Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "Chân Mệnh Thiên Tử"

Chương 7: Thanh triều cũng thịnh thần tượng




Khu phía đông có một cung điện đèn đuốc sáng trưng, đây là nơi tứ a ca của Khang Hy từng ở, nay thuộc về Tâm Di, không biết đây có thể coi là một kiểu “duyên phận” mà ông trời sắp đặt sẵn, khiến hai con người một cổ một kim này khởi đầu một chuỗi những ân ân oán oán kể không hết, nói không rõ…

Lúc này đây, có sáu người đang đứng ở gian ngoài, phần đông đều ngay ngắn, nghiêm túc chờ chủ nhân mới đến, duy chỉ có một tiểu thái giám thân hình thấp bé lúc nhấc chân phải lúc động chân trái, không chịu yên lấy một phút.

Một tiểu thái giám khác thân hình cao hơn, tuổi tác xem ra cũng lớn hơn, nhìn tiểu thái giám này nhổm lên nhổm xuống hoài, cuối cùng cũng không nhịn được cất tiếng hỏi: “Làm cái khỉ gì thế?”

“Thư giãn chớ còn gì nữa, có thế mà cũng không hiểu! Đứng lâu như thế này rồi bộ huynh không thấy mệt chắc?” Tiểu thái giám lại hỏi hai cung nữ đứng đối diện: “hai vị tỷ tỷ này, các tỷ không mệt sao?”

Cung nữ hơi cao hơn một chút, mắt to tròn, trả lời: “Đương nhiên là mệt! Dù gì thì cũng đã đứng hơn một giờ rồi còn gì (1). Nhưng chúng ta chỉ là nô tài, có mệt thì cũng phải cố mà chịu.”

“Coi như bọn ta xui xẻo, bị điều đến hầu hạ vị cô nương dữ như chằn này!” Tiểu thái giám bắt đầu than phiền.

“Sao biết cô nương ấy dữ như chằn vậy?” Người đang hỏi chính là Kỳ Thư.

“Cả hoàng cung này đều biết, cô ta dám chỉ thẳng mặt Ung vương gia, các tỷ nói cô ấy dữ không dữ?!”

Cung nữ cao hơn le lưỡi: “Thế thì chúng ta sau này chắc còn thảm hơn quá?!”

“Cho nên mới nói bọn chúng ta xui mà lại, người khác đều sợ, đùn qua đẩy lại, không ai dám đến, ai bảo tôi nhỏ tuổi nhất chi, mới bị tống đến đây chịu tội! Ai… còn các tỷ? Sao lại bị phái đến đây vậy?” Tiểu thái giám chí cha chí chách ‘tuôn’ ngang súng liên thanh.

“Tôi vốn thuộc cung của hoàng thái hậu, từ 3 năm trước thái hậu qua đời vẫn tiếp tục trực ở đó, hôm nay Ngô công công đến bảo Vũ Hoa các thiếu người, phái tôi đến hầu.” Cung nữ cao hơn nói.

“Còn tôi thì mới vào cung chưa lâu, trước đây ở cung của Mi tần.” Kỳ Thư tóm lược nói.

“Tôi thì làm chân sai vặt ở Ngự thiện phòng, không may hôm qua làm vỡ một cái bát, hôm nay liền bị điều đến đây, số nó khổ!” Thái giám lớn tuổi hơn mặt mày ủ ê nói.

“Đều giống nhau cả! Gặp phải chủ nhân nào rộng rãi, độ lượng, còn dễ sống chút, chứ như mấy người chúng ta sau này e… Chỉ nghĩ thôi cũng đã đủ hãi rồi!” Cung nữ cao hơn vẻ mặt buồn rầu.

Không thấy hai thị vệ nói năng gì, thái giám thấp bé quay sang hỏi: “Hai vị đại ca, còn các huynh?”

“Cấp trên bảo gì thì bọn này làm nấy thôi.” Một trong hai người trả lời.

“Là Na Lan thống lĩnh phái các huynh đến phải không?” Kỳ Thư hỏi.

Không đợi hai thị vệ đó kịp trả lời, tiểu thái giám đã lập tức xen vào: “Thật ganh với các huynh, ngày ngày được gặp Na Lan thống lĩnh.”

“Ganh á? Ngươi cứ đi thử coi, đúng giờ Dần điểm danh diễn tập, ai mà dám đến muộn… hứ…!” Vẫn thị vệ đó đáp.

