Ái Tình, Phát Thiêu Trung

Chương 4-1




Sáng sớm, tinh thần phấn chấn thì nên làm việc, đột nhiên ra khỏi cửa lớn lại gặp trận đọ súng, còn bị lão đại hắc đạo đang trốn chạy bắt cóc, Trương Kiến Hiền thật khóc không ra nước mắt!

Càng khỏi nói hắn mua xe chưa được mấy tháng, chẳng những bị dùng làm công cụ bắt cóc mình, còn bỗng dưng lãnh mấy viên đạn, lúc đó nhân viên bán hàng con liên tục ca ngợi đèn pha chữ L, còn bộ cảm biến ánh sáng tự động, còn dáng xe đẹp, hiện tại… Một khối phế liệu!

Cũng có chút quá mức, dưới kỹ thuật lái xe ‘điêu luyện’ của người nào đó, sườn trước đã bị cạo sờn, vậy còn chưa tính, gã còn lấy xe đi đụng mô-tô, quay xe thì tiếng lốp xe ma sát với mặt đường thật ghê người, đồ đạc trước cửa nhà hàng xóm đều bị phá hư, bốn phía xe đều không còn lành lặn… Không dám nghĩ tới, đến lúc xe chạy ra đường lớn, tận mắt thấy lái xe kỹ thuật của người nào đó, muốn ngất!!

“Uy, anh!” Ôm chặt cặp táp trong tay, Trương Kiến Hiền hổn hển kêu: “Anh chạy nhanh như vậy làm gì? Không được… Sao lại vượt đèn đỏ? Anh muốn tôi nhận bao nhiêu giấy phạt đây?”

Vĩ Tử ngồi sau thay đại ca biện hộ: “Tiểu Hiền ca, không phải đâu, anh xem phía sau… Đầu thấp chút, có hai cái xe đuổi theo, Lão Đại đang nghĩ cách cắt đuôi chúng…”

Trương Kiến Hiền rùng mình, cúi người quay đầu, nhìn xuyên qua kính xe phía sau, phát hiện dù xe chạy đặc biệt nhanh, nhưng vẫn nhìn thấy hai bóng xe đuổi theo phía sau.

“Này, đây là trái pháp luật… Nhanh báo cảnh sát!” Trương Kiến Hiền ý nghĩ trống rỗng, quên luôn hai vị hắc đạo ngồi bên cạnh.

“Yên tâm đi, Tiểu Hiền Hiền, kỹ thuật lái xe của tôi là bậc nhất, không cần cảnh sát ra mặt, tôi có thể xử lí được bọn chúng…” Kim Long bên lái xe bên cười hắc hắc.

“Tôi, anh, tôi… Tôi bị muộn rồi… Uy, nhường người đi đường!” Câu nói sau cùng là rống lên.

Kim Long bấm còi như điên, bá bá bá, âm lượng tuyệt đối vượt qua tiêu chuẩn cục bảo vệ môi trường đặt ra, có điều hành động này tương đối hữu hiệu, người đi trên đường lập tức né tránh, chờ xe Trương Kiến Hiền đi qua, mỗi người đều dùng ngón giữa ân cần hỏi thăm chủ xe.

“Tiểu Hiền Hiền thiệt là, mới vừa học lái xe có phải không? Không thấy tôi ‘bá bá’ trước người đi đường còn có thời gian đáp lại tôi?” Kim Long tiếp tục bận rộn đông chốn tây chui khắp Đài Bắc, thuận tiện giáo dục hành khách bên cạnh: “Đài Loan giao thông rất loạn, học chiêu số của tôi, cam đoan một đường đi thẳng.”

Vĩ Tử phía sau cổ vũ: “Đúng đúng, Tiểu Hiền ca, anh phải nhớ kỹ lời vàng ngọc của Lão Đại, anh ấy là cao thủ nhất đẳng trong Vân Dật hội chúng ta, chưa từng đâm chết người…”

Không đâm chết người chính là nhất đẳng? Trương Kiến Hiền nghe xong, cơ hồ muốn mắt trợn trắng đã bất tỉnh… Không được, thời khắc mấu chốt này không thể ngất được.

“Phía trước, quẹo trái! Chỗ đó đến công ty tôi, thả tôi xuống, xe anh lái đi không sao, tôi bỏ!” Trương Kiến Hiền cuối cùng phải nhượng bộ.

Kim Long nhe răng cười: “… Không được, phía sau có người theo, tôi phải giải quyết trước…”

“Ân oán cá nhân của mấy người đừng ảnh hưởng đến tôi, hôm nay tôi có hội nghị quan trọng…” Trương Kiến Hiền nói chuyện cơ hồ mang theo nức nở.

Kim Long nhìn hắn một cái, không nói tiếp, đúng lúc này mấy chiếc xe từ ngã tư đường xông tới, cản trước mặt, Kim Long tốc độ xe rất nhanh, mắt thấy tránh không kịp, Trương Kiến Hiền theo bản năng nhắm chặt mắt, trong lòng chỉ có một ý niệm.. Hình như xe có túi khí an toàn…

Túi khí an toàn hoàn toàn là anh hùng không đất dụng võ, Kim Long đánh lên trước mặt chiếc xe phía trước, đạp phanh xe, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc chuẩn xác chuyển lái, làm xe dừng lại.

