày hôn lễ hoặc là dắt hàng ngày giống như là đeo nhẫn cưới nha  , nhà trai qua nhà gái đi sính lễ cũng thường đi 1 cặp như vầy.

Trong phòng  không khí trở nên lạnh lẽo, khiến người khác ko biết nên làm sao. Bị A Sinh mời đến, tri danh đại phu (đại thu nổi danh) có hơi cũng ko dám thở nổi nữa kia. Nhân vật là hắc đạo đại ca đang an vị bên người, khí thế lạnh lùng kia tạo cho người khác cảm giác áp bách không thể hít thở nổi.

Từ lâu đã nghe hách hách đại danh (tiếng tăm lừng lẫy) Lãnh gia sau khi tang thê liền điên rồi, nên cứ nghĩ lần này được mời đến đây là để đặc biệt trị liệu cho Lãnh gia. Kết quả người bệnh là thanh lệ tuyệt sắc mỹ nhân, vừa hư vừa thực ngồi ở đối diện kia…….

“Ngươi nhìn đủ chưa ?” Duẫn Huyền Niệm mắt đẹp nén giận, trừng trứ đại phu có vẻ khờ khạo này. Niên kỹ cũng lớn, tối thiểu đã qua năm mươi tuổi – sao Tại sao sống lâu như vậy cũng chưa thấy qua công tử có dung mạo đẹp như nữ tử.

“Lão phu hôm nay cuối cùng cũng mở nhãn giới, công tử…… Công tử quả thật là  thiên tư tuyệt sắc……”

“Đại phu, hắn là nương tử của ta.” Lãnh Thiết Sinh tuyên cáo chủ quyền, thật muốn đem nhãn châu (tròng mắt) của đại phu mà móc ra !

Hở ! Ánh mắt của đại phu chuyển đến gương mặt lạnh lùng, cả người nhất thời biến thành cân băng trụ (cây nước đá)

Ai chuẩn lão nhìn nương tử nhiều hơn 1 mắt? Nương tử vốn sinh là người của hắn, chết đương nhiên cũng là ma nhà hắn. Vậy mà còn muốn cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ…… Haiz! Lãnh Thiết Sinh trách cứ:  “Huyền Niệm, thói quen bậy bạ của ngươi càng lúc càng quá đáng mà, chuyện không có gì mà ngươi cứ  làm cho hồ đồ hết trơn.” Tình cảm của đại gia chỉ có thể cho đi, chứ ko dự định là sẽ thu về. Trong tay trước sau vẫn là nắm chặt ngân trâm, liền cất vào trong áo.

Duẫn Huyền Niệm không thèm nhìn đại phu nữa mà liếc y một cái. Đôi mắt to trên gương mặt lạnh lùng kia lại thoải mái mà nghênh lại. Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, trong chốc lát như phát hỏa – mắt to trừng mắc nhỏ, kiên trì kỷ kiến (khăng khăng mà nhìn), ko ai chịu thỏa hiệp.

Trước tình  cảnh đó mọi người gồm Vương Nhược Kiều, Lãnh Niệm Sinh, ko ai ám nhúc nhích, căm như hến[1] mà quan sát…….

Hai người này là lộc tử thùy thủ (~ chưa biết ai thắng ai)

Lãnh Thiết Sinh hét lên như ra lệnh: “Đại phu, mau kiểm tra xem thân thể nương tử ta là chỗ nào có bệnh, bằng ko ta liền lột da ngươi ra”

Duệ nhãn trừng 1 cái, đại phu sợ tới mức xanh cả mặt, kinh hãi vô cùng. Vội đối hắn mà giải thích “Lãnh gia….gia, bệnh nhân cần phải được xem kỹ càng, nhìn, nghe, bắt mạch, hỏi han, mới đúng quá trình, lão phu bất quá……..” nhìn sắc mặt mỹ nhân “xanh xao”, tinh thần suy yếu, tính nóng quá độ……

Haiz! Từ từ bực bội nói “bớt ba hoa mồm mép lại đi, thừa dịp bây giờ ta còn chưa đổi ý, mau mau chuẩn đoán!”. Duẫn Huyền Niệm vén tay áo lên, cánh tay phẳng phiu đặt trước mặt đại phu, mỹ mâu thu trứ (nhìn ngó), thần sắc nghiêm nghị thốt lên:   “ta cảnh cáo ngươi, nếu là nhiều một ngón tay dính vào trên cổ tay ta, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.”

