Alpha Phản Diện Bị Đại Lão Mạt Thế Nhặt Về Nhà

Chương 4: 4: Kỳ Động Dục Của Meo Meo






Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
"Ọt...!Ọt ọt..."
Tiếng bụng kêu gầm gừ cũng có thể trở nên vô lực như vậy, dây dưa dây cà phát ra tiếng rên rỉ suy yếu.
Bùi Chiêu Chu hậu tri hậu giác đỏ tai, động tác cứng đờ, tiếng bụng cồn cào vẫn đánh chiếm sân nhà, đôi mắt hổ phách vàng ướt át lộ ra vẻ quẫn bách.
Tư Hoài Tây sửng sốt, ánh mắt sâu thẳm càng thêm lo lắng, móc toàn bộ đồ ăn nước uống từ áo ghi lê đen ra đưa cho Bùi Chiêu Chu, nhíu mày nói: "Ăn đi."
Giọng điệu không thể kháng cự mang theo lo lắng.
Nhìn đống đồ ăn trong tay hắn, với Bùi Chiêu Chu hiện tại mà nói, có ăn còn quý hơn vàng bạc châu báu nhiều, chưa kể chỗ đang ở là mạt thế thây ma hoành hành.
Mặc dù Bùi Chiêu Chu không quá hiểu biết hiện tượng mạt thế, nhưng đến nơi này cũng gần một tuần, Tư Hoài Tây là con người đầu tiên anh gặp được.
Có thể tưởng tượng rằng hầu hết các vùng lãnh thổ hoang dã trong mạt thế đều bị thây ma chiếm, mà bộ phận lớn con người chỉ có thể sống ở chỗ tránh nạn, hầu hết đồ ăn thu hoạch được cũng chỉ có thể dựa vào gieo trồng trên đất trong chỗ tránh nạn và căn cứ.
Anh cũng không biết Tư Hoài Tây là dị năng giả cấp bậc gì.
Nhưng nhìn thấy Tư Hoài Tây một mình đi vào dã ngoại nguy hiểm vô cùng, cũng không có đồng bạn theo cùng, nói vậy Tư Hoài Tây sống cũng không dễ dàng, vậy mà hắn vẫn sẵn sàng giao ra đồ ăn trân quý cho anh ăn.
Trái tim Bùi Chiêu Chu phập phồng, đôi mắt hổ phách vàng xúc động không dám nhìn thẳng Tư Hoài Tây, sợ bị hắn nhìn ra cảm xúc cảm động phức tạp trong lòng.
—— Cho một người sớm muộn cũng chết ăn như anh, chỉ tổ lãng phí mà thôi...
Dường như Tư Hoài Tây nhìn ra ý kháng cự trong mắt Bùi Chiêu Chu, duỗi tay đưa chiếc bánh quy đã bóp nhỏ vào miệng Bùi Chiêu Chu.
Các loại hạt mang theo vị bánh quy hơi cháy hòa tan ngay trong miệng, trước nay chưa được ăn ngon như vậy, điều này làm Bùi Chiêu Chu trợn tròn mắt ngạc nhiên trước hành động của Tư Hoài Tây, sau đó sáng ngời nheo lại, vô thức nhai.
Bánh quy nhỏ vụn càng nhai càng ngon, chờ sau khi nuốt xuống cổ họng khô khốc, Bùi Chiêu Chu còn chưa đã thèm nhấp môi, cái bụng đói khát lâu ngày được dịu lại đôi chút.
Tư Hoài Tây bên cạnh đáy mắt mang ý cười, như nhìn một con mèo cáu kỉnh không chịu ăn cơm, kết quả bắt được cái bánh quy ngon lành, mắt mèo hổ phách vàng ăn tới hạnh phúc nheo lại, liếm liếm môi tựa hồ còn muốn.
—— Meo meo này không kén ăn.
Sau khi phản ứng lại, Bùi Chiêu Chu sững sờ, biểu cảm khốn quẫn vi diệu, nhìn nhìn Tư Hoài Tây dường như còn đang cười anh, vừa định nói lời cảm ơn, bên miệng lại đưa tới bình nước ngăn anh nói tiếp.
Khát khô nhiều ngày như vậy, môi khô đến mức nứt ra, bọt nước lủng lẳng quanh miệng bình trở nên quyến rũ vô cùng.
Tầm mắt Bùi Chiêu Chu lập tức bị nước sạch trong bình hấp dẫn, cơ thể kêu gào khát vọng với hơi nước.
Nhưng anh, một người trưởng thành tay chân bình lặng lại bị một người đàn ông trông còn trẻ hơn mình đút nước, thật đáng hổ thẹn...