Trương Kiến Hiền đợi vài giây sau, va chạm không đến như dự đoán, mở mắt ra, mờ mịt nhìn ngoài xe, phát hiện toàn bộ đường cái đã bị mấy cái xe chiếm đóng, toàn bộ xe bình thường đều tự động tự phát chuyển hướng chạy, vội vội vàng vàng, giống như biết đám người kia không phải người lương thiện, ít chọc mới tốt.

Vận thế quả nhiên thấp tới cực điểm a, nghe nói năm nay hắn bị sao Thái Tuế chiếu…

Kim Long thấy mặt hắn bị hù đến tái nhợt, có chút thương tiếc, có chút muốn cười, xoa mặt hắn, nói: “Chớ khẩn trương, là tiếp viện.”

“Tiếp viện…” Vẫn không rõ lắm trạng huống hiện tại.

“Vĩ Tử, cậu theo Cận đại ca, ở Đài Bắc chờ tin tức của tôi, tôi theo kế hoạch đi chặn hàng đám kia.” Kim Long phân phó tâm phúc phía sau.

Vĩ Tử không hỏi nhiều, trả di động lại cho Trương Kiến Hiền rồi xuống xe, bước nhanh về phía cỗ xe đen phía trước, cùng người bên trong nói gì đó liền lên xe đối phương.

Trương Kiến Hiền biết tận dụng thời cơ, lúc này không đi thì đợi đến bao giờ? Hắn vội nắm tay cầm cửa xe, không nghĩ tới Kim Long đã giữ chặt tay hắn, ác thanh ác khí hỏi: “Làm gì?”

“Đi, đi làm, anh anh anh không cần tiễn, tôi bắt taxi cũng được…” Có thể là vừa mới bị doạ, Trương Kiến Hiền khí thế đều tiêu tan, bên muốn tránh thoát, bên cà lăm đáp.

Kim Long trừng hắn một cái, cũng không buông tay, kéo người lại chỗ cũ, đạp chân ga vọt tới trước, Trương Kiến Hiền cả kinh, chỉ có thể sập cửa xe, miễn cho bị bay ra ngoài.

Kim Long lái xe đi ngang xe Vĩ Tử ngồi, chìa đầu ra chào hỏi: “Cận đại ca, hai con chuột nhắt đuổi sau tôi giao lại cho anh, huynh đệ còn có chuyện xử lý, Vĩ Tử nhờ anh chiếu cố a.”

Người đàn ông cũng ngồi ở ghế lái, rất uy nghiêm, gật đầu nói: “Vĩ Tử ở đây, cậu yên tâm, tôi chờ tin tức của Vân Dật hội, cần giúp đỡ cứ việc phân phó.”

“Cận đại ca giúp tôi một đại ân, đợi bọn tôi giải quyết đám Xích Hào bang này xong, nhất định toàn bộ thành viên sẽ qua đáp lễ Cận đại ca.” Kim Long nói.

“Huynh đệ kết nghĩa, đừng khách khí như vậy…” Cận đại ca lúc này nhìn thấy Trương Kiến Hiền, chưa từng thấy qua người nho nhã như vậy, xem ra không phải người giới hắc đạo, nhịn không được mở miệng hỏi: “… Kim Long, vị này…”

“Áp trại phu nhân.” Kim Long ngắn gọn trả lời.

Cận đại ca cười lên ha hả, bất quá, Trương Kiến Hiền cười không nổi, nếu mình thật sự là nữ, hành vi của Kim Long thật sự là “cường thưởng dân nữ”.

Sau vài lời vô nghĩa, Kim Long nhấn ga một cái, gào thét một tiếng, đại mã lực hướng phía nam tiến đến, Trương Kiến Hiền tâm đều lạnh xuống, phương hướng này, vừa khéo lại ngược hướng công ty hắn…

“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Cắn môi, lé mắt trừng người lái xe, Trương Kiến Hiền môi run lên hỏi: “… đã nói, xe muốn anh cầm đi… Tôi hôm nay thật sự có hội nghị quan trọng, tôi…”

“Hội nghị quỷ quái ấy thiếu cậu thì thế nào? Chỗ Tiểu Hiền Hiền làm nếu không có cậu làm gì cũng không xong sao?” Kim Long khinh thường hỏi.

Vốn muốn nói đúng vậy a, hội nghị do hắn một tay chủ đạo, đề tài thảo luận cũng vì sản phẩm do bộ phận mở rộng của hắn phát triển, có điều suy nghĩ một chút, dù quản lý như hắn đi vắng, còn có phó quản lý có thể tiếp nhận, nếu không, hai vị trợ thủ bí mật cũng có thể phát huy công dụng…

Kỳ thật đích xác không quan trọng đến độ thiếu hắn là không xong, không có hắn, công ty làm theo hoạt động, cấp dưới của hắn cũng sẽ dựa theo kế hoạch để hoàn thành tiến độ, Trương Kiến Hiền lại không muốn trước mặt Kim Long thừa nhận điểm này.

