Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 8




Mười giờ, không tính là sớm, cuộc sống về đêm của thành phố này lại vừa mới bắt đầu.
Sùng Hoa đứng ở bên cửa sổ, xa hoa truỵ lạc khiến người mê say, muôn hồng nghìn tía hiện đầy đáy mắt, cô lại không có một chút khát vọng phồn hoa, khát vọng náo nhiệt, khát vọng có người bầu bạn.
Điện thoại bên tai, sau một hồi 'tút tút' sau khi kết nối, tay trái của Sùng Hoa không tự chủ được bám lấy bệ cửa sổ, có chút dùng sức.
Thôi Trinh cũng không để cô chờ quá lâu, chỉ đỗ một hồi chuông, bên kia liền bắt máy. Điều này làm cho Sùng Hoa cảm thấy, Thôi Trinh một mực chờ cô.
Thôi Trinh không có vội vã lên tiếng, Sùng Hoa suy nghĩ một chút, lên tiếng trước: "Xin chào, em là ..."
"Sùng Hoa." Không đợi cô nói xong, bên kia đã xác định, tiếng cười của Thôi Trinh rất nhẹ, rất đạm, nhưng rất êm tai: "Tôi biết là em."
Tay Sùng Hoa đặt tại bệ cửa sổ, lực đạo giảm xuống, cười nói: "Phải, là em."
Nói xong câu này, Sùng Hoa lại bắt đầu không biết nói gì, tay trái thu hồi từ bệ cửa sổ, vô thức nhéo vạt áo của mình.
Trầm mặc một hồi, Thôi Trinh lo lắng Sùng Hoa chỉ là ứng phó mà gọi đến, không có gì nói thì cô sẽ lập tức cúp máy, vì vậy nàng dẫn dắt đề tài trước: "Đối với bộ phim tiếp theo đã có ý tưởng gì chưa?"
Đó là một đề tài tốt, Sùng Hoa thoáng thở phào nhẹ nhõm, nói với Thôi Trinh chuyện buổi tối ăn cơm cùng Lô tiểu thư: "Hiện nay xem ra, đàm phán xem như thuận lợi, chỉ còn chờ Lương tiên sinh ra điều kiện gì, có thể đáp ứng thì sẽ đáp ứng anh ta." Đây là bộ phim thứ hai của cô, muốn tiếp bước doanh thu phòng vé huy hoàng như << ba trăm sáu mươi ngày tư bản>> nhất định phải càng thêm nỗ lực.
Thôi Trinh lắng nghe, phân tích giúp cô: "Lương Thanh có chút thanh cao, lúc trước tôi đã nghe nói, anh ta thật ra rất muốn chuyển thể <<Tù Đồ>>, nhưng không có một đạo diễn nào có thể thỏa mãn yêu cầu của anh ta."
Sùng Hoa không khỏi hỏi một câu: "Vì sao?"
"Anh ta là người thuần túy truy cầu lý tưởng, diễn viên phải có thực lực, điện ảnh không thể thực nhập quảng cáo, bên đầu tư không thể nhét người vào đoàn phim."
Sùng Hoa vừa nghe liền hiểu, Lương Thanh người như thế chỉ thích hợp sinh hoạt trong tháp ngọc, không ăn khói lửa nhân gian, không biết nhân thế gian nan. Diễn viên thế hệ mới, điều kiện nổi tiếng đầu tiên là giá trị nhan sắc cao, khả năng diễn xuất lại chưa đủ, khẳng định không phù hợp yêu cầu của Lương Thanh, nhưng không cần danh tiếng của những diễn viên đảm bảo doanh thu phòng vé thì ai đến đảm bảo? Về phần quảng cáo và vân vân, người ta đầu tư vào đương nhiên sẽ có yêu cầu, hoặc đưa người cho vài vai trong phim, hoặc thực nhập quảng cáo trong phim, đây đều là không thể tránh được, không có lợi, người ta đem một đống tiền cho ngươi làm gì?
Nghe Thôi Trinh tiết lộ như vậy, Sùng Hoa lập tức biết mình nên thuyết phục Lương Thanh như thế nào, trong lòng có tính toán, tâm tình cũng thả lỏng, cô vui đùa: "Vậy nguy rồi, em phải đi nơi nào tìm nhà đầu tư tốt như vậy. Xem ra phải biết khó mà lui thôi."
