Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Chương 9




Cole mở mắt, trong mông lung mà nhìn thấy William, ha hả, đây thật đúng là một giấc mộng đẹp, cậu liền xoay người đem William đặt ở dưới thân, William bị cậu đặt ở dưới thân hình như có chút không biết làm sao, cậu mỉm cười, trấn an vuốt ve mái tóc vàng xinh đẹp của William, mê đắm trong xúc cảm truyền đến từ bàn tay, ánh mắt cậu liền di chuyển đến đôi môi khêu gợi kia ── nơi này chính là nơi mà cậu tha thiết ước mơ, Cole lại cười dịu dàng, cúi đầu nhẹ nhàng mà dâng lên miệng mình ──

Bốn phiến môi chạm nhau, hai mắt William như trừng rớt ra ngoài, hiện tại là chuyện gì vậy?! Tên băng sơn này trước đây khó khăn lắm mới mỉm cười với mình một cái, hiện tại lại hôn mình! Không phải anh chưa từng hôn môi, hoàn toàn tương phản, anh đã hôn vô số người, nhưng hôn người đồng giới thì là lần đầu tiên, mà kỳ tích chính là, anh tuyệt không có phản cảm, trái lại còn có loại chờ mong Cole sẽ tiến thêm một bước ── Quả thực là điên rồi!

William bỗng nhiên đẩy Cole ra, Cole chỉ phát ra một thanh âm bất mãn, sau đó lại trầm trầm mà ngủ tiếp. William mở to hai mắt gắt gao mà nhìn trân trối vào kẻ đã ngủ là Cole kia, thành thật mà nói, nụ hôn của Cole thật sự rất trúc trắc, giống như là nụ hôn đầu tiên! Thế nhưng… khó có thể tin được là nửa người dưới của anh, anh ── anh cư nhiên đối với tên băng sơn chết tiệt này có phản ứng sinh lý mãnh liệt! Thực sự là con mẹ nó quái đản! Chẳng lẽ anh đúng thật là có khuynh hướng đồng tính luyến sao?

Lại nhìn về phía Cole đang say ngủ, anh lại bắt đầu đờ ra, Cole lúc ngủ hoàn toàn không hề có cảm giác băng lãnh, khuôn mặt xinh đẹp giống như những thiên sứ vô tính trong các bức tranh ── Không, cậu không phải là thiên sứ! Mà là tinh linh trong đêm thần thoại Ả rập! Tràn ngập mê hoặc, khiến cho người khác nổi lên dục vọng muốn giữ cậu cho riêng mình!

Ý nghĩ như vậy xuất hiện khiến cho William thật sự hoảng sợ, anh sao lại có suy nghĩ chết tiệt như vậy?! Không phải… đây không phải là suy nghĩ của anh, chỉ là một lúc xúc động mà thôi! Xem ra anh cũng say rồi! Thực sự không nên tiếp tục ở lại chỗ này lâu thêm nữa, William vô cùng chật vật chạy ra ngoài, nghiêng ngả lảo đảo chạy hồi lâu, mới nhớ ra mình hẳn là phải gọi taxi trở về, chứ không phải giống như kẻ điên mà chạy hùng hục trên đường như kẻ điên như thế này….

Đến lúc về đến nhà William vẫn nghĩ mình là điên rồi, chỉ cần anh nhắm mắt lại là nhớ đến một màn Cole hôn anh kia, mà thân thể anh cư nhiên lại bắt đầu khô nóng, thật đúng là gặp quỷ rồi!

