Ái Khanh, Thị Tẩm!

Chương 41: Yêu nghiệt gây chuyện




"Chủ tử, không xong rồi, đêm hôm qua Chân chủ tử may mắn được hoàng thượng thị tẩm."

Một buổi sáng tinh mơ, tiểu nha hoàn Lục Hà bên người Hoắc Oánh Oánh vội vàng chạy tới báo.

"Cái gì?" Ném một chiếc trâm cài Chu Tước xuống đất, Hoắc Oánh Oánh lại ném thêm một chiếc trâm nữa xuống đất làm thành một đôi, hung hăng dẫm nát, giận dữ nói: "Hôm qua thân thể bổn cung khó chịu, hoàng thượng nói chính sự bận rộn không rảnh đi thăm, thế nào mà buổi tối lại có thời gian thị tẩm Chân Hâm?"

"Nô tài nghe nói Chân chủ tử hôm qua đi ra từ chỗ của Lâm quý phi, cho nên, nô tài đang suy nghĩ không biết có phải Lâm chủ tử bắc cầu cho nàng không, cố ý tạo cơ hội cho nàng đến gần hoàng thượng."

"Lâm Tĩnh Dao?" Hoắc Oánh Oánh đôi mày thanh tú dựng lên, hận hận nói: "Thật đúng là chí công vô tư, nàng ta lại cam lòng đẩy hoàng thượng cho nữ nhân khác, hừ, Chân Hâm thường ngày không để ý mấy chuyện này, lúc mấu chốt biết làm kỳ đà cản mũi."

Ban đêm, lửa chiếu sáng bừng, đèn lồng treo trên cao, ánh nến mờ mờ.

Các cung nữ càng không ngừng đi lại, trình lên vô số món ăn quý và lạ, hết sức mê người.

Lâm Tĩnh Dao theo hoàng hậu ngồi xuống, bên kia là Chân Hâm, ba người châu đầu ghé tai, nhìn thật thân mật.

Đối diện, Hoắc Oánh Oánh nhìn gương mặt trò chuyện vui vẻ của Lâm Tĩnh Dao mà sợ hãi, ai có thể ngờ được vị Qúy phi bị đàm tiếu hôm qua chính là cung nữ mặc áo vải bông!

Vốn tối nay muốn tìm nàng xui dại, nhưng vừa nhìn tới Lâm Tĩnh Dao thấy nàng nhìn mình cười như không cười, trong lòng có chút sợ hãi, chỉ biết để tại ánh mắt vụng về của mình, hôm qua làm nhục nàng trong giọng nói, sợ là mình chưa kịp ra tay thì đối phương đã tới cửa.

Vệ quy phi an tĩnh cũng ngồi xuống bên Hoắc Oánh Oánh, thỉnh thoảng cùng nàng nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua Lâm Tĩnh Dao, khẽ mỉm cười cũng không có ý khiêu khích.

Ghế chủ thượng, Ngọc Linh Viễn hai mắt ánh nụ cười, nhẹ nhàng lắc lư ly rượu trong tay, thanh âm róc rách như nước chảy, ôn nhuận nói: "Ái phi thường ngày câu nệ cẩn thận, hôm nay là hội Nguyên Tiêu cũng nên vui đùa một chút, tối nay mọi người cùng nhau bồi trẫm uống mấy chén."

"Nô tì tuân chỉ." Mọi người nhẹ nhàng nói.

"Phi!" Trong đó xen lẫn một thanh âm ói bọt nước, chỉ là xen lẫn trong tiếng hô liên tiếp, nhất thời không biết chỗ nào phát ra âm đó.

Hoàng hậu thúc cùi chỏ vào người Lâm Tĩnh Dao, nhỏ giọng trách: "Như thế nào lại thất lễ rồi, cẩn thận bị người ta nghe thấy, khó tránh làm gốc rễ cho người ta vu khống."

Lâm Tĩnh Dao nhún vai một cái, bưng ly rượu đi tới bên Ngọc Linh Viễn: "Hoàng thượng, nô tì chúc ngài hàng năm có hôm nay, tuổi thọ có sáng nay, Đông Nhan quốc ta vận rồng thiêng, mãi mãi trường thịnh."