Hở ! Đây là tình hình gì?! Lão đại phu rùn mình run tay, lo lắng đề phòng bắt mạch cho tiểu mỹ nhân. Hách! Cơn giận không nhỏ……

Duẫn Huyền Niệm bảo hai hài tử — “mau đem 1 chậu nước đến đây cho nương”

Lãnh Niệm Sinh cùng Liên Nhi lập tức chạy vội ra  ngoài cửa, lí nhí nói chuyện với nhau:

“Nương định làm gì vậy ta?”

“Chỉ cần không tạt vào cha là được rồi”

Cả hai đứa đều nhạy cảm phát hiện giữa cha và nương lúc đó đang là sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, ngạnh bính ngạnh (~ lấy cứng đối cứng) – ngược lại người hy sinh lại là đại phu bên cạnh kia ah.

Công tử là nương?! Đại phu nhất thời giật mình ngạc không thôi, ko thể nào ko nói đầu óc có vấn đề….. Cần hảo hảo kiểm tra, bắt mạch –

Vương Nhược Kiều thấy sắc mặt đại phu ngưng trọng (có vẻ nghiêm trọng), không dám nói gì với đại mỹ nhân hết ah. Lãnh gia cũng không nên làm người ta khó xử. Không khí trong đại sảnh thoáng chốc yên lặng như tờ……

Người trước mắt bệnh đã lâu ngày. Vương Nhược Kiều không khỏi quan tâm hỏi han : “đại phu, ngài chẩn đoán ra sao?”

“kia……” đại phu miệng chưa nói được lời nào, Lãnh Thiết Sinh lên tiếng :

“Trên người nương tử của ta chắc chắn có bệnh, lập tức nói cho ta biết” Ngôn hạ chi ý (trong lời nói có ẩn ý), y không muốn nhượng ngoại nhân biết y và tên ngang bướng kia căn bản là ko tâm đầu ý hợp ah. Cố ý đường hoàng biểu hiện ra d*c v*ng độc chiếm cùng quyền sở hữu của mình.

“Từ từ nói”. Y khẩn trương cái gì ko biết, có người hộ trứ (xem chừng, giúp đỡ) đại mỹ nhân, có thể xảy ra sai lầm gì? Thản nhiên mỉm cười, Vương Nhược Kiều thấy Lãnh gia cùng đại phu ra ngoài nói chuyện, không biết bọn họ đang nói cái gì nữa?

Duẫn Huyền Niệm hừ lạnh, để xem đại phu này có thể cao minh như thế nào, lão mắt vừa thấy sắc đẹp liền mờ mắt, thực là nên lập tức cút ra ngoài đường ngay mà.

Đại phu cùng Lãnh Thiết Sinh xác định không người nghe thấy mới bắt đầu nói chuyện, lão thành thật đối Lãnh Thiết Sinh nói:  “vị công tử kia mạch tượng đi tới não bộ có ngưng trệ trở ngại (tắc nghẽn cản trở), lão phu phải hỏi một câu — “Lãnh gia chắc cũng biết đầu công tử đã từng bị thương hoặc bị đập mạnh?”

“Có, mau nói trọng điểm” Đại gia nóng vội.

“Ta đây xin nói thẳng. Trong đầu công tử có máu tụ chưa tán, áp lên kinh mạch khiến cho rất hay đau đầu, Lãnh gia là cũng biết tình hình này của công tử?”

“Là biết.”

Đại phu lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói:  “bệnh này sợ rằng ko thể trong thời gian ngắn mà trị tận gốc, để loại bỏ máu ứ đọng cần thuốc thang trị liệu trong thời gian dài, thậm chí là dùng châm cứu liệu pháp”

“vậy hãy chữa cho hắn khỏi, bất luận dùng phương pháp nào cũng được” Bệnh tật kia đã dằn dặt nhân quá nhiều rồi, lần nào cũng hôn mê, cần phải chữa trị tận gốc, tránh cho nương tử chịu nỗi khổ đau đầu. Y nhất định làm cho hắn ngoan ngoãn nghe lời đi vào khuôn khổ để đại phu trị bệnh.

