Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 46




Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Trong thính đường lặng ngắt như tờ, Lưu Thuận nuốt một ngụm nước bọt, nhìn dáo dác, toàn những gương mặt cùng nỗi cảm xúc phức tạp đan xen giữa khiếp sợ, khủng hoảng, do dự và giãy dụa, không cần nói gã cũng đoán được sắc mặt mình giờ còn thảm hơn những kẻ đó.

Quản gia Phó Cát ngồi yên trong góc nhỏ, không ai dám châu đầu ghé tai. Lưu Thuận liếc mắt nhìn mấy đồng bạn, cắn răng, tối qua đã ngủ không được khiến hai mắt gã đỏ kè, lại thêm tình trạng bây giờ, nếu không do họ gô gã lên thuyền, thì giờ gã đâu phải đối mặt với cái tình trạng này!

Oán hận sinh sôi, Lưu Thuận khẽ run tay cầm lấy bút lông, viết xuống tờ giấy trắng.

“Lưu Thuận! Ngươi muốn làm gì?!”

Quản sự cách gã gần nhất nghiến răng nghiến lợi thấp giọng chất vấn, trong cả bọn Lưu Thuận có lá gan nhỏ nhất, đồng thời cũng ngu xuẩn nhất, nhưng không ngờ chuyện đã đến nước này rồi gã vẫn không bớt ngu!

Phó Điềm chỉ nói để họ viết tên người mà mình hoài nghi, chứ không bắt buộc nhất định phải viết, chỉ cần bọn họ ăn ý cắn răng không nhận, thì Phó Điềm có thể làm gì được họ?

Ông ta cùng những đồng bạn khác liếc mắt nhìn nhau, phát hiện trừ Lưu Thuận, cũng có người đã cúi đầu cầm bút viết.

Trên trán ứa mồ hôi hột, bây giờ ông ta mới ý thức được chiêu này của Phó Điềm đáng sợ bao nhiêu.

Khi không triệu tập mọi người lại, không hề báo trước, không cho bọn họ thời gian chuẩn bị đối sách, xong lại đưa thêm một nan đề, có Phó Cát ở đây canh chừng, đương nhiên không ai dám ghé đầu mà thảo luận. Không thể nói chuyện, không thể trao đổi, giữa họ lại không có sự tín nhiệm lẫn nhau, chỉ cần một người vừa cầm bút viết thì những người còn lại tất cũng sẽ viết.

Thẳng thắn thì được khoan hồng, phản kháng sẽ bị nghiêm trị, ai cũng không muốn mình phải làm bia ngắm.

Lưu Thuận mặc kệ ông ta, vẫn cứ cầm bút múa như bay trên giấy, trong thính đường chỉ còn là những tiếng hít thở trầm thấp, cùng tiếng giấy bút loạt xoạt.

Quản sự nọ lau mồ hôi trên trán, cắn chặt răng cầm bút bắt đầu viết.

Giấy thu sớm hơn cả dự định, Lưu Thuận dừng bút đầu tiên, vừa viết xong liền chạy đến trước mặt Phó Cát, lấy lòng ông: “Phó quản gia, ta viết xong rồi đây, mong ngài nói tốt dùm ta mấy câu trước mặt cậu chủ nhỏ nhé.”

Đồng bọn biến sắc, lườm gã, tiếp tục viết phần mình.

Bởi vậy, giấy thu được càng nhiều.

Phó Cát bỏ lại một câu “Chư vị cực khổ rồi”, liền ôm xấp giấy rời đi. Bọn hạ nhân lại rót rượu, dâng điểm tâm nhưng chẳng còn ai có tâm trạng mà ăn.

Quản sự béo nhìn Lưu Thuận hai tay run rẩy, ông cười nói: “Các ngươi nói thử xem, nếu cậu chủ nhỏ bắt được người thì sẽ xử lý ra sao?”

Mấy quản sự ngồi hàng trước quay đầu âm lãnh nhìn ông, cười lạnh, “Rất nhanh ngươi sẽ rõ.”



Phó Cát ôm xấp giấy đi tìm Phó Điềm.

Phó Điềm thực ra chỉ đến thư phòng ngồi, Chu Truyện Thanh và Sở Hướng Thiên cũng đang ngồi ở đó, ba người ăn điểm tâm, cùng nhau thảo luận xem kế hoạch liệu có diễn ra thuận lợi không.

Chu Truyện Thanh khích lệ: “Ngươi tiếp thu nhanh thật đấy.”

