Ái Cửu Sinh Tình

Chương 22




Dung An Trúc muốn đến nội thành rồi tìm một chỗ xuống xe, nhưng vị huynh đệ lái xe lại bất cẩu ngôn tiếu*, đối với lời y nói hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp đem xe dừng trước cửa nhà Tiêu Luân.

* Bất cẩu ngôn tiếu: nghiêm túc, nói năng thận trọng.

Chuyện cũng thật trùng hợp, Tiêu Luân vừa đi siêu thị mua đồ trở về liền thấy một chiếc xe từ kiểu dáng đến biển số đều hết sức quen mắt dừng ở cửa nhà mình, rồi trợn tròn hai mắt nhìn Dung An Trúc bước xuống xe.

Dung An Trúc liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tiêu Luân, khoé miệng khẽ nhếch nói một câu tiếp đón.

Vị huynh đệ lái xe cũng hướng Tiêu Luân phất tay. “Đã lâu không gặp, thiếu gia”. Sau đó còn chưa kịp nghe câu trả lời đã nhanh chóng lái xe chạy lấy người.

Dung An Trúc cùng Tiêu Luân đối diện, được một lát Dung An Trúc mới sờ sờ mũi, tiến lên cầm túi đồ cho Tiêu Luân.

Tiêu Luân hai tay rảnh rỗi khoanh trước ngực, bộ dáng như tên lưu manh. “Tiền lì xì đâu? Lấy được bao nhiêu?”

Dung An Trúc trả lời mang theo phần uỷ khuất. “Không có, ông nội cậu không cho”.

“Hừ”. Tiêu Luân xuy một tiếng, đi trước lên lầu.

“Dung thiếu”. Buổi tối ngồi ở sofa phòng khách xem một bộ phim đã lâu, Tiêu Luân chung quy vẫn nhịn không được mà đi hỏi. “Lão gia tử nói cái gì?”

“Mấy chuyện cũ rích”. Dung An Trúc không nhìn hắn lấy một cái, tập trung xem TV.

“Ví dụ như?” Tiêu Luân kỳ thật có chút lo lắng, không biết Dung An Trúc đã bị lão gia tử tẩy não cái gì. Cho dù tẩy não không thành, tạo thành bóng ma tâm lý cũng không phải chuyện tốt.

“Ví dụ như, cậu rắp tâm kéo tôi xuống nước chỉ là vì muốn chống đối Tiêu gia”. Dung An Trúc bình tĩnh trả lời.

“………” Nghĩ đến hậu quả lần trước khi đàm luận vấn đề này, Tiêu Luân đột nhiên sờ sờ mông mình – hình như hắn mới là người đang có bóng ma tâm lý, nhưng vẫn phải hỏi ra. “Vậy cậu nói thế nào?”

“Trả lời chi tiết”. Dung An Trúc nghĩ đến bộ dáng bất động của lão gia tử khi ấy, khoé miệng không khỏi nhếch lên. “Lão gia tử thật không ngờ tôi so với cậu còn phản nghịch hơn”.

“Tôi đoán ngay mà, cái chiêu trò kinh điển dùng tiền để chuộc thân sao lại không được đem ra dùng chứ”. Tiêu Luân lẩm bẩm, bất tri bất giác lộ ra chút thất vọng.

“Một chút tiền vặt tôi sẽ để vào mắt sao?” Dung An Trúc liếc hắn một cái.

“Sẽ”. Tiêu Luân trả lời chắc chắn.

Chuyện công việc rốt cuộc giải quyết xong, vốn muốn đi du lịch một chuyến, cuối cùng lại không thành.

Trưa chủ nhật, Dung An Trúc ở ban công căn phòng mà mình thuê ngồi đọc sách, vừa lúc nhìn thấy một đàn chim bay về phía Nam, đột nhiên y đi ngồi thiền.

Y ở S thị cũng coi như là được một thời gian dài, không nói rõ là chán ghét, nhưng đã rất quen thuộc. Y nghĩ mình đúng là một tên quái thai, ở nơi quen thuộc thì thấy không an tâm, đến một nơi hoàn toàn xa lạ thì lại vô cùng tự tại. Nghĩ đến lần trước đi N thành, tuy rằng cách S thành không xa, nhưng là vẫn cảm thấy rất thoải mái.

Kỳ thật y mới chân chính là người không chịu trách nhiệm, đây cũng là chỗ thiếu hụt của y, là nghiệp chướng của bản thân y.

Chính như lời Tiêu Luân nói, nếu chuyện của bọn họ bị người khác nhúng tay vào, y thực có thể sẽ đem người kia đóng gói hồi phủ, chính mình ung dung tự tại du lịch năm châu.

Tiêu Luân…. Giữa hai người chưa từng có hứa hẹn gì…. Nhưng tựa hồ lại thân thiết tín nhiệm lẫn nhau.

Khuôn mặt vốn lạnh nhạt lúc này lại xuất hiện ý cười.

Y đây là xem như khổ sở vì tình sao? Thú vị.

Tâm tư mơ hồ theo gió cuốn đi, bên tai nghe được thanh âm mở cửa.

Tiêu Luân vừa mới vào cửa liếc mắt một cái đã thấy Dung An Trúc ngoài ban công, y ngồi trên ghế, quay đầu lại nhìn hắn.

Thoáng nhìn thấy nét tươi cười trên mặt y, Tiêu Luân nheo lại ánh mắt, trực giác cảm thấy có chỗ không thích hợp. Đem túi đồ mới mua ở cửa hàng tiện lợi về ném vào phòng bếp, Tiêu Luân vừa cởi áo khoác vừa đi ra ngoài ban công.

Dung An Trúc nhìn mỹ nam thoát y, khoé miệng lại vểnh lên.

Tiêu Luân đi qua, cúi người cùng y hôn môi một cái rồi mới hỏi. “Thừa dịp tôi không ở đây, đang âm mưu chuyện gì?”

“Tôi muốn nghỉ phép”. Dung An Trúc đi thẳng vào vấn đề.

Tiêu Luân hơi sửng sốt, nhướn mi hỏi lại. “Cậu muốn nghỉ bao lâu?”

“Một tháng có thể chứ?” Dung An Trúc hỏi.

Tiêu Luân xúc động, Dung An Trúc cư nhiên lại đang dùng ngữ khí thương lượng – bằng vào hiểu biết của hắn, tiểu từ này bình thường nói một thì sẽ không có hai. Nghĩ như thế, trong lòng hắn không khỏi mừng thầm.

“Hơi lâu”. Tiêu Luân cố ý nói thế, hoặc là trong lòng hắn kỳ thật cũng nghĩ như vậy.

Dung An Trúc thiêu mi.

“Bất quá vẫn có thể”. Tiêu Luân lập tức đổi giọng.