“nhưng là bị thương ở đầu, nếu dùng châm cứu trị liệu cũng có thể nguy hiểm, trừ phi là tình thế bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách này. Về phần hiện tại……. ” đại phu dừng một chút rồi nói: “phải chú ý, công tử tuyệt đối không thể phát hỏa, người tâm tình ko ổn định sẽ làm tăng khả năng phát bệnh rất cao, nghiêm trọng hơn có thể ngất hoặc thậm chí bị mù”

“Hở!” Lãnh Thiết Sinh bất giác giật mình, mù……

Thoán chốc, không thể chấp nhận được dự cảm trong lòng lại thành hiện thực sầu lo – nếu hắn bị mù, không phải là không thể vẽ tranh, không thể thấy y, càng không thể làm rất nhiều việc, hắn chịu được sao……

Muốn gần gũi hắn, lại làm hắn chán ghét y, vì thế mà phát hỏa……

Lãnh Thiết Sinh ảo não chậm rãi đi vào phòng, thấy hắn đang dùng nước sạch rửa tay, xuất ra một thỏi bạc để trên bàn, chẳng quan tâm đại phu chẩn đoán kết quả như thế nào. Là không muốn tri tình (biết ơn), hay là bản nhân sớm thành thói quen chịu đựng biến chứng của bệnh trạng kia, y như tính tình của hắn, quyết không chịu đối người khác mà xuất khẩu (nói chuyện)……

Lãnh Thiết Sinh biến sắc, không ngừng đè nén sự sợ hãy trong lòng xuống, y cái gì cũng ko sợ, chỉ sợ  thân thể hắn yếu kém, so với việc hắn chán ghét y cũng còn rắc rối hơn.

Duẫn Huyền Niệm nhấc chậu nước lên, ngay tại cửa mà hất 1 cái  “ào” – bắn tung tóe xuống đất.

Trời nóng, nước hất ra ngoài nhanh chóng bốc hơi lên, khô ráo, “nước hất đi rồi ……….không thể  hốt lại……..không thể hốt lại”  hắn lẩm bẩm giống 1 người ngốc hồi lâu, thân thể dường như  ko có linh hồn, ngẩng đầu nhìn ra phương xa, cặp mắt thất thần định ở 1 đóa phù vân (đám mây bay), khát vọng được tự tại như thế.

Chậm rãi quay đầu lại, dặn dò nói: “Liên Nhi, trong một hai ngày tới thu thập đồ vật, chúng ta chuẩn bị chuyển nhà.” Thở dài 1 cái, toàn bộ nhường nhịn thích ứng trong mọi hoàn cảnh……

“hảo.” Liên Nhi ngoại trừ việc nghe theo an bài, nàng thật không biết có nên hay không khuyên nương cùng cha ở cùng một chỗ, lại sợ nương chán ghét nàng……

Đại mỹ nhân muốn dọn ra khỏi, không chịu nghe khuyên trở về…… Vương Nhược Kiều xem ra đã lãng phí nước bọt rồi, hắn đối với đại mỹ nhân phía trước nói nhiều như thế thật là phí phạm lời lẽ! Cá tính ương ngạnh kia là muốn ép cho Lãnh gia chết mới chịu. Vương Nhược Kiều cảm thông sâu sắc đồng tình nhìn Lãnh gia liếc mắt một cái, “……” từ nãy giờ y cũng ko ngừng thở dài, bỏ đi…… Đại mỹ nhân muốn dẫn tiểu hài tử rời đi, nam nhân Lãnh gia sẽ bỏ qua cho hắn sao.

Duẫn Huyền Niệm đứng ở cạnh cửa, đại gia muốn ở đây đợi hắn bao lâu nữa ?

Còn không từ bỏ hy vọng mang lão đại phu rời bỏ nơi này ?

Nương tử một khi………..sẽ…..lại……. lại, quanh co 1 hồi cũng biết người đang muốn kiên quyết rời đi. Đại gia cũng biết phát bực chứ bộ, hết lần này tới lần khác là nhân có bản lĩnh bắt y nhượng, hung ko được, mắng ko xong, thương ko thể, là không nỡ……chết tiệt !

Lãnh Thiết Sinh trầm giọng gầm lên:  “A Sinh, đưa đại phu trở về. Liên Nhi, đem ngân lượng thu hồi (trả lại) cho nương của ngươi. Chỉ cần ta còn trên đời ngày nào thì sẽ ko cho phép hắn cùng ta phân rành mạch, cắt đứt sạch sẽ !” tức chết rồi………

“con biết rồi” không chừng nương còn muốn ném đi nữa….. Liên Nhi đem tất cả ủy khuất, mang ngân lượng về phòng cất đi, khi bọn nó là hài tử của hai người rồi làm khó ah….

“Niệm Sinh, sau này hảo hảo theo nương của người, đừng để hắn gặp bất trắc gì”

“Ơ” Cha phải đi sao? Sao ko mặc kệ đem nương trói gô lại đưa về nhà, Lãnh Niệm Sinh ảo não dậm chân, nương thật sự là khó chìu mà……

Đại phu này còn nhìn ko ra sao,  xác định duy nhất là — Lãnh gia như trong đồn đãi là điên rồi, không ngừng gọi công tử xinh đẹp là nương tử của mình –

…… Lãnh gia bệnh cũng không nhẹ, hắn có thể chứng thực.