Một câu của nàng đầy âm dương quái khí, Ngọc Linh Viễn khẽ mỉm cười, giơ ly rượu cụng nhẹ với nàng: "Trẫm nhờ lời nói tốt lành của ngươi." Dứt lời liền uống cạn.

"Sẽ, nhất định sẽ." Lâm Tĩnh Dao cười cười, đưa tay gảy nhẹ chút móng tay, đem thuốc tiêu chảy dính trên đó ném mạnh trong thức ăn trước mặt Ngọc Linh Viễn, sau đó, uốn éo trở về chỗ ngồi, nhỏ ngụm nước bọt: "Thật TMD thoải mái!"

Chúng phi tần cửa vừa thấy Lâm Tĩnh xa vượt lên trước nâng cốc chúc mừng rồi, vội vàng đứng dậy, tranh đoạt nhào tới ngọc linh xa bên người, nói ra lời kịch trong lúc nhất thời xốc xết, rất náo nhiệt.

"Làm sao ngươi không đi?" Lâm Tĩnh Dao nghiêng người nhìn Chân Hâm đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, ky quái hỏi.

Chỉ thấy nàng lấy tay nắm vạt áo nhăn nhúm: "Hôm qua uống say không còn biết gì, ở trước mặt hoàng thượng luống cuống, ngươi không thấy ta không dám ngẩng đầu nhìn hắn sao, ai ui, xấu hổ quá."

Lâm Tĩnh Xa cũng là cười khanh khách mấy tiếng, nói: "Ta chỉ nghi tỷ tỷ mặt thật dày, không nghĩ tới cũng có thời điểm thẹn thùng."

"Nghe những lời ngươi nói này!" Chân Hâm tức giận trách một tiếng, lại nhìn Hoắc Oánh Oánh bưng rượu đi tới bên người Lâm Tĩnh Dao, sau đó liếc mắt nhìn mình, đối với Lâm Tĩnh Dao nói: "Muội nhìn tỷ xem, hôm qua thật vụng về, không nhận ra muội muội, tới kính muội một ly, cũng không phải là không thể tha cho người có lỗi."

Lâm Tĩnh xa che miệng cười duyên một tiếng, nói: "Tỷ tỷ đang nói đùa ư, ngài hôm qua trong không phải còn khen ngợi quá đáng ta nhất chi độc tú sao? Như thế gầy trơ cả xương, bề ngoài bình thường ta đây, ngài hẳn là không có nhận ra sao?"

Chân Hâm bên cạnh buồn cười, Hoắc Oánh Oánh biến sắc, oán khí lóe lên, vội vàng cười nói: "Muội muội đừng oán tỷ tỷ, hôm qua muội cũng biết ta đang giận là ta chêm trên đầu muội."

"Ha ha, muội muội ta cũng không phải người hẹp hòi, tỷ tỷ nói thế, ta dĩ nhiên muốn tha thứ cho tỷ tỷ." Lâm Tĩnh Dao nói xong, cùng nàng chạm ly, ngửa cổ đem rượu uống vào

Chân Hâm bên cạnh buồn cười, Hoắc Oánh Oánh biến sắc, oán khid lóe lên, vội vàng cười nói: “Muội muội đừng oán tỉ tỉ, hôm qua muội cũng biết ta đang giận, là ta chêm trên đầu muội.”

“Ha ha, muội muội ta cũng không phải người hẹp hòi, tỷ tỷ nói thế, ta dĩ nhiên muốn tha thứ cho tỷ tỷ.” Lâm Tĩnh Dao nói xong, cùng nàng chạm ly, ngửa cổ đem rượu uống vào.

Đợi đến khi Hoắc Oánh Oánh đứng dậy rời đi, Chân Hâm ghé vào bên tai Lâm Tĩnh Dao thì thao nói : “Không có việc gì mà ân cần thì không phải đạo chích gian sảo, muội muội, ngươi phải cẩn thận với nàng ta, ngày trước ta ăn không ít ám khí của nàng ta.”