“Nhờ vào tài dạy học của Chu đại ca cả.” Phó Điềm gãi gãi đầu, khiêm tốn nói.

Sở Hướng Thiên không hài lòng, “Chu Truyện Thanh ngươi đừng có đem cái bụng đen ngòm của mình ra mà dạy hư Phó Điềm.”

Chu Truyện Thanh liếc hắn, không nói mà dùng ánh mắt để biểu đạt: Ngươi làm như ngươi thiện lương lắm ấy.

Trán Sở Hướng Thiên nổi đầy gân xanh, liếc nhìn tiểu thiếu gia đang bưng điểm tâm mà gặm như con sóc nhỏ, ghi một nét thù ‘nhẹ’ với Chu Truyện Thanh.

Phó Cát gõ cửa tiến vào, đặt xấp giấy lên trên bàn, “Đã viết xong cả rồi đây, còn này là của bọn Lưu Thuận.”

Rút một xấp nhỏ ra đặt trước mặt Phó Điềm, Phó Cát nói. Khi bọn Lưu Thuận đưa ông, ông đều để cùng một chỗ cho tiện đưa Phó Điềm xem.

Nụ cười trên mặt Phó Điềm nhạt đi, cầm lên nhìn, nhếch mép cười khẩy, mấy người này khai hết tên đồng bọn chỉ trừ mỗi tên mình ra.

“Các ngươi nói thử coi, đợi lát nữa ta mà nói bọn họ biết thực chất Lý quản sự đã sớm khai sạch thì sẽ lộ vẻ mặt gì đây nhỉ?”

Chu Truyện Thanh vỗ quạt vào lòng bàn tay, “Ta cũng muốn đến xem.”

Phó Điềm nhìn mấy tờ còn lại, phát hiện phần lớn mọi người đều viết tên bọn Lưu Thuận, chứng tỏ lòng ai cũng đã rõ.

“Cát thúc, ngươi thu dọn đống này đi rồi cùng đi tuyên án nào.” Phó Điềm đứng dậy, cười híp mắt nói.

Sở Hướng Thiên nhìn cậu đeo một nụ cười xấu tính, như bé thú non đang chuẩn bị xuất chiến, vừa hung hăng lại vừa dễ thương, nhìn sao cũng muốn yêu thương, muốn được ôm vào lòng mà xoa mà nắn.

Phó Điềm mang Phó Cát đi xa dần, Sở Hướng Thiên tiếc nuối thở dài, chỉ tiếc giờ có muốn rờ cũng rờ không được.

Sau khi Phó Cát rời đi, bầu không khí quỷ dị trong thính đường tan bớt theo bước chân ông. Lấy bọn Lưu Thuận làm trung tâm, tất cả đều thầm suy đoán, có phải những người kia đã viết tên mình vào đấy rồi không, sóng ngầm mãnh liệt, nhưng không ai nguyện lên tiếng.

Mãi tận khi bọn Phó Điềm đến, bầu không khí lặng ngắt này mới chấm dứt.

Phó Điềm ngồi tại ghế thái sư, cười nói: “Đáp án mà mọi người viết ta đều đã xem qua, bây giờ ta sẽ để Cát thúc thống kê lại cho mọi người cùng nghe kết quả.”

Phó Cát gật đầu, đặt xấp giấy trong tay lên bàn, sau đó lôi tờ danh sách đã viết sẵn ra cao giọng mà đọc.

“Lưu Thuận một phiếu, Dương Vũ một phiếu, Trương Kỳ một phiếu…”

Thanh âm không hề gợn sóng chập trùng, lại như búa tạ nặng nề gõ vào lòng người.

Lưu Thuận bị doạ ngồi phịch xuống ghế, mấy người khác cũng trắng bệch mặt mày, không còn sức để biện giải.

“Cậu chủ nhỏ, đây là đang vu hại…”

Phó Điềm cười nhìn họ, thậm chí còn động viên nói: “Các vị cứ yên tâm, ta đương nhiên sẽ không oan uổng… Người vô tội.” Cậu cố ý nhấn mạnh ba chữ “Người vô tội“, khiến đám người nào đó cứng đờ, chột dạ cúi đầu.

“Phan Thành Khánh hai phiếu…” Phó Cát đọc xong cái tên cuối cùng, chắp tay đợi lệnh từ Phó Điềm.