Hai cung nữ cũng có chút hiếu kỳ: “Đến muộn thì sao?”

“Chống đẩy 200 cái, sau đó chạy quanh Tử Cấm Thành ba vòng.”

“Má tôi ơi, chạy những ba vòng, thế thì mệt chết người còn gì!” Thái giám thấp bé kêu lên.

Thị vệ đó nhìn tiểu thái giám, nói tiếp: “Chưa hết đâu, chạy xong đứng tấn một giờ đồng hồ.”

“Nói như thế, so với các huynh, bọn tôi còn sướng hơn nhiều.” Thái giám lớn tuổi hơn một chút cảm thán.

“Thế cho nên, mới đứng có một lúc thế này, đâu đáng ngươi phải kêu ầm lên chứ!” Thị vệ đó cười nhạo tiểu thái giám thấp bé.

“Tôi làm sao so được với các huynh?” Tiểu thái giám thấp bé phản bác, rồi lại đột ngột hỏi: “Huynh bị phạt mấy lần rồi hả?”

“Chẳng lần nào cả.”

“Quỷ mới tin!” Thái giám thấp bé nghi ngờ.

“Không có là không có. Nói thật, tôi cũng mong bị thống lĩnh phạt một – hai lần…”

Kỳ Thư cảm thấy khó hiểu: “Vì sao chứ? Bị phạt vậy khổ chết được, huynh còn mong?”

“Một là muốn tiếp xúc ở cự li gần, mặt đối mặt với thống lĩnh, hai là phạt xong, thống lĩnh sẽ chỉ dẫn võ công cho, tính đi tính lại thì cũng chẳng thiệt!”

“Đơn giản, huynh cứ đến muộn một lần là được chứ gì!” Thái giám thấp bé xúi.

Thị vệ ‘hứ’ một tiếng: “Còn đợi dạy, tôi chưa thử chắc?”

“Kết quả sao?” Bốn người kia hỏi.

“Không may hôm đó thống lĩnh đổi ca với phó thống lĩnh, mất công toi hành xác một phen!”

“Haha…” Thái giám thấp bé không bỏ lỡ cơ hội cười trên nỗi đau của người khác.

“Suỵt!” Thị vệ thứ hai ra hiệu cho mọi người im lặng, “Hình như có người đến.”

Mọi người lập tức im lặng, quả nhiên, bên ngoài vọng lại tiếng chân bước nhốn nháo. một lúc sau, nghe thấy tiếng người nói: “Đừng tiễn nữa, đến nơi rồi, Lý công công nên về đi thôi!”

“Tâm Di cô nương, thế thì tôi quay về vậy, nghỉ ngơi sớm chút, có chuyện gì cứ việc sai phái đám cung nữ thái giám.” Mọi người đều nhận ra là giọng Lý Đức Toàn.

“Được, tôi biết rồi, tối lửa tắt đèn thế này, trên đường về cẩn thận chút.” Tâm Di dặn dò.

“Cảm ơn cô nương quan tâm, đường xá trong cung tôi đi quen rồi, không ngại.”

Tiếng chân bước xa dần, ngay sau đó mọi người nhìn thấy một cô gái ăn mặc rách bươm như xơ mướp nhảy xổ vào.

Tâm Di vừa bước vào, sáu người liền hành lễ: “Tham kiến cô nương.”

Tâm Di nhìn bọn họ mỉm cười: “Khách sáo rồi, đừng đứng mãi thế, đến đây ngồi đi.” Vừa dứt lời, nhìn thấy ba lô của mình nằm trên bàn, lập tức xông đến, trút hết đồ đạc bên trong ra, bắt đầu xem xét từng món một, “Di động, đây làm gì có sóng!” ‘bịch’ một phát vứt thẳng vào trong ba lô, mở ví tiền ra, “Nhân dân tệ, thẻ tín dụng cũng vứt đi, đây dùng vàng với bạc!” Lại vứt vào ba lô, rồi mở hộp đựng đồ trang điểm ra, lục qua đảo lại, “Cái này còn dùng được nhưng phải tiết kiệm chút!” Nhìn thấy con dao Thụy Sĩ, “Ý, sao lại ở đây nhỉ, cũng tốt, để lại phòng thân!” Số còn lại là một đống những lọ nhỏ, “Vitamin C, Vitamin E, này dùng để kháng khuẩn tiêu viêm, này để hạ sốt… quái lạ, vừa đến đây, cảm cúm cũng khỏi rồi, số thuốc này… ai… cứ để đấy đi, nhỡ lại bệnh nữa, thảo dược trung y mình thật uống không quen!” Lại nhìn thấy một lọ nước hoa, “Rồi xong, Càn San vừa mới mua, còn hiệu CD nữa chứ! Thôi, cho không mình cũng được, cùng lắm sau này quay về mua lọ khác trả nhỏ!” Ngừng lại một lúc, tự giễu mình, “Quay về? Không biết đời này kiếp này còn về được không nữa! Ai!!!” Thở dài một tiếng, đem tất cả đồ đạc nhét hết vào ba lô.

