Ái Vĩnh Bất Trì

Chương 9




Tới một gian phòng thanh tĩnh ở vùng ngoại thành, Hoàng Thổ đập cửa kêu lên: “Lão gia, Hoàng Thổ ta đến đây, còn mang theo Tử công tử cùng nhau đến đây.”

Cửa lập tức được mở ra, lão Vương gia Chương Thạch thần tình lo lắng đứng ở trước mặt hắn, vừa đưa hắn tiến vào vừa nói: “Nếu ngày mai Tùng Kiều còn không đi nghênh ngươi, ta cũng định tự mình đi. Một nhà họ Mạc kia, tất cả đều là yêu ma quỷ quái, ta lúc trẻ nhìn người không tốt mới khẳng khái hào phóng để những người đó đến Vương gia phủ vui chơi, mãi cho đến khi ta nhận rõ bộ mặt thực của hắn mới… cấm không cho hắn đến nữa. Khi Tùng Kiều cùng đứa con của hắn giao hữu, ta nghe nói con của hắn thái độ làm người đúng mực, ta mới không nói lời nào.”

Tử Quân thấy lão, rơi lệ đầy mặt, bi ai khóc. “Sai lầm rồi, hết thảy đều sai lầm rồi, di nương lầm, cho nên ngay cả ta cũng sai lầm rồi……”

“Sai lầm rồi cái gì?” Chương Thạch nghe không hiểu lời hắn.

Tử Quân khóc đến nghẹn thở, được Chương Thạch đưa vào đại sảnh, cho hắn uống chút nước để thuận khí, hắn mới khóc kêu lên được: “Di nương trước khi chết nói với ta chuyện của lão Vương gia.”

Việc này lão lúc trước đã nghe qua, cũng không ngạc nhiên. “Này ta cũng đã nghe ngươi nói qua, sau khi nói chuyện với ngươi xong, mấy ngày nay tâm tình ta bỗng thật không yên, cũng đang muốn tìm ngươi tới tâm sự chuyện của di nương ngươi.”

Tử Quân đau khổ khóc rống nói: “Di nương nói ta là con của lão Vương gia.”

Chương Thạch khiếp sợ đến không thốt nên lời, lão đứng lên nói: “Không, không phải, ta không phải cha ngươi, ta dám thề, Tử Quân, di nương ngươi lầm rồi, nhất định là có chỗ nào lầm rồi. Ta khi đó chỉ có một mình di nương ngươi, tuy ta cả đời này phong lưu vô đức, nhưng tại thời điểm đó ta đối với di nương ngươi là toàn tâm toàn ý.”

Tử Quân nước mắt không ngừng rơi xuống.”Bởi vì mẫu thân ta trước khi chết nói nàng qua lại với một người có quyền thế. Di nương sống ở trong Vương phủ, nàng nhận định người có quyền thế này nhất định chính là Chương lão Vương gia ngài, cho nên nàng mới giữ kín cái bí mật này cả đời, tận đến trước khi chết mới nói cho ta biết. Nàng nói không cần ta được nhận tổ quy tông, chỉ cần chính miệng ngài thừa nhận một câu mà thôi.

Này cùng với chuyện lúc trước nói ra đúng là có điểm tương tự, nhưng ý nghĩa trong đó lại là hoàn toàn bất đồng, Chương Thạch lắc đầu nói: “Không phải, ta khi đó không phải thừa nhận ngươi là con ta, mà là thừa nhận ta đối với di nương ngươi có cảm tình. Thì ra là thế……” Thân mình lão bỗng nhiên lung lay như sắp ngã. “Di nương ngươi bỗng nhiên thay đổi tính tình, nói một số chuyện ta không hiểu, sau đó lại nói những lời chọc giận ta, ta khi đó tuổi trẻ khí thịnh, bị nàng kích thì tức giận vạn phần, liền đem nàng điều đi làm việc nặng. Nàng cả đời này chỉ biết ca hát, khiêu vũ, chưa từng làm qua việc nặng, ta nghĩ nàng nhất định rất nhanh sẽ khuất phục……”

Thế nhưng cả một đời, di nương đều không có khuất phục!

