Ai Cứu Vớt Ai

Quyển 1 - Chương 18: Xuất phát




Thời gian sau đấy , qua nhanh hay chậm Ngôn Mặc cũng không cảm giác được .

Nam Cung Nguyên vô cớ bỏ thi đấu , bị "lão yêu" gọi đi hỏi nguyên nhân . Bởi vì Nam Cung Nguyên là tuyển thủ vàng , cậu bỏ qua hạng nhất đối với lớp mà nói chính là một tổn thất lớn . Người khác không biết , nhưng cô biết rõ thời gian cậu bỏ trận đấu đã làm gì . Ngôn Mặc nhìn thấy Nam Cung Nguyên dùng vẻ mặt buồn bực giải thích mấy lời với "lão yêu" . Cậu vô ý ngẩng đầu nhìn về phía cô , lại còn cười với cô một cái .

Thật sự là điên rồi , rốt cuộc là cậu ta đang nghĩ gì vậy . Ngôn Mặc vội vàng cúi đầu , giả bộ không biết gì hết.

Ôn Lĩnh bên cạnh bật cười một tiếng , Ngôn Mặc liếc mắt nhìn cậu , cậu lại lập tức giả vờ đang nhìn tạp chí. Sau khi Nam Cung Nguyên trở về thầm thì vài câu cùng Ôn Lĩnh , Ngôn Mặc nghe không rõ , cũng không có ý nghe rõ . Ban đầu cô còn lo cậu ngồi gần cô như vậy , cậu sẽ tìm cớ gì đó lôi kéo tiếp cận cô . Thế nhưng đến tận quá trưa Nam Cung Nguyên vẫn im lặng , ngoài việc Ngôn Mặc làm rơi chai nước , cậu giúp Ngôn Mặc nhặt lên ra , hai người cứ như vậy bình an vô sự đến khi hạ màn ngày thi đấu đầu tiên .

Lúc đi khỏi Ngôn Mặc đi qua Nam Cung Nguyên , cậu đứng sang bên cạnh nhường đường cho cô , sau đó môi nở nụ cười ôn hòa , nhẹ giọng nói với Ngôn Mặc : "Tạm biệt , trận đấu ngày mai cố lên"

Ngôn Mặc không ngẩng đầu , vội vàng đi qua .

Cô một mình đi ra sân vận động . Lúc đi đến cửa sân vận động cô nhìn thấy rất nhiều người xây quanh bờ tường bên phải . Ngôn Mặc chỉ cần liếc mắt một cái là liền nhìn thấy Nam Cung Nguyên ở ngay đầu tiên .

Nụ cười rực rỡ , tư thế chạy tao nhã.

Tình cảnh điên cuồng của buổi chiều còn rõ mồn một trước mắt .

Kích động nhất là trận đấu chung kết chạy 100m nam , khói thuốc súng bay trong không gian sân vận động .

Mấy người trong lớp còn điên cuồng hơn cả lúc ban trưa . Người duy nhất không tham gia cùng chắc chỉ có Ngôn Mặc cùng Ôn Lĩnh bên cạnh cô . Ôm Lĩnh là bạn của Nam Cung Nguyên nhưng lai không có vẻ gì là đang cổ vũ cậu , thoải mãi nhàn nhã đọc tạp chí .

"Không có vấn đề gì cả , bây giờ cứ để cho cậu ta phá mấy cái kỷ lục nữa cũng được" Bởi vì tảng đá lớn trong lòng cậu đã buông xuống rồi.

Ôn Lĩnh giống như đang nói chuyện với Ngôn Mặc , lại giống như là đang lẩm bẩm một mình . Tiếng súng nổ vang trời .

Đám người hò hét tưởng như có thể vang lên trận trời xanh , tiếng kêu gào xé toạc cổ họng vang vọng cả bầu trời sân vận động .