Quay đầu lại, thấy sáu người vẫn còn đứng ngây ra đó bèn nói: “Không phải kêu mấy người đến đây ngồi? Sao còn đứng đó?”

Thấy Tâm Di hỏi đến, cung nữ cao hơn vội nói: “Chúng nô tì là do hoàng thượng phái đến hầu hạ cô nương, sao dám ngồi ngang hàng với cô nương!”

“Đây không có người ngoài.”

“Chúng nô tì biết cô nương hảo tâm, nhưng quy tắc trong cung… nô tì không dám phá!”

Tâm Di khẽ gật đầu: “Hiểu rồi. Ai… mấy người tên gì?” Mấy người đó không chịu ngồi, mình Tâm Di ngồi cũng không tiện, đành đứng nói chuyện với bọn họ vậy.

“Nô tì tên Mai Hương, còn đây là Kỳ Thư.” Lại là cung nữ đó trả lời.

Tâm Di hơi cau mày, bụng nghĩ: “Tên gì ‘quê’ quá vậy!” Lại quay sang hỏi tiểu thái giám lớn tuổi hơn, “Còn ngươi?”

“Nô tài tên gọi Tiểu Hạo Tử.”

“Hao Tử? Ta còn Lao Shu (2) cơ!”

Nghe xong, đám người còn lại đều che miệng… nhăn răng cười.

Tâm Di lại hỏi tiểu thái giám thấp hơn: “Chắc ngươi không gọi Tiểu Trùng Tử ấy chứ?”

“Nô tài tên gọi Tiểu Trúc Tử.” Thái giám thấp bé trả lời.

“Còn tạm chấp nhận được.” Tâm Di lại ‘tăm’ qua hai thị vệ, “Đến lượt các ngươi tự thông báo hộ khẩu.”

“Lý Đại Hổ!”

“Lý Nhị Hổ!”

“Anh em ruột?”

Nhị Hổ chính là thị vệ nói chuyện ban nãy, nghe Tâm Di hỏi vậy liền trả lời: “Vâng, anh trai hơn thuộc hạ hai tuổi.”

“Hỏi chút, các ngươi thực biết võ công?” Tâm Di muốn biết chết được.

Đại Hổ gật đầu: “Biết!”

“Thế điểm huyệt, khinh công biết không biết?” Đối với mấy thứ này Tâm Di hiếu kỳ không để đâu cho hết, thuộc dạng truyện chưởng, phim kiếm hiệp xem nhiều đến mức “tẩu hỏa nhập ma” ấy.

“Biết chút chút.” Đại Hổ cũng khá khiêm nhường.

Gãi đúng chỗ ngứa rồi: “Thế có thể biểu diễn ta xem không?”

Hai anh em nhìn nhau, bụng nghĩ: “Vị cô nương này thích võ! Thảo nào lá gan cô ta to đến mức dám chỉ tay thẳng mặt Ung vương gia! Xem ra sau này bọn ta dễ thành đích ném phi tiêu của cô ta lắm!” Nghĩ là nghĩ vậy nhưng cũng không dám làm trái ý Tâm Di.

Thế là cả đám kéo nhau ra vườn, xem Đại Hổ, Nhị Hổ song đấu.

Đại Hổ bắt đầu bằng thế song phong quán nhĩ của Thiếu Lâm tự, nắm đấm kèm tiếng gió rít, Nhị Hổ nghiêng người né, phản công bằng thế bát vân kiến nhật, tiếp đó giơ chân đá Đại Hổ… hai người đấu qua đấu lại náo nhiệt khôn tả, những người khác xem biểu diễn miễn phí, hào hứng say sưa không để đâu cho hết.