Chương Thạch lại không thể hạ mình thu hồi lệnh đã ban, thành ra di nương cả đời này cho rằng lão đùa bỡn tình cảm trung trinh của nàng, lại còn chà đạp muội muội nàng, cho nên nàng vĩnh viễn cũng không tha thứ cho lão.

“Ta không hỏi nàng vì cái gì, nàng cũng không nói tại vì cái gì, đều đem huyết lệ nuốt ngược vào trong. A, lúc đó chúng ta vì sao lại ngu ngốc như vậy?” Chương Thạch lão lệ tung hoành, rốt cục cũng hiểu được quá khứ đã xảy ra chuyện gì, chuyện này vốn như cái gai mắc trong cổ họng hắn, hành hạ hắn thống khổ không chịu nổi suốt bao năm.

Lão đã không bỏ được kiêu ngạo cùng tự tôn để hạ mình đi hỏi người phụ nữ mà lão yêu thương nhất, xem nàng vì cái gì lại cự tuyệt hắn. Còn tự ti cùng thương tâm lại làm cho di nương hắn quyết không đi hỏi, xem lão có thực là cha của Tử Quân hay không. Chấp nhất của bọn họ đã tạo nên sai lầm to lớn, khiến cả hai người lãng phí cả đời trong đau khổ.

Lão thì trở nên phong lưu, trầm mê trong sắc dục, dùng tiếng cười khi hoan lạc để che dấu cõi lòng tan nát. Di nương lại ngày ngày làm lụng vất vả, tinh thần bị tra tấn khiến sinh mệnh hao mòn, khiến cho nửa đời cuối của nàng chỉ toàn chua xót, không có nụ cười.

“Di nương cho rằng ta là con ngài, cho nên ngài mới có thể đồng ý Tùng Kiều mang theo ta, cho ta dùng như hắn dùng, ăn như hắn được ăn.”

Chương Thạch cắn chặt răng, thống khổ nói: “Không phải, là ta đời này đã coi di nương ngươi như thê tử, thấy nàng vất vả còn nuôi một tiểu hài tử, tính nàng lại cố chấp, nếu là ta đề nghị hỗ trợ, nàng chắc chắn một hơi cự tuyệt, may mắn Tùng Kiều thích ngươi làm bạn, cho ngươi ở Tùng Kiều bên người học chữ đọc sách, sẽ giúp nàng bớt đi một ít gánh nặng, ta mới không nói gì.”

“Nàng không muốn ta làm người hầu của Tùng Kiều, là bởi vì nàng cho rằng ta là con ngài, cho dù thế nào, cũng không có thể bỏ thân phận tôn quý mà làm người hầu, mà ngài cũng im lặng không nói gì……”

Chương Thạch tâm như đao cắt.”Khi nàng dùng ánh mắt oán hận nhìn ta, đã khiến lòng ta thấy thật là khó hiểu, ta nếu biết trong lòng nàng là nghĩ như vậy, mặc kệ là nàng chống đối ra sao ta cũng phải nói cho nàng, sự tình không phải giống như nàng nghĩ. Chúng ta cả đời này chỉ vì như thế mà lãng phí, lãng phí mấy chục năm.”

Nước mắt Chương Thạch thê lương rớt xuống, Tử Quân lại nhớ đến tình trạng hiện giờ giữa mình với Chương Tùng Kiều, không nén nổi bi ai. Hoàng Thổ không biết bọn họ là nói cái gì, khóc cái gì, nhưng thấy hai người đều khóc, hắn liền vội vã đưa khăn lại đưa khăn.

Khóc hồi lâu, rốt cục cũng dừng lại, Tử Quân nhỏ giọng nói: “Ta hôm nay đã biết phụ thân đích thực của mình là ai.”

Thấy Chương Thạch ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn, Tử Quân nói: “Ta cùng với Mạc Võ Thực tướng quân là dị mẫu huynh đệ.”