Nam Cung Nguyên liên tục giữ vị trí dẫn đầu , Ngôn Mặc đã nói rồi , nhìn cậu chạy bộ làm cho người ta cảm thấy rất nhẹ nhõm , giống như cậu đang dùng lăng ba vi bộ vậy , chớp mắt một cái là có thể bỏ người ta lại đằng sau . Nhìn thấy đã gần đến đích , Nam Cung Nguyên đẩy nhanh tốc độ hơn , lao về điểm cuối cùng .

Lúc cậu lướt qua rải ruy băng kia , toàn sân vận đồng sôi trào .

Mấy người cùng lớp kích động vô cùng , có mấy nam sinh không để ý đến kỷ luật nhảy qua hàng rào chắn xông lên phía trước bá vai bá cổ điên cuồng vần vò tóc của cậu .

Còn cả tiếng phát ngôn viên kích động nói từ loa : "Nam Cung Nguyên lớp 1-4 vừa phá vỡ kỷ lục chạy 100m chính cậu lập ra vào buổi sáng , lần thứ hai thay đổi kỷ lục 100m nam !"

Cậu chính là người chói sáng như vậy , sáng đến mức người khác liếc mắt một cái đã nhìn thấy cậu , sáng đến mức có thể biến đêm tối thành ban ngày.

Nhưng thật châm chọc chính là , nào có ai biết , có mấy ai ngờ người nam sinh sáng lấp lánh giống như viên kim cương này mấy giờ trước đã tỏ tình với cô nữ sinh Tả Ngôn Mặc lúc nào cũng ủ rũ chứ .

"Nhóc con !"

Tiếng của Bạch Đạm đột nhiên vang lên khiến Ngôn Mặc hơi giật mình , tiếng kêu kinh ngạc ngắn ngủi bật ra từ miệng cô .

"Aiz , kém hơn rồi , trước kia em đâu có mắc mưu" Vẻ mặt Bạch Đạm đắc ý nhìn Ngôn Mặc , khuôn mặt xinh đẹp cân xứng với chiếc áo khoác trắng thuần , toàn thân anh tràn ngập đủ loại sắc thái .

"Đừng dọa em , còn dọa nữa , ngay cả cơm em cũng không muốn ăn"

"Không nghiêm trọng như vậy chứ" Bạch Đạm vẫn trương bộ mặt tươi cười ra , anh rất tự nhiên ôm lấy bả vai Ngôn Mặc "Đi thôi , anh đã chọn chỗ rồi"

"Được" Ngôn Mặc xoay người đi theo Bạch Đạm , nhưng thời điểm cô xoay người đọt nhiên nhìn thấy bóng dáng Nam Cung Nguyên đứng lại , còn cả biểu tình bi thương trên mặt cậu .

Ngôn Mặc rất sợ lần này Nam Cung Nguyên sẽ xông đến làm ầm một trận nữa .

Cô không phát hiện ra sống lưng của mình đã cứng lại từ lúc nào.

Thế nhưng , Nam Cung Nguyên chỉ nhìn Ngôn Mặc một hồi , sau đó lại rời tầm mắt nói chuyện cùng bạn học bên cạnh .

"Làm sao vậy?"

"Không có gì . Đi thôi"

Ngôn Mặc lắc đầu , đi theo Bạch Đạm rời khỏi đây .

Bạch Đạm cũng không hỏi lại , bởi vì lúc nhóc Mặc thất thần , anh đã nhìn thấy bóng dáng của Nam Cung Nguyên .

"Cho nên anh đánh hắn , ai bảo hắn tưởng anh là con gái , nhóc con , thế nào , anh của em rất dũng cảm đúng không . Em xem , anh đối với em đúng là quá tốt mà , em gọi anh là 'chị' suốt như vậy anh còn chưa từng làm gì em"

Tâm tình của Bạch Đạm rất tốt , mặt tươi như hoa ngồi giảng chuyện anh đại chiến "sắc lang" , vẻ tuấn tú càng thêm lóa mắt.