“Đây rõ ràng là đang vu hại!” Quản sự béo nhảy dựng lên chống chế, Phan Thành Khánh là tên ông ta, ông ta vốn tưởng mình chỉ là khán giả ngồi xem kịch vui, không ngờ lại có người rắc tâm viết cả tên ông ta lên đấy.

“Cậu chủ nhỏ, ta bị oan!” Phan Thành Khánh chê cười nói: “Mong ngài minh xét, đừng để bị tiểu nhân che mắt!”

Phó Điềm vẫn đeo theo ý cười như cũ, động viên gật đầu với Phan Thành Khánh, “Phan quản sự cứ yên tâm, kỳ thực ta cũng mới vừa sực nhớ một chuyện.”

Cậu cười tít mắt nói: “Thật ra sau bữa đó lương tâm Lý quản sự đột nhiên bộc phát, viết danh sách đồng phạm rồi gửi cho ta, nhưng mà trí nhớ ta kém quá, khi không lại quên béng mất…”

Cậu lôi tờ tự tay Lý quản sự viết ra, Phó Điềm vô tội hỏi: “Mọi người sẽ không trách ta chứ?”

Mọi người: “…”

Chu Truyện Thanh dùng khuỷu tay thọc Sở Hướng Thiên, nhỏ giọng nói: “Ê, nhìn đi, bộ dạng này là học từ ngươi đúng không?”

Hầm người ta lên bờ xuống ruộng rồi còn cười híp mắt hỏi con người ta có giận không, hỏi cho vui xong lại nhét người ta vô nồi hầm tiếp, y chang một con cáo già, nhìn kiểu gì cũng thấy giống cái loại ‘thú vui tao nhã’ của Sở Hướng Thiên.

Chu Truyện Thanh chà chà hai tiếng, đúng gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.

Cậu vừa dứt câu, Lưu Thuận cũng như diều đứt dây.

Tối hôm qua đã trằn trọc lại thêm hôm nay áp lực dồn nén, thần kinh căng như dây đàn tựa có thanh đao vô hình chém đứt khi nghe Phó Cát tuyên bố. Nếu nói ban nãy gã vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi thì bây giờ nhìn Phó Điềm lôi ra tờ giấy ấy, gã như rơi vào vực sâu tuyệt vọng.

Gã vội bò đến trước mặt Phó Điềm, khóc lóc cầu xin tha thứ: “Ta nói, cái gì ta cũng nói, cầu xin cậu chủ nhỏ hãy tha cho ta một con đường sống, nhà ta vẫn còn mẹ già cùng đứa con nhỏ vừa mới ra đời…”

Nụ cười trên mặt Phó Điềm nhạt dần, nói với Phó Cát: “Dẫn tất cả đến quan phủ đi.”

“Vâng.” Phó Cát sai mấy hạ nhân cường tráng đến cưỡng chế bọn Lưu Thuận lôi thẳng ra ngoài, những quản sự còn lại vẫn lo sợ bất an mà nhìn Phó Điềm, chờ đợi động tĩnh kế tiếp.

Phó Điềm cầm xấp giấy trên bàn lên, tiện tay lật qua lật lại, chậm rãi nói: “Những gì viết trong đây, ta đều biết…”

“Ta cũng biết, ngoài bọn họ, vẫn còn những người đục nước béo cò…”

Đục nước bèo cò: Nhân lúc tình thế rối ren đầu cơ trục lợi

Nghe cậu nói vậy, tất cả mọi người đều vả mồ hôi, có người chột dạ cúi thấp đầu xuống.

“Thế nhưng nước quá trong ắt không có cá.” Phó Điềm tiếp tục nói: “Lần này coi như ta bỏ qua, nhưng… Nếu còn có lần sau, các vị tự hiểu lấy hậu quả mình phải nhận.”

Mọi người vâng dạ gật đầu, không ai dám nói thêm câu nào, chỉ kiên trì đợi cậu nói tiếp.

“Được rồi, người cần trừng phạt cũng đã phải đền tội, bây giờ chúng ta chuyển sang chính sự thôi.”

Phó Điềm không nhanh không chậm nói: “Lần này triệu các vị đến đây, cũng vì ta đang có ý định cải cách lại chế độ, cơ chế cũ thì các vị đã nhìn thấy rồi đấy, sâu mọt ngày càng nhiều.”

“Vậy nên ta đã nảy ra một ý tưởng mới, mọi người cứ nghe thử, nếu còn gì sơ sót, mong mọi người có thể đưa ra góp ý chân thành nhất…”