Chương Thạch thật khó có thể tin, nhưng tính toán lại thời gian, quả thực thời điểm đó họ Mạc kia vẫn còn là khách thường xuyên của Vương phủ, lão nhẹ lắc đầu, chỉ nói một câu, “Vậy thì sẽ không có kết cục tốt đâu.”

Mọi người đều nói chương lão Vương gia phong lưu vô đức, nhưng hắn chân thực, lại không giống Mạc gia sống giả dối như vậy, Tử Quân khóc ròng nói: “Ta vào Mạc gia, Mạc lão tướng quân muốn đối ta cưỡng bức……”

Chương Thạch nổi giận gầm lên một tiếng, “Đồ thất đức này! Hắn có biết ngươi là con hắn không?”

Tử Quân rưng rưng gật đầu, Chương Thạch nói không ra lời, ngồi ở một bên cả giận nói: “Di nương ngươi trước kia cũng bị hắn sàm sỡ quấy rối đến khổ sở, nàng lại không chịu nói, ta mãi mới biết được, dưới cơn giận dữ, đã hạ lệnh vĩnh viễn không cho hắn được bước vào Vương phủ. Lúc sau ta phong lưu vô đức, hắn liền giống như tìm được cách trả thù, chỉ hận không thể đem ta nói càng khó nghe càng tốt. Vợ chồng bọn chúng đều là hạng lang sói vô lương tâm, không xứng có đứa con như ngươi, ngươi là con của di nương ngươi. Nếu vẫn không ổn, để ta thu ngươi làm con nuôi, giúp di nương ngươi trên trời có linh thiêng thì cũng an tâm đi.”

Chỉ vì hắn cho rằng mình là con Chương Thạch, cho nên mới tạo ra nhiều chuyện như vậy, nên lão vừa nói ra lời ấy, đã làm cho Tử Quân không nén nổi bi thương.

“Ta yêu Tùng Kiều, lão Vương gia, hắn với ta săn sóc mọi bề. Nhưng sau khi nghe xong di ngôn của di nương, ta…… Ta làm ra rất nhiều chuyện tổn thương hắn, muốn cho tình cảm giữa hai chúng ta tan vỡ.”

Chương Thạch kiên nhẫn nghe, sau khi nghe xong, rốt cục biết được vì sao đứa con luôn luôn sủng Tử Quân lên trời, lại đem Tử Quân đưa vào động ma Mạc tướng quân phủ kia, hơn nữa còn… ngoảnh mặt làm ngơ không quan tâm, có thể chắc chắn là hắn đã bị Tử Quân làm tan nát trái tim, tựa như di nương y lúc trước tổn thương tâm mình vậy.

“Ta thực không biết liêm sỉ vẫn thích Tùng Kiều, nhưng mà Tùng Kiều không còn để ý tới ta nữa.”

Tử Quân khóc vô cùng thương tâm, chỉ nghĩ lại hắn đã tìm mọi cách thương tổn Chương Tùng Kiều, hắn liền hối hận muốn chết.

Chương Thạch nắm tay hắn. “Đừng khóc. Ta chịu khổ đã quá đủ, tuyệt không để cho Tùng Kiều đứa nhỏ này ngày sau cũng phải ân hận vạn phần. Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi giải thích.”

Tử Quân vừa cảm kích vừa lo âu nói: “Lão Vương gia, ta tự biết mình không phải nữ tử, không thể giúp Tùng Kiều nối dõi tông đường……”

“Ta cả đời này sống vô vị chỉ vì sóng gió trong tình cảm. Cuộc đời nếu không hạnh phúc, sống trên đời còn có gì thú vị? Thế gian những cặp vợ chồng không con cũng nhiều, chẳng lẽ những người đó lại phải chia lìa nhau sao? Chỉ cần từ những người có quan hệ huyết thống gần gũi, chọn ra một đứa nhỏ làm người thừa kế thì được rồi, ngươi cứ an tâm đi! Di nương ngươi lúc xưa cũng từng nói với ta, nàng khi khiêu vũ bị thương, không thể sinh con, ta một chút cũng không để ý, chỉ cần có nàng làm bạn là tốt rồi. Chỉ tiếc chúng ta duyên mỏng phận bạc, bị Mạc gia gây một trận hiểu lầm khiến cả đời không thể bên nhau.”