"Nhóc con ?" Ngôn Mặc rất ít khi thất thần trước mặt Bạch Đạm , hơn nữa từ nãy giờ mỗi một câu vâng dạ lại với anh đều như lấy lệ .

"Dạ ? Anh nói tiếp đi , em đang nghe đây."

Bạch Đạm đặt dao dĩa trong tay xuống , đưa tay lên sờ vào trán Ngôn Mặc .

"Không có sốt mà , có phải hôm nay thi đấu quá mệt không ? Sao không có chút tinh thần nào cả vậy?"

"Đâu có , hôm nay em không có trận đấu , có thể là do bị say nắng nên hơi mệt mỏi' Ngôn Mặc cắn miếng thịt bò , đáp qua loa với Bạch Đạm .

Ngôn Mặc không nhìn vào mắt Bạch Đạm , trong lòng Bạch Đạm biết rõ lúc nhóc con nói chuyện với anh đều thích nhìn vào mắt anh để nói , nếu cô không nhìn vào mắt anh điều đó nói rõ cô đang có vấn đề . Ánh sáng trong mắt Bạch Đạm tối dần , độ cong bên môi cũng hạ xuống không ít.

"Vậy em ăn nhiều một chút , mai mới có sức để chạy" Bạch Đạm cố gắng đeo nụ cười lên mặt , gắp một miếng thịt bò nóng hổi xuống cái đĩa trước mặt Ngôn Mặc .

"Anh , anh quá khoa trương rồi , sao em có thể ăn nhiều như vậy ." Ngôn Mặc bó tay luống cuống nhìn ba miếng thịt bò lớn trong cái đĩa trước mắt .

"Ngày mai anh đến xem em thi đấu nhé?"

"Hả? Không cần đâu , không có gì hay để xem đâu."

"Không sao , dù sao anh cũng không có việc gì , ừm , anh sẽ ngồi một bên xem , em không cần phải quan tâm đến anh" Bạch Đạm nhai đá vụn cười nói.

Ngôn Mặc ngẫm lại cũng không còn lý do phản đối liền đồng ý .

"Còn có việc này , ngày mùng một tháng năm nghỉ , chúng ta đi ra ngoài chơi đi ?

Anh đã nói cùng Thi Hoa và Air rồi , bọn họ nói không có vấn đề , phía cha cũng không có vấn đề gì . Thế nào?" Bạch Đạm nhắc tới việc đi chơi liền hưng phấn giống như một đứa trẻ , mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Ngôn Mặc , lông mi dài giống như hai cánh quạt nhỏ.

"Anh , đừng phóng điện với em như vậy ." Ngôn Mặc buồn cười liếc nhìn vẻ mặt trẻ con của Bạch Đạm , nói "Chỉ cần trường học không học bù thì không có vấn đề gì"

"Tốt" Dáng vẻ Bạch Đạm tươi cười đến cả lông mày cũng cong lên .

Sau đó bữa cơm hai người không ngừng thảo luận về vấn đề nên đi đâu chơi qua đi trong ấm áp và vui vẻ , Ngôn Mặc cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái trả lời qua loa lúc ban đầu .

Hai người ăn tới mực không thể nhét nổi thứ gì vào bụng nữa mới bước ra khỏi quán ăn , tâm tình của Ngôn Mặc cũng theo đó mà tốt hơn rất nhiều , vẫn giống như thường ngày , hai người chậm rãi bước đi trên đường lớn .

"Anh , anh đã từng yêu chưa?"

Ngôn Mặc nghiêng đầu qua , nhìn cằm Bạch Đạm nói.

Bạch Đạm bị vấn đề của cô chặn bước , vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Ngôn Mặc : "Nhóc con , tại sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này ? Gặp phiền phức sao?"

"Đâu có , tùy tiện hỏi thôi" Ngôn Mặc ngay lập tức quay đầu đi , sao anh Bạch Đạm lại đoán đươc .