Tâm Di xem được một lúc đã thấy mất hứng, đây thật chẳng đáng xách dép cho phim kiếm hiệp, liền hét: “Ngừng, ngừng lại! Các ngươi đánh qua đánh lại chán chết được! Ta muốn xem các ngươi biểu diễn khinh công, điểm huyệt. Đại Hổ, ngươi có thể bay lên cây không?”

“Được!” Đại Hổ chỉ khẽ nhún người, chớp mắt đã ở trên cây.

Tâm Di ngẩng đầu ngó nghiêng, vẫy tay gọi: “Xuống đi, xuống đi!” Đại Hổ lập tức nhảy xuống, Tâm Di lượn quanh Đại Hổ một vòng, “Là thật, không phải dùng dây thép kéo lên! Nhị Hổ, đến ngươi trổ tài rồi đấy!”

Nhị Hổ không nói câu nào, bước đến bên Tiểu Trúc Tử, giơ tay điểm vài huyệt trên người cậu này.

Tiểu Trúc Tử tức khắc đứng im như khúc gỗ, Tâm Di đến gần khẽ đẩy Tiểu Trúc Tử một cái, cậu này liền đổ về một bên, Tiểu Hạo Tửvội vàng đỡ lấy.

Tâm Di tức cười nói: “Giải huyệt đi!”

Nhị Hổ bèn giải huyệt, Tiểu Trúc Tử thở hắt ra một tiếng: “Má tôi ơi, đến nói cũng không nói được!” Rồi quay qua Nhị Hổ, nói một cách bực tức: “Nhị Hổ, sao lại lấy tôi làm vật thí nghiệm chứ?!”

“Không lấy ngươi lấy ai? Đây chỉ có ngươi nhỏ nhất.”

Tiểu Trúc Tử trề môi: “Người nhỏ dễ bắt nạt chứ gì?” Vừa nói vừa lườm cho Nhị Hổ một phát.

Tâm Di vội an ủi Tiểu Trúc Tử: “Đừng để bụng, Nhị Hổ chỉ chọc ngươi chút thôi mà!” Tâm Di vừa mở lời, Tiểu Trúc Tử liền không dám nói gì thêm. Vào đến phòng, Tâm Di lập tức nhằm Hổ huynh Hổ đệ ‘phát pháo’: “Các ngươi luyện võ được mấy năm rồi? Học võ khó không khó? Ai dạy các ngươi? Hoàng cung có nhiều cao thủ không? Võ công hai người bọn ngươi trong cung xếp thứ mấy?”

Tâm Di liền một hơi hỏi chừng đó câu, Nhị Hổ cũng không muốn trả lời hết, chỉ nói: “Làm gì đến lượt bọn thuộc hạ xếp hạng chứ, chỉ gọi là tạm chấp nhận được, nếu nói cao thủ, Tử Cấm Thành này võ công cao cường nhất phải kể đến Ngự tiền Thị vệ Thống lĩnh Na Lan Đức Duật.”

Nghe đến cái tên này, Tâm Di nghiêng đầu ngẫm ngợi: “A… chính là kẻ dùng kiếm chỉ vào ta.”

Đại Hổ vội tiếp: “Na Lan thống lĩnh còn là người đứng đầu ‘Kinh thành Tam đại Thần tượng’ nữa kìa.”

Tâm Di bật thốt lên: “Thần tượng! Lại còn ‘Tam đại Thần tượng’?”

“Đúng vậy! Bọn họ người nào người nấy võ công giỏi lại đẹp trai, hai người kia còn là hoàng thân quốc thích nữa! Thanh niên chốn kinh thành tôn sùng bọn họ không để đâu cho hết, thậm chí, có mấy tiểu thư còn lén chạy đến trước cửa nhà họ chờ gặp mặt nữa kia.” Nhắc đến Na Lan Đức Duật là Đại Hổ nhiều chuyện hẳn lên.

Tâm Di chịu không nổi, bò lăn ra bàn cười phá lên: “Ngất trên cành quất, không phải còn xin cả chữ ký chứ? Đừng có nói với ta các ngươi đều là fans của Na Lan Đức Duật nhé!”

“‘Fans’ là cái gì?” Tiểu Trúc Tử không hiểu, mấy người kia cũng đần thối mặt.

“Là ‘người tôn sùng thần tượng’ á.” Tâm Di giải thích. Vừa dứt lời liền nhìn thấy sáu người bọn họ đồng loạt gật mạnh đầu.

