[Ái Thần Ái Tác Quái Hệ Liệt] Mãn Nguyệt Tình Nhân

Chương 9




Mặt trời lên cao, Triệu Thiên Luân mở mắt, ánh nắng chiếu thẳng vào mí mắt y, Triệu Thiên Luân cảm thấy đầu váng mắt hoa, y nâng dậy nửa người trên, nhìn quanh một vòng, thấy mình không phải đang ở trong phòng của mình, mà là ngủ ở một nơi xa lạ.

Bên cạnh truyền đến tiếng hô hấp đều đều, y quay đầu sang nhìn thấy Tôn Duẫn Thần chỉnh tề sạch sẽ đang ngủ bên cạnh y, còn quần áo của y thì rối loạn, nhưng cũng được cài khuy hơn phân nữa, y nhẹ vỗ về sợi tóc của Tôn Duẫn Thần, không chỉ là yêu là thương, mà còn là thương tâm cùng khổ sở, tất cả đều nảy lên trong lòng.

“Tỷ…. tỷ phu ….”

Tôn Duẫn Thần mở mắt, ánh sáng mặt trời chiếu vào làn da trắng như tuyết của hắn càng làm nó thêm trắng nõn nà, da thịt hắn không có một chút tỳ vết nào, ánh mắt của hắn vừa tròn lại vừa sáng, mang đầy thu quang cùng ưu thương, điều này làm cho tâm của Triệu Thiên Luân chấn động.

Ở trong lòng của y, Tôn Duẫn Thần vẫn là đứa nhỏ chưa trưởng thành, ngay cả y biết hắn đã mười tám tuổi, cũng hiểu được hắn vĩnh viễn không còn là tiểu hài tử, nhưng đây là lần đầu tiên y phát hiện Tôn Duẫn Thần không những đã trưởng thành, mà so với tỷ tỷ của hắn còn xinh đẹp hơn, da thịt của hắn vừa trắng lại vừa đẹp, giống như mời gọi người khác vuốt ve lên nó một lần lại một lần.

“Duẫn Thần, đệ vốn đã lớn như thế này sao?”

Tôn Duẫn Thần lộ ra biểu tình không hiểu, nhưng biểu tình ấy thật đáng yêu, làm cho tim người khác đập mạnh và loạn nhịp, Triệu Thiên Luân cũng biết câu hỏi của mình thật sự ngốc, nhưng nếu không hỏi ra, nó nghẹn lại ở cổ họng, khó có thể tiêu hoá.

Tôn Duẫn Thần ngồi dậy, mái tóc đen nhánh của hắn xoã dài đến thắt lưng, vài sợi tóc rớt vào bàn tay của Triệu Thiên Luân, Triệu Thiên Luân không tự chủ được,nhẹ nâng lên ngửi, sợi tóc mềm mại kia tràn ngập một mùi thơm ngát, hơn nữa ở dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, nó càng thêm sáng bóng làm mê hoặc lòng người.

“Đệ không hiểu tỷ phu đang hỏi cái gì?”

Triệu Thiên Luân mặt nhăn mày nhíu, ngay cả cái trán đều nhíu lại, đây không phải là Tôn Duẫn Thần, Tôn Duẫn Thần vẫn còn là một đứa nhỏ, y ôm thắt lưng hắn, uy hắn ăn cái gì đó, không phải chỉ mới là chuyện một, hai năm trước sao? Làm sao có thể khác nhiều đến vậy?

“Tỷ phu, đêm qua huynh uống quá nhiều rượu, chạy tới chỗ của đệ liền ngủ, huynh không nhớ rõ sao?”

Y hoàn toàn cũng không nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước mắt là một người có nét mặt xinh đẹp như trong tranh, da thịt trắng như tuyết, mái tóc dài mềm mại như dòng nước, ánh mắt như có thiên ngôn vạn ngữ, tất cả tạo nên một tuyệt sắc giai nhân, sao có thể là Tôn Duẫn Thần mà y đã thấy từ nhỏ đến lớn, đây….đây không phải Tôn Duẫn Thần, mà là tiên nhân thanh thuần xinh đẹp theo từ trong tranh bước ra, là một tuyệt sắc mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Y lắc lắc đầu, muốn xua đi hình ảnh Tôn Duẫn Thần trước mắt, Tôn Duẫn Thần lại dựa vào càng gần hơn, quan tâm hỏi: “Đầu huynh bị đau sao? Tỷ phu, có phải huynh còn chưa hết say rượu, nên cảm thấy không được thoải mái?”

