Ai Là Vương Phi [Nhân Ngư]

Chương 3: Nhận định




Dọc theo đường đi bị nhiều người kêu là Vương phi, Mộc Trạch tỏ vẻ này thật không phải một hiện tượng tốt khiến người cao hứng, có bản lĩnh thì đừng có kêu tui là Vương phi, kêu tên tui đây nè. Những người này trước kia đâu có không có mắt như vậy chứ, lại quay đầu nhìn về phía Lạc Thiên Tường, cậu phát hiện cha Nhị hoàng tử này tựa hồ thực thích nghe người khác kêu cậu là Vương phi.

Vương phi gì đó, cái xưng hô này một chút cũng không thích hợp với mình, Mộc Trạch khẽ nhíu mày, Lạc Thiên Tường kia rốt cuộc là coi trọng mình ở chỗ nào vậy.

"Vợ à, anh đã cho người làm món đầu cá băm ớt mà em thích ăn nhất đó," Lạc Thiên Tường sớm đã tra xét rõ ràng những thứ mà Mộc Trạch thích ăn rồi, "Vợ yêu thích cái gì, anh liền thích cái đó nha."

Kỳ quái, đối phương sao lại biết được mình thích ăn cái gì chứ? Mộc Trạch nghi hoặc, phải biết rằng người nhà cũng không nhất định biết cậu thích ăn cái gì đâu.

"Nhị hoàng tử, anh vẫn là gọi tên tôi thì hơn," Mộc Trạch bình tĩnh nói, "Anh là người trong hoàng thất, vẫn nên chú ý chút ảnh hưởng đi."

"Thật muốn nhanh đi đăng ký với em quá," nhìn thấy vợ yêu một bộ ra vẻ bình tĩnh, hắn thiệt muốn ôm lấy vợ yêu vào trong ngực. Lạc Thiên Tường tỏ vẻ mình đã từng nhìn thấy Mộc Trạch tại thời điểm bốn bề vắng lặng cố ý dẫm mạnh một bãi nước, vốn tưởng rằng nơi đó có cái gì. Chờ sau khi Mộc Trạch rời đi, mình đi lên trước xem thử, lại phát hiện ở đó ngoại trừ một bãi nước thì cũng chỉ là một bãi nước mà thôi, chỉ là bị dẫm cho vẩn đục rồi.

Rõ ràng vợ yêu rất đáng yêu, còn luôn ra vẻ lão thành, Lạc Thiên Tường tỏ vẻ vợ yêu như vậy cũng không tồi, có thể đùa chút đỉnh.

"Đăng ký?" Mộc Trạch kinh ngạc, đối phương sao lại nhanh như vậy đã nói đến cái này rồi, "Nhị hoàng tử, tôi phải nhắc nhở anh, tôi là thú nhân, anh tốt nhất phải nhìn rõ ràng một chút."

"Biết mờ," Lạc Thiên Tường gật đầu, ghé sát vào Mộc Trạch, sau đó lợi dụng quang não chụp một bức ảnh chụp, hoạt động màn hình xem xem, nhỏ giọng nói thầm, "Bức ảnh này chính là bức ảnh đầu tiên chúng ta chân chính chụp chung đó, tuy rằng không thể dùng bức này làm ảnh đăng ký được, nhưng làm thành ảnh nền quang não cũng được rồi."

Lạc Thiên Tường tỏ vẻ mình trước kia vẫn luôn chụp lén đối phương, hoặc không thì là cho người khác chụp lén, vẫn chưa từng chính thức chụp chung với đối phương bức nào đâu. Dù sao cũng không thể chỉ coi ảnh chụp lén được, thật muốn đem quang não của đối phương cũng cài đặt thành ảnh này luôn.

*Editor: Biến thái! Biến thái!! Biến! Thái!!! ΣΩ Д Ω

Mộc Trạch kinh ngạc, đối phương sao đột nhiên lại muốn chụp ảnh chớ, cũng may chỉ là làm ảnh nền thôi. Từ từ, cảm giác vui mừng này của mềnh là từ đâu ra zậy.

Lạc Thiên Tường thấy Mộc Trạch ngốc lăng cười cười, thật muốn xoa bóp gương mặt của đối phương, "Em yên tâm, tuy rằng anh là hoàng thất, nhưng cũng không có khả năng cầm một bức ảnh chụp đi là có thể đăng ký được đâu."

Cũng đúng, hoàng thất không thể bức người như vậy được đâu, Mộc Trạch gật gật đầu.

Lạc Thiên Tường rả rích, không tiếp tục đề tài này nữa, "Đi, giữa trưa đi ăn ở nhà ăn trước, chờ đến buổi tối, chúng ta lại hảo hảo xơi một bữa."