Lão nói xong mắt đã ngấn lệ, đối di nương hiển nhiên là mối tình thắm thiết, mà Tử Quân cũng không ngờ tới Chương Thạch tư tưởng lại thoáng như vậy. Bất quá di nương hắn đích xác đối lão Vương gia chưa từng có một tiếng phê bình, cho dù là trước khi chết nói cho hắn, hắn là con của lão Vương gia, trong mắt cũng chỉ toàn thống khổ, không phải oán hận.

“Bé ngoan, đi ngủ đi, việc này ta sẽ tận tâm giúp ngươi xử lý, hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai mới có thể lực.”

“Cám ơn lão Vương gia.”

Hắn được an bài đến một gian khách phòng ngủ, Hoàng Thổ liền ngủ ở bên giường hắn, hắn vừa khép hai mắt lại, vừa khẩn cầu Chương Thạch thật có thể vãn hồi tâm Chương Tùng Kiều.

Chương Tùng Kiều tựa cạnh bàn liếc một cái, hôm trước lão Vương gia trở lại trong phủ nói muốn tìm Tử Quân, hắn kiên quyết không nói, sau biết được Chương Tùng Kiều đem y đưa đến Mạc phủ, liền hướng hắn mắng mỏ. Hắn khi đó tâm tình ác liệt, lửa giận bốc cao, đối lão mắng còn lớn tiếng hơn, không thể tưởng được hôm nay lão Vương gia lại tới nữa, lão ngồi ở một gian tiểu thính chờ hắn.

“Có chuyện gì phải ba ngày hai lượt chạy về nhà, ngươi không phải yêu thanh tĩnh sao? Không phải không muốn bất luận kẻ nào đến quấy nhiễu ngươi sao? Mau quay về biệt quán ngồi thưởng trà đi.”

Chương Tùng Kiều mở miệng liền trào phúng một tràng, Chương Thạch lại không có sinh khí, chỉ vào ghế dựa bên cạnh ý bảo hắn ngồi xuống. “Ngồi xuống, ta muốn nói cho ngươi một sự kiện khiến ta cả đời hối tiếc.”

“Những chuyện vô vị xưa của ngươi, ta không có hưng trí muốn biết.”

“Cho dù là nguyên nhân ta lãnh đạm với mẫu thân ngươi cũng không muốn biết sao? Vì sao ta cả đời phong lưu, lại vẫn buồn bực không vui, ngươi cũng không muốn biết sao?”

Chương Tùng Kiều đối Chương Thạch quả thật có chút oán hận, hắn khi còn nhỏ không được Chương Thạch yêu thương, mẫu thân cũng chịu Chương Thạch lãnh đạm, hắn được danh hàm tiểu vương gia oai phong, kỳ thật thời thơ ấu hắn rất cô đơn tịch mịch. Bởi vậy mà tình cảm phụ tử giữa cả hai càng ngày càng xa cách, nhưng đúng là suốt những năm tháng đã qua, hắn cũng mơ hồ cảm thấy Chương Thạch sống không khoái hoạt.

“Có chuyện mau nói đi!”

“Chuyện xưa ta sẽ chỉ nói ngắn gọn trong vài câu thôi. Khi ta còn trẻ, từng yêu thương một nữ ca kỹ xinh đẹp….”

“Hừ, những ca kỹ có tin đồn tình cảm với ngươi không vạn thì cũng hàng ngàn, ta làm sao biết ngươi đang nói về ai?”

Không để ý tới lời chế nhạo chua ngoa của Chương Tùng Kiều, Chương Thạch nói tiếp, “Nàng gọi là Kim Chi, Kim Chi là một nữ nhân phi thường đặc biệt, nàng lớn lên trong môi trường nhuốc nhơ nhưng lại giống như sen ở trong bùn mà không hôi tanh, cá tính kiên cường dũng cảm, không khuất phục bất công.”

“Nếu nữ nhân kia như lời nói là có trí có dũng, vậy nàng nên thông minh mà lựa chọn đi yêu người khác mới phải.”