"Anh sao , chưa từng có bạn gái ."

"Thật sao?"

"Ừ , không tin à?"

"Tin , nếu anh đã có bạn gái , bạn gái của anh chẳng phải sẽ tự ti chết sao ?"

Bạch Đạm đưa tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Mặc , ra vẻ giận dữ nói :

"Nào có tổn hại ai như vậy ? Em thì sao , có bạn trai không?" Bạch Đạm đương nhiên biết Ngôn Mặc không có bạn trai , thế nhưng nói xong , anh vẫn sẽ cảm thấy có chút khẩn trương .

Ngôn Mặc đau khổ sờ chỗ thịt bị véo trên trên mặt mình "Sao em có thể có chứ"

"Đúng rồi , em cứ làm xấu mình như vậy, đương nhiên không có người thích rồi."

"Không phải là tất cả mọi người đều trông mặt nhìn người đâu."

Chẳng hạn như cái tên ngốc nói thích cô hôm nay , ánh mắt của người đẹp trai như cậu ta thật đúng là kỳ quái .

Bạch Đạm thấy Ngôn Mặc đột nhiên không nói nữa , không biết cô đã đi vào cõi thần tiên nào . Anh cũng không biết tại sao , mấy ngày nay trong lòng anh càng lúc càng không yên , cảm giác như có một nguy cơ không rõ đang bao vây lấy anh .

"Nếu vậy , nhóc con làm bạn gái anh đi ?"

Bạch Đạm thu lại khuôn mặt tươi cười , rất nghiêm túc bước tới trước mặt Ngôn Mặc , thâm tình nhìn vào mắt cô .

Ánh trăng sáng chiếu lên trên mặt anh , trông như đá quý làm mê mẩn người khác.

Ngôn Mặc ngẩn người ngây ngốc , hoàn toàn không nhìn thấy phương hướng .

Hôm nay là ngày nào vậy , vì sao ai cũng chọn hôm nay để thổ lộ vậy ?

Thời gian trôi qua từng phút từng giây , Bạch Đạm không nói tiếp , Ngôn Mặc lại mất đi ngôn ngữ giống như buổi chiều hôm nay .

Hồi lâu sau .

" Ha , thật buồn cười , anh nhịn không được rồi . Vẻ mặt ban nãy của nhóc con thật sự là siêu kinh điển , sao lại ngốc như vậy chứ . Không phải em tưởng thật đấy chứ ? Xem ra anh có thể đi đóng phim rồi." Bạch Đạm đột nhiên ôm bụng cười to , lấy tay che mắt , miệng phát ra từng tiếng cười khó tin . Trên đường lớn , một người con trai xinh xắn cứ như vậy không quan tâm đến hình tượng chỉ vào Ngôn Mặc cười đến chảy cả nước mắt .

Ngôn Mặc rất buồn bực nhìn Bạch Đạm , anh Bạch Đạm nói không sai , đúng là cô tưởng thật . Mặc dù cảm thấy hơi uất ức vì bị chơi xỏ , nhưng nhiều hơn nữa là thấy may mắn , may mà đây không phải là thật , bằng không cô e rằng so với việc từ chối Nam Cung Nguyên , cô còn khó mở miệng trả lời Tô Bạch Đạm hơn .

Đúng là cô rất thích Bạch Đạm , có thể nói trên thế giới này , Bạch Đạm là người cô thích nhất vào hiện tại . Nhưng từ trước đến giờ cô chỉ đơn thuần coi Bạch Đạm là anh trai , chỉ là anh trai , cho nên anh cưng chiều cô , yêu cô , bao dung cô , Ngôn Mặc đều nhận lấy . Ngoài ra không còn điều gì khác . Hơn nữa , tình cảm của chị Thi Hoa đối với anh Bạch Đạm , Tả Ngôn Mặc cô có chậm chạp đến đâu cũng nhìn ra được , cô giúp chị Thi Hoa còn chưa xong , bản thân sao có thể chen một chân vào ?

