Ái Cửu Sinh Tình

Chương 5




Tiêu Luân trời sinh đã mang theo ngạo khí, rất nhiều thời điểm đương nhiên là không muốn phải khom lưng, cũng may có Dung An Trúc ở bên, thường khuyên hắn phải bình tĩnh chớ nóng nảy. Sau biến cố, công ty vẫn còn lưu lại một bộ phận nhân viên, không thiếu người có lòng trung, thường che chắn cho bọn họ. Nhưng ngay cả như vậy thì ở trên bàn rượu bị người chuốc quá chén cũng là chuyện thường xảy ra.

Chuyện rượu bia này nếu gặp được người hợp ý thì cũng có thể uống thả ga một phen, nhưng trên thương trường phải uống đến quên cả tính mạng, đến cuối cùng người có thể chống đỡ được mới là người thắng cuộc.

Tiêu Luân cùng Dung An Trúc thường thường là người thắng, bởi vì cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thua qua.

Nhưng cho dù tửu lượng hai người có tốt thế nào thì cũng không thể chịu nổi khách hàng công ty thay nhau oanh tạc, hơn nữa thường là đêm nay xong một trận, đêm mai vẫn còn trận tiếp theo. Cho nên trong khoảng thời gian này, hai người đều là một thân mang mùi rượu dìu nhau trở về. Về đến nhà thì ôm lấy bồn cầu nôn thốc nôn tháo, cuối cùng mới chật vật thay quần áo đi ngủ.

Dưới loại tình huống này, ai cũng không chiếu cố được ai.

Có một lần hai người hẹn với cán bộ cao cấp của chính phủ, muốn tạo dựng quan hệ tất nhiên là phải xuất ra chút thành ý.

Đối phương mấy người, bên ta mấy người, vừa vào cuộc đã chẳng thèm ăn gì, lập tức mang ra mấy chai rượu đế, còn dùng bát để uống, chơi kéo bao búa, ai thua thì phải chịu phạt. Rất nhanh đã có một cấp dưới của công ty mình chịu không nổi, phải đi WC nôn ra, Dung An Trúc đi theo, rất lâu cũng không thấy quay trở lại.

Tiêu Luân không thấy Dung An Trúc, trong lòng cảm giác có điểm không đúng nhưng cũng không dám đi tìm. Cuối cùng Dung An Trúc một người trở lại, hắn mới yên tâm.

“Tiểu Đường tôi đưa về rồi, người cậu ta hôm nay không khoẻ”. Dung An Trúc trầm ổn cười nói. “Phần cậu ta hôm nay tôi gánh”.

Mấy ông tổng đối diện cười to. “Dung tổng quả nhiên là có nghĩa khí”.

Dung An Trúc chỉ thản nhiên cười. Tiêu Luân không thuận theo. “Sao có thể đẩy cậu ra đầu sóng ngọn gió? Tôi là ông tổng hay cậu là ông tổng?”

Dung An Trúc cười không nói, nhẹ nhàng liếc nhìn hắn.

Kết quả cuối cùng là, cả đám người không một ai thanh tỉnh, trực tiếp thuê phòng ở khách sạn nghỉ lại.

Dung An Trúc cùng Tiêu Luân một phòng, tới nửa đêm một người tỉnh lại trước, chạy đến toilet phun, tên còn lại bị làm tỉnh, cũng đứng dậy đi cướp bồn cầu.

Nôn xong rồi, Tiêu Luân mượn rượu giả điên mắng Dung An Trúc. “Cậu mẹ nó cướp cái gì? Lúc ông đây phải uống mấy lít rượu còn không biết cậu đang ở chỗ nào uống Sprite đâu!”

“Tôi không uống đồ có ga”. Dung An Trúc nói. “Cút qua một bên, tôi phải súc miệng”.

“………” Tiêu Luân nghỉ ngơi một hồi, lại tiếp tục mắng. “Cậu mới phải cút đi, ông đây muốn tắm”.

Chính là sức lực mắng người không đủ, còn bị Dung An Trúc thản nhiên nhìn qua. “Không ngại thì cùng tắm”.

Tiêu Luân phẫn nộ ra khỏi phòng tắm, tên gay chết tiệt này.

Một thời gian sau, nhận thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, hai người chỉ có thể nghĩ ra phương pháp thoả hiệp cuối cùng, chính là không cùng nhau ra ngoài tham gia tiệc rượu nữa.