Thôi Trinh tựa ở đầu giường, ánh sáng nhu hòa mờ nhạt chiếu vào người nàng, mềm mại mà ung dung, ánh mắt nàng nhìn một chút kịch bản trong tay mình, tiêu đề giữa trang là ba chữ đen << Thanh bình nhạc>> đặc biệt nổi bật.
"Nếu thật sự thích, thì nên tiếp tục thương lượng, chuyện đầu tư không cần quan tâm, tôi đầu cho em."
Một bộ phim, cho dù là chế tác kinh phí thấp, cũng phải tám chữ số trở lên. Lẽ ra Sùng Hoa muốn tự mình đầu tư, tự mình quay, kết quả nghe Thôi Trinh nói như vậy, cô nhịn không được cười rộ lên: "Cho người khác biết, khẳng định sẽ hoài nghi chị tiềm quy tắc em."
Cô chỉ thuận miệng, kết quả phát hiện, tiến triển giữa các nàng hai ngày nay thật sự có hơi giống quy tắc ngầm.
"Lại nói mò." Thôi Trinh vén một lọn tóc ra sau tai, trong giọng nói có chút trách cứ.
Sùng Hoa sợ chọc giận nàng, bận rộn nói hùa: "Phải, là em nói mò."
Cho dù cô không nhớ rõ, thì rất nhiều chuyện cô vẫn giống như trước đây. Thôi Trinh cảm thấy an tâm không ít: "Mặc kệ thương lượng thế nào, em cũng phải nói với tôi một tiếng, có chỗ cần hỗ trợ cũng không cần khách khí."
Sùng Hoa cười đồng ý, liếc nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện thời gian không còn sớm, nên chúc ngủ ngon.
Đêm nay, Thôi Trinh có một giấc mộng.
Trong mộng là ngày thu vàng óng ánh, ngoài điện cành khô lá héo úa, rơi đầy trên đất, cho dù cung nhân chịu khó quét dọn cũng không theo kịp sự suy tàn nhanh chóng của chúng.
Trọng Hoa an vị cách nàng không xa, đây là hình ảnh sau này Trọng Hoa xuất chinh trở về, chiến trường máu tanh tàn khốc khiến nàng nhanh chóng trưởng thành, Thôi Trinh rõ ràng cảm giác được, Trọng Hoa đã là một hài tử có thể cho nàng dựa vào.
Lúc này, Trọng Hoa an tĩnh ngồi ở chỗ kia, trong tay đang cầm một quyển sách, váy dài bác mang, khí độ cao nhã. Đây là người chung sống cùng nàng vài chục năm. Vài chục năm, tình cảm giữa các nàng càng ngày càng sâu đậm, khi đó Thôi Trinh cũng chưa từng nghĩ, có một ngày, nàng sẽ bỏ nàng ấy mà đi.
Trọng Hoa lật qua một trang sách, trang sách ma sát phát sinh âm hưởng nhè nhẹ.
Thôi Trinh nhìn nàng thật sâu, không cách nào dời mắt, nàng nhịn không được cất tiếng gọi nàng ấy: "Trọng Hoa."
Trọng Hoa quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt vẫn nhu hòa chuyên chú, từ ánh mắt đến thần sắc, không chút che dấu không muốn xa rời không cách nào tự kềm chế đối với nàng, thậm chí là ái mộ.
Thôi Trinh mở mắt, trong phòng rất u ám, căn cứ kinh nghiệm, nàng biết trời còn chưa sáng, nàng còn có thể ngủ một hồi.
Nàng một lần nữa nhắm mắt lại, nhớ lại giấc mộng vừa rồi. Đây là hình ảnh của kiếp trước, tuy rằng đã qua mười một năm, nàng lại một chút cũng không quên, những ký ức quý giá này, giữa ngày tháng lâu dài đã trở thành niềm an ủi duy nhất của nàng trong nhiều năm qua.
Nhưng Sùng Hoa đã quên.