“… Hôm nay người tổng bộ bên Mỹ sẽ đến, tôi là người điều khiển hội nghị, phụ trách giải thích sản phẩm, trả lời toàn bộ nghi vấn bọn họ đưa ra… Anh… Cái hội nghị này đối với tôi rất quan trọng, có thể củng cố địa vị của tôi trong công ty…” Càng nói, thái độ Trương Kiến Hiền càng mềm, chỉ hy vọng Kim Long có thể thả cho hắn một con ngựa.

Kim Long không biết thế nào, mặt trầm xuống, như ăn phải cân thuốc nổ, tùy thời có thể phát nổ.

“Công ty chó má gì chứ? Quann trọng hơn Vân Dật hội ta sao?” Nói lầm bầm hỏi.

“Căn bản không có gì chung, so cái gì?” Trương Kiến Hiền khó hiểu: “Chúng ta mỗi người đi một ngả, anh về với đám đạo tặc của anh, tôi trở lại cuộc sống của tôi, vậy thôi, xe tặng anh, không cần trả tôi cũng không sao.”

Kim Long thực khó chịu trước đáp án như vậy, rốt cuộc đạp chân ga, trên đường có xe chắn phía trước gã liền ấn còi loạn lên, còn xuất rất nhiều động tác tiêu chuẩn đua tốc độ, còn cố ý xoay tròn mấy vòng, hơn nữa, có thể là cố ý, gã lượn lách đánh võng, phóng điên cuồng, ngẫu nhiên còn cố ý làm động tác hoa thức dư thừa, khiến Trương Kiến Hiền hoài nghi chiếc xe này căn bản không phải xe hắn mua ở cửa hàng, hoặc là đã bị Kim Long đanh tráo, hoặc xe đã quy phục gã.

Kết quả việc đùa bỡn quá phận, là hành khách ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, say xe, nhưng Lão Đại chạy xe ngược lại tâm tình tốt lắm.

“Tiểu Hiền Hiền a, chiếc xe này không tồi, động cơ khoẻ, tôi vừa mới thử qua, tốc độ thấp thời gian chuyển hướng phản ứng linh hoạt, đi vòng ổn định lưu loát, tốc độ cao khi tuần tra cũng vô cùng thoải mái… Ân, động lực phát ra hẳn là tăng lớn lượng khí thoát đặc thù động cơ…”

“Tôi không hiểu mấy thứ đó, chỉ là bạn bè giới thiệu, nói đây là kiểu xe thể thao mới nhất, phong cách mới.” Trương Kiến Hiền che miệng, cố gắng áp chế cảm giác khó chịu.

“Cái gì? Xe thể thao ưu việt như vậy cậu lại chỉ dùng nó bò trên đường Đài Bắc thôi sao? Thật là lãng phí!” Kim Long lắc đầu, giống như đáng tiếc: “Đây là xe thể thao a, không cho nó làm mưa làm gió, hưởng thụ khoái cảm lốp xe lướt trên đường, là cậu không làm tròn bổn phận a!”

Trương Kiến Hiền nhíu mày: “Xe của tôi, anh quản tôi dùng thế nào sao? Tôi không giống anh, không coi mạng ra gì… Chậm một chút, đừng vòng đến vòng đi… Tôi sắp ói.”

Đúng lúc này, điện thoại trong tay Trương Kiến Hiền vang lên, nhìn số hiện trên màn, là công ty gọi, Trương Kiến Hiền đột nhiên nhớ tới mình còn chính sự chưa làm, vội vàng nghe.

“Tiểu Lỵ?” Là một người trợ lý, Trương Kiến Hiền lập tức chuyển giọng nhu hoà, hắn đối phụ nữ luôn luôn duy trì lễ độ, bày ra thái độ khiêm tốn ôn hòa: “Tôi, tôi không sao…”

Tiểu Lỵ ở đầu bên kia vội vàng nói: “Quản lí, người tổng boojj đều đang ở phòng hội nghị, còn chờ mỗi anh… Anh thật sự không có việc gì? Anh chưa bao giờ tới muộn, chúng em đều lo anh lái xe trên đường liệu có…”

Trương Kiến Hiền cười khổ, phải giải thích thế nào chuyện mình như cá trong chậu bị kéo vào giữa cuộc đấu súng đây?

“… Mọi người họp trước đi, tôi lập tức trở lại…”

Đang muốn nói hắn sẽ nghĩ mọi biện pháp về công ty, đại ca đang lái xe đột nhiên một tay đoạt lấy điện thoại của hắn, không chút khách khí rống qua điện thoại.

“Uy, Tiểu Hiền Hiền không đi làm, ta giúp hắn xin phép! Lý do? Hôm nay bà cố hắn chết… Ta là ai? Nãi quản ta là ai?” Nói xong lập tức ngắt cuộc gọi, vì nhất lao vĩnh dật, thậm chí tắt máy.