Mùi thơm trên cơ thể hắn toả ra mê người, dưới áo lộ ra xương quai xanh xinh đẹp trắng nõn, đôi môi đỏ mộng khép mở cùng chiếc lưỡi linh hoạt, đột nhiên như là tia chớp đánh thẳng vào nửa người dưới của Triệu Thiên Luân, dục vọng những năm gần đây căn bản là không chú ý đến, giờ lại tê dại đứng lên, lại còn hạ lưu, vô sỉ muốn đè áp Tôn Duẫn Thần xuống, điều này là cho Triệu Thiên Luân quá sợ hãi, y sao có thể có ý nghĩ không an phận đối với Tôn Duẫn Thần?

“Tỷ phu không sao.” Y nói một câu ngắn gọn, liền lập tức bước xuống giường, không dám quá mức tiếp cận với Tôn Duẫn Thần, y hôm nay không bình thường, hơn nữa là rất không bình thường.

Vừa xuống giường, y mới phát hiện quần ào trên người ngắn đến kỳ cục, này không phải là quần áo của y, Tôn Duẫn Thần bịa đặt nói dối: “Tỷ phu, hôm qua huynh say rượu nên ói ra, làm bẩn hết quần áo, cho nên đệ đã đem đi giặt, rồi lấy đồ của đệ cho huynh mặc.”

Sự thật là đêm qua bọn họ triền miên ở trên giường, làm bẩn hết quần áo, hắn sợ Triệu Thiên Luân phát hiện, nửa đêm vội vàng đem đi giặt, rồi giúp Triệu Thiên Luân mặc vào quần áo của mình, chính là Triệu Thiên Luân ngủ say như chết, thân hình y lại so với hắn khổng lồ, hắn giúp y mặc quần áo vào, thêm cài được vài cái khuy cũng đã làm hắn tiêu hao hết khí lực.

Sau đó hắn mới yêu thương hôn vài cái lên môi của Triệu Thiên Luân, nhưng Triệu Thiên Luân đã mê man bất tỉnh, không giống như vừa rồi ôm hắn, khi bốn môi giao hợp cùng yêu cầu vô độ, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, tâm của hắn tựa như có dòng nước ấm chảy vào, hắn có thể ở bên cạnh Triệu Thiên Luân, cảm thụ được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể của y, chuyện hạnh phúc đêm nay là bảo vật mà hắn sẽ ôm ấp, cất giữ suốt cả cuộc đời.

“Tỷ phu, đệ… đệ đã làm sai, từ nay trở đi, đệ sẽ không tái ở cùng với nam nhân nữa, chỉ cần tỷ phu nói, đệ sẽ tuyệt đối nghe theo, tối hôm qua đệ đã suy nghĩ kỹ, đệ không muốn làm cho tỷ phu thương tâm.”

Nguyên bản nghe Tôn Duẫn Thần thừa nhận hắn chỉ thích nam nhân, Triệu Thiên Luân chịu đả kích rất lớn, thậm chí tự trách không thôi, cảm thấy đều là lỗi của y, khi Tôn Duẫn Thần mười bốn tuổi, chính mình đã xâm phạm thân thể hắn, mới tạo thành hắn lỗi giác như vậy.

Hơn nữa, cứ mỗi tháng y đều đến phòng của Tôn Duẫn Thần, ngay cả y không phải thật sự đối với Tôn Duẫn Thần có hưng trí, nhưng đôi mắt điềm đạm đáng yêu của Tôn Duẫn Thần lúc nào cũng ẩn chứa nỗi sợ hãi tuỳ thời sẽ bị đuổi ra khỏi Triệu gia, làm cho y thương tâm không thể chịu được, hai người duy trì quan hệ như vậy, bất quá cũng chỉ là muốn làm cho Tôn Duẫn Thần an tâm ở lại Triệu gia mà thôi.