Ngôn Mặc nhướn mày , bỏ lại Bạch Đạm đã cười bò trên đất , một mình đi thẳng về phía trước.

"Ê , nhóc con , đừng nóng giận mà , anh không phải cô ý đâu" Bạch Đạm vội vàng đuổi kịp tiến đến nói lấy lòng.

Ngôn Mặc không để ý đến anh , quay đầu đi .

"Được rồi , ngoan , anh chỉ nói thôi mà , đâu biết nhóc Mặc của chúng ta nhìn qua tưởng là mỹ nhân đá , hóa ra trong lòng cũng hỗn loạn như những cô gái ngây thơ khác"

"Nhóc con..."

Tiếng nói càng lúc càng xa , ơ nơi xa chỉ còn lại ánh trăng mông lung . Ngôn Mặc bướng bỉnh muốn đánh vỡ cái dáng vẻ bệ vệ của Bạch Đạm , ai bảo anh lấy chuyện này ra để đùa giỡn ? Vì thế từ đầu đến cuối cô đều không nhìn vào Tô Bạch Đạm .

Cho nên , cô không phát hiện ra , đôi mắt Tô Bạch Đạm lấy tay che lại hoàn toàn không có chút ý cười

Ở nơi đó , ngoại trừ ưu thương ra , không còn gì hết .

Ngày hôm sau thời tiết còn nóng hơn hôm qua , nóng đến mức khiến người ta không thể tin được đây mới chỉ là mùa xuân , mà mùa Hạ còn chưa tới.

Vòng đấu chạy 800m của Ngôn Mặc đã sắp bắt đầu rồi . Từ sáng đến giờ tư thế ngồi của cô chưa di chuyển chút nào , mắt nhìn thẳng phia trước , trông như rất tập trung vào tình hình trên sân đấu , cho dù người khác có nóng đến độ lấy hết đồ ra quạt phành phạch liên tục , Ngôn Mặc vẫn vững như núi Thái Sơn .

Ngoại trừ lần chạm mặt buổi sáng Nam Cung Nguyên có chào cô một cái ra , thời gian khác cậu đều im lặng , ngồi ở trên ghế xem thi đấu hoặc lôi máy ra chơi game , nếu không thì cùng với Ôn Lĩnh nói hai ba câu .

Thay vào đó là Ôn Lĩnh còn qua nói chuyện cùng Ngôn Mặc .

"Cậu đã chuẩn bị cho trận đấu trong chưa?"

"Khẩn trương không?"

"Trước kia từng tham gia chưa?"

Đều là những câu nói rõ cậu không có gì để hỏi.

Ngôn Mặc đáp lại , lời ít mà đủ ý : "Ổn rồi ."

"Không ."

"Có." Nhận được câu trả lời lạnh lùng của Tả Ngôn Mặc , Ôn Lĩnh cũng không tiếp tục tự làm xấu mặt mình nữa .

"Cậu nghe thấy chưa , cô ấy hoàn toàn không thèm để ý đến mình" Ôn Lĩnh dùng khẩu hình nói với Nam Cung Nguyên .

"Đó là do cậu ngốc" Nam Cung Nguyên khinh thường nói .

"Có bản lĩnh thì tự cậu lên đi." Ôn Lĩnh khinh thường nhìn Nam Cung Nguyên . Nam Cung Ngyên ngay lập tức không nói được tiếng nào nữa , tiếp tục chuyên tâm chơi game .

"Mời tuyển thủ tham gia chạy 800m nữ lập tức tới điểm danh"

"Tiểu Mặc , đến cậu rồi"

Tiểu Nhã kích động đẩy đẩy Ngôn Mặc , tích cực giống như cô mới chính là người tham gia thi đấu vậy .