Tâm Di lại bò lăn bò toài ra cười, vừa cười vừa hỏi: “Các ngươi tôn sùng hắn điểm nào?”

Đại Hổ cướp lời: “Giỏi võ.”

“Tứ chi phát triển, đầu óc ngu si.” Tâm Di phản bác.

“Đẹp trai ngời ngời! Đám đàn bà con gái trong cung không ai không thích!” Tiểu Trúc Tử lại ‘moi’ ra một lí do.

“Thích vì cái gì? Vì đẹp trai ấy hả? Tiểu Trúc Tử ngươi cũng đâu có kém! ‘Trời cho cái vẻ thiên tài, để che giấu cái sơ sài bên trong’… ai mà biết được?! Lúc ở Ngự hoa viên ta đã lĩnh giáo rồi!”

Đại Hổ giọng không vui: “Tâm Di cô nương, cô không nên nói thống lĩnh như thế!”

Mai Hương thấy Đại Hổ ngang bướng nói với Tâm Di như vậy, vội từ đằng sau kéo áo Đại Hổ.

Không may Đại Hổ không chịu nể mặt: “Kéo tôi làm gì?”, rồi lại quay sang nói với Tâm Di: “Tâm Di cô nương, tôi biết tôi nói thế này sẽ đắc tội cô, nhưng dù có đắc tội thì tôi vẫn cứ phải nói. Na Lan thống lĩnh là người tôi sùng bái nhất! Cô có thể không thích nhưng cô cũng không nên miệt thị huynh ấy!”

Tâm Di nín cười, nhìn Đại Hổ hồi lâu, rồi hỏi một cách nghiêm túc: “Có phải trong tim ngươi hắn là người toàn thiện toàn mỹ?”

Nhị Hổ đứng về phía anh mình: “Thống lĩnh, trong tim rất nhiều người, đều toàn thiện toàn mỹ!”

“Trên đời này chẳng có ai là toàn thiện toàn mỹ cả, có điều, ta vẫn cần nói lời xin lỗi ngươi. Thành thật xin lỗi!” Tâm Di thành khẩn nói, “Xem ra tôn sùng thần tượng không chỉ là quyền lợi riêng của người hiện đại! Có người là vì tâm linh trống trải mới gửi gắm tình cảm vào thần tượng; người thì mù quáng chạy theo trào lưu; cũng có người, quả thực, tìm thấy từ thần tượng điều bản thân mình không có… Các ngươi thuộc dạng nào? Thực ra, bọn họ cũng chỉ là con người, bình thường như bao người, đừng coi bọn họ như thần như thánh, không cần thiết. Bây giờ ngươi sùng bái người ta, biết đâu chừng có một ngày, ngươi lại thành thần tượng trong tim người khác.”

Tiểu Trúc Tử dù gì cũng còn ít tuổi nên nghe không hiểu: “Tâm Di cô nương nói khó hiểu quá đi!”

Đại Hổ, Nhị Hổ thì nửa hiểu nửa không.

Tâm Di mỉm cười nói với Tiểu Trúc Tử: “Ngươi hẵng còn nhỏ, từ từ sẽ hiểu. Đúng rồi, hoàng thượng sai các ngươi đến hầu ta, như thế nghĩa là sau này ngày nào chúng ta cũng ở cùng nhau, phải không?”

Tiểu Trúc Tử đặc biệt lanh lợi, vội vàng nói: “Tâm Di cô nương, xem ra cô cũng không khó hầu nhỉ!”

Tâm Di rắp tâm dọa nạt con nít: “Khó lắm đấy, ta dữ vô cùng, nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ không chỉ quát mắng thôi đâu, còn đánh ngươi nữa!”

“Còn lâu ấy, Tâm Di cô nương nhất định là người tốt.” Tiểu Trúc Tử tuy ít tuổi nhưng vô cùng lanh lợi, biết Tâm Di chỉ dọa mình.

Nhị Hổ nhìn không quen cái kiểu Tiểu Trúc Tử lấy lòng người khác, buông một câu: “Nịnh hót!”

——————–

Chú thích:

(1) Đề cập đến ở đây là cách tính giờ của Trung Quốc cổ, một giờ bằng hai giờ hiện đại.

(2) Hao Tử nghĩa là “con chuột”, từ địa phương, cùng nghĩa với Lao Shu (老鼠).