“Đệ…. Đệ nói thật chứ? Duẫn Thần.” Triệu Thiên Luân vô cùng mừng rỡ, thanh âm đều run rẩy, Tôn Duẫn Thần nghiêm túc kiên định gật đầu, Triệu Thiên Luân đưa tay lên kéo hắn ủng vào trong lòng ngực, vuốt ve tóc hắn giống như vuốt ve tóc của Triệu Lí, vui vẻ nói: “Đây mới là Duẫn Thần ngoan của huynh, huynh sẽ gọi người giúp đệ giới thiệu rất nhiều cô nương xinh đẹp, nhất định sẽ có người làm cho đệ yêu thương, tựa như tỷ phu yêu thương tỷ tỷ đệ vậy.”

Bên tai Tôn Duẫn Thần tràn ngập tiếng tim đập vui mừng của Triệu Thiên Luân, hắn khép mắt lại, môi xẹt qua ngực của Triệu Thiên Luân, mặc dù cách một tầng quần áo hơi mỏng, hắn vẫn cảm nhận được hơi ấm từ ngực toả ra, làm cho hắn nhớ rõ đêm qua da thịt của Triệu Thiên Luân có bao nhiêu lửa nóng, bất quá kia đã là chuyện đêm qua, cũng là bí mật lớn nhất của cả đời hắn, Triệu Thiên Luân vĩnh viễn cũng sẽ không biết.

Hắn đem tâm tư đè nén xuống, cúi đầu nói: “Không cần gọi người giới thiệu đâu tỷ phu, đệ muốn ổn định tâm tình của mình trước rồi mới tính tiếp, hiện tại đệ không có tâm tư nói về chuyện tình cảm.”

Chỉ cần hắn không ở cùng với nam nhân, luôn khoẻ mạnh khoái hoạt, Triệu Thiên Luân đã không còn cầu gì hơn, y gật đầu đồng ý.

Quần áo của y còn chưa khô, mặc quần áo Tôn Duẫn Thần thật chật chội, không có chút thoải mái. “Duẫn Thần, huynh về nhà đây, đệ có rảnh thì về nhà nhiều một chút.”

Tôn Duẫn Thần ấp a ấp úng muốn nói, rồi lại không nói, Triệu Thiên Luân thấy thế liền hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Kia …. Chuyện Vương tiểu thư kia, tỷ phu không phải muốn cưới nàng làm vợ sao, sao đến bây giờ vẫn không có tin tức gì?”

Nhắc đến việc này, tính tình ôn hoà của Triệu Thiên Luân cũng nhịn không được tức giận đến phát hoả. “Huynh ở trước mộ tỷ tỷ đệ gặp được nàng ta, nghĩ là ý tứ của tỷ tỷ đệ, không thể ngờ nàng ta là người tâm địa ác độc, thừa dịp huynh không có nhà, dám ra tay đánh chửi Lí Nhi, huynh thấy được, lập tức huỷ hôn, huynh thà rằng cả đời không tái thú thê, cũng không cho bất luận kẻ nào bắt nạt Lí Nhi.”

Lúc này Tôn Duẫn Thần thế mới biết, việc Vương tiểu thư đánh chửi Lí Nhi bị Triệu Thiên Luân thấy được, nên mới miễn bàn đến việc hôn nhân này. Mắt Triệu Thiên Luân sắc lên, thấy biểu tình của hắn, liền nổi giận đến tím mặt, chỉ vào mũi hắn, mắng: “Đệ cũng biết việc này, phải không?”

Tôn Duẫn Thần không dám trả lời, Triệu Thiên Luân tức giận đến ánh mắt nổi đầy tơ máu, “Tất cả các người đều đem huynh trở thành cái gì? Mọi người trong nhà đều biết nàng ta đánh chửi Lí Nhi, cũng chỉ có huynh không biết, còn kích động muốn kết hôn cùng nàng ta, đưa nàng ta vào cửa để nàng ta càng ‘ngôn chính danh thuận’ đem Lí Nhi ra đánh cho mình đầy thương tích, các người vì cái gì cũng không chịu nói cho huynh một tiếng? Huynh là sài lang hổ báo ăn thịt người sao?”

Tôn Duẫn Thần thấy y sinh khí, lập tức phóng nhẹ thanh âm nói: “Tỷ phu, chúng ta sao có loại ý nghĩ này, tất cả người trong nhà đều rất tôn kính huynh, đây là vì tỷ tỷ đã chết lâu như vậy, huynh vẫn không chịu thành thân, đột nhiên xuất hiện một Vương tiểu thư làm cho huynh như sống lại, huynh đối với nàng ta ái mộ cùng theo đuổi như vậy, chúng ta không dám phá huỷ việc hôn nhân của huynh.”