Bùi Chiêu Chu cấp hổ đỏ mặt rũ mắt, thật cẩn thận nhận lấy bình nước, nói tiếng cảm ơn, sau đó hai tay cầm bình nước, lúc đầu chỉ là nhấp một ngụm nhỏ, sau đó uống càng lúc càng nhanh.
Xem ra thật sự khát hỏng rồi.
Tư Hoài Tây cứ chuyên chú nhìn như vậy, đôi mắt xanh biển mang vẻ vui mừng khó hiểu, vẫn không nhúc nhích xem Bùi Chiêu Chu uống đến sắp cạn, lại tiếp tục đưa bánh quy chờ ăn.
Đoán chừng chính hắn cũng chưa nghĩ đến, có một ngày hắn sẽ nhìn một người đàn ông ăn cái gì, xem đến ngon lành không rời mắt, tựa như con sen ngốc nghếch có thể dán mắt xem video meo meo nhà mình ăn mấy tiếng liền không chớp mắt.
Chờ ăn đến lửng dạ, Bùi Chiêu Chu đột nhiên ý thức được bản thân mình hình như ăn quá nhiều, đỏ mặt từ chối phần ăn Tư Hoài Tây đưa tiếp.
Tư Hoài Tây bị từ chối cũng không thèm để ý, đem nửa miếng giăm bông cuộn lại thành vòng ăn vào trong bụng, giấy gói sạch sẽ không có một chút mạt thịt.
Quy luật của mạt thế —— không được lãng phí đồ ăn.
Bùi Chiêu Chu trố mắt ra, nhìn Tư Hoài Tây hai ba miếng đã ăn xong giăm bông anh ăn dư lại, sắc mặt bình thản lãnh đạm hoàn toàn không cảm thấy như vậy có vấn đề gì.
Có điều bọn họ đều là đàn ông, anh còn là Alpha trong đàn ông, cũng không ngại việc nhỏ nhặt này, chỉ là...!hơi ngạc nhiên.
Tư Hoài Tây ngước mắt nhìn biểu cảm hoảng hốt của Bùi meo meo, lại cúi đầu nhìn giăm bông đã ăn sạch sẽ, bừng tỉnh nói: "Có phải tôi ăn luôn giăm bông anh muốn ăn không?"

Nghe bảo trước mạt thế loài mèo sẽ đem đồ ăn ngon giấu đi làm thức ăn dự trữ, chờ khi đói bụng lại nhặt về ăn.
Chẳng lẽ hắn ăn luôn thức ăn dự trữ của meo meo?
Có phải nên giữ một ít cho anh không?
Tư Hoài Tây hơi bối rối.
Bùi Chiêu Chu lắc đầu, lấy một khẩu súng ống kết cấu hợp kim từ đồ phòng hộ đen xám chìm ra, kiên định đem nó giao cho Tư Hoài Tây, nói: "Cái này cho cậu."
Tư Hoài Tây liếc nhìn khẩu súng Bùi Chiêu Chu đưa cho hắn, hắn không định nhận nó, chỉ là bị tạo hình độc đáo của súng kim loại hấp dẫn tầm mắt.
Súng kim loại được tích hợp hoàn chỉnh không nhìn ra dấu vết mối nối, họng súng không có dấu vết hao mòn do đạn, thân súng tinh tế, dù là súng lục cũng coi như cỡ nhỏ, cũng không biết đường kính viên đạn nào thích hợp với cây súng này.
Hắn vô cùng tò mò với súng ống chưa bao giờ gặp qua ở mạt thế này, theo bản năng mà dùng tinh thần lực tra xét, kết quả thật khiến hắn bất ngờ...
Trong súng không có viên đạn nào.
Vị trí viên đạn được thay bằng một đoàn nguồn năng lượng cao.
Đây là một khẩu súng năng lượng.
Năng lượng tích trữ ước tính có thể xuyên thủng hàng phòng thủ của thây ma và thú thây ma dưới cấp sáu, từ cấp sáu trở lên, cả dị năng giả lẫn thây ma đều sẽ đột phá lên giai đoạn mới, phòng thủ và dị năng đều đạt tới cao cấp, súng năng lượng này liền mất đi hiệu lực.
Các nhà nghiên cứu ở thủ đô nước Hoa chia dị năng giả và thây ma thú thây ma thành mười hai cấp bậc.
