Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Chương 1




Thật là thoải mái!

William nằm ở trên mặt cỏ miễn cưỡng vươn vai, quả nhiên buổi trưa phơi nắng rồi ngủ thật là thích, còn hơn ở trong phòng thí nghiệm chỉ không ngừng làm thí nghiệm…

Cái gì! Ai không có mắt như vậy, dám đá vào anh!

“Xin lỗi, anh không sao chứ?”

William nheo mắt, bởi vì phản quang nên không thể nhìn thấy diện mạo của đối phương, dưới ánh sáng chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng cao cao gầy yếu, còn có một đầu tóc đen có vẻ lạnh lùng. Không thoải mái khi bị một người từ trên cao nhìn xuống như vậy, William nhanh chóng đứng dậy, nhìn thẳng vào đối phương mới phát hiện đối phương cũng cao ngang ngửa mình, chỉ là gầy hơn mình nên nhìn có vẻ yếu ớt một chút. Nhưng chân chính làm cho đối phương có vẻ yếu ớt không phải là dáng người, mà là khuôn mặt của cậu ta!

Tóc đen mềm mại hơi dài rũ xuống, phản xạ ra ánh sáng lạnh lùng, hai tròng mắt màu lam nhạt lóe ra vẻ tĩnh lặng, làn da quá trắng trong suốt đến gần như không có huyết sắc, cả người tuy đứng dưới ánh sáng ấm áp lại làm người ta cảm thấy hơi lạnh thốc lên. Thật sự là đáng tiếc! Rõ ràng là một đại mỹ nhân, lại bày ra bộ dáng cự tuyệt người cách xa ngàn dặm, William vô hạn tiếc hận nghĩ.

Cole cố giả bộ lạnh lùng nhìn người trước mặt này –––– William James, nhân vật phong lưu nổi tiếng của đại học N, nghiên cứu sinh của khoa sinh học hệ công trình và khoa học? –––– anh ta không thể nghi ngờ là kiệt tác của thượng đế, cả người tựa như bức tượng David tái nhợt được nhuộm một tầng màu sắc tươi sáng. Một đầu tóc vàng sáng bóng, đôi mắt lục thâm thúy, khuôn miệng rộng mang cười, má lúm đồng tiền lõm sâu, màu da tiểu mạch, đẹp trai đến mức làm người ta muốn đui mù hai mắt. Vị học trưởng lớn hơn cậu hai năm này, ngay từ ngày đầu tiên nhập học đã thu hút ánh mắt của cậu, khuôn mặt tươi cười làm ánh mặt trời đều ảm đạm thất sắc, khiến bản thân mình trong nháy mắt bị hòa tan…

Trên thực tế, cậu lấy thành tích đứng đầu thi vào hệ y học lâm sàng của đại học N, nhưng ngày đầu tiên báo danh, cậu đã ngoài ý muốn gặp William đại biểu cho khoa sinh học hệ công trình và khoa học nghênh đón sinh viên mới, nhẹ nhàng ném một hòn đá vào trong suy nghĩ cô quạnh mà nặng nề của cậu…

Cậu vẫn nghĩ bản thân mình là đại diện của lý trí, nhất kiến chung tình, chuyện buồn cười như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người mình, mà chuyện hoang đường này lại cố tình xảy ra.

Thế là, cậu vì có thể thuận lợi tiếp cận William, không để ý đến thầy hết sức giữ lại, chuyển tới khoa sinh học hệ công trình và khoa học, trở thành đàn em của William. Nhưng khiến cậu ảo não chính là, tính cách quái gở của mình đã ngăn cản mình khỏi cuộc sống của William, hiện giờ cậu đã lên năm thứ năm đại học mà vẫn không có cơ hội nói chuyện với William…

Vừa rồi bởi vì giáo sư cũng không chịu nổi dáng vẻ điên cuồng làm thí nghiệm của cậu mà đuổi cậu ra khỏi phòng thí nghiệm để cậu thoải mái nghỉ ngơi. Cậu không thể không rời đi lĩnh vực duy nhất mà bản thân có vẻ thuận buồm xuôi gió, mà ra phơi nắng cậu cũng không cảm thấy thích ánh sáng mặt trời, nhưng lại không nghĩ đến bất ngờ đụng tới William đang nằm ngủ trưa trên cỏ. Cậu kích động bỏ chạy, lại không cẩn thận đá vào William, trong lòng lại càng thêm căng thẳng.

Căng thẳng trong lòng khi đi qua cái miệng ngốc nghếch kia, lại biến thành lạnh băng không chút cảm tình, thanh âm không có âm điệu giống như băng giá: “Anh không nên ngủ ở trong này, chẳng những dễ dàng làm người đi đường vấp phải còn dễ dàng vì cỏ xanh lạnh ẩm mà cảm mạo, cảm mạo một khi nghiêm trọng còn có thể dẫn phát độc tính mà mắc bệnh tim.”

Lời Cole nói ra rất quan tâm, nhưng khi vào tai William lại thành lời nói hết sức vô tình lại ác độc, tên này đá vào mình chẳng những không áy náy, ngược lại còn chỉ trích mình, hơn nữa còn nguyền rủa mình sẽ mắc bệnh tim, thật sự là lãng phí một khuôn mặt! Khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại không có biểu tình gì như cương thi, hơn nữa cái miệng còn ác độc!

Cảm tình tốt đẹp của William với Cole lập tức biến mất, tâm tình vốn rất tốt cũng biến mất không còn một mảnh, khẩu khí khá kém nói: “Mặt cỏ này đương nhiên chỉ dùng để ngủ, thế nào mà vẫn bị cậu đá phải, cậu không có một chút ý thức bảo vệ môi trường sao? Nếu cảm mạo đều có thể biến thành bệnh tim, thì trên thế giới này số người bị chết bởi bệnh tim phải tăng gấp mấy lần!”

“Anh…” Cái miệng ác độc kia dường như lại muốn thốt ra lời nói làm kẻ khác tức giận, William đột nhiên nổi ý đùa dai trong đầu, đột nhiên vươn ra hôn lên đôi môi xinh đẹp mĩ lệ của cậu…

“Anh làm gì vậy!” Cole bị kinh hách nhảy dựng lên, thanh âm không tự giác đề cao lên quãng tám.

“Ha ha ha –––– tôi nói này đại mỹ nhân, biểu tình như vậy có vẻ thích hợp với cậu hơn đấy!” William đắc ý liếc Cole bởi vì động tác bất ngờ của mình mà trở nên rối loạn, vẻ lo lắng trong lòng nhất thời tan chảy.

Cảm giác thật không tồi! Giờ phút này tâm tình của anh thật sự là rất tốt, có thể trở về làm thí nghiệm! Anh vui vẻ rời đi nên không chú ý tới trên khuôn mặt trắng nõn của Cole hiện lên hai đóa mây đỏ cực kỳ xinh đẹp…