Nghe hắn giải thích, Triệu Thiên Luân càng thêm sinh khí, “Tất cả đều là nói bậy, nàng ta là cái thứ gì, huynh muốn đem nàng ta nhập môn, bất quá cũng chỉ vì nàng ta lớn lên cùng Như Mộng giống nhau, nhưng nàng ta lại quá kiêu căng, tâm tính lại không tốt, mà huynh cũng đã nói rất nhiều lần, ở trong lòng huynh, đệ cùng Lí Nhi mới là người quan trọng nhất.”

Nói tới đây, Triệu Thiên Luân bỗng nhiên biến sắc, y bừng tỉnh đại ngộ, thanh âm thô ách nói: “Nếu nàng ta dám đối với Lí Nhi như vậy, tự nhiên cũng dám đối với đệ như vậy, cho nên nàng ta tới nhà chơi không được vài lần, đệ đã nói nhất định phải chuyển ra ngoài sống, nói cái gì đệ đã lớn, đệ có việc muốn làm, tất cả đều là giả, kỳ thật là nàng ta không chấp nhận đệ, đối với đệ nói những lời khó nghe, cho nên khi đệ nghe xong liền khổ sở cùng thương tâm, cho nên mới quyết định chuyển ra khỏi Triệu gia, đúng không?”

“Không… không…không phải.” Tôn Duẫn Thần vẫn nói dối, thái độ làm người của Triệu Thiên Luân là chính trực, cũng không phải dạng ngu xuẩn, lập tức liền hiểu được ‘tiền căn hậu quả’, y mở tủ quần áo, lấy ra khăn bố, cũng không quản mọi việc, liền đem toàn bộ quần áo cũ mới của hắn bỏ vào khăn bố, y tức giận nói: “Đệ chịu uỷ khuất để cầu toàn cái gì? Đã có tỷ phu ở đây, cho dù tỷ phu chết đi, cũng sẽ đem đệ an trí thoả đáng, tuyệt không để cho người khác khi dễ đệ.”

“Tỷ phu.”

Triệu Thiên Luân kéo hắn, nói: “Trở về Triệu gia, chúng ta mang đi trước một ít quần áo, còn những thứ khác, huynh sẽ kêu phó tì đến lấy, tóm lại hôm nay đệ phải theo huynh quay về Triệu gia. Đệ với tỷ tỷ đệ cùng một dạng, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nước mắt đều nuốt vào bụng mà chịu đựng, tỷ phu là dạng nam nhân không đáng để cho đệ nương tựa sao? Chỉ có thể đem lại cho đệ thương tâm cùng thống khổ, lại không có biện pháp thay đệ chắn gió che mưa sao?”

Nước mắt Tôn Duẫn Thần chảy xuống hai gò má, ở Triệu gia đầy những uỷ khuất bất đắc dĩ, khi Triệu Thiên Luân không ở nhà, thân nhân cùng tôi tớ ở Triệu gia đầy lời ra tiếng vào, hắn nghe xong, trong lòng rất khổ sở, chỉ cảm thấy làm người thật khó, nhưng lại không dám nói gì với Triệu Thiên Luân, sợ gây nhiều phiến toái cho Triệu Thiên Luân, đành phải im lặng chịu đựng, tự ôm sầu muộn một mình.

“Tỷ phu là đồ ngốc, nhìn không ra đệ không vui, trách không được ngày đó đệ ở tửu lâu nói tỷ phu không hiểu đệ, tỷ phu hiện tại đã hiểu, tất cả đều đã hiểu, huynh sẽ đem đệ an bài chu toàn, đệ cái gì cũng không cần sợ, có tỷ phu ở đây, xem ai dám khi dễ đệ.”

Triệu Thiên Luân thấy hắn khóc, trong lòng đau đớn vô cùng, y giơ tay áo lên giúp hắn lau đi nước mắt, tức giận vừa rồi lập tức tan biến đi, thay vào đó là thương tiếc cùng đau lòng. “Duẫn Thần, là tỷ phu không tốt, cho nên đệ mới không dám than vãn cùng tỷ phu, sau này tỷ phu sẽ an bài chu toàn tất cả, sẽ không để cho người khác dám đối với đệ nói những lời nhàn thoại, huynh sẽ làm cho đệ có thể quang minh chính đại sống ở Triệu gia.”