Chương Tùng Kiều nói chuyện không chút khách khí, Chương Thạch cười khổ nói: “Tùng Kiều, ta khi tuổi trẻ với hiện tại là hai người hoàn toàn bất đồng. Ta với nàng yêu nhau tha thiết, không quan tâm địa vị, thân phận, hơn nữa ta khi còn trẻ quảng giao bằng hữu, lại thích náo nhiệt, trong nhà ca kỹ hàng đàn, bằng hữu qua lại tấp nập. Đột nhiên có một ngày nàng tự dưng đối ta lãnh đạm, lại nói những lời chọc giận ta, ta tưởng vì muội muội nàng vừa mất, nàng vất vả nuôi nấng đứa con của muội muội nên tính tình có chút nóng nảy bất thường. Nhưng ta nhẫn nại qua mấy ngày, thái độ của nàng lại càng tệ, ta khi đó tuổi trẻ khí thịnh, cuộc sống lại chưa từng bị đả kích và làm khó dễ như vậy nên trong lúc giận dữ đã đem nàng biếm thành nô tì. Ta nghĩ đôi bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của nàng chưa từng làm qua việc nặng, làm không mấy ngày sẽ trở về hướng ta khóc nhận sai, đến lúc đó ta sẽ tha thứ nàng.”

Nói tới đây, Chương Tùng Kiều mới chuyên chú lắng nghe. “Nàng có trở về hướng ngươi khóc lóc van xin không?”

Chương Thạch bi thương lắc đầu: “Không có, gần hai mươi năm qua, nàng không có nói với ta một câu, cho dù giáp mặt gặp ta, cũng là nhìn ta bằng ánh mắt thản nhiên rực cháy. Nàng làm lụng vất vả đến mức chỉ còn xương bọc da, những ngón tay vốn dùng để đánh đàn cũng bị biến dạng thô ráp, nụ cười biến mất trên mặt nàng. Nhưng ta không thể xuống nước, cũng không chịu nhận thua, cho nên đành phải chạy ra ngoài, mỗi ngày liền ở trong ngực những nữ nhân khác nhau tỉnh lại, muốn thử xem có thể hay không quên đi ánh mắt như có lửa kia của nàng.

“Ta dùng hành vi phóng đãng, chìm trong nhuyễn ngọc ôn hương để tự lừa chính mình, thẳng đến khi nàng chết. Nàng chẳng qua chỉ nhiễm một trận phong hàn nho nhỏ đã thiệt mạng, mà nàng ngay cả bệnh nặng, cũng không chịu nhờ ai hướng ta nói một câu, để ta thỉnh thầy thuốc đến trị liệu cho nàng, khiến ta vĩnh viễn cũng không biết lý do tại sao nàng lại ly khai và tra tấn ta như vậy? Mà lúc trước ta cũng thật xuẩn, vì tự tôn lại không có đi tìm nàng hỏi một câu, chỉ nghĩ đến sự ngu xuẩn của ta đã tổn thương nàng, khiến ta mất nàng là lòng ta tràn đầy ân hận.”

Chương Thạch lệ nóng doanh tròng, Chương Tùng Kiều thấp giọng hỏi: “Ngươi hiện tại đã biết nguyên nhân chưa?”

“Hôm qua ta rốt cục đã biết, nàng nghĩ đứa nhỏ do muội muội nàng sinh là của ta, nàng đối ta như thế kiên trinh, ta với nàng cũng đã thề hẹn, nên nàng cho rằng ta lừa gạt tình cảm của nàng, lại phụ bạc muội muội nàng. Nàng đã tự lực nuôi nấng tiểu hài tử kia, mãi cho đến trước khi chết, mới nói cho đứa nhỏ biết thân thế.”

Chương Thạch thở dài nói: “Nhưng này hết thảy đều là hiểu lầm, nàng nếu dứt khoát hỏi ta một câu, chúng ta cũng không hội chậm trễ tình cảm của nhau, cũng trách ta chấp nhất tự tôn không chịu hỏi nàng. Ta là nam nhân, lại làm hại nàng hương tiêu ngọc vẫn, hết thảy vẫn là ta không đúng.”

