Ái Thượng Điều Giáo Sư

Chương 38: Chia tay




Edit: Gấu mập~

Beta: Cát Tiêu Hương =]]

“thế nào?  Những tin tức tôi cung cấp này có đủ để đàm phán cùng anh không?”

Tại một quán cafe gần văn phòng, thật ngạc nhiên là Gia Minh Diệc cùng Yêu Nhất đang ngồi cạnh nhau.

“Nhìn không ra anh thế nhưng có tâm tư đi điều tra mấy chyện này đó? Chủ động muốn hướng tới người khác như vậy, thật không giống anh.” Nhấp một ngụm cafe nhỏ, Gia Minh Diệc cầm lấy cặp văn kiện Yêu Nhất mang tới trên bàn, liếc mắt nhìn ảnh chụp cùng báo cắt ra bên trong. Thái độ của Gia Minh Diệc khiến Yêu Nhất hài lòng, hắn nư nắm chắc phần thắng, thoải mái tựa vào sofa

“ Anh cũng biết cá tính của tôi, tôi chỉ muốn tốc chiến tốc thắng. Tôi chỉmang tới chút tin tức có thể trao đổi gì đó, không có gì là không tốt.”

“Được, thành giao, anh muốn trao đổi cái gì?”

“Cái tôi muốn…anh hẳn là biết rõ ”

“Nhưng dù sao ….tôi cũng coi cô ấy như là em gái mình…”

“Đối với Chu Minh Toa thì anh biết cô ấy nhiều hơn tôi. Mặc kệ người trong giới nói tôi như thế nào, nhưng nhiều năm như vậy tôi cũng không có làm việc gì khác người, nếu chỉ là vì trả thù, tôi sẽ không cần khổ tâm như vậy.”

Nhìn ra được nam nhân này trong mắt lóe ra dục vọng chiếm hữu, đó là ánh mắt của một người đàn ông giành cho người phụ nữ của mình, đầy dục vong chiếm hữu cùng chinh phục.

Nghĩ đến biểu tình của Chu Minh Toa, cô nàng không sợ trời không sợ đất, nếu cùng người này ngược lại rất xứng đôi, vậy chỉ còn cách bãi bỏ lời cùng nàng là được.

“Hahahaha.” Gia mInh Diệc mỉm cười, từ trong túi lấy ra chìa khóa nhà đặt lên bàn

“ Tôi có việc di công tác vài ngày, đừng đem nhà tôi biến thành lộn xộn,. Còn có, Tiểu Phàm bên kia……”

“Yên tâm đi, cậu nhóc kia thữ sự rất đơn thuần, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy.”

Bị Tiêu Đồng uy hiếp, Lăng Phàm không thể không kiên trì đi làm, vốn nghĩ rằng cậu nên làm sao để Gia Minh Diệc không nghi ngờ, lấy lòng các kiểu( vân vân mây mây), cũng không nghĩ đến vừa tới công ty liền nhận được tin tức là đối phương đã xuất ngoại, hình như là có hội nghị khẩn cấp cần tham dự.

Vô tri vô giác lăn lộn ba ngày, Gia Minh Diệc không có bất cứ tin tức nào, mà Tiêu Đống bên kia đã mất hết kiên nhẫn, lại gọi vài cuộc điện thoại đến thúc giục. Cuối cùng Lăng Phàm chỉ có thể vụng trộm mở máy tính của Gia Minh Diệc…..

Search, khôi phục, bưu kiện, kí đưa,……

Nhiều thao tác như vậy nhưng lại chỉ làm trong vài phút, nhưng như vậy đối với Lăng Phàmlại tựa như đã cả thế kỉ trôi qua, mỗi một lần sử dụng thao tác kích chuột, thậm chí ngay cả hô hấp cậu cũng dùng lại, quanh quẩn bên tai lại chỉ có tiếng tim đập của bản thân. Bưu kiện sau năm phút đồng hồ được xuất ra, Lăng Phàm nhận được điện thoại của Tiêu  Đồng.

“Lăng Phàm, quả nhiên cậu không khiến tôi thất vọng, lần này làm coi như rất thành công.”

“Cậu muốn gì đều đã có, vậy…. vậy…nên đáp ứng chuyện của tôi.”

“Yên tâm, chỉ cần phương án thiết kế thành công, phỏng chừng vài năm nữa tôi sẽ vô cùng bận rộn với công trình, không có thời gian đâu, bảo tên thần kinh kia yên tâm đi.”