Lâm Tĩnh Dao khẽ vuốt ve cằm, vừa quay đầu, nhìn hoàng hậu móc từ trong ngực là một chiếc gương tinh xảo kheo kéo, cẩn thận sửa sang đồ trang sức trên đầu, sau đó lại cất vào lòng.

Lâm Tĩnh Dao cảm thấy lúc nãy mình bị ánh sáng của gương chiếu đến chói mắt, nhất thời hiếu kì, đi đến hỏi: “Tỷ Tỷ lại có đồ tốt rồi sao? Cái gương nhỏ này trang trí hết sức trang nhã.”

Hoàng hậu dừng lại, đem gương lấy ra: “Gương này là do hoàng kim chế thành, những bảo thạnh ngươi thấy, viên nào cũng giá trị vạn kim, ngày trước Vệ Chuyên đòi ta cho nhiều lần, nhưng ta cũng không cho nàng.”

“Đồ tốt, đồ tốt!” Lâm Tĩnh Dao thấy tiền sáng mắt lên, nuốt một ngụm nước miếng, thầm nghĩ thân là một lão bản lớn mà hôm nay cũng trắng tay rồi, mỗi tháng có hai lần tiền cũng không đủ đề nàng nhét kẽ răng, chiếc gương vàng óng này càng nhìn càng đánh yêu.

Hoàng hậu thấy nàng thích thú, do dự một chút, đem gương nhét vào tay Lâm Tĩnh Dao, nói: “Thôi, thích thì cầm đi, đang trong thời chiến quốc, quốc khố cạn kiệt, hoàng thượng nếu nhìn thấy ta tiêu sài vô ý, sợ còn bị trách phạt, ngươi cầm đi, rất đắt đấy, cũng đừng để ai thấy ta tặng ngươi chiếc gương.”

Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy chiếc gương trong tay thật nặng, miệng cười toét, muốn nhận mà còn nói: “Vậy thì thật xấu hổ, tỷ tỷ yêu nó như vậy, muội muội sao dám nhận đây.” Nói thì nói như thế nhưng chiếc gương được nắm chặt trong tay Lâm Tĩnh Dao.

“Thôi đi, bổn cung còn nhiều đồ tốt, có nơi nào thiếu đồ!”

"Đây cũng là, hắc hắc." Lâm Tĩnh xa nói xong, vội vàng đem gương thu vào trong ngực, thầm nghĩ có tiện nghi không chiếm khốn kiếp!

Ngày kế, ánh mặt trời ngả về Tây, gần tới buổi chiều Lâm Tĩnh Dao mới bò dậy, thầm nghi gần đây Ngọc Linh Viễn không có làm phiền mình, hôm qua một đám oanh yến vây quanh hắn, thành từng vòng, từng vòng, giờ này khách quý cũng ý thức được gần đây đối với các vị mỹ nữ có chút lạnh nhạt, bây giờ nhân cơ hội bù đắp, khắp nơi lưu lại cao lương ươm mạ.

Duỗi cái lương mệt mỏi, Lâm Tĩnh Dao móc từ dưới gối lên cái gương tinh xảo, nhìn nhìn, sau đó đặt ở trên tay nâng lên hạ xuống, nghĩ cái gương này cũng không nhẹ chút nào.

Là một món đồ cất đi, phía sau điêu khắc hoa văn có chút ý nghĩa, Lâm Tĩnh Dao nghĩ vậy, cẩn thận sờ phía trên hoa văn, chợt muốn xỉu, vội vàng đem cất gương đi.

Đang định cất, chợt nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ, chỉ thấy bụng bự Hoắc Oánh Oánh đi vào, sắc mặt tiều tụy, không chút nào đẹp đẽ, còn có chút nghèo khó.

“Lâm Tĩnh Dao, ngươi thật to gan!” Nàng đi mấy bước, nhào tới bên giường Lâm Tĩnh Dao, một tay giữ cổ Lâm Tĩnh Dao, hung dữ nói: “Muốn giết đứa nhỏ trong bụng ta, mơ đi!”

Lâm Tĩnh Dao bắt được Hoắc Oánh Oánh, đem nàng ta đẩy lên giường, sau đó đánh vào gáy nàng, nói: “Ban ngày ban mặt, tỷ tỷ mộng du sao, nói chuyện hoang đường!”

