Ái Phi Trẫm Là Đặc Công

Chương 13: Đây là thứ quái quỉ gì




Còn có cơ thể của nàng cũng không còn linh hoạt tự nhiên như trước nữa mà trở nên có chút vô lực, có chút suy yếu.

Thậm chí vừa rồi khi nàng thoát khỏi dây trói, suýt nữa còn bị thất bại.

“Đi tìm cho ta một chiếc xe!” Nàng quyết định thử dò xét một lần cuối cùng, “Thả ta đi, ta sẽ tha không giết bà ta!”

Bàn tay lại siết chặt hơn, dọa lão bà sợ tới mức vội vàng nói:

“Mau! Nhanh đi chuẩn bị xe!”

“Hừ!” Vệ Lai cười lạnh, hóa ra thật đúng như nàng nghĩ! Bọn họ biết xe là cái gì, vậy có nghĩa tất cả mọi thứ này đều do Higor an bài rồi.

Vừa rồi trong đầu nàng còn nghĩ hiện tượng này chính là ‘Thời không xoay chuyển, mượn xác hoàn hồn’ nữa chứ. Nhưng vô số ý tưởng ấy đều đã bị dồn ép trở về liên tục.

Vệ Lai có chút thất vọng nho nhỏ.

Không bao lâu, có tiếng gió ngựa truyền đến từ xa. Kế tiếp có một chiếc xe ngựa tinh xảo lao tới rồi dừng ở trước mặt nàng, còn có thêm một thị vệ đánh xe.

Hả???

Có thật không đây?

Vệ Lai gượng cười khổ!

Đây là thứ quái quỉ gì?

Thì ra xe mà bọn họ nói chính là cái thứ đồ chơi này?

“Thôi đi!” Nàng lắc đầu nói: “Cho ta một con ngựa, được không?”

Trong lời nói đã không còn hung ác như ban nãy nữa, nàng bắt đầu cảm thấy chơi thật thích, cảm thấy hưng phấn, thậm chí cảm thấy rất... Rất vui vẻ.

Hai câu vừa rồi bị bức về đáy lòng lại lần nữa được tám kiệu lớn nhấc ra ngoài, Vệ Lai cảm thấy ở đáy lòng mình đang dâng lên một tia hy vọng từ trước đến nay chưa bao giờ có. Ngay cả khi thấy những kẻ ở trước mắt muốn thiêu chết mình nàng đều thấy thân thiết đáng yêu làm sao.

Thì ra cuộc sống có thể thật sự bắt đầu lại!

Thái độ nàng đột nhiên chuyển biến làm cho những người khác có phần không thích ứng nổi nhưng cũng không có ai dám lên tiếng phản bác.

Có thị vệ lặng lẽ dắt ngựa tới, nhưng Vệ Lai lắc lắc đầu nói:

“Nếu như các ngươi khi dễ ta ngay cả ngựa tốt hay xấu cũng không phân biệt được vậy thì các ngươi lầm to rồi!” Tay nàng vẫn bấu trên cổ lão bà kia nhưng cằm hất về hướng con ngựa đang kêu la ầm ĩ, “Con ngựa già này có lẽ chạy không hơn được hai dặm đường, có phải các ngươi cố tình muốn để ta cưỡi nó rồi sau đó chờ các người tới bắt lại sao? Hay là...” Cúi đầu nhìn ngó con tin trong tay, “Hay là các ngươi cảm thấy bà ta sống đã đủ lâu rồi? Nếu đã như thế, vậy bổn cô nương cũng không ngại tự mình ra tay tiễn đưa bà ta đi Tây Thiên đâu!”