Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Chương 47: Cảnh trong mơ lần thứ tư : phóng hỏa




Bên trong hỉ phòng vắng vẻ, hai ngọn nến song hỷ hừng hực cháy, mặt bàn có bày một ít lạc , táo đỏ , nhãn , một vài trái quýt cùng mứt táo(nguyên văn là cao tảo =[ ).

Bên ngoài lại cực kỳ huyên náo, đủ các loại âm thanh lớn nhỏ xen lẫn vào nhau.

Bộ mặt người nào đó dại ra ngồi bên giường, khăn voan mềm mại che mặt lướt nhẹ xuống đất, nàng không có biểu tình gì,chỉ có ánh mắt trống rỗng cùng tuyệt vọng.

“Ngân Nhi, chờ ta cứu nàng!” Ngữ khí kiên định ấy tựa hồ văng vẳng bên tai.

Vào phủ tướng quân này, Viêm Hi làm cách nào để cứu nàng ra? Nếu như phải liều mạng, nàng tất nhiên không đồng ý, Khinh Âm không còn là Khinh Âm của ngày xưa nữa ,hắn lãnh khốc vô tình, giết người trong nháy mắt, toàn bộ cảm tình trước đây đều tan thành tro bụi.

Ánh mắt kiên quyết, nàng đứng dậy, không để ý người săn sóc tân nương ngăn trở, đi đến phía sau bình phong, thay một thân quần áo màu trắng thuần, cũng may, hắn cho đem đồ của nàng đến .

“Tướng quân phu nhân, ngươi làm cái gì vậy?” Người sắn sóc tân nương toát mồ hôi lạnh, nàng lau đi không kịp, kích động nhanh chóng sai nha hoàn mang nàng trở về .

“Ai dám đụng đến ta, ta liền cắn lưỡi tự sát!” Cười khẽ , nàng mắt lạnh nghễ nhìn vài thân ảnh cứng đờ, bàn tay bọn họ đã vươn đến vạt áo nàng liền dừng lại không dám vọng động.

Thật không ngờ nàng còn sống mà phải để tang trăm mạng người Viêm gia, nàng sẽ chờ Viêm Hi , nếu hắn không bảo toàn được tính mạng , vậy thì nàng cũng không muốn sống một mình.

“Tướng quân phu nhân, ngươi muốn làm gì,được gả vào phủ tướng quân, về sau sẽ có vinh hoa phú quý, những gì trước kia quên đi , nên nhìn về phía trước a.” Người săn sóc dâu ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh, ôn nhu tiến lên khuyên giải nàng.

Thoáng nhìn nha hoàn nhẹ nhàng đi ra cửa phòng, Ngân Nhi khinh thường khẽ động khóe miệng, Khinh Âm, ta , sẽ chờ ngươi tới.

“Nếu cho ngươi vạn lượng hoàng kim, muốn ngươi vứt bỏ tướng công của ngươi, ngươi có đồng ý hay không?” Áp chế nội tâm cảm xúc cuồn cuộn, nàng ôn nhu lên tiếng.

“Này……” Người săn sóc dâu không dự đoán được nàng sẽ hỏi như vậy, bối rối xoay nắm tay.

“Vàng bạc tài bảo, tất cả chỉ là vật ngoài thân, nếu không có người mình yêu làm bạn, thật uổng công sống trên đời này, nếu muốn ta sống, kêu bọn họ tránh ra.” Chỉ vào vài nha hoàn đứng trước cửa, Ngân Nhi cầm trâm hoa màu trắng cắm lên đầu rồi chạy ra ngoài.

Lúc này, người săn sóc dâu cùng bọn nha hoàn đều sốt ruột.

“Tướng quân phu nhân, ngươi không thể đi ra, trang phục như vậy nếu để tân khách nhìn thấy sẽ không hay đâu, tướng quân trách tội thì chũng ta không đảm đương nổi a.”

“Nếu ta cắn lưỡi tự sát, các ngươi, còn có thể đảm đương sao?” Ngân Nhi cười khổ, có lẽ nàng chỉ còn cách ấy , không dùng chiêu này , làm sao mà thoát được????

Bọn họ nhất thời im bặt, đúng vậy , tướng quân vì thú tân nương, nghe nói là đem hơn phân nửa vàng bạc tài bảo Hoàng Thượng ban tặng đưa đến Viêm phủ, có thể thấy được tân nương có địa vị quan trọng tới mức nào trong lòng tân lang, nếu nàng tự sát , bọn họ không những không có con đường sống mà còn liên lụy cả nhà.

Nghĩ đến đây, tất cả đều không dám nhúc nhích.

Cầm lấy một ngọn nến, Ngân Nhi đi ra ngoài , nhìn đám người vui chơi trong đình viện, phía trên hành lang dán hai chữ song hỷ đỏ thẫm, chỉ cảm thấy chói mắt vô cùng.

So với Viêm phủ máu chảy thành sông, với thân ảnh Viêm Hi cô độc, cái này thực quá châm chọc người khác!

“Khinh Âm, ngươi nghe rõ cho ta, ngay cả vào tướng quân phủ, ngay cả ngươi cho ta danh phận tướng quân phu nhân, ta, vẫn là thê tử của Viêm Hi, ngươi giết người Viêm phủ , thù này không đội trời chung !” Giận dữ gào thét , nước mắt nhẫn nhịn trong chốc lát tuôn trào, nàng cầm ngọn nến hắt lên cột.

Ngọn lửa bùng lên trong tiếng thét chói tai của tân khách ……