Chỉ còn lại một người ở nhà chờ, thân thể thư thái, trong lòng lại khó chịu.

Dung An Trúc mỗi lần đều ngồi ở sofa đọc khách, đèn bật vừa đủ, thỉnh thoảng sẽ pha một bình trà cho mình, cũng có khi luyện chữ. < Khao Trúc Văn Hoá >, y thường viết chính là bốn chữ này.

Tuy rằng y tính tình ổn trọng, nhưng thời điểm đợi cửa cũng không phải bình tâm tĩnh khí như vậy. thường thường y sẽ suy nghĩ hôm nay gặp người nào, có đồ ăn gì mà Tiêu Luân ăn không tiêu.

Cuối cùng đến thời khắc mở cửa, người nào đó ngã vào trong phòng, y vững vàng tiếp được, lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, ít nhất vẫn có thể tự mình về nhà.

Lúc không thể tự về nhà cũng có, từ sau khi hai người tách ra hành động liền có chỗ tốt, không giống như trước kia chỉ có thể ngủ lại phòng khách sạn, hoặc là chờ người đưa về.

Nhà, thực ra chỉ là một căn hộ một phòng khách một phòng ngủ đi thuê mà thôi, bất tri bất giác bị hai người gọi là nhà. Khi một người tan tầm, ‘tôi về đây’ cùng ‘tôi về nhà’ chung quy vẫn có điểm khác nhau.

Lúc Tiêu Luân lái xe sẽ có vài suy nghĩ, ví như chờ tương lai có tiền, không mua nổi biệt thự cũng phải mua được một căn hộ xa hoa cho Dung An Trúc, đền bù cho ân huệ hiện tại của y.

Dung An Trúc im lặng ngủ ở ghế sau, chỉ có lông mày nhíu chặt thể hiện y đang không khoẻ.

Tiêu Luân thả chậm tốc độ xe, vững vàng lái về nhà, đem người lôi ra.

Dung An Trúc còn chưa lâm vào mê man, dọc đường đi đã có điểm tỉnh táo lại. Tiêu Luân một tay giữ cánh tay y, một tay ôm ngang thắt lưng, Dung An Trúc nhẹ nhàng né một chút, thực ra y có điểm sợ buồn.

“Tự mình cởi quần áo được không?” Đem người dìu vào phòng tắm, trong bồn đã xả đầy nước, Tiêu Luân hỏi.

Dung An Trúc nhắm mắt gật đầu, Tiêu Luân liền đi ra ngoài. Sau một lúc mới cảm thấy không thích hợp, lại đi vào nhìn thử, mới phát hiện gia khoả kia đã nằm luôn trong bồn tắm, thích ý thoải mái nhắm mắt.

Tiêu Luân khoé miệng run rẩy mắng y. “Bộ quần áo này vài ngàn đó, cậu giày vò nó thế hả?”

Dung An Trúc sau khi say rượu có điểm không kiên nhẫn, chỉ hé mắt nhìn Tiêu Luân một cái, chậm chạp nâng tay cởi cúc áo sơ mi.

Tiêu Luân đi lên thả mành tắm. “Quần áo cởi ra, có nghe thấy không?”

“Nghe được”. Dung An Trúc miễn cưỡng đáp.

Từng kiện quần áo bị tuỳ tiện vứt ra, áo sơ mi, tây trang, đồ lót. Tiêu Luân nhịn xuống xúc động muốn bạo phát, nhất nhất nhặt đồ lên, đồ lót cho vào máy giặt, quần áo hàng hiệu bỏ vào một cái giỏ, không biết ngày mai tiệm giặt có cứu lại về được không.

Từ trong bồn tắm lớn truyền đến tiếng thở dài, người say rượu nói. “Tôi khó chịu”.

Lặng yên trong chốc lát, người không say cũng nói. “Mẹ nó tôi cũng khó chịu”.

“Đừng nói bậy”. Dung An Trúc thanh âm trầm thấp còn nói. “Không có văn hoá”.

“…. Nga”.

Một lát sau, người ở bên trong lại nói. “Hôm nay tôi là người trụ đến cuối cùng”.

Tiêu Luân cào cào tóc. “Đắc ý cái gì chứ”.

Lại một đợt im lặng, Tiêu Luân ngồi trên nắp bồn cầu, đầu dựa vào tường men sứ.

“Cứ bình tĩnh”. Dung An Trúc nói. “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, sống qua trận này thì tốt rồi”.

Sống qua trận này thì tốt rồi.