“Cậu…. Tiểu Dao không phải bệnh thần kinh!” Lăng Phàm hét lớn một câu vào điện thoại, trước mặt kẻ này cậu luôn khúm núm, lắp bắp nói chuyện, chỉ có bây giờ mới dám nói lớn tiếng.

“Được được, cậu nói như thế nào cũng được. Có rảnh hay không, hôm nay cùng tôi đi uống một chén?” Hôm nay nhận được bản vẽ nên tâm tình Tiêu Đồng hiếm khi tốt như vậy, không chỉ thái độ nhu hòa đi rất nhiều, thế nhưng còn hẹn Lăng Phàm ra ngoài.

“Cậu lại muốn làm gì?” Vừa nghe người này muốn gặp mặt. Thần kinh Lăng Phàm nháy mắt lại căng thẳng

“Thả lỏng đi, chỉ là muốn cùng cậu uống rược chúc mừng thôi,tương lai tôi sẽ trở thành nhà thiết kế bảo tàng của một quốc gia, chỉ sợ nay cậu gặp tôi đã khó lại  càng khó thêm.”

“Tôi cũng không muốn gặp lại cậu.”

“Được, hiện tại cũng không còn sớm. Mười phút sau gặp cậu dưới công ty, đừng ép tôi lên tận văn phòng tìm cậu~~”Nửa câu cuôi cùng kia mang theo tiếu ý khiến mồ hôi lạnh của Lăng Phàm rơi xuống ( Tiếu ý: ý cười để vậy hay hơn a TvT)

Mười phút sau.

Mặc kệ Lăng Phàm biết Tiêu Đồng nhân phẩm ác liệt như thế nào, lại là kẻ nói được thì làm được nhưng cậu thật sự không tình nguyện gặp mặt hắn a~~~

Chỉ là tại cửa thang máy lầu một

“Tiểu Phàm!”

“A…. Gia minh Diệc tiên sinh!” Không nghĩ tới lúc này lại gặp người này, chân Lăng Phàm cơ hồ mềm nhũn muốn té xuống đất

“Ngài trở về từ lúc nào?”

“Sao vậy, vừa đáp máy bay xuống, tôi có chút việc cần xử lý nên quay lại công ty, có vấn đề gì sao?”

“ Không …. không phải….. tôi…. tôi muốn nói…. là…..”

“Cậu không thoải mái? Như thế nào lại như vậy?”

“Tôi……………”

“Nga, có thể là do đau đầu nên mới như vậy, chắc là cậu sợ tôi đợi lâu nên mới vội vàng đến thế đúng không?”Không nghĩ tới đúng lúc này Tiêu Đồng lại tới giải vây cho Lăng Phàm.

“Tiêu Đồng? Như thế nào câu lại chạy tới công ty tôi?”Gia Minh Diệc khẽ nhíu mày, trong mắt tràn ngập nghi vấn.

“Tôi đến tìm bạn học cũ. “ Nói xong hắn nâng cánh tay ôm lấy Lăng Phàm

“Hiếm khi không có công việc bận rộn, nhiều năm như vậy không có gặp lại nên tan tầm cùng nhau đi uống một ly.”

“Hả?!”

Gia Minh Diệc quay đầu liếc mắt nhìn Lăng Phàm, chỉ là cái liếc mắt này khiến Lăng Phàm lui lại phía sau một bước lớn. Cậu lập tức tránh thoát cánh tay Tiêu Đồng trên vai, lùi lại về phía sau

“Tôi không quá thoải mái….. tôi nghĩ hay là đêm nay vẫn là……” Vừa muốn lấy cớ từ chối, lại bị Gia Minh Diệc đánh gãy.

“Thật ngại quá, xem ra vẫn là để hôm khác đi. Tôi đi công tác vài ngày, ở đây tồn đọng lại không biết bao nhiêu công việc cần xử lý, tôi nghĩ Lăng Phàm đêm nay cần phải tăng ca.”

“Uy, sao lại có cấp trên chứ hả? Người ta đều đã bảo thân thể không được khỏe, vậy mà còn bắt cậu ta tăng ca sao?”

“Cậu ấy là cấp dưới của tôi, thân thể cậu ấy như thế nào còn chưa tới lượt cậu quan tâm đâu, nếu cậu ấy thật sự sinh bệnh, tự động tôi sẽ mang cậu ấy tới bệnh viện.”

