Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Chương 24: Từ đầu tới cuối người và người vốn không hiểu gì nhau (1)




Lúc Lục Chi mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là hình ảnh lờ mờ của cái gì đó trắng muốt pha lẫn ánh sáng vàng nâu nhàn nhạt, căng mắt nhìn rõ hơn tí nữa mới nhận ra được rằng đó là màu của trần nhà và ánh đèn led âm trần thạch cao, mệt mỏi, Lục Chi chẳng buồn ngồi dậy mà nằm ỳ trên giường. Cô hít sâu vào một ngụm khí đầu tiên sau khi tỉnh dậy...

Ô, lạ quá!

Mùi hương hoa trà ngập tràn trong không khí, cô nhớ phòng của mình không hề có mùi gì đặc trưng cả... Giống như ngộ ra gì đó, Lục Chi ngồi phắt dậy, đưa mắt quan sát xung quanh, thu hết mọi thứ lạ mắt vào tầm nhìn.

Đây là một gian phòng với màu sắc chủ đạo là trắng và nâu, thiết kế nhỏ gọn mà tinh tế, một mình cái giường trắng toát này đã chiếm hết một phần ba diện tích cả căn phòng, ánh đèn vàng nhẹ từ trên trần tỏa ra khắp nơi khiến cô cảm thấy có chút ấm áp, lại có chút lạnh lùng. Tấm rèm cửa sổ màu nâu nhè nhẹ pha sáng của trà quế đang phất phơ trước gió, nhìn ra ngoài cửa sổ, một màu trời đen nghiễm nhiên dính đầy vô vàn những ngôi sao sáng mà bé li ti trông như những hạt cát xíu nhỏ đang di chuyển một cách thầm lặng không để cho ai biết.

Lục Chi nghĩ lại một chút. Cho dù từ ngày mẹ và bố ly thân cô chưa từng được gặp qua mẹ một lần, cũng chưa từng tới chơi tại nhà mà mẹ đang sống, nhưng với hiểu biết bao lâu nay của cô về bà ấy, kiểu thiết kế căn phòng giản dị nhỏ bé nhưng cũng đầy tinh tế lại thêm có hương trà ngập tràn trong không khí, hơn nữa màu mà mẹ thích là màu nâu cùng với màu trắng, như vậy cô chẳng hề nghi ngờ gì khi đây là nhà của người mẹ mà cô vẫn thường giấu ở tận trong đáy lòng.

Có điều, lí do gì mà cô lại ở đây? Không phải mẹ đang ở Ý sao?

Đầu không có đau nhức mấy, trái lại tinh thần còn thấy hơi phấn chấn, lại thêm tác dụng của hương trà khiến cho toàn thân cảm thấy vô cùng dễ chịu. Không vội chạy đi tìm mẹ, cô tựa đầu lên thành giường bằng salon, hồi tưởng lại kí ức và ngẫm xem những nguyên nhân có thể xảy ra.

Đầu tiên, cô, thư kí Trịnh và bố gặp phải sự cố trong thang máy, chờ hơn mười phút mới ra ngoài được, lúc ra ngoài, cả ba người đều sững sờ vì bên ngoài không còn một ai cả, lại còn có tiếng báo động ở đâu vang tới, bố và thư kí Trịnh cố gắng liên lạc với mọi người nhưng đều không có sóng, đành phải ra ngoài ban công tiếp sóng. Lúc hai người đi, Lục Chi chạy vào đại sảnh, vừa đi gần tới cửa chính thì gặp Lâm Huy....

Đúng rồi, lúc đó cô còn định gọi hỏi anh đã xảy ra chuyện gì...nhưng... Nghĩ đến đây, Lục Chi hoàn toàn không nhớ thêm bất kì chi tiết nào khác, vì vậy, điểm nghi vấn lớn nhất trong đầu cô hiện tại chính là Lâm Huy.

Lúc này không có người, không cần giả ngu. Lục Chi cau chặt đôi mày, nghĩ tới Lâm Huy bỗng thấy bất an.

Phải chăng cái thời gian mà mẹ đã từng nói đã...đến rồi?

Những tháng gần đây liên tiếp gặp chuyện kì lạ xảy ra. Thái độ của Lâm Huy kì lạ, cái USB anh đưa cho cô cũng kì lạ. Sau khi Lâm Huy không suốt ngày bám lấy cô nữa, cô cũng cảm thấy như có ai đó theo sát cô... Nhưng cô chắc chắn một điều, thái độ của Lâm Huy kì lạ có thể có phần nào đó liên quan tới tính mạng của cô, nhưng sự theo dõi của người nào đó thì linh cảm của Lục Chi cho cô biết, nó không hề nguy hiểm tới cô, giống như đơn giản chỉ là trò trêu chọc của ai đó... Nhưng ở tỉnh E, ai có lá gan chọc ghẹo cô chứ...