William chửi bới vài câu, chạy ào vào phòng tắm tự ngược mình đi tắm nước lạnh giữa nửa đêm, đứng dưới nước lạnh nửa ngày, William mới cảm thấy bản thân tỉnh táo lại… Anh mệt mỏi rã rời nằm lên giường, chính là cứ vừa nhắm mắt thì xuất hiện trước mặt mình vẫn khuôn mặt của Cole, thật mẹ nó điên rồi! Nhất định là do gần đây cơ thể anh không được giải quyết mà bất mãn! Đúng vậy, nhất định là thế! Ừm… Xem ra ngày mai anh phải tìm một cô bạn gái, hoặc là trở lại với Sophia đi… Ưm… Hình dáng Sophia ra làm sao, anh đã chẳng còn nhớ rõ nữa…

Đến lúc trời sắp sáng William mới mơ mơ màng ngủ, khi tỉnh lại đã là giữa trưa, anh quyết định bỏ buổi học ngày hôm nay, gọi điện cho Alvaro thông báo, nhờ hắn giúp mình điểm danh, anh cần phải đi tìm một nữ nhân phát tiết hết dục vọng bị kiềm nén của mình, anh thực sự chịu không nổi tình cảnh đầu óc tràn đầy hình bóng của Cole nữa..

Tìm cả nửa ngày trong danh bạ điện thoại, William cuối cùng quyết định đi tìm bạn gái Sophia mà hôm qua mới vừa chia tay, anh do dự một chút, cuối cùng vẫn là ấn số điện thoại của Sophia.

Mà lúc Sophia nhận được điện thoại của anh cũng có chút giật mình: “William? Anh sao lại chủ động gọi điện cho em?”

“Anh…” William tự hỏi như thế nào có thể làm hòa với bạn gái cũ mới chia tay, nhưng thật ra Sophia đã mở miệng trước, kỳ thực cô ngày hôm qua treo điện thoại xong cũng cảm thấy hối hận, nàng cũng không phải thật sự muốn chia tay với William, thế nhưng chính là một lúc tức giận mà mới nói ra lời như vậy, William khẳng định sẽ không bao giờ trở lại bên cô nữa, vừa nhìn đến màn hình điện thoại hiển thị William gọi đến, nàng thật vừa lo vừa sợ, cũng không phải chưa từng nghe qua danh phong lưu của William, càng nghe người ta nói nếu có một người con gái nói chia tay với William, William chưa bao giờ giữ lại, mà ngày thứ hai ngay lập tức sẽ tìm được bạn gái mới, thế nhưng hiện tại William gọi điện cho nàng, có phải hay không trong lòng William nàng cũng không giống như những người khác? Nghĩ như vậy, Sophia tim đều nhảy lên.

“Xin lỗi, ngày hôm qua là em sai,” Sophia hưng phấn mà chủ động xin lỗi, cô không muốn mất đi cơ hội duy nhất để trở về với William, “Hôm qua là vì lo lắng cho anh, William, em đợi anh lâu như vậy, nhưng anh lại không tới, em lo lắng cực kỳ… Cho nên mới nói ra những lời như thế…”

William lặng yên một chút, nếu Sophia chủ động thì không còn gì tốt hơn, anh còn có cái gì bất mãn nữa, thế nhưng sao lại có cảm giác là lạ như thế này? “Sophia, xin lỗi, anh cũng có chỗ sai, lẽ ra anh nên gọi điện cho em sớm một chút, buổi tối… Anh muốn hẹn em ra ngoài, có thể chứ?”

Bởi vì không thích người khác xâm phạm vào không gian riêng tư của mình, có thể tùy ý phá hủy trật tự trong căn phòng của mình, William từ trước đến nay nếu có qua đêm cùng bạn gái thì cũng đều là ở bên ngoài, chưa bao giờ để cho người khác bước vào phòng mình, Sophia đã quen thuộc điểm này nên nghe được yêu cầu của anh liền lập tức đáp ứng.

William tùy ý nói với Sophia vài câu liền tắt điện thoại, cả người nằm úp sấp trên sô pha, nghĩ đến buổi tối sẽ đi gặp Sophia là có thể giải phóng tình dục của bản thân rồi… Thế nhưng vì sao mà khi nhắm mắt, anh nghĩ đến lại chỉ có khối băng đông chết người kia!