Ăn cơm? Không tồi đâu nha, nhưng Mộc Trạch vẫn nghiêm trang nói, "Lợi dụng đặc quyền là không đúng, ngài thân là hoàng tử càng nên làm gương tốt."

"Có mà, anh vẫn luôn xông pha trận địa đầu tiên đó chớ," Lạc Thiên Tường tỏ vẻ bản thân rất tận tình với nghĩa vụ, "Nghĩa vụ cùng quyền lực là bằng nhau, nếu anh đã trả giá nhiều như vậy, như vậy tự nhiên nên được hưởng thụ một ít đặc quyền thôi, chẳng qua anh đối với những đặc quyền đó cũng không có hứng thú."

Mộc Trạch hắc tuyến, không có hứng thú, vậy còn nói cái gì, "Kỳ thật ngài nên cưới giống cái, vạn nhất ngài hy sinh ở trên chiến trường, cũng còn có thể lưu lại hậu đại."

"Đừng, vẫn là không cần gây thêm phiền toái cho người khác đi," Lạc Thiên Tường gật gật đầu, giống như hoàng tử suy ngẫm vì dân chúng như mình thật sự phi thường hiếm thấy vậy, "Anh biết anh đã làm rất tốt rồi, vợ à, em không cần khích lệ anh đâu, anh sẽ kiêu ngạo mất, hai người chúng ta ở bên nhau rất hợp, còn có thể kề vai chiến đấu nữa."

Có bản lĩnh, anh nói nữa đi, Mộc Trạch tỏ vẻ Nhị hoàng tử thật lắm chuyện, "Anh rốt cuộc có ăn cơm không?"

Vì thế Lạc Thiên Tường rốt cuộc không nói nữa, dù sao cũng không thể bỏ đói vợ được, lập tức dẫn vợ yêu đi.

Đi vào nhà ăn, Mộc Trạch lại một lần nữa tiếp nhận được ánh mắt thiện ý của mọi người, bọn họ đều phi thường nhiệt tình mà kêu cậu là Vương phi. Mộc Trạch không có lên tiếng, những người đó chỉ coi thú nhân như Mộc Trạch không thích bị người gọi là Vương phi thôi, kỳ thật trong lòng đối phương vẫn phi thường cao hứng, bọn họ biết điểm này là được rồi, kêu Vương phi thêm vài tiếng nữa, không chừng đối phương sẽ quen ngay đấy.

Hai người ngồi vào bàn ăn trên lầu hai, người máy chỉ sau chốc lát đã đem đồ ăn bưng lên.

Nhìn đầu cá băm ớt trước mắt, trong đầu Mộc Trạch liền hiện lên hình ảnh bản thân bị một con mèo lớn dùng móng vuốt hung hăng đè trên mặt đất, ngọa tào, thật là huyết tinh, mèo lớn sẽ dùng móng vuốt của nó từng chút từng chút một xé mở thịt của mình.

Tưởng tượng đến đây, Mộc Trạch liền không ăn nổi nữa, làm sao mình có thể nghĩ đến chuyện này trước mặt đầu cá thân ái được cơ chứ. Cúi đầu nhìn tay của mình, cứ như kiếp trước của mình chính là con mèo sẽ vươn móng vuốt từng chút một xẻ thịt cá ra ấy.

Sao lại có cảm giác mình và Nhị hoàng tử đang trên cùng một tuyến vậy, không đúng, Mộc Trạch xoa mi, cậu là một con cá giỏi, mới không giống Nhị hoàng tử đâu.

"Không thích ăn?" Lạc Thiên Tường không biết Mộc Trạch đang nghĩ cái gì, chỉ là đem đầu cá gắp tới trong chén mình, "Không có việc gì, có lẽ là nhà ăn làm không tốt, anh ăn giúp em."

"Không được!" Sau khi nói xong, Mộc Trạch liền hối hận, mình không ăn, cũng không thể để cho người khác cũng không ăn được, "Anh ăn đi."

Lạc Thiên Tường không phải quá thích ăn đầu cá, chỉ là vợ yêu lại thích ăn. Vừa lúc có thể tỏ vẻ với vợ yêu là mình cũng có thể ăn đồ đối phương thích được, cho nên về sau ở trên bàn cơm không cần phải băn khoăn sở thích của hắn, hắn ăn cái gì cũng được cả, chỉ cần có vợ yêu là ok. Quan trọng nhất chính là biểu tình muốn ăn lại không ăn hiện tại của vợ yêu thật sự là rất đáng yêu, thiệt muốn trêu đùa đối phương quá.

"Thích áo cưới như thế nào?" Nghe nói kết hôn đều phải chuẩn bị áo cưới, Lạc Thiên Tường ảo tưởng bộ dáng khi bọn họ kết hôn, "Hay là em thích quần dài?"