Duẫn Huyền Niệm cầm lấy chậu đựng nước trống ko mà rời đi, Lãnh Thiết Sinh chỉ có thể xa xa lấy tầm mắt truy đuổi thân ảnh kia, một lòng lo lắng, hắn quả nhiên không tránh, không né, nhấc tay lên đầu biểu lộ một phần thản nhiên như vô tình đối mặt, càng đả thương tâm người……

Lãnh Thiết Sinh ở ngoài đình viện (sân nhà) chặn Duẫn Huyền Niệm lại, trước khi ly khai cần phải nói vài lời với hắn. Mở ra lòng bàn tay, một cây ngân trâm phát sáng lấp lánh chói mắt, ngân quang (ánh sáng bạc) thật đẹp –

Duẫn Huyền Niệm cảm thấy chói mắt lui lại mấy bước, ngẩng mặt lên, nhìn y khó hiểu – đại gia còn muốn như thế nào ?

Ánh mắt tham luyến nhìn vẻ ngoài xinh đẹp, nhân nín lặng, nhưng nội tâm lại ngang ngược và rối bời. Y đối với hắn đã thật nỗ lực, cam tâm tình nguyện, vô oán vô hối.

Biết rõ hắn đã quên y…..

Biết rõ hắn ko cần y……

Chịu thiệt vì hắn đang mang bệnh, nhân rất yếu ớt, chịu ko nỗi việc khuấy động do y tới gần…… Lãnh Thiết Sinh bất đắc dĩ nói: “Huyền Niệm, nếu ngươi kiên trì đem ngân trâm trả lại cho ta, vậy hãy đâm nó vào tim ta, bên trong đó có ngươi…. ” dứt lời, y thản nhiên cười.

Duẫn Huyền Niệm bỗng nhiên chấn động, hai chân nặng như chì không nhúc nhích được nữa, chậm rãi thùy hạ mắt tiệp, cắn chặt đôi môi cánh hoa, hai tay nắm chặt thành quyền, mạc danh kì diệu không thể ức chế xúc động. Tay muốn cầm lại ngân trâm, nhưng mặt lại bế tắc, tiến lui đều không được, trong lòng nặng nề, ngực phiền muộn ko thở nổi – “đừng ép ta…… càng chán ghét ngươi……” sự thiếu tự tin bắt đầu chạy loạn trong người hắn, vì cái gì ko thể buông tay…….

“Ta vốn ko có ý muốn lưu lại, là lo lắng cho ngươi” tiến lại gần hắn, cúi đầu nhìn mái tóc đen nghịt, “ không có trâm gài cố định, tóc của ngươi đều rối hết trơn”

“không cần ngươi quản!” hắn cùng y quan hệ gì cũng ko có, chê hắn xấu xí thì mau mau biến!

Nghe hắn quật cường dùng lời nói cũng có thể chọc tức chết nhân. Lãnh Thiết Sinh không khỏi thở dài, chú ý cố gắng ko đem nhân mà chọc giận — sợ hắn té xỉu, sợ hắn khó chịu……

Càng sợ hắn ngang bướng mà chết “Ta giúp ngươi đem ngân trâm cài lên tóc rồi rời khỏi, sau này tuyệt đối sẽ ko đến nơi này quấy rầy ngươi nữa”

“ Thật ko?”

“ Ân, ta nói lời sẽ giữ lấy lời”

Duẫn Huyền Niệm toàn quá thân khứ (xoay chuyển thân mình). Lâp tức cảm nhận được những sợi tóc bị khẽ động, không dám lộn xộn, sợ nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của hắn, dường như có thể dìm chết chính mình…..

Quấn quanh vài lọn tóc đen nhánh trong lòng  bàn tay, nhẹ nhàng gỡ ra, hắn không muốn hồi đầu, y cũng không nguyện bắt buộc. Khoảng khắc Lãnh Thiết Sinh buông tay ra, mắt thấy thiên hạ cất bước rời đi, chủ động tới gần trong thời gian ngắn ngủi là vì muốn rời bỏ y.

Đầy cõi lòng lo lắng, cho dù tay có nắm chặt cách mấy cũng ko giữ được hắn. Lãnh Thiết Sinh ảm đạm thở dài, lập tức xoay người rời đi –

[1] Nguyên văn: 噤若寒蝉 (cấm nhược hàn thiền) im bặt như ve sầu mùa đông.