Nghĩ nghĩ, trong đầu Lục Chi bỗng xuất hiện gương mặt nhếch nhác, đen sạm có phần thê thảm của tên lùn nào đó... Hắn ta dẫn đám đàn em nhăng nhít tới quậy tung tỉnh E một cách vô duyên vô cớ, sau lại cũng vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt cô. Tại sao nói là vô duyên vô cớ? Ha, bởi vì mấy lời nói gà vịt của hắn, chưa đủ trình để thuyết phục Lục Chi. Nhưng để xem hắn giở trò gì nên cô mới giữ hắn lại bên mình. Còn về tại sao những lí do của hắn không đủ thuyết phục cô... Thực ra nếu như hắn chỉ nói thì có lẽ một người bình thường như cô đã chịu tin từ lâu rồi, nhưng lần ở hội quán nọ, lúc hắn kể lể với Rau Cải, Lục Chi thỉnh thoảng âm thầm liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn cũng năm lần bảy lượt liếc nhìn về phía cô, vậy là mọi nghi vấn trong cô dấy lên, một khi đã như vậy, khả năng Lục Chi tin hắn giảm xuống không biết con số âm bao nhiêu.

"Cạch." Cửa gỗ màu trắng có núm màu vàng sáng chói được đẩy vào trong. Một người phụ nữ nhỏ nhắn trông rất trẻ trung xinh đẹp mặc bộ đồ công sở áo sơ mi trắng với chân váy ngắn màu tím than, đi đôi giày cao gót năm phân nở một nụ cười sáng chói bước vào, tay cô ấy cầm một chiếc khay màu vàng, trên khay là một chiếc bát tô trắng sứ, có lẽ là đồ ăn, cụ thể hơn là cháo, Lục Chi thầm nghĩ.

Thấy cô đã tỉnh, người đó đóng cửa lại, thuận miệng nói cười:

"Tôi đi vào đi ra căn phòng này ba mươi lần rồi, đúng lần thứ ba mươi thì cháu tỉnh lại. Tôi chỉ biết làm mỗi bát cháo trắng với một ít thịt có sẵn trong tủ, cháu ăn tạm để đỡ đói bụng." Lục Chi không hề ngạc nhiên khi người phụ nữ nhỏ nhắn này bước vào, thậm chí còn nhìn cô ấy bằng ánh mắt thản nhiên. Đây chính là thư kí của mẹ, tên là Nga. Trông cô ấy như một cô gái mới ở tuổi đôi mươi nhưng thực ra con số mà cô ấy đang sở hữu đã lên tới ba mươi. Đi theo mẹ từ mười năm trước, trước khi hai bố mẹ của cô li thân nên Lục Chi cũng khá thân thuộc với cô ấy. Trước mặt cô ấy, Lục Chi cũng không cần phải giả hồ đồ, cô nhìn nhìn bát cháo, lại nhìn người phụ nữ trước mặt, ngồi thẳng dậy hỏi:

"Tại sao lại không ra ngoài ăn? Mẹ cháu đi đâu rồi?" Một bát cháo trắng? Đùa sao? Thư kí đặc biệt của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn mỹ phẩm nổi tiếng, lương một tháng bằng lương kiếm được mười năm của công chức bình thường, một bữa cơm tại một nhà hàng thủ đô nổi tiếng chẳng khác nào công dân bình thường đi mua một chiếc giầy second hand, nói ăn cháo được dễ dàng như vậy sao? Nhất định là bị mẹ bắt trông chừng cô không rời nửa bước rồi.

Thư kí Nga bật cười: "Con bé này, vẫn nhạy cảm như vậy. Nhưng tôi chỉ có thể nói với cháu rằng, khi chưa có lệnh của chủ tịch thì tôi và cháu không được rời khỏi căn nhà này nửa bước. Có chuyện gì thì khi chủ tịch về cháu hẵng hỏi, điện thoại của tôi cũng bị tịch thu, không thể gọi đồ ăn bên ngoài được, cháu đã biết quyết tâm của chủ tịch lần này rồi chứ."