“Gia Minh Diệc! Anh đừng có nói cái giọng điệu chọc tức người khác ấy với tôi!!!” Vẻ mặt ôn hòa nhã nhặn lúc trước của Tiêu Đồng trong nháy mắt liền biến mất không còn sót lại chút gì, Tiêu Đồng giống như  không nhịn nổi nữa, hung tợn nhìn thẳng Gia Minh Diệc

“ Anh ở đây lăn lộn nhiều hơn tôi vài năm thì như thế nào, mọi người đều khen ngợi, sùng bái anh thì hay lắm sao? Tiêu Đồng tôi chỗ nào cũng không kém anh, đừng bày ra bộ dáng cao cao tại thượng này với tôi, người khác e sợ anh nhưng tôi thì chưa chắc, anh chờ đi, sớm muộn gì anh cũng sẽ gục dưới tay tôi thôi!”

“Hahahahahahaha ~~~” Đối mặt với sự khiêu khích của Tiêu Đồng, Gia Minh Diệc ngược lại nở nụ cười thoải mái

“Thời gian tôi ở Trung QUốc không dài, Trung văn cũng không tốt, khả năng nói chuyện chính là không nể mặt người như vậy, nhưng mà tôi cũng biết tục ngữ có câu: Đi đêm nhiều có ngày gặp ma. Có gặp ma thật không thì tôi chưa biết, nhưng mà tôi khuyên cậu một câu, đừng quá đắc ý vênh váo, nên chú ý xung quanh một chút xem bản thân đang đứng tại đâu, đừng vội trèo cao, đến lúc ngã đau cũng đừng trách người khác không báo trước….” ( Trung văn ở đây là văn học Trung Hoa nói chung, có thể là văn nói, văn viết…….)

“Được, chúng ta đợi xem.”

Sau khi Tiêu Đồng rời khỏi, Lăng Phàm vừa muốn quay lại công ty làm việc cùng Gia Minh Diệc,không nghĩ tới đối phuownglaij vỗ vai cậu nói:

“ Không có việc gì, về nhà nghỉ ngơi đi!”

“Hả? Vừa rồi không phải anh nói muốn……………”

“À, lúc nãy nhìn em có vẻ không muốn đi cùng hắn nên mới nói giúp em. Sáng mai tôi cùng giáo sư trao đổi về dự án kia, tôi trở về công ty cũng chỉ là muốn xử lý một vài việc nhỏ, không có việc gì cần em hỗ trợ, sớm trở về nghỉ ngơi đi!”

“Cái kia__________” Nhăc tới dự án kia, Lăng Phàm liền muốn nhắc nhở hắn nhưng lời nói khi lên nơi lại không phát ra được, khẩn trương đến bất lực.

“Như thế nào? Còn có việc gì sao?”

“Không….. tôi…… tôi đi về đây, hẹn gặp lại…”

Buổi sáng hôm sau, Tiêu Đồng sớm theo ước định tới phòng họp trong khách sạn, trên mặt mang theo vẻ vênh váo.

Tuy hắn rất căm ghét Gia Minh Diệc luôn vênh váo quá đáng nhưng phải công nhân, về khoảng thiết kế thì hắn không bằng được với người ta, trước đây hắn vẫn cho rằng thiết kế của bản thân trong những năm gần đây là phát huy tất cả những gì hoàn mỹ nhất, tuyệt đối không thua bất cứ kiến trức sư, nhà thiết kế nổi danh nào. Thế nên khi hắn thấy file bản vẽ được Lăng Phàm gửi tới, từ đáy lòng hắn vẫn là nhận thua. Bản vẽ Gia Minh Diệc  thiết kế vô luận là từ ý tưởng lớn mật cùng sáng ý, vẫn là hòa hợp cùng văn hóa truyền thống của Vương quốc Anh, tất cả đều hớn chính mình một bậc. Nhưng mà hiện tại, tất cả đều không còn quan tọng nữa, dù sao thì bản vẽ kia bây giờ cũng đã thuộc về hắn.

Mãi cho đến khi hội nghị còn hai phút nữa sẽ bắt đầu Gia Minh Diệc mới chậm rãi tiến và, biểu tình  vẫn lãnh đạm hờ hững như cũ. Còn tưởng hắn sẽ bị khiển trách vì tới chậm nhưng Miles- đại biểu của Anh quốc lại đứng lên chào hỏi  Gia Minh Diệc.

Gia Minh Diệc hơi khoát tay

“thật ngại quá, trên đường bị kẹt xe, thời gian cũng không còn sớm nên chúng ta vẫn nên trực tiếp bắt đầu bàn bạc phương án thiết kế luôn đi.”

Miles cười gật đầu

“Như vậy cũng được.”

“Về bản thiết kế bảo tàng lần này, hai vị học sinh của ta Gia Minh Diệc cùng Tiêu Đồng mỗi người làm một bản vẽ, vậy trước để…………”

Không đợi giáo sư nói xong, Tiêu Đồng liền đi trước một bước

“ Sư huynh vừa tới, hẳn là cần chút thời gian chuẩn bị, để tôi trình bày trươc cho?”

