Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Chương 73




Đây tuyệt đối là tin tức làm Nhậm Tư Đồ Kim nghe xong sợ mất hồn.

Nhậm Tư Đồ rốt cuộc tìm được tin tức giải trí, vừa lúc Tưởng Lệnh Thần một ôm minh tinh, một bên ôm Thẩm Thấm, không khỏi làm người ta thổn thức.

Bên đầu điện thoại kia Tôn Dao không nhịn được chậc chậc thán: "Xe sang trọng, túi xách hàng hiệu, cuộc sống không nên làm quá. Bây giờ tiểu cô nương thật không được."

Thời Chung giúp cô xử lý vết thương, anh liếc nhìn, lại thấy cô còn chưa có nói chuyện điện thoại xong, liền ghé vào bên tai cô nhẹ nói một câu: "Anh đi họp trước. Em nhớ gọi đồ ăn, chớ để bụng đói."

Dứt lời hôn miệng cô một cái, xoay người đi.

Nhậm Tư Đồ nhìn bóng lưng Thời Chung rời đi, mặc dù nói không biết Thời Chung sẽ có thái độ như thế nào đối với chuyện này, nhưng Nhậm Tư Đồ nghĩ, một luôn miệng nói mình không

là tiểu nhân, đột nhiên chuyển sang đầu quân cho địch, làm cho cô có cảm giác lòng người rất dễ thay đổi.

Chờ Thời Chung họp xong, đã là mười giờ tối rồi, vốn là nhà đầu tư bởi vì chuyện kiện cáo của anh có chút lung lay, hiện tại đã hoạch định tất cả, trong thời gian ngắn nhất đưa ra hấp dẫn đầu tư mới, quả thật khó như lên trời, vì thế bể đầu sứt trán, nhân viên phía dưới càng không tránh được cảm thấy lo lắng, từ lúc Trung Hâm thành lập tới nay, tỷ số từ chức đạt mức cao nhất.

Cái gì gọi là tường sập chúng nhân đẩy, Thời Chung đã thể nghiệm thông suốt.

Lại thêm lúc nào anh cũng có thể bị cảnh sát gọi đến, tư vị trong đó, đại khái Nhậm Tư Đồ cũng có thể đoán được, mà bây giờ chuyện Nhậm Tư Đồ có thể làm hình như trừ chờ đợi cùng làm bạn, thì không làm được gì khác. Sự giúp đỡ của mình dành cho anh quá nhỏ, Nhậm Tư Đồ làm soa lại không cảm thấy thất bại?

Trong xe, Thời Chung đang cúi đầu nhìn bảng báo cáo lại nhận ra không khí không đúng, buông tay, ngẩng đầu nhìn bà xã bên cạnh.

"Nghĩ gì thế?"

Nhậm Tư Đồ cả kinh, lúc này mới thu hồi ánh mắt, quay đầu lại nhìn Thời Chung.

Rất nhiều phiền muộn trong lòng cũng không thể nói, Nhậm Tư Đồ do dự chốc lát, cuối cùng lựa cách ít tổn thương nhất nói: "Vừa rồi em xem tin tức, Tưởng Lệnh Thần cùng Thẩm Thấm ở cùng một chỗ."

Thời Chung cũng không kinh ngạc, vẻ mặt không có bất kỳ phập phồng: "Anh sớm đã biết.'

Nhậm Tư Đồ kinh ngạc, cũng không đợi cô nói tiếp, Thời Chung đã thuận miệng nói: "Sau hôn lễ của chúng ta khoảng một tuần, anh nhận được tin nhắn từ một số xa lạ,"em quyết định qua lại với Tưởng Lệnh Thần, hẹn gặp lại.' Anh nghĩ nửa ngày, đoán là Thẩm Thấm gửi."

Nhậm Tư Đồ không khỏi trầm mặc.

Một hồi lâu, Nhậm Tư Đồ vẫn là không nghĩ ra: "Cô ấy sao nhỉ?" Tưởng Lệnh Thần, ai cũng biết rõ đó là một hoa hoa công tử, tính tình lại cực kỳ tính toán chi li, sao Thẩm Thấm có thể qua lại với anh ta được chứ?