"Ồ, cháu cũng đoán được sơ sơ... Nhưng mà...chắc là mẹ có để nguyên liệu nấu ăn ở trong tủ chứ?" Mọi chuyện cứ gác lại sau, mẹ là người phụ nữ khá cứng rắn, lầnnày quyết tâm như vậy rồi thì có thế nào cũng đừng hòng hỏi những điều mẹ không muốn trả lời cho nên, ngoài cách an phận chờ mẹ về thì Lục Chi không còn cách nào hay hơn, đừng nghĩ cô là dạng người luôn ngẩng cao đầu nghênh ngang sống, trên đời không bão táp mưa sa nào có thể cản nổi, bởi vì khi đứng trước mặt mẹ, nữ đầu gấu này vẫn phải cúi đầu nhường nhịn dăm ba phần...

"Có, cháu biết chủ tịch mà, luôn tự mình làm nội trợ mỗi khi ở nhà, cho nên trong tủ bà ấy luôn chất đầy những nguyên liệu thực phẩm, còn có cả những thứ lạ đời mà tôi còn không biết là gì nữa cơ." Thư kí Nga bê bát cháo lên, xem ra bát cháo này nấu là lãng phí rồi, vẫn là nên để vị tiểu thư cao thủ bếp chiến này ra tay.

Lục Chi mỉm cười xuống giường, thật dễ chịu, không khí trong lành thế này, lại yên tĩnh thanh bình, đơn sơ giản dị mà tinh tế phong nhã, chẳng trách quanh năm đều thấy có tin nói mẹ không bao giờ đổi nhà...chỉ có điều...có phải là quá yên tĩnh rồi không...

...

"Mẹ..." Sáng hôm sau, Lục Chi vệ sinh cá nhân xong rời phòng, xuống nhà chuẩn bị đồ ăn sáng, bỗng dưng thấy một bóng dáng quý phái đang ngồi thư thái thưởng thức trà ở ban công. Nhận ra ngay đó là mẹ, Lục Chi có chút không tin vào mắt mình. Người phụ nữ thưởng thức nốt ly trà, không vội vàng, mặc dù biết sau lưng có người đang chờ bà... Có điều không ai nhận ra, đó là khi tiếng "mẹ" cất lên, trong trẻo mà dịu dàng, thế nhưng lại có sức mạnh khuấy đảo tâm trí ai đó, khiến cho ly cầm trà trên tay bà hơi rung nhẹ. Khao khát được nghe tiếng gọi này lâu lắm rồi, bây giờ nghe lại giống như có gì đó cứa vào thượng tâm vị, chua xót mà không nói thành lời, xót xa mà không thể hiện ra mặt, muốn được ôm con như những ngày bé nhưng nghĩ tới tương lai khó khăn phía trước mà con sẽ phải chiến đấu, lại tự nhủ với lòng đừng để nó thấy được sự yếu đuối, phải cứng rắn, mạnh mẽ hơn bình thường, có như vậy nó mới có thể nghe lời mình mà nắm vững được số mệnh của bản thân nó.

Trà đã hết, nhưng miệng cốc vẫn đặt trên môi, bà giật mình trong thầm lặng, tại sao lại ngẩn ngơ tới vậy...

Che dấu cảm xúc thật, Thúy Lan đặt chén trà xuống rất nhẹ nhàng, đứng dậy một cách tao nhã, xoay người lại nhưng không hề liếc nhìn con gái đã đứng đó từ lâu mà thong dong đi tới phòng khách, ngồi xuống ghế, mỗi cử chỉ đều quý phái trang trọng toát lên phong thái như một hoàng gia quý tộc trên người bà.

"Tạm thời con hãy ở tại đây một thời gian, mẹ sẽ sắp xếp cho con học tại trường học mới, chuyện học hành không phải lo, có gì không thoải mái thì liên hệ với thư kí Nga, cô ấy sẽ giúp con giải quyết. Thế nào?" Tuy câu cuối là câu hỏi, nhưng âm thanh lạnh lùng ấy nghe vào tai cô lại thành sự áp đặt, khiến cô khó chịu trong lòng... Mẹ trở nên lạnh lùng như vậy từ bao giờ? Rốt cuộc là cô đã làm sai chuyện gì, tại sao đến nhìn mặt cô mẹ cũng không thèm nhìn? Không thoải mái trong lòng, Lục Chi quay mặt lại nhìn bóng lưng đang ngồi trên ghế gần đó, có chút ương ngạnh nói:

"Con không ở lại, con sẽ trở về với bố."