“Tiêu tiên sinh, xin mời.”

Mở ra máy tính cùng máy chiếu, Tiêu Đồng đem bản vẽ chiếu lên, vốn tưởng rằng sẽ thấy biểu tình thất bại của Gia Minh Diệc nhưng ngoài ý muốn lại thấy đối phương vô cùng trấn định.  Ngược lại Miles như bị hoảng sợ, không đợi Tiêu Đồng mở miệng, liền vội vàng hỏi

“ Tiêu tiên sinh, đây là bản thiết kế của cậu?”

“Đúng vậy Tiểu Đồng, có phải hay không có sự nhầm lẫn?” Giáo sư hỏi tiếp.

“Tôi nghĩ rõ ràng là …… Gia Minh Diệc…..”

Tiêu Đồng vừa bị hỏi thì tay chân liền bắt đầu luống cuống

“Anh…. các anh có ý gì?”

Miles lại không tiếp tục truy vấn, ngược lại đem ánh mắt dời về phía Gia Minh Diệc vẫn luôn trầm mặc ngồi một bên.

“Được rồi, nếu mọi nguười không muốn nói vậy để tôi giải thích cho hắn nghe.”

Gia Minh diệc đứng lên, nâng tay khép lại notebook của Tiêu Đồng

“Tên tiếng trung của tôi là Gia Minh Diệc, nhưng có lẽ cậu xem nhẹ rồi, tôi là một người con lai, căn bản tôi không biết cha tôi là ai, tên Tiếng Trung này chỉ là tên tôi dùng tại Trung Quốc. Tên thật của tôi là Keith Hannover, không sai, tôi chính là sinh ra tại Vương quốc Anh, mẹ của tôi là nữvương bệ hạ. Nói cách khác, xuát thân của tôi là không có khả năng giải thích rõ ràng trong chốc lát, nhưng tôi đường đường chính chính là vương tử tại Vương quốc Anh. Có thể nói, cơ hội thiết kế bảo tàng quốc gia làn này, nếu không phải vì cậu là học trò ưu ái của giáo sư của tôi thì trong  danh sách căn bản không có cậu, mà bản vẽ cậu cầm trên tay này, kỳ thật là tác phẩm lúc tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, nhưng mà chưa bao giờ được công khai, chỉ có giáo sư xem qua bởi vì mẹ tôi cất đi làm của riêng. Về phần vì sao Miles lại kinh ngạc như vậy có lẽ do mẹ tôi mang đi cho anh ta xem.”

“Này…… nói như vậy…………. anh rõ ràng biết tôi sẽ…….. vậy anh…..”

“Nhìn cậu ba lần bốn lượt cố ý tiếp cận Lăng Phàm, tôi đương nhiên biết cậu có mục đích, nhưng mà tôi cũng không muốn xen vào chuyện bạn bè của người khác, thay vào đó tôi điều tra bối cảnh của cậu cùng sự việc năm đó. Tôi mới biết thời biết thế tương kế tựu kế.”

“Gia Minh Diệc anh thực sự là kẻ quá mức âm hiểm!”

“Chậc chậc, nói như vậy là không thỏa đáng đi. Tốt xấu gì tôi cũng nhắc nhở cậu không dưới một lần, để cậu cẩn thận, nhưng cậu lại nhất định khư khư cố chấp.”

“Kia….” Biết chính mình triệt để không còn phần thắng, Tiêu Đồng tê liệt ngã ở trên lưng ghế dựa, “Vậy các người muốn như thế nào?”

“Lăn ra xa khỏi tầm mắt của tôi cùng Lăng Phàm, tôi có thể để Miles coi như mọi chuyện ngày hôm nay không có phát sinh, bằng không cậu nên biết kết cục.”

“Chỉ…. đơn giản như vậy?” Tiêu Đồng mới không tin tưởng Ga Minh Diệc sẽ là một người dễ dàng để yên cho người khác như vậy.

“Tạm thời tôi chưa nghĩ ra được ý tưởng nào khác, dù sao cậu không thể làm nổi gì nữa, coi như vì Tiểu Phàm cho cậu mặt mũi, thừa dịp tôi chưa thay đổi chủ ý, lăn ~~”

Tác giả nói:

Ta muốn nói aaa….. Sắp tới liền là kết cục. Mọi người có thể đoán trước kết quả aaaa

Editor: Càng ngày chương càng dài nha đau mắt quá gần 3000 chữ tía má ơi ~~~~~