Từ cấp một đến cấp ba là trình độ dị năng sơ cấp, dị năng giả vừa mới thức tỉnh không cách nào kiểm soát dị năng trong cơ thể, thông thường có thể tạo cầu lửa nhỏ hoặc bóng nước nhỏ đã không tồi, thời gian sử dụng năng lực liên tục thấp, dị năng tiêu hao mau mà uy lực nhỏ, còn không bằng người bình thường cầm vũ khí nhanh chóng hiệu quả, cũng là giai đoạn dị năng giả chết nhiều nhất.
Từ cấp bốn đến cấp sáu là trình độ dị năng trung cấp, dị năng giả có thể bắt đầu làm chủ dị năng.
Từ cấp bảy đến cấp chín là trình độ dị năng cao cấp, mỗi lần đột phá một cấp đều là một thử thách khó khăn, hơi bất cẩn chút thì có thể đột phá thất bại, dị năng trong cơ thể bạo động mà chết, mà số lượng kết tinh thây ma cần cho mỗi lần đột phá một đều không phải số ít.
Ví dụ, dị năng giả cấp bảy đã được coi là cao thủ, nhưng từ cấp sáu đột phá lên cấp bảy cần yêu cầu một số lượng lớn kết tinh thây ma, vận khí tốt chỉ cần hai ba viên kết tinh thây ma cấp sáu, vận khí kém có khi mười mấy viên cũng thất bại.
Cùng cấp bậc sẽ không cảm nhận được đau đớn nhưng phải công nhận rằng cơ thể cứng rắn của thây ma mạnh hơn dị năng giả cùng cấp.
Để thu thập kết tinh thây ma phù hợp, nhất là với các dị năng giả các hệ khác nhau, ví như khi thuộc tính hỏa đột phá, tinh hạch thây ma có hiệu quả tốt nhất cũng là thuộc tính hỏa.
Chỉ là tìm được thây ma cùng thuộc tính không phải chuyện dễ dàng, chưa kể thây ma thường tụ tập lại với nhau, dưới sự quấy nhiễu của thây ma khác, không ít dị năng giả chết ở bước tìm tinh thể thây ma này, một điều chắc chắn là lại gia tăng độ khó đột phá.
Do đó, lên tới dị năng giả cấp cao đều là cường giả thiên ma bách luyện.

Dị năng giả từ cấp mười đến cấp mười hai lại càng hiếm thấy, được xưng là mồi lửa dị năng giả, mỗi dị năng giả đến được cấp bậc này đều vô cùng trân quý, đều nhận hy vọng ủy thác trọng trách giải quyết khủng hoảng thây ma trên thế giới này, mệnh danh là mồi lửa của loài người.
Mỗi một dị năng giả cấp mười trên cơ bản đều là cường giả tiếng tăm lẫy lừng trong nước, cơ bản đều được căn cứ và quốc gia lớn mời chào, tổng số dị năng giả cấp mười trên toàn thế giới thưa thớt đến mức có thể đếm được, không quá trăm vị.
Dị năng giả cấp mười một toàn thế giới không quá năm vị.
Nước Hoa có một vị.
Ứng Huy Bân, dị năng giả cấp mười một duy nhất, được mệnh danh là Ứng thần, từng ngăn chặn nhiều thảm họa diệt quốc lớn, chiến công huy hoàng nhất không gì hơn bảy năm trước ngăn cản thây ma cấp mười chỉ huy trăm vạn sóng thây ma, cứu ngàn vạn tính mạng dân chúng, thậm chí có thể nói là đã cứu sống trăm triệu dân chúng khắp cả nước.
Nếu ngăn không được làn sóng thây ma cấp mười đột kích, phỏng chừng toàn bộ lãnh thổ nước Hoa sẽ bị thây ma cắn nuốt hết, càng khủng bố chính là căn cứ còn có chục triệu người, dù một phần mười bị nhiễm bệnh thành thây ma cũng sẽ gây ra hàng triệu sóng thây ma tiếp tới.
Số lượng dị năng giả cấp mười hai trên thế giới là số không tròn trĩnh.
Một người cũng không có.
Dị năng giả cấp mười hai này chỉ là một khái niệm do các nhà khoa học đưa ra.
Dị năng giả cấp mười một đã là giới hạn của loài người, nữ dị năng giả cấp mười một duy nhất của nước Y, Aina là thuộc tính thủy, được mệnh danh là Thủy trạch Nữ thần, tập trung toàn bộ dị năng nước điều động một lần có thể dẫn tới uy lực đại hồng thủy.
Theo video từ nước Y truyền tới.
Aina đứng trên thành lũy.
Đại hồng thủy vô hạn vô biên lập tức bao phủ mấy trăm ngàn thây ma.