“Hừ, còn muốn chống chế phải không, tối hôm qua ngươi chạy tới tẩm cung của ta, bảo rằng muốn tặng cho đứa bé chút thuốc bổ, ép ta uống một bát nước thuốc, nếu không có các thái y chạy tới cứu ta, hoàng tử của ta đã chết trong tay ngươi rồi.”

Khóe miệng Lâm Tĩnh Dao co giật mấy cái, không hiểu nữ nhân này nói chuyện hoang đường gì, đang muốn hỏi lại thấy hoàng hậu tới đây, vừa đi vừa xoa trán, nói: “Muội muội, tối hôm qua ngươi tới Diên Hi cung, tối hôm qua bổn cung cũng không biết ngủ thế nào, nhìn ngươi ở cạnh giường ta thổi khí, sáng nay tỉnh dậy thực nhức đầu.”

“À” Lâm Tĩnh Dao thu lại cánh tay đang bóp tay Hoắc Oánh Oánh, bắt cheo tay, nói: “Ly kì nha, một buổi sáng tinh mơ, hai người lại chạy tới hỏi tội ta, vừa thổi khí vừa giết người, ta thật thần thông quảng đại!”

Đang nói, lại thấy Chân Hâm đi vào, nghi ngờ nhìn mọi người, lại nhìn Lâm Tĩnh Dao nói: “Tối hôm qua có một nha đầu treo cổ trên tàng cây, còn có một nha đầu chết đuối, mọi người trong cung còn nói đêm qua có một nữ tử áo trắng di động chung quanh, sợ là trong cung có yêu quái quấy phá.”

Lâm Tĩnh Dao cúi đầu nhìn một thân áo trắng của mình, mí mắt nháy nháy, mơ hồ thấy điềm xấu xảy ra.

Ai muốn bày trận lớn như thế để hãm hại mình đây?

Hồn ma quỷ quái trong truyền thuyết kia chỉ sợ là nhắm tới mình thôi.

Nghĩ ngợi một chút, chợt thấy Hoắc Oánh Oánh ngồi dậy, lấy từ trong người một chiếc chủy thủ, hung hăng đâm tới trên người Lâm Tĩnh Dao. Lâm Tĩnh Dao phản ứng không kịp, trên cánh tay bị một vết cắt, vội vàng nhào lại, bắt lấy cổ tay Hoắc Oánh Oánh, sau đó đưa cho Chân Hâm giữ lại.

“Hoàng thượng như thế nào lại tin tưởng một tể tướng Tây Hạ, thực đúng là nuôi hổ trong nhà, ngươi nghĩ giết chết con ta, hừ, không có cửa đâu!” Hoắc Oánh Oánh nói xong, nước mắt lưng tròng hướng Ngọc Linh Viễn đang đi tới ngưỡng cửa, sau đó nước mắt nước mũi tùm lum tố cáo: “Hoàng thượng, nguoì phải làm chủ cho nô tỳ, có người muốn giết hoàng tử của ngài!”

Ngọc Linh Viễn nhìn mọi người thật sâu, trên môi nở nụ cười lạnh: “Náo đủ chưa? Các ngươi ngày thường chèn ép lẫn nhau, cho nên hôm nay quỷ thần cũng xuất hiện rồi.”

“Không phải, hoàng thượng, hôm qua Lâm Tĩnh Dao thực sự tới tẩm cung của nô tỳ, chen độc dược bây giờ vẫn còn ở đó, hoàng thượng người có thể tìm người xác nhận.”

“Lâm Tĩnh Dao bản lĩnh nàng thật tốt, có thể tránh được tai mắt của mọi người đi tới tẩm cung của ngươi, miệng nói xằng bây.” Ngọc Linh Viễn nói xong, khoát tay áo: “Tất cả giải tán, chuyện cười loại này đừng để trẫm nghe thấy lần thứ hai.”

Hoắc Oánh Oánh ảo não đứng dậy, hung dữ nhìn Lâm Tĩnh Dao một cái, uy hiếp nói: “Có bản lĩnh thì lần sau lại đến lây tính mạng ta, lần sau ta nhất định bắt ngươi hiện nguyên hình!”