"Ừ"

"Cậu phải cố lên , mình sẽ ở đích chụp hết những hình cảnh vinh quang của cậu ."

Ngôn Mặc quay đầu vội vàng ngăn cản ý tốt của cô : "Đừng , chạy xong 800m ai còn giống người nữa , ngàn vạn lần cậu đừng có chụp đấy . Mình đã đủ khó coi rồi"

"Nào có , mình sẽ chụp đẹp mà" Tiểu Nhã không phục giơ máy ảnh nói.

"Không được , thôi được rồi , mình đi đây."

Ngôn Mặc đi qua Ôn Lĩnh , vừa ngẩng đầu đã thấy Nam Cung Nguyên đang đứng dậy , còn đang mỉm cười nhìn cô.

"Tôi cũng xuống dưới"

Ngôn Mặc không biết trong hồ lô của cậu bán thuốc gì , nhưng lúc này vẫn là nên im lặng thì hơn , Tiểu Nhã còn đang đứng ở phía sau nhìn sau đây. Ngôn Mặc đi phía trước , Nam Cung Nguyên bước ở phía sau .

Tới sân bãi , sau khi điểm danh xong , Ngôn Mặc quay đầu phát hiện Nam Cung Nguyên vẫn còn ở đằng sau . Cô quay người lại , Nam Cung Nguyên mới dừng bước lại , hơi lúng túng nhìn cô cười cười .

Ngôn Mặc bình thản nhìn cậu , nhưng không hỏi cậu điều gì.

Nam Cung Nguyên tiến tới gần Ngôn mặc , chỉ về phía một tuyển thủ đang làm động tác khởi động ở một bên , nói : "Trước khi chạy nhất định phải khởi động cho tốt , làm như vậy để không bị thương . Còn nữa , lúc xuất phát chạy cự li dài kiêng kị nhất chính là dẫn đầu trước , nếu người bình thường không hay vận động nhất định phải giữ lại thể lực ..."

Nam Cung Nguyên ở một bên nói rất nghiêm túc , chủ yếu nói về những điều cần phải chú ý .

Ngôn mặc im lặng lắng nghe , cũng không có ý cắt ngang cậu .

"Ừm , chỉ có như vậy thôi . Cậu nhớ kỹ chưa? Nếu không thoải mái thì bảo trọng tài , đừng cố quá ."

Từ ngày hôm qua Nam Cung Nguyên đã bắt đầu lo lắng , nhìn thể chất Ngôn Mặc không giống như là người chăm chỉ hoạt động thể thao , trước đấy cậu lại ngu ngốc bảo cô báo danh chạy 800m , đúng là hại người hại mình . Cho nên , cậu muốn đưa kinh nghiệm của cậu nói hết cho Ngôn Mặc , ít nhất cũng để cô không quá mệt mỏi khi chạy .

"Những bạn học chạy 800m đi theo tôi"

Thầy cô giáo phía sau Ngôn Mặc đưa ra chỉ thị .

"Xem ra , cậu nói quá nhiều rồi" Ngôn Mặc đi theo nhóm người về phía sân thể thao , để lại Nam Cung Nguyên với sắc mặt kỳ quái .

Cảm giác đi đến sân thi đấu quả thật là không giống với cảm giác lúc ở trên khán đài . Có thể cảm nhận trực tiếp ánh sáng , cả không khí nóng bỏng của hiện trường , còn có đường băng màu đỏ khiến người ta kích động.

Một tuyển thủ khác trong lớp là ủy viên thể dục nữ , Tiểu Đồn , cô tươi cười nhìn về phía Ngôn Mặc , dựng thẳng ngón tay cái lên . Ngôn Mặc cũng gật đầu đáp lại cô .

Ngôn Mặc bỏ cặp mắt kính thật to ra , buộc tóc thành kiểu đuôi ngực , khom lưng xuống , chờ tiếng súng vang lên .

"Mọi người vào vị trí của mình , chuẩn bị !"