Cô có dung mạo hoàn toàn giống như kiếp trước, ngay cả thỉnh thoảng xuất thần, thần thái cũng giống nhau như đúc, nhưng cô đã hoàn toàn quên mất nàng. Nàng tìm cô mười một năm, không có một chút tin tức, đến vài năm gần đây nàng cũng nghĩ tới, vạn nhất Sùng Hoa không ở thế giới này, có thể cô vẫn sống ở Hạ triều, có thể cô sẽ trải qua một kiếp luân hồi, vĩnh viễn ngăn cách với nàng.
Lúc nghĩ đến những khả năng này, Thôi Trinh không phải là không sa sút tinh thần, nhưng nàng vẫn không bỏ xuống được, trong biển người mênh mông, nhìn những gương mặt xa lạ, trong lòng khấp huyết, tựa như phát điên muốn từ trong đó tìm một người có thể căn bản không tồn tại, loại tư vị này quá mức dày vò.
Nhưng nàng không có cách nào dừng lại, cho dù chỉ có thể không ngừng đi trên đường, vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không có khả năng gặp nhau, nàng vẫn cam nguyện bắt buộc bản thân đi trên con đường này. Như vậy, đến tóc trắng xoá, chí ít nàng có thể tự nhủ, nàng lại trải qua một kiếp nhân sinh tương quan cùng Trọng Hoa, nàng chưa từng quên Trọng Hoa dù chỉ chốc lát.
Chỉ là số phận chung quy vẫn thương hại nàng, nàng rốt cuộc vẫn tìm được cô.
Ngoại trừ ngay từ đầu Sâm Hòa gọi điện thoại để diễn tả sự phẫn nộ, đồng thời cường liệt yêu cầu cô xóa ảnh chụp, liền không còn liên hệ gì với cô. Tô Hiệp nhìn trong mục bình luận một tảng lớn tán thán cô và đạo diễn Sùng tình cảm thật tốt, rất là đắc ý, tiếp tục như vậy, đăng thêm vài tấm hình thì có thể dẫn hướng CP, fan CP vừa trung thành vừa dễ thỏa mãn, rất có lợi đối với nhân khí của cô.
Cô xem như đã nhìn thấu Sùng Hoa ngại vì danh tiếng không dám xé rách da mặt cùng cô. Vài ngày tiếp theo, Tô Hiệp lại không chút kiêng kỵ đăng thêm mấy bài viết về Sùng Hoa, ảnh chụp cũng dán vài tấm, cơ bản đều là ám muội do góc độ, dụ cho người tưởng tượng đủ loại, sau đó sẽ kết hợp chút văn tự đơn giản, Cũng đủ chọc người mơ màng.
Sùng Hoa bất động thanh sắc chờ đơi. Trong fan quả nhiên đã xuất hiện xu thế ghé thành CP. Nhưng cũng có một nhóm fan lý trí phát hiện vẫn là Tô Hiệp đơn phương biểu đạt tình bạn cùng đạo diễn Sùng là thâm hậu cỡ nào, còn đạo diễn Sùng bên kia một chút đáp lại cũng không có, rất giống như người nào đó đang đơn phương tạo đề tài.
Mấy năm gần đây internet phát triển, người cũng không phải vô tri, muốn lừa thế nào thì lừa, bọn họ đã thấy nhiều, cũng có năng lực nhận cơ bản. Nhưng là bởi vì Sùng Hoa không có chính diện đáp lại, nên những fan lý trí đều ôm tâm tính ngồi xem, cũng không có đi thẳng đến Weibo của Tô Hiệp xé rách mặt.
Lại qua nửa tháng, người trong văn phòng làm việc có thành quả, gửi đến cho Sùng Hoa một tá ảnh chụp, cũng kèm theo một video, Sùng Hoa mở xem qua, nói với Sâm Hòa: "Có thể bắt đầu phản kích."
Cách một ngày, một buổi lễ long trọng trên TV, Sùng Hoa tham dự với vai trò khách mời.
Ký giả thật vất vả mới chờ được cô, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, hỏi tương đối trắng trợn: "Đạo diễn Sùng, nghe nói cô và Tô Hiệp quan hệ cá nhân tốt, đây có phải nguyên nhân cô mời cô ấy diễn bộ phim đầu tay của mình?"
Sùng Hoa kinh ngạc: "Ai nói tôi và cô ấy quan hệ cá nhân rất tốt?"
