Ái Quân

Chương 12: Hoàng Hoa 2




Vũ Minh tự mình cởi bỏ y phục, thân thể y minh bạch giữa ánh đèn, rất hoàn mỹ, rất cân đối, làn da không chút hơi ấm, nhưng lại mềm mại tựa dải lụa. Hoàn Nhan Phong Nghi thỏa mãn cười, ôn nhu ôm lấy đối phương vào lòng, chậm rãi tháo ngọc quan, tóc Vũ Minh cứ thế xõa ra, trượt dài qua thắt lưng.

Vũ Minh lặng lẽ từng bước từng bước gỡ hàng cúc áo trên người Hoàn Nhan Phong Nghi, sau cùng y cúi xuống hạ thân đối phương, chần chừ đôi phút rồi chậm chạp ngậm lấy phân thân cứng rắn của hắn vào miệng. Đầu lưỡi ấm nóng trơn trượt như rắn nước cuốn lấy cự vật, Hoàn Nhan Phong Nghi cổ họng gầm gừ nhẹ, khoái cảm truyền dọc sống lưng, chiếm cứ tâm trí. Khuôn miệng đường huynh hắn thật sự rất mê người, Phong Nghi vuốt ve mái tóc thơm hương trước mặt:

- Kỹ thuật tốt như vậy, huynh đã từng cùng bao nhiêu người làm qua?

Vũ Minh hơi ngừng động tác, nhưng cuối cùng lại không đáp, Phong Nghi hừ nhẹ, chua đắng dâng lên:

- Huynh dẫn binh cửu Châu phụ quốc...Ninh Hầu đã cùng huynh làm qua chưa? Hay An Nhân Vương? Bọn họ có tốt không? Nhẹ nhàng hay cường bạo?

Phong Nghi không rõ vì sao bản thân lại thốt ra những lời hạ thấp thân phận như thế này, hắn không tin rằng bản thân đang ghen. Chỉ là gia yến tối nay, Ninh Hầu hết một câu lại một câu khen ngợi dung mạo Vũ Minh, hắn thật sự chướng mắt đến bực dọc.

- Huynh cười với Ninh Hầu thật thâm tình! Lần đầu là dành cho hắn đi?

Vũ Minh cuối cùng cũng không nhịn được, nhàn nhạt ánh nhìn:

- Hoàng thượng! Thần có cùng ai, cũng không hề can hệ đến người!

Hoàn Nhan Phong Nghi lồng ngực một cỗ cay đắng dâng lên, thâm độc cười:

- Khá lắm! Ba tháng biên thùy liền nằm dưới thân nam nhân khác! Tiện!

Vừa nói, Phong Nghi vừa ấn mạnh mái tóc Vũ Minh xuống, hạ thân đã trướng đến cực điểm, cự vật nghẹn sâu vào cổ họng Vũ Minh, khiến y không thở nổi. Vũ Minh siết lấy chăn đệm trên giường, mắt đầy gân máu đỏ tươi. Bỗng chốc, Vũ Minh cảm nhận chuyển động bên trong khuôn miệng, một dòng bạch dịch trào ra lấp kín mọi khoảng trống chứa không khí. Vũ Minh gấp gáp đẩy đối phương, sặc sụa ho.

- Hoàng thượng...

Y thật sự không thể nói nên lời, thanh quản khàn khàn đau rát. Tuy vậy, Hoàn Nhan Phong Nghi vẫn chưa có ý định buông tha y, lần nữa xoay người đặt y dưới thân:

- Trẫm không dễ thỏa mãn như vậy!

Bàn tay Phong Nghi lần xuống phía sau y, buông lời cợt nhã:

- Mềm mại thế này...là trước khi gặp Trẫm đã chuẩn bị tốt, hay vì hôm nay Ninh Hầu hồi kinh?

Ngón tay trượt hắn dần vào trong huyệt, Vũ Minh cắn môi khẽ thốt lên tiếng rên. Phong Nghi hừ lạnh, cắn sâu vào cổ y:

- Ngày mai thiết triều, không được che giấu, Trẫm muốn cả thiên hạ này biết được Phiêu Kỵ Tướng quân dâm loạn thế nào, nằm dưới thân nam nhân rên rỉ ra sao!

Huyệt động chật hẹp đến khó tin, cho dù Phong Nghi đã tìm mọi cách khuếch trương thì phân thân của hắn vẫn không thể nào tiến vào. Mỗi lần nhìn Vũ Minh thống khổ đau đớn, Phong Nghi càng thêm chật vật. Hắn thật sự muốn chửi thề, tuy rằng Vũ Minh là lần đầu, nhưng cư nhiên làm sao y biết, bản thân Hoàng đế hắn cũng là lần đầu tiên.

Vũ Minh không thể chịu được hành hạ thêm, liền bám lấy bờ vai Phong Nghi, đứt quãng hơi thở:

- Hoàng thượng...để thần tự mình...

Vũ Minh quỳ trên phân thân Hoàn Nhan Phong Nghi, chậm rãi hạ người dần xuống, y cắn đôi môi đến nát nhừ, máu chảy dọc theo khóe miệng. Cuối cùng, cự vật cứng rắn cũng có thể vào được bên trong.

- Hoàng thượng...người...từ từ hãy động...

Phong Nghi vỗ vỗ thắt lưng Vũ Minh, âu yếm trấn an:

- Trẫm sẽ không phá hư huynh...yên tâm...

Vũ Minh ngoài mặt không biểu tình, nhưng trong lòng vô vàn thống khổ, Hoàng đế tuổi trẻ khí thịnh, cơ bản lần này y chỉ có thể thỏa hiệp giảm bớt đau đớn, chứ không hề có đường thoái lui. Thân thể của y, sợ rằng sớm sẽ bị hắn thao đến hỏng.

Hoàn Nhan Phong Nghi bắt đầu luận động, Vũ Minh cũng không thể nén nổi tiếng rên rỉ, y như đánh mất chính mình, mỗi cơn trừu nhập hạ huyệt đều co rút đến cực điểm, tựa hồ không muốn đối phương đi ra. Hoàn Nhan Phong Nghi ngược lại từ tinh thần đến cơ thể đều được hầu hạ thoải mái, còn có thể tỉnh táo trêu đùa:

- Xem ra nơi này của huynh rất muốn Trẫm! Về sau chỉ được cần Trẫm, chỉ có thể là của Trẫm! Hiểu không!

Vũ Minh gục đầu vào vai đối phương, ngoài rên rỉ cũng chỉ là rên rỉ, Phong Nghi đột ngột ngừng lại, vuốt ve nét mặt y ngượng ngập ửng hồng:

- Nói đi!

Vũ Minh mơ hồ ánh mắt, dục tình xâm nhập loạn tâm trí, phía dưới ngứa ngáy đến khó chịu, liền tự động thân mình:

- Hoàng thượng...

Phong Nghi ôn nhu hôn lên làn môi y còn vương huyết tinh:

- Huynh là của ai?

Vũ Minh nửa tỉnh nửa mê lặp lại:

- Thần là của Hoàng thượng, chỉ của riêng người...

Hoàn Nhan Phong Nghi cười lớn, thân dưới cũng không kiêng nể mà mạnh mẽ từng đợt luận động, ra sức giày vò người bên cạnh.

Mờ sáng.

Tiếng lanh canh kẻng báo hiệu vang lên, Hoàn Nhan Phong Nghi giật mình thức giấc, hắn xoa xoa thái dương đau nhức, uống rượu suốt buổi chiều, cả đêm lại truy hoan, sáng nay còn phải lên triều sớm, làm Hoàng đế đúng thật không dễ dàng gì.