Thấy Chương Thạch can đảm thẳng thắn thổ lộ cảm xúc trong lòng, Chương Tùng Kiều gần đây cũng chịu tổn thương tình cảm, cuối cùng có chút cảm thông hỏi bằng thanh âm không chứa chua ngoa, “Không phải nói còn đứa nhỏ sao? Liền bồi thường trên người nó đi.”

Chương Thạch ngẩng đầu lên nhìn hắn. “Đứa nhỏ đó là Tử Quân, di nương hắn trước khi chết nói cho hắn, hắn là con ta, cho nên hắn cùng với ngươi là dị mẫu huynh đệ. Tùng Kiều, ngươi có biết cái này đại biểu cho ý tứ gì không?”

Chương Tùng Kiều sắc mặt đông lại, Chương Thạch nói: “Cho dù hắn đối với ngươi có cảm tình cũng không thể nói ra lời, một khi vượt qua giới hạn, đó là loạn luân.”

Chương Tùng Kiều từ ghế nhảy dựng lên, thanh âm run run, hắn rốt cục hiểu được vì sao sau khi di nương mất, Tử Quân liền đối với hắn càng ngày càng thêm lãnh đạm, thậm chí còn chủ động hướng Mạc Võ Thực hiến thân, chỉ cầu có thể rời đi Vương phủ.

“Bởi vậy sau khi di nương qua đời, hắn liền thay đổi, cho nên hắn đêm qua khóc mà nói di nương hắn lầm, hắn liền cũng sai lầm rồi.”

Tưởng tượng đến đêm qua Tử Quân chạy trốn đến Vương phủ, quần áo không chỉnh, thần tình đẫm nước mắt, thần sắc tuyệt vọng trên mặt khi hắn nói đem y trả về tướng quân phủ…… Y nhất định là cùng đường mới chạy tới nơi này, hắn lại đem y đuổi về động *** ma Mạc gia kia.

Hắn cả người phát run, nghĩ tới chỉ lấy sắc đẹp của Tử Quân, tuy Mạc Võ Thực không phải tiểu nhân, nhưng những người khác trong Mạc gia lại không phải chính nhân quân tử.

“Tử Quân……” Hắn rống giận, “Người của Mạc gia nếu dám động đến một sợi tóc của hắn, ta sẽ khiến bọn họ trả giá đắt!”

Hắn xoay người, vội vã chạy đi cứu Tử Quân, Chương Thạch hiểu tâm tình hắn nói, “Đêm qua Hoàng Thổ đem hắn đưa tới chỗ ta, ngươi tới đó sẽ thấy hắn, đêm nay đến lượt ta ở lại Vương phủ đã lâu không trở về này.”

“Cha!” Chương Tùng Kiều gọi tiếng này thiệt tình chân ý, tràn ngập cảm kích.

“Đi đi, ta cả đời này đã chịu đủ đau xót vì tình, ta không muốn ngươi cũng phải chịu thống khổ như vậy, mau đi đi, Tử Quân cũng đang đứng ngồi không yên đợi ngươi, e sợ ngươi vĩnh viễn cũng không tha thứ cho hắn.”

“Cám ơn, cha, cám ơn ngài.”

Chương Tùng Kiều cảm động đến rơi nước mắt, oán hận lâu năm trong lòng rốt cục được hóa giải, lại không dừng cước bộ, một đường cưỡi ngựa phi nhanh đến biệt quán ở vùng ngoại thành. Mở cửa chính là Hoàng Thổ, hắn chỉ vào phòng trong, Chương Tùng Kiều đối hắn gật đầu, sải bước lớn đi vào, trên mặt không nén nổi thần sắc lo lắng lẫn vui mừng.

Tử Quân đang ngồi ở trong phòng, vẻ mặt bồn chồn bất an, vừa thấy y cất bước tiến vào, chưa nói lên lời đã rơi lệ, Chương Tùng Kiều một tay ôm lấy hắn, để hắn ở trong lòng y khóc đến run rẩy, được người hắn yêu nhất trong đời ôm vào ngực, lại vẫn sợ hãi y không bao giờ… nữa nguyện tha thứ hắn.

