Ái Thượng Điều Giá Sư

Chương 44: Sân trường thiên •Chân tướng




Bên tai truyền tới thanh âm một vật rơi xuống đất. Lăng Phàm cả kinh, ngẩng đầu, thấy một người đang đứng cách cậu và Sở Dao không xa. Người kia không phải ai khác cư nhiên là Tiêu Đồng. Lăng Phàm cùng Sở Dao tự nhiên không có quan hệ khả nghi gì, thế nhưng rõ như ban ngày hai người đang ôm ấp thân mật, trong mắt Tiêu Đồng lại là đả kích vô cùng lớn. Tiêu Đồng vốn là người tâm cao khí ngạo, Lăng Phàm là người chính mình thầm mến lại đi ôm nam nhân khác, khiến hắn như ăn phải ruồi bọ vô cùng khó chịu.

“Tiêu Đồng học trưởng!” Thấy Tiêu Đồng, Sở Dao không chút cảm kích vội vàng đứng lên. Anh làm sao…..” Lời còn chưa dứt, hắn liền phát hiện sắc mặt Tiêu Đồng không giống bình thường, lập tức liền dừng lại.

“ Tôi thay mặt hội học sinh tới thăm cậu, nhưng mà thoạt nhìn tình huống của cậu rất tốt, liền không cần chúng tôi tốn thêm nhiều tâm tư nữa”,Tiêu Đồng cười lạnh nhặt túi plastic rơi trên mặt đất, đi tới trước mặt Sở Dao, đặt đồ lên trên ghế dài,” Đây là quà thăm cậu.”

Sở Dao cả kinh, vội vàng vẫy tay,” Không, không, như vậy là không đúng….”

Thế nhưng Tiêu Đồng căn bản không để ý tới hắn, một phen kéo Lăng Phàm lên: “Cậu, đi theo tôi!”

Lăng Phàm mạc danh kì diệu, “ Anh làm sao vậy? Sao đột nhiên sắc mặt khó coi như thế?”

( Mạc danh kì diệu:không hiểu ra sao cả, không nói rõ được, quái lạ)

Tiêu Đồng cười lạnh, “Làm sao? Cậu hỏi chính mình đi. Hai người con trai ban ngày ban mặt ở hoa viên ôm ôm ấp ấp là cái bộ dáng gì? Cậu nghĩ không phải là một đôi nam nữ liền có thể không cần kiêng nể gì?”

Lăng Phàm càng thêm mạc danh kỳ diệu: “ Ai ôm ôm ấp ấp? Sở Dao chỉ là tâm tình không tốt, cho nên tôi….” Nói tới đây cậu lại hớ tới bộ dáng thương tâm rơi lệ vừa rồi của Sở Dao, vội vàng quay đầu cười cười: “Sở Dao, đừng khổ sở, chúng ta đều  là bạn học. Sau này có việc gì cứ tới tìm tôi, có thể làm tôi nhất dịnh sẽ giúp đỡ.”

Sở Dao nhìn cậu, lộ ra cảm kích cùng  kinh ngạc. Tiêu Đồng càng giận không chịu nổi, nắm chặt cổ tay Lăng Phàm, “ Câm miệng! Còn dám nói một câu tôi liền đánh cậu. Đi theo tôi!”

“ Đau quá …” Lăng Phàm căn bản không thể là đối thủ của Tiêu Đồng, tránh thoát vài cái đều không tránh được, chỉ có thể ở một bên cùng Sở Dao chào tạm biệt, một bên bị Tiêu Đồng dùng sức tha đi. Vừa ra khỏi bệnh viện, hai người liền đứng cạnh bên đường cãi nhau.

“ Anh vì sao tự dưng lại nổi cáu trước mặt Sở Dao như vậy? Cậu ấy là bệnh nhân, cần tĩnh dưỡng anh không biết sao?” Lăng Phàm bực bội hỏi.

“Vì cái gì?” Tiêu Đồng cười lạnh, “ Nếu tối không nổi giận lôi cậu đi, sau vài giây hắn liền muốn lại chui vào lòng cậu đi.”

“Tiêu Đồng! Không cần nhục nhã người khác như thế!” Giọng nói của Lăng Phàm cao lên, “ Anh căn bản là không biết đầu đuôi mọi chuyện, đừng có ở đấy suy nghĩ linh tinh!”

“ Tôi không biết? A, tôi sẽ không biết? Tám phần là hắn sẽ nói với cậu chính mình bị gia tộc lạnh lung ghét bỏ như thế nào, hắn cùng mẹ hắn như thế nào bị cha hắn bội bạc đi.” Tiêu Đồng tiếp tục cười lạnh, “ Tiểu Phàm, không cần quên tôi là hội trưởng hội học sinh, tôi biết tình huống của tất cả học sinh trong trường, so với cậu biết nhiều hơn nhiều.”

Lăng Phàm ngây ngẩn cả người. Thì ra không chỉ mình cậu biết được bí mật về gia đình của Sở Dao? Nhìn bộ dáng ngốc ngốc của Lăng Phàm, bất tri bất giác Tiêu Đồng liền hết giận, ngữ khí cũng bắt đầu ôn nhu hơn. Hắn sờ sờ tóc Lăng Phàm,” “Tiểu Phàm, tôi biết cậu rất đơn thuần, cũng rất thiện thương. Thế nhưng lòng tốt không thể giải quyết được mọi vấn đề, càng không thể nhìn rõ nội tâm dối trá của người khác.”

“Anh đây là… có ý gì?” Lăng Phàm kinh ngạc hỏi,” Chẳng lẽ Sở Dao…..”