Thời Chung chỉ cười cười mà thôi: "Cô ấy vừa tốt nghiệp, muốn xông xáo vào xã hội, muốn tìm cái núi dựa không có lỗi gì."

Anh đã nhận định như vậy, Nhậm Tư Đồ cũng không còn gì để nói, thấy anh cúi đầu xử lý tài liệu, Nhậm Tư Đồ cũng không tiện quấy rầy, cho đến tài xế đưa bọn anh đến nhà trọ.

Thời Chung chỉ đưa cô đến bậc thang bên ngoài nhà trọ: "Anh hẹn nhà đầu tư, thuận đường đưa em trở lại, không thể lên được."

Nhậm Tư Đồ đứng trên bậc thang, vừa đúng có thể cùng anh nhìn thẳng, anh thuận thế hôn miệng của cô một cái: "Ngủ ngon."

Loại thời gian giành giật từng giây này mà muốn cùng người yêu nhiều một chút, Nhậm Tư Đồ đã có thể nghiệm.

Chỉ là những thứ khác, tỷ như anh lo âu trên việc, Nhậm Tư Đồ sợ rằng mình cũng không thể cảm động 100% --

Hiệp đàm với nhà đầu tư không thuận lợi, nếu không Thời Chung cũng sẽ không nửa đêm điện thoại cho cô, cũng sẽ không chỉ nói đôi câu, giọng nói liền dần dần tích tụ đi xuống: "Đồ Đồ, nếu như anh phá sản..."

Kiêu ngạo như anh chưa từng nói qua lời nói ủ rũ như thế có thể thấy được lần này anh rất khó khăn.

Nhậm Tư Đồ ngủ cùng với Tôn Dao, Tôn Dao đã ngủ rất sâu rồi, Nhậm Tư Đồ thả nhẹ bước chân cầm điện thoại di động ra khỏi phòng, đi tới phòng khách, cô rốt cuộc có thể buông ra âm thanh nói: "Không quan trọng, cùng lắm thì....em nuôi anh."

"................"

Bên kia yên lặng ước chừng ba giây, cười.

Coi như chỉ là lời an ủi nhưng thực tế rất có tác dụng, tối thiểu có thể bình thản đối mặt với thực tế gian nan.

Nhưng sau khi cúp điện thoại, Nhậm Tư Đồ vẫn nhịn không được ngồi ở trên ghế sa lon, buồn ngủ biến mất. Trong đầu đều là Thời Chung, ngay cả Tôn Dao đi ra phòng ngủ, đi tới sau lưng cô, cô cũng không có phát giác.

Cho đến Tôn Dao đột nhiên lên tiếng: 'Ông xã gọi điện thoại đến có việc gì sao?"

Lúc này Nhậm Tư Đồ mới quay đầu lại chỉ thấy Tôn Dao xoa mí mắt đứng ở đằng kia.

Nhậm Tư Đồ vô lực gật đầu một cái.

Tôn Dao thở dài, đi vòng qua trước sô pha, ngồi xuống bên cạnh Nhậm Tư Đồ: "Gần đây Tầm Tầm luôn có mặt ủ mày ê, hôm nay tớ còn phát hiện cậu nhóc len lén lên mạng tìm tin tức về Thời Chung, mà còn cậu, quả thật đã không phải là mặt ủ mày ê cấp bậc, mà là khuôn mặt khổ đại cừu thâm."

Vậy sao? Nhậm Tư Đồ kéo kéo môi, nhưng một ít cũng cười không được, đoán chừng thật như Tôn Dao nói, gương mặt khổ đại cừu thâm.

Cậu có biết mới vừa rồi Thời Chung hỏi tớ cái gì không??"

"Cái gì?"

"Anh ấy hỏi tôi, nếu như anh ấy phá sản tớ sẽ làm thế nào."

Tôn Dao cau mày sửng sốt, tính cách của Thời Chung, nếu không phải đã bị thực tế ép tuyệt đường, quyết sẽ không nói ra những lời ấy.

"Anh ấy hỏi tôi, nếu như anh ấy phá sản tớ sẽ làm thế nào."

Tôn Dao cau mày sửng sốt, tích cách của Thời Chung, nếu không phải đã bị thực tế ép tuyệt đường, quyết sẽ không nói ra những lời ấy.