“Thực xin lỗi, Tùng Kiều, thực xin lỗi, ta nghĩ lời di nương chắc chắn đúng, di nương cũng rất tin ta là con của lão Vương gia, là đệ đệ của ngươi. Ta không dám chậm trễ ngươi, đành phải tìm cách xa ngươi, làm ngươi sinh khí, chán ghét ta, trăm phương nghìn kế làm tổn thương lòng của ngươi, giờ ngươi có còn muốn ta không? Ngươi nguyện ý tha thứ cho ta sao?” Hắn khóc nói lời tạ lỗi, “Chỉ cần có một chút cơ hội, ta chuyện gì cũng đều nguyện ý làm, cho dù muốn ta làm nô làm tì, ta cũng cam tâm tình nguyện.”

“Tử Quân, đừng nói những điều ngớ ngẩn này, là ta không đúng, là ta không tốt, là ta không hỏi rõ ràng ngươi vì sao thay đổi, chỉ biết sinh khí ngươi thay lòng đổi dạ, còn đem ngươi đưa đến Mạc phủ. Ngươi có hận ta không? Tưởng tượng lại lúc ngươi chạy tới tìm ta đêm qua, ta lại đối với ngươi nói những lời tuyệt tình như vậy, còn gọi người đem ngươi trở về, nếu ngươi bị những kẻ ở Mạc gia đó chà đạp, ta sẽ hận chính mình cả đời.”

Lời Chương Tùng Kiều làm cho Tử Quân khóc đến nghẹn ngào. “Ta không muốn quay lại nơi đó, Tùng Kiều, van cầu ngươi, ta không muốn đi, nơi đó…… Nơi đó……”

Tưởng tượng lại thời điểm đêm qua suýt bị Mạc Đoạn Lưu vũ nhục, hắn khóc nấc lên. “Đó không phải người, nếu không phải Mạc Võ Thực tướng quân cùng nương hắn xuất hiện, ta sẽ bị người xấu kia bắt nạt.”

Nghĩ sơ cũng biết, Tử Quân tâm địa thiện lương sẽ không nói người khác là người xấu, để hắn phải gọi là người xấu, kẻ đó nhất định là làm ra chuyện khiến người và thần đều phẫn nộ mới có thể khiến Tử Quân nói như vậy. Mà kẻ này không cần nghĩ cũng biết là Mạc Đoạn Lưu tham hoa háo sắc.

“Tử Quân, thực xin lỗi, ta thật sự là quá điên rồi, mới có thể làm chuyện đến nước này, cho ngươi đi Mạc phủ, ngươi cứ đánh ta, mắng ta, ta nhất định sẽ thay ngươi trả mối bất bình này.”

“Không! Không cần, ta không cần cùng người kia lại có liên quan gì.” Tử Quân mở to hai mắt đẫm lệ nói: “Người kia là cha ta, khi ta đến Mạc phủ, bởi vì ta với nương và di nương đều khá giống nhau, khiến vợ chồng bọn nhận thức ta, ta mới biết được ta không phải đệ đệ của ngươi.”

“Cái gì?” Chương Tùng Kiều đối chuyển biến bất ngờ này, có điểm khó tiếp thu.

“Ta tối hôm qua đã hỏi qua lão Vương gia, người nói ta đúng không phải con người, nhưng là tính tính thời gian, ta xác thực có thể là con Mạc gia. Tùng Kiều, ta không nghĩ lại cùng Mạc gia dây dưa qua lại gì nữa, ta chỉ muốn ở lại Vương phủ, cho dù là làm nô tì……”

Chương Tùng Kiều đè lại bờ môi của hắn nói: “Ta như thế nào để cho ngươi làm nô tì, đừng khóc, ta sẽ bắt ngươi cả đời này đều làm bạn ở bên người ta, vĩnh viễn chỉ có thể vui cười. Vương phủ này lúc nào cũng có vị trí cho ngươi, Tử Quân, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi đến cỡ nào, ngươi biết không? Nếu là ngươi sớm đem tâm sự này đó nói ra, để phụ thân ta nói cho ngươi sự thật, chúng ta cũng không cần phải làm loạn một vòng này.”