“ Hắn nói đương nhiên là sự thật, thân thế của hắn đương nhiên bất hạnh. Nhưng hắn không có ngồi im chịu nhục như thế, mà xem nó như là công cụ để được bạn bè đồng tình,, dùng việc này để kéo gần quan hệ của bản thân cùng người khác.”

“Ý của anh nói là, cậu ấy cố ý tiếp cận tôi? Thế nhưng vì cái gì cậu ấy muốn làm như vậy? Trên người tôi cái gì cũng không có?”

“Cậu không có, thế nhưng tôi có.” Tiêu Đồng cười khổ, “Cậu ta tiếp cận cậu, là vì cậu là bạn cùng phòng của tôi. Nói tới đây chắc chắn cậu đã nghe qua lời đồn ở trường đi? Dạo gần đây có người nói tôi có ý bồi dưỡng Sở Dao thành hội trưởng hội sinh viên kế tiếp.”

Lăng Phàm gật gật đầu.

“ Đó là tin tức do Sở Dao truyền ra ngoài.”

“!?”

“Tiểu Phàm, tôi có thể chắc chắn nói cho cậu biết, người kia không phải đơn thuần như vậy, cậu ta là một người có tâm cơ lớn, cậu ta rất muốn vị trí hội trưởng này, hơn nữa vẫn luôn dùng cách khác người cạnh tranh.” Nói tới đây thần sắc Tiêu Đồng dần dần nghiêm túc lên,” “Tiểu Phàm, cậu là một người tốt, tôi không muốn thấy cậu  rơi vào vòng đấu tranh luẩn quẩn đó. Sở Dao không phải người mà cậu có thể đối phó được, nếu cậu muốn cùng hắn làm bạn bè thật sự, tôi không thể ngăn cản, nhưng nếu biết cậu ta thương tổn hoặc lợi dụng cậu để làm gì đó, tôi chắc chắn sẽ không khách khí với cậu ta, đến thời điểm đó tôi hy vọng cậu không đứng ra ngăn cản tôi.”

Lăng Phàm kinh ngạc nhìn Tiêu Đồng, cảm giác trong não trống rỗng. Cậu muốn từ trong ánh mắt Tiêu Đồng nhìn cậu mà nhìn thấy tia hư cấu nhưng cặp mắt kia lại nghiêm khắc không chút giả dối. Vài việc vừa rồi…. cảm xúc kích động của Sở Dao, tươi cười chua xót, tự thuật bi thương cùng nước mắt trong veo đều là diễn thôi sao? Cậu ấy chỉ muốn dùng cách này để tiếp cận bạn cùng phòng Tiêu Đồng là mình, để có thể dễ dàng tiến thêm một bước tới vị trí hội trưởng kia sao?

“Thế nhưng.. anh cùng Sở Dao cũng rất thân thiết…..” Cậu nhẹ giọng nói, “Lúc trước khi Sở Dao phát bệnh, không phai phải người dưới tàng cây….. trò chuyện thân mật vui vẻ sao?”

“Chỉ là gặp dịp mà chơi thôi, chung quy Sở Dao không có tạo ra thương tổn gì cho tôi, còn vấn đề nhân phẩm của cậu ta, tôi không thèm để ý.” Tiêu Đồng cười cười, “Kỳ thật, tôi cũng quan sát xem Sở Dao có xứng với vị trí hội trưởng hay không. Nếu thực lực của cậu ta thực sự mạnh, tôi cũng muốn bồi dưỡng cậu ta thành người tiếp theo. Mà nếu cậu ta không có dã tâm cùng không có thực lực đến lúc đó tôi sẽ cho cậu ta một bài học giáo huấn.” Nói tới đây, tức giận của Tiêu Đồng cũng giảm bớt.

Lăng Phàm vô tội, cậu ấy không phải là đối thủ của Sở Dao, vừa rồi là bị thân thế của Sở Dao lay động, nhất thời đồng tình mới bị cậu ta dựa vào vai. Nghĩ đến đây, Tiêu Đồng thấy bản thân vừa rồi nổi giận là vô lý, sinh ra một tia áy náy. Nhưng mà Lăng Phàm lần đầu tiên biết thái độ thực sự của Tiêu Đồng cùng Sở Dao. Quá khứ cậu vẫn cho rằng, Tiêu Đồng thân thiết với Sở Dao như vậy, có thể là có cảm tình tốt với cậu ấy, mà sự thật lại khác hoàn toàn so với những gì cậu tưởng tượng? Tiêu Đồng muốn bồi dưỡng Sở Dao thành người tiếp theo, đây là tin đồn do Sở Dao tạo ra. Mà Tiêu Đồng dễ dàng tha thứ cho hành động chủ động tiếp cận này của Sở Dao, cũng chỉ vì muốn xem cậu ấy có năng lực làm việc hay không. Hai người cùng quan sát nhau, mà tư tưởng nông cạn của cậu lại bị mặt ngoài của mọi chuyện mê hoặc, lại có thể nghĩ rằng hai người bọn họ có quan hệ thân mật.

Lăng Phàm a Lăng Phàm, mày thật sự rất ngu ngốc.  Nghĩ tới đây Lăng Phàm không thể không tự cười nhạo chính mình trong long.

Thế nhưng, cậu đối với Sở Dao không cách nào sinh ra địch ý giống như Tiêu Đồng. Sở Dao bị bệnh tật quấn lấy, ở gia tộc lại bị đối xử như vậy, tính tình khó tránh khỏi sẽ có chút kỳ quái, Lăng Phàm đương nhiên không có năng lực giúp Sở Dao có được vị trí hội trưởng. Dù vậy cậu cũng không ngại cùng Sở Dao trở thành bạn bè thuần túy.