Tôn Dao đột nhiên không có dấu hiệu nào kéo Nhậm Tư Đồ, hai cô gái còn mặc đồ ngủ rất nhanh đi xuống lầu dưới, Tôn Dao cái gì cũng không giải thích, lôi kéo Nhậm Tư Đồ cứ tiếp tục hướng bên ngoài đi nhanh, không tới một phút, dừng ở cách đó không xa hai người hộ vệ trong xe bước xuống. Trong nháy mắt, Nhậm Tư Đồ cùng Tôn Dao liền bị bọn họ cản lại.

"Tôn tiểu thư, đã trễ thế này muốn đi chỗ nào?"

Tôn Dao hình như sớm đoán được có thể như vậy, đối phương vừa dứt lời cô đã hung hãn nói tiếp: "Từ Kính đang ở nơi nào, gọi anh ta tới đây, tôi muốn thấy anh ta."

Nhậm Tư Đồ đứng ở một bên, cái gì cũng không nói, nhưng chỉ cùng Tôn Dao liếc nhau một cái, liền đoán được Tôn Dao muốn gì.

Tôn Dao đang dùng loại phương thức này, ép Từ Kính ra tay. . . . . .

Thật ra thì sau khi biết Trung Hâm xảy ra vấn đề, Nhậm Tư Đồ không thể chưa nghĩ tới Từ Kính, nếu như thật sự cùng đường, Từ Kính sẽ ra tay giúp đỡ Thời Chung. Cô cũng biết loại ý nghĩ ích kỷ này, dù sao quan

hệ của Tôn Dao cùng Từ Kính bây giờ là giương cung bạt kiếm, cô nếu là muốn cầu Từ Kính giúp một tay, Tôn Dao chắc sẽ không thấy chết mà không cứu, nhưng nội tâm có nhiều đau khổ, Nhậm Tư Đồ không đoán không được.

Hộ vệ bắt đầu gọi điện thoại: "Quản gia, Từ tiên sinh đã ngủ rồi sao?"

Tôn Dao không chịu nổi hộ vệ vạm vỡ như vậy lại gọi điện thoại chậm chạp như vậy, liền giành lấy điện thoại, cũng không quản bên đầu điện thoại là người nào, liền đùng đùng nói: "Nói cho anh ta biết Tôn Dao muốn gặp anh ta, hiện tại! Lập tức! Lập tức!"

Đối phương là người giúp việc Từ gia, bị lời nói sắc bén của Tôn Dao dọa sửng sốt một hồi lâu, mới đáp: "Được, được."

Sau một hồi chờ đợi.

"Thật xin lỗi, Từ tiên sinh nói đã chuẩn bị ngủ, có chuyện gì, sáng mai lại nói."

Nhẹ nhàng một câu nói, Tôn Dao liền nghẹn không lời nào để nói, chợt đưa di động ném trả cho hộ vệ, quay đầu lại đối với Nhậm Tư Đồ cười lạnh: "Anh ta thật biết làm khó người khác."

Nhậm Tư Đồ không lời nào để nói, ai cũng biết cầu người nhất định phải nhìn sắc mặt người, kém người một bậc, mà Nhậm Tư Đồ cũng biết rõ, bất luận kẻ nào Tôn Dao cũng có thể đối với họ lá mặt lá trái nhưng duy chỉ đối với Từ Kính, vĩnh viễn mất hết mặt mũi. Ngày kế, hộ vệ đem hành tung Từ Kính nói cho Tôn Dao, Nhậm Tư Đồ không để cho Tôn Dao cùng đi, một mình cô đi gặp.

Trợ lý của Từ Kính dẫn Nhậm Tư Đồ đi vào phòng nghỉ ngơi, "Từ tiên sinh còn phải họp, khoảng 10 phút nữa sẽ kết thúc, cô ở đây chờ một lát."

Phòng nghỉ ngơi ở lầu hai, ngoài cửa sổ có thể thấy được cảnh tượng trong phòng lầu một, Nhậm Tư Đồ đi tới bên cửa sổ, loáng thoáng có thể nhìn thấy phía dưới có một đang bóng dáng quen thuộc của một người đang dùng gậy để di chuyển, nhưng nhìn thân hình đối phương không giống như là Từ Kính.