Nước mắt Tử Quân đã thấm ướt một khoảng trước ngực Chương Tùng Kiều, vẫn khóc nói: “Chính là bởi vì biết ngươi đối ta tình thâm ý trọng, ta mới càng không thể nói ra, ta sợ nói rồi, ngươi cả đời thống khổ vạn phần. Ngươi cùng lão Vương gia cảm tình vốn là không tốt, nói không chừng lại càng hận hắn, hận ta.”

Hắn khóc thút thít thêm một lúc mới thổ lộ tiếp tâm sự, “Bằng không ta yêu ngươi như thế, thân thể *** loạn này của ta chỉ cần nghĩ tới ngươi thì liền đã nóng lên. Khi di nương còn sống, ta đã ở trong mộng mộng ngươi ôm ta, sau đó quần đều ướt đến đáng xấu hổ, ta nếu không làm ngươi hận ta, nếu ngươi cầu hoan, ta sợ khống chế không được thân mình *** tiện này, ta rơi vào địa ngục không đáng sợ, khả có thể nào hại ngươi.”

Chương Tùng Kiều lần đầu tiên được nghe những điều này, nhất là câu cuối, làm cho hắn biết được Tử Quân có bao nhiêu thương hắn, hắn cảm động không thôi ôm chặt y, để hai người cùng cảm thụ nhịp tim của nhau. Tiếng khóc của Tử Quân chậm rãi ngừng lại, hai tay vòng qua cổ Chương Tùng Kiều, hưởng thụ những giây phút an bình lưỡng tình tương duyệt.

Qua một hồi lâu, hắn lau đi nước mắt trên mặt Tử Quân, rồi đột nhiên trầm hỏi: “Ngươi mộng ta ở trong mộng ôm ngươi, ta ôm ngươi như thế nào?”

Tử Quân cả mặt đều đỏ bừng lên nói: “Ngươi…… Ngươi hỏi cái này làm gì, chúng ta đang nói chuyện đàng hoàng nha.”

“Ta cũng là nghiêm túc hỏi ngươi, ngươi như thế nào không có trả lời? Vừa rồi ngươi không phải nói nếu ta tha thứ ngươi, ngươi chuyện gì cũng đều nguyện ý làm?”

Hắn thể hiện biểu tình đùa giỡn, làm cho Tử Quân đỏ bừng hết cả mặt. Y bị Chương Tùng Kiều ôm ngồi ở trên đùi, còn hôn vài cái lên hai bên má. Y nhẹ quay đầu tránh né, lại bị Chương Tùng Kiều ở bên tai nhẹ giọng thủ thỉ, khiến người nhanh chóng nóng lên.

“Cha nói gian biệt quán này tối nay lưu cho ta, Tử Quân, giờ hiểu lầm đã giải khai, hai ta đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa, từ nay về sau ta chỉ hội yêu một người là ngươi, như ngươi cũng chỉ có thể yêu ta mà thôi.”

Sau những lời này, hắn mới nói đến trọng điểm, “Nguyên lai ngươi nghĩ đến ta, liền khiến quần trở nên ẩm ướt, hoá ra là Tử Quân bé bỏng đáng yêu đã muốn trưởng thành.”

“Đừng nữa nói, đáng ghét!”

Hắn lại quẫy một chút, dưới sự tán tỉnh của Chương Tùng Kiều, lộ ra khuôn mặt nóng bừng. Hiểu lầm được xoá bỏ, hơn nữa lúc trước đã thể nghiệm cùng Chương Tùng Kiều giao hoan sẽ có khoái cảm cỡ nào, thân mình này của hắn cũng chỉ hận không thể nhanh chóng hiến cho Chương Tùng Kiều, hiện tại không còn khúc mắc, hai người nhu tình mật ý ngọt ngào vô cùng.