Mộc Trạch vẫn luôn biết thế giới này có giống cái mặc váy, tuy rằng cậu cũng không phải là không thể tiếp thu, kiếp trước cũng không phải chưa từng mặc váy nhân ngư, nhưng là kiếp này vẫn chưa từng mặc bao giờ, đối phương có thể đừng hỏi một cách tự nhiên như vậy không.

Từ từ, mình như thế nào lại ăn theo đối phương tự hỏi vấn đề này cơ chứ? Mộc Trạch tỏ vẻ nhất định là bởi vì đường trong máu quá thấp, mới tư duy theo đối phương đi.

"Không thích!" Thích cái gì, Mộc Trạch cười lạnh, "Ngài hẳn là nên hỏi nửa kia của ngài mới đúng, tôi sẽ không kết hôn cùng ngài đâu."

"Vợ à, em nói như vậy không đáng yêu đâu," Lạc Thiên Tường buông đôi đũa trong tay, "Chúng ta chính là một đôi."

Không cần nhìn vẻ mặt ngạo kiều của đối phương, Lạc Thiên Tường cũng thừa biết Mộc Trạch lại ra vẻ lãnh tình, này nhất định là học được từ Mộc Thanh rồi. Nghĩ đến Mộc Thanh một khuôn mặt than, lại nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Mộc Trạch trước mặt, nghĩ thầm về sau nhất định phải để vợ yêu cách xa Mộc Thanh một chút, không thể để vợ yêu bị dạy hư được.

Người chung quanh nghe được Lạc Thiên Tường nói, sôi nổi ở trong lòng tỏ vẻ bọn họ không có nghe thấy hai người nói chuyện đâu, khó trách người địch quốc sợ Nhị hoàng tử như vậy, thì ra da mặt Nhị hoàng tử đã dày đến nông nỗi dị năng cũng không đâm nổi rồi, còn có theo đuổi thú nhân là theo đuổi như thế này sao, đối phương xác định không phải là đang theo đuổi giống cái hay là á thú nhân đấy chứ.

*Editor: Lần đầu đọc bộ nào mà công được xóm làng "khen" thế này đó (〃"∀〃)

"Cái gì một đôi?" Đối phương thế nhưng lại ở ngay trước mặt bàn dân thiên hạ nói như vậy, học sinh chung quanh đều nghe được có được không, Mộc Trạch tỏ vẻ này không có gì, dù sao mọi người sớm hay muộn cũng sẽ biết thôi, phải nhẫn nại.

"Anh là thú nhân!" Lạc Thiên Tường cũng đứng dậy, đi đến bên người Mộc Trạch, đôi tay đè bả vai đối phương lại, "thú nhân cùng thú nhân cũng có thể trở thành một đôi, ngồi xuống nói."

Mộc Trạch hất tay Lạc Thiên Tường ra, "A, đúng, anh là thú nhân, cầm thú."

Lạc Thiên Tường gật đầu, "Đúng, thú nhân cũng là thú, em cũng vậy."

Mộc Trạch hừ lạnh, đối phương là thú, mình là cá, cúi đầu nhìn nhìn đôi chân thon dài của mình, đuôi cá thần mã mới là xinh đẹp nhất. Ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lạc Thiên Tường một cái, hai người bọn họ vẫn là có khác biệt đó.

*Editor: khác (đối) biệt (địch) chủng tộc không thể nói iu thưng đâu à nha(〃▽〃)

Nhìn thân ảnh vợ yêu chạy như bay rời đi, Lạc Thiên Tường nghĩ vợ yêu thẹn thùng như vậy thật đúng là không được, như vậy sao bọn họ có thể tiến hành thâm nhập giao lưu thêm một bước chớ.

Làm Nhị ca của Mộc Trạch, Mộc Lan cũng học ở đại học Tuyên Lăng, hắn cũng có nghe được Lạc Thiên Tường cùng Mộc Trạch nói chuyện, chỉ cảm thấy bản lĩnh trợn mắt nói nói dối của Nhị hoàng tử thật là cao, thế nhưng lại dễ dàng làm cho đệ đệ vẫn luôn phi thường bình tĩnh tức giận bỏ chạy như vậy được.

"Nhị hoàng tử," Mộc Lan đi đến bên người Lạc Thiên Tường, "Nếu không anh đổi một đối tượng khác đi? Đệ đệ nó tựa hồ thật sự không thích anh đâu."

Mộc Lan cho rằng thiên phú dị năng của Mộc Trạch vẫn phi thường không tồi, cường thú nhân đều không muốn gả cho một thú nhân khác, yêu cầu của Lạc Thiên Tường thật sự rất quá phận rồi.

"Vậy đổi cậu à?" Sắc mặt Lạc Thiên Tường lập tức lạnh xuống, không có ôn nhu khi vừa nãy đối mặt với Mộc Trạch nữa, "Hoặc là ta có thể giết cậu, lại cường thủ hào đoạt với đệ đệ cậu?"