Cấp mười một đã lợi hại như vậy, đến đột phá đến cấp mười hai, có thể được xưng là thần.
Nhưng dẫu vậy thây ma và thú thây ma cấp sáu với căn cứ nhỏ xa xôi phía nam này mà nói vẫn tương đối hiếm thấy.

người thường cầm súng năng lượng này trong tay đủ để xử lý hầu hết thây ma đột kích.
Đáy mắt Tư Hoài Tây xẹt qua tia tối tăm.
Đây không phải thứ người bình thường có thể lấy ra, trình độ khoa học kĩ thuật của căn cứ Lô Thành căn bản không chế tác được, ngay cả Tư Hoài Tây từng đến nhiều căn cứ mạt thế cũng chưa từng thấy qua súng năng lượng như vậy.
Có lẽ chỉ có...!nhân viên nghiên cứu tụ tập ở căn cứ thủ đô nước Hoa mới có thể nghiên cứu chế tạo ra được.
Nhưng căn cứ Lô Thành là căn cứ nhỏ phía nam.
Anh ta...!làm thế nào lại từ phía bắc xa xôi đến đây.
Hoặc là nói anh ta là người của một tổ chức thần bí nào đó.
Chính xác thì anh ta dùng thân phận gì đến đây?
Tại sao cầm trong tay súng năng lượng công nghệ cao như vậy nhưng đối mặt với chim thây ma thuộc tính phong mới cấp ba hoàn toàn có thể dùng vũ khí giải quyết lại không phản kháng chút nào?
Tư Hoài Tây chau mày, nghi ngờ trong lòng lại càng nhiều.
Nhưng nghi hoặc càng sâu là...
Anh ta cứ thế đưa súng năng lượng cho hắn?
Đây được tính là vũ khí phòng thân duy nhất của anh ta.
Tư Hoài Tây có thể dễ dàng phát hiện trong cơ thể Bùi Chiêu Chu không có dị năng, thậm chí đến dị năng cấp một thấp nhất cũng không có, là một người hoàn toàn bình thường.
Từ bỏ vũ khí duy nhất, ở mạt thế cũng không phải loại tín hiệu tốt gì.
Đáy mắt Tư Hoài Tây thâm trầm.
Tuy được meo meo tin tưởng làm hắn có hơi vui mừng.
Nhưng chuyện này cũng không đơn giản như vậy, giống được meo meo chia cho một món đồ chơi vui thích...
Bùi Chiêu Chu sợ Tư Hoài Tây không biết sử dụng súng năng lượng của trình độ khoa học kĩ thuật tinh tế, rốt cuộc lấy trình độ mạt thế hiện tại đều chỉ sử dụng đạn, không chỉ phiền phức khi mang, một khẩu súng còn có giới hạn về số đạn nạp vào, nhiều nhất một lần đem mười mấy hai mươi viên.
So ra kém súng năng lượng tiện việc phòng thủ, nạp đầy năng lượng có thể bắn ra công kích hơn trăm lần, uy lực có thể phá vỡ phòng ngự của thây ma cấp thấp và phần lớn thây ma cấp trung, điều mà súng ống thông thường căn bản không làm được.
Ngay cả khi súng năng lượng trong tay Bùi Chiêu Chu sau một phen chiến đấu, chỉ còn dư lại 38%, vẫn có thể phát động hơn bốn mươi lần công kích.
Bùi Chiêu Chu cũng biết khẩu súng năng lượng này siêu việt trình độ khoa học kĩ thuật thế giới này nên có, việc lấy súng năng lượng này ra như thế tất sẽ bại lộ một số tin tức anh khác hẳn những người khác.
Nếu gặp phải người có mưu đồ gây rối, chỉ với điều này là có thể nghiêm hình bức cung anh, buộc anh giao ra bản thiết kế súng năng lượng, nhưng anh vẫn cho.
Không chỉ cho, mà còn giải thích rõ ràng.
Chỉ kém bại lộ chính mình xuyên đến từ tinh tế.
Bùi Chiêu Chu: "Súng năng lượng này có chức năng mở khóa vân tay và chức năng ngắm bắn tự động thông minh, nơi này không có đá năng lượng, không thể nhanh chóng bổ sung năng lượng cho súng năng lượng nhưng tôi có thể thông qua việc kết hợp năng lượng mặt trời và năng lượng điện, dùng một phương thức khác bổ sung năng lượng cho súng, bản thiết kế súng năng lượng tôi sẽ vẽ lại rồi cho cậu..."
"Đưa tay cho tôi, tôi đã mở quyền, chức năng mở khóa vân tay cần được cậu nhập