Đang lúc Nhậm Tư Đồ muốn nhìn chăm chú nhìn kỹ thì cửa phòng nghỉ ngơi bị người đẩy ra. Nhậm Tư Đồ lập tức quay lại, cửa chính bị đẩy ra, trợ lý đẩy xe lăn Từ Kính đi vào.

Từ Kính mặc quần áo thể thao ngồi trên xe lăn, nhưng không chút nào giấu ánh sáng lạnh đáy mắt.

Nhìn lên nhìn xuống đánh giá Nhậm Tư Đồ, Từ Kính cười: "Lúc gặp lại thì cô vì chuyện của chồng cô, nhìn qua mệt chết đi."

Trái tim Nhậm Tư Đồ không khỏi thoáng qua một tia kinh ngạc. Cô còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông trước mặt này làm thế nào biết chuyến này cô đến là vì chuyện gì? Còn vừa mở miệng chính là...

"Từ tiên sinh, tôi biết rõ mấy lần trước chúng ta gặp mặt cũng huyên náo rất không vui vẻ, chắc hẳn anh cũng biết chồng tôi gần đây gặp phải mấy chuyện phiền toái..."

Từ Kính không nói lời nào, chỉ nhàn nhạt nhìn Nhậm Tư Đồ.

Ánh mắt của anh trong bình tĩnh lại mỗi lần làm cho người ta cảm giác kém một bậc, Nhậm Tư Đồ không nhịn được bình bình hô hấp, rồi mới từ trong túi xách lấy ra một sấp tài liệu, "Đây là hạng mục của Trung Hâm, hi vọng anh có thể xem một chút."

Từ Kính nhận lấy hạng mục, liền giao cho trợ lý, liếc cũng không thèm liếc một cái.

Vẫn dùng ánh mắt bình thản nhìn Nhậm Tư Đồ, "Thời phu nhân, cô nên biết người nào tới van cầu tôi mới có tác dụng. Mà cô...." Ánh mắt Từ Kính có điều ngụ ý quét mắt chung quanh một cái, trong phòng nghỉ trừ anh, trợ lý cùng với Nhậm Tư Đồ ra, không còn người khác. Từ Kính cũng không có nói thêm gì nữa, chỉ giễu cợt cười một tiếng.

***

Đến đây sau, Nhậm Tư Đồ còn muốn thấy Từ Kính.

Ai cũng biết anh đang ép người nào hiện thân, nhưng anh càng có thái độ như vậy, Nhậm Tư Đồ bên này càng gấp gáp.

Vì bổ khuyết tiền bạc cho Trung Hâm lão tổng đã tính bán của cải Bất Động Sản lấy tiền mặt -- này hoàn toàn không cần Nhậm Tư Đồ chính miệng đi hỏi Thời Chung, chỉ là truyền thông dài dòng báo cáo, là có thể làm Nhậm Tư Đồ biết hiện tại Trung Hâm thảm đến mức độ nào.

Tôn Dao hiểu rõ Từ Kính, biết anh làm như vậy là vì cái gì, nhưng cuối cùng thiếu kiên nhẫn với anh --

Khi Tôn Dao không để ý ngăn trở vọt vào phòng, thì Từ Kính canh chừng ánh mắt cô, cái loại ánh mắt đó, đã nói rõ tất cả.

"Họ Từ, như anh mong muốn, tôi tự mình đi cầu anh."

Nhưng cô hoàn toàn không có tư thái của người đi cầu người khác nên có. Từ Kính sẽ không để ý, thấy cô vô cùng lo lắng như thế, anh lại vui vẻ mà cười.

Lúc này rất là thản nhiên, nói thẳng: "Tôi đã sớm xác định hết hạng mục, chỉ chờ em tự mình đến cầu xin tôi."

Tôn Dao không có nói gì tiếp, đối mặt Từ Kính như thế, chỉ có thể án binh bất động, mới không bị anh giẫm ở hạ phong.

"Bao nhiêu tỷ không thành vấn đề." Từ Kính không hề chớp mắt nhìn Tôn Dao, "Điều kiện của tôi là đem con sanh ra, cùng tôi kết hôn."