Mộc Lan khóe miệng méo xệch, Nhị hoàng tử có phải là đã xem rất nhiều phim thần tượng rồi không, "Hiện tại không lưu hành như vậy......"

"Thử xem?" Lạc Thiên Tường ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm đôi mắt Mộc Lan, đương nhiên cũng chỉ là nói mà thôi, nếu hắn thật dám làm như vậy, vậy cưới không nổi vợ yêu nữa.

"Ngài làm tốt lắm," hảo hán không ăn mệt trước mắt, Mộc Lan chỉ có thể nói, đệ à, em đi mạnh khỏe.

Nhìn phương hướng Mộc Trạch đi xa phía trước, Mộc Lan cảm giác tiếc nuối sâu sắc, đệ đệ lớn lên đẹp như vậy, thế nhưng lại bị một con heo...... Một lão hổ gặm, Nhị hoàng tử này tựa hồ đã nhận định đệ đệ rồi, đối phương không có khả năng thiện bãi cam hưu* đâu.

*Thiện bãi cam hưu: thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là dừng lại một cách tự nguyện, để sự việc có thể được giải quyết đúng. Đề cập đến một tranh chấp được giải quyết tốt, không chuyện gì xảy ra nữa.

Mộc Trạch đã rời đi, Lạc Thiên Tường tự nhiên cũng không có khả năng tiếp tục ở lại nữa, vì thế hắn một khuôn mặt lạnh cũng rời đi.

Nhìn thấy Lạc Thiên Tường mặt lạnh mọi người sôi nổi tỏ vẻ Nhị hoàng tử lại biến sắc mặt rồi, không thể tại lúc bọn họ không ở mới biến được sao, sẽ đông lạnh người khác đó.

Chạy đến thư viện Mộc Trạch phi thường không vui, Nhị hoàng tử kia thế nhưng lại đuổi tới trường học, thật không biết đối phương trúng gió gì, Mộc Trạch nắm tay, thật sự muốn diệt sát đối phương.

Nhưng còn chưa kịp nghĩ cái gì, cậu đã nhận được điện báo của Mộc gia chủ. Mộc Trạch đi đến một chỗ không người tiếp nhận điện thoại, "Phụ thân."

"Buổi chiều trở về sớm một chút," Mộc gia chủ nhìn thấy mỏi mệt trên mặt Mộc Trạch, lập tức biết ngay trong lòng đứa con trai này nhất định là bởi vì chuyện Nhị hoàng tử mà không vui.

Giờ phút này, Mộc gia chủ đang ngồi ở trong thư phòng, mà phụ thân ông Mộc trưởng lão cũng ngồi ở một bên.

"Nhị hoàng tử đã nhận định, chỉ sợ không trốn nổi," Mộc trưởng lão vẫn là phi thường thích thằng cháu Mộc Trạch này, tuy rằng không phải thân sinh, nhưng thằng cháu này không chỉ có lớn lên đẹp, thiên phú lại không tồi, ngày thường cũng rất hiếu thuận, chỉ đáng thương là cứ như vậy bị một tên hoàng tử lưu manh coi trọng. Không thể phủ nhận chính là thực lực của Nhị hoàng tử xác thật phi thường cường hãn, nhưng này cũng chứng minh bị áp cũng chỉ có thể là thằng cháu nhà mình, nghĩ đến Mộc Trạch chắc cũng không muốn, đứa nhỏ kia từ nhỏ đã muốn cưới giống cái, cưới á thú rồi, "Thật sự không được, vậy cho nó đi tinh cầu khác rèn luyện đi."

Mộc gia chủ không có lời nào để nói, phụ thân nhà mình đưa ra cái chủ ý này căn bản chính là một cái thối chủ ý, Nhị hoàng tử rất dễ dàng là có thể tìm được đứa nhỏ nhà mình có được không.

Tác giả có lời muốn nói: Mỗi ngày tỉnh lại đều cảm thấy bản thân đang tháo máy đổi mới, ~(o▽)o lăn lại đây o(△o) ~

Mộc Trạch: Đầu cá băm ớt!

Nhị hoàng tử: Em là cá!

Mộc Trạch: Đầu cá băm ớt!

Nhị hoàng tử: Em là cá!

Mộc Trạch: Nhân ngư là sinh vật biển, cũng ăn cá có được không! Trả đầu cá băm ớt cho tui!

Nhị hoàng tử:......

Mộc Trạch: Lại không cho tui, tui liền không yêu anh, không đúng, về sau tuyệt đối sẽ không yêu anh.

Nhị hoàng tử: Người tới, mau lấy đầu cá băm ớt lên.

Mộc Trạch: ~(≧▽≦)/~ Há há há