Ký giả nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng, biết mình đào được tin tức lớn, ký giả của những nhà truyền thông khác cũng vây lấy cô, cầm micro chen đến trước mặt Sùng Hoa.
"Trên Weibo Tô Hiệp mấy lần đăng ảnh chụp chung cùng cô, cô biết không?"
"Như vậy cô lựa chọn cô ấy là vì khả năng diễn xuất của cô ấy sao? Tô Hiệp có khả năng diễn xuất sao?"
"Đạo diễn Sùng cô đối với việc Tô Hiệp đơn phương thể hiện quan hệ cá nhân quá mức có cảm tưởng gì?"
Vấn đề cái sau sắc bén hơn cái trước, một cái chi tiết hơn cái trước.
Sùng Hoa trả lời rất điêu luyện: "Tôi và cô ấy chỉ là quan hệ hợp tác trong công việc, ngoài công việc chúng tôi căn bản không có liên lạc. Về phần diễn xuất, cô ấy rất nỗ lực, có thêm thời gian, sẽ có tiến bộ."
Ba! Ba! Ba! Âm thanh bấm máy liên tiếp vang lên.
Các phóng viên hưng phấn, còn muốn hỏi lại, nhưng Sùng Hoa đã đi vào hội trường dưới sự hộ tống của bảo an và trợ lý.
Ký giả cũng không chấp nhất mà đuổi theo, những lời này của đạo diễn Sùng, cũng đủ bọn họ viết ra tin tức cả nghìn chữ!
Nhật báo ngày hôm sau, Tô Hiệp vừa nhìn, tức giận đến sắc mặt tái xanh, đâu còn có một chút dáng vẻ thanh thuần tiểu bách hoa, cô lúc này kích động fan chỉ trích Sùng Hoa làm đạo diễn ức hiếp diễn viên.
Fan của Sùng Hoa biết tình huống không tốt, vội vã đến Weibo của Sâm Hòa hỏi tình huống, Sâm Hòa chọn một bình luận để trả lời, đạo diễn Sùng và Tô Hiệp cũng không có tiếp xúc ngoài công việc, về phần ngôn luận bên phía Tô Hiệp hy vọng mọi người giữ bình tĩnh, không nên quá tức giận, nếu quả như thật có xung đột, chỉ để người qua đường xem náo nhiệt, hai bên đều khó coi.
Hành vi của fan, thần tượng nhận lãnh, định luật này mọi người đều biết. Sùng Hoa dựa và nhan sắc và phẩm chất điện ảnh thu hút một lượng fan, những fan này phần lớn là người thích phỏng đoán tình tiết điện ảnh, thích bình luận, thủ pháp quay chụp, thậm chí xử lý màu sắc, nên đối nhân xử thế đương nhiên cũng thành thục hơn một chút. Nghe Sâm Hòa nói xong, toàn diện lui khỏi chiến trường với Tô Hiệp, cùng sử dụng ngữ khí phi thường lịch sự giải thích sự việc với những người chưa rõ ngọn nguồn.
So sánh với fan của Tô Hiệp gặp người liền mắng, dùng từ ngữ chua ngoa, thì fan của Sùng Hoa rõ ràng nhận được thiện cảm của đại bộ phận người vây xem. Chỉ là cũng không ít người qua đường biểu thị một đạo diễn lại không độ lượng đối với diễn viên từng hợp tác chính là nhân phẩm có vấn đề.
Người ủng hộ cách nói này còn không phải số ít, trong quan niệm của công chúng, đạo diễn càng được người tôn trọng hơn diễn viên, đương nhiên cũng phải khoan dung rộng lượng hơn.
Sùng Hoa mới sẽ không khoan dung độ lượng với một người dạy mãi không sửa. Đối với người đáng ghét, cô tương đối hẹp hòi.
Trên mạng khói thuốc súng nổi lên bốn phía cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đối với Sùng Hoa, tương phản với Tô Hiệp đi khắp nơi kể ra thương cảm, lấy được sự thương hại, cô nhận buổi phỏng vấn trên TV sau đó không hề có động tĩnh gì.
Lô tiểu thư bên kia đã hẹn thời gian gặp, Sùng Hoa mang theo đầy đủ thành ý, đến trao đổi chuyện bản quyền <<Tù Đồ>> với Lương Thanh.