Ngỡ tưởng mẹ sẽ lạnh lùng nói ở đây cô không có quyền, mọi chuyện đều phải nghe mẹ. Thế nhưng ngoài dự đoán, bà lại thản nhiên nói:

"Được, nếu như con muốn về lại thành phố E, mẹ cũng không ngăn cản, tuy nhiên, con phải nhớ kĩ, sau khi trở về đó, con sẽ phải đối mặt với rất nhiều thứ, thậm chí những điều mà con nghe không lọt tai, thấy không lọt mắt, những điều nguy hiểm, hà khắc nhất cũng sẽ phải trải qua, không những trải qua, mà phải kiên cường đấu lại với chúng. Nói con ở lại đây một thời gian là để cho con tận hưởng điều tươi đẹp cuối cùng, những thứ con muốn làm mà chưa được làm, trong thời gian này, hãy làm hết đi. Sẽ có một ngày con trở lại đó, và tất cả mọi thứ mà con mong muốn có được như chỉ là ăn, ngủ, nghỉ đủ giấc, được đến trường như bao đứa trẻ khác cũng không có cho con làm."

Lục Chi thất sắc, từ từ tới gần mẹ, thẫn thờ lên tiếng: "Vậy...thứ mà năm đó mẹ nói với con...đã đến rồi sao..."

Thúy Lan vô cùng hiểu thứ mà con gái ám chỉ là gì, bà thản nhiên nói một tiếng: "Phải."

Lục Chi thẫn thờ không phải vì sợ hãi điều đó đang đến, mà chính là lo sợ vì sự bảo vệ của Lâm Huy đối với cô thật sự có liên quan tới chuyện này hay sao...nếu anh biết, vậy có phải chủ tịch Dương cũng...còn cả bố nữa...tại sao tới giờ này mới để cho cô biết, chẳng lẽ mọi người đang chờ đến lúc cô cận kề thần chết mới nói ch cô sự thật về cái vớ vẩn gì đó mà cô sắp gặp phải sao... Xung quanh có bao nhiêu người thân lừa dối mình, Lục Chi tự thấy bản thân cô thật nực cười, sao lại giống mấy nhân vật chính trong phim thế, vì sự lừa dối của người thân xung quanh mà một là tự tử vì cảm thấy sống trên đời thật thừa thãi hai giết người vì cảm thấy cứ có những ánh mắt nhạo báng nhìn về phía mình. Có điều, vì phim đã như vậy, cho nên ngoài đời mới có cái mà rút ra kinh nghiệm. Lục Chi sẽ chẳng muốn làm mấy việc xàm ba lát như vậy, cô sẽ cố gắng bỏ qua cho họ...có điều, không thể hết lần này lần khác bỏ qua cho họ được, còn đợi xem biểu hiện của họ ra sao nữa... Nhưng hơn nữa...chẳng phải cô cũng đang có điều giấu bọn họ sao...

Thúy Lan đang xem báo buổi sáng, mắt nhìn chữ, tai vẫn nghe động tĩnh từ phía con... Có điều gì mà nó lại suy nghĩ lâu như vậy? Chẳng lẽ khó khăn đến thế sao, ở với mẹ vài ngày cũng không được sao...

"Mẹ, bố đang ở đâu? Tại sao con lại ở đây?" Lục Chi thầm nghĩ, nếu đúng như lời mẹ nói, vậy cô cũng muốn được ở đây, làm những điều mà trong ngần ấy năm mong muốn làm nhất... Ví dụ như, ngày ngày nấu cơm cho mẹ, cùng mẹ đi ra chợ mua đồ, dọn dẹp nhà cửa giúp mẹ, mỗi sáng đều mỉm cười chào buổi sáng với mẹ, mỗi lúc đều có thể ngắm mẹ cười, chờ mẹ xoa đầu như thưở xưa, nghe mẹ mắng yêu vài câu ngọt ngào, hưởng thụ những giây phút hạnh phúc bên mẹ,...

Thúy Lan vô cùng vui vẻ trong lòng, cuối cùng nó cũng đã chấp nhận ở lại, nhưng sự vui mừng đó lại được giấu sâu trong đáy lòng bà, ngoài mặt vẫn không hề có một chút gợn sóng mà nói: "Ông ấy có một số việc cần làm, nhân tiện cũng thông báo với con, lễ đính hôn của con đã bị hủy bỏ."

"Hủy bỏ?" Giống như người ngớ ngẩn, trái tim cô lúc này bỗng hẫng một nhịp không hiểu nguyên do, chỉ biết có thứ gì đó làm lòng mình khó chịu."Sao lại hủy bỏ? chẳng lẽ có liên quan tới chuyện sắp xảy đến với con ư?"

Thúy Lan gập tờ báo, để xuống, bà đứng dậy, lần này mới cho mình một cơ hội nhìn kĩ mặt con gái... Nó lớn lên, thật xinh đẹp...

"...Con không nên kích động, hãy nhớ, cho dù mọi chuyện có xảy ra như thế nào thì tuyệt đối không được phản ứng thái quá. Những chuyện con sẽ gặp phải còn hoang đường và nguy hiểm gấp vạn lần chuyện này. Một chuyện nhỏ nhoi, không đáng để con bận tâm tới mặt biến sắc như vậy."

"..."Lục Chi nhìn bà, không còn lời gì để nói.

Thúy Lan cũng không lưu lại lâu, bà tự nhiên bước qua cô, tiến về phía cầu thang, đi lên trên tầng.

Lục Chi cần gần năm phút đứng nguyên tại chỗ mới có thể định thần lại, cô cúi đầu thở dài ra một hơi, coi như trút hết đi mọi gánh nặng, ưu phiền hay âu lo. Ngẩng mặt lên, chính là lúc mà cô phải tận hưởng thời gian bên mẹ trọn vẹn niềm vui nhất.

...

Bữa tối do Lục Chi trổ tài, đương nhiên là lôi cả trái tim và lòng chân thành hướng về mẹ ra mà bái kiến, cho nên bữa tối hôm ấy, một người kén ăn như mẹ lại bất ngờ ăn hai bát cơm, khiến cho Lục Chi mừng suýt rớt nước mắt.

Nhân lúc cơ mặt mẹ giãn ra thoải mái, Lục Chi vội nắm lấy thời cơ:

"Mẹ, con có thể ở đây nhưng không đi học có được không? Con...dù sao cũng vẫn phải về thành phố E, học tại trường đó, cho nên không cần chuyển học bạ làm gì, cứ để nguyên đó cho mới, con cũng vẫn còn hai năm cấp ba nữa..." Lằng nhà lằng nhằng rốt cuộc ngụ ý cũng chỉ muốn mẹ không cần chuyển trường cho cô, bởi vì hình ảnh ai đó cứ lởn vởn quanh đầu, mãi cũng không khống chế nổi cho nó ngừng bay.

"Không sao."

"Oa!" Lục Chi bất ngờ thốt lên, sau lại tự giác ngậm miệng khi thấy mẹ hơi ngừng đũa. Cô giả nai mỉm cười hì hì gắp thức ăn vào bát cho mẹ, bản thân thì ngậm đũa ngẩn ngơ mà chăm chú ngắm mẹ ăn, cho đến khi...

"Mau ăn đi."

"Ồ, vâng."

...

Một tháng sau...

Tháng ngày ở cùng mẹ cũng khiến cô cảm thấy viên mãn, tuy cũng không phải ngày nào cũng nhìn thấy mẹ và chúc mẹ buổi sáng tốt lành một cách thường xuyên, hay đi chợ cùng mẹ vì mẹ rất bận, có tuần còn bay sang tận bốn nước trong Châu Á để giải quyết rắc rối, thường xuyên như thế, Lục Chi cũng không có gì chơi, thường lấy cuốn sách "bí kíp nấu ăn" của mẹ ra để thực hành và học hỏi. Thấm thoát cũng qua một tháng, không phải là Lục Chi không muốn ở lại, mà là càng ngày cô càng phát hiện ra những điểm lạ.

Mỗi khi cô nhắc tới bố với mẹ, mẹ đều lảng tránh. mẹ như thế nào cô là người hiểu rõ nhất, mẹ sẽ không vì hai người có hiềm khích mà lảng tránh nói chuyện về bố trước mặt cô. Lần này lại như vậy khiến cô vô cùng nghi ngờ, cho nên Lục Chi quyết định trở lại thành phố E. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, cô không muốn cũng sẽ phải gặp, vậy chi bằng bắt đầu nó sớm một chút, để có thể kết thúc nó nhanh chóng hơn dự kiến...mặc dù, có thể sẽ liên quan tới sinh mệnh...

Trong thời gian ở với mẹ, mẹ cũng vài lần vô tình như cố ý mà nói về "bọn chúng" với cô, mẹ cũng đã ám chỉ rằng lần này không phải là trò đùa, nó bằng cách nào đó có thể trực tiếp liên quan tới sinh mệnh của cô, phải vô cùng cẩn thận, mẹ đã từng nói, cho tới khi cần thiết, không nên để lộ bản chất thật của con người mình cho bất kì người khác biết, chuyện này càng bí mật càng tốt, tốt nhất là nên chỉ hai mẹ con biết chuyện này, ngay cả bố cũng phải giấu kín. Bởi vì, nó trực tiếp liên quan tới tính mạng cô, cũng là gián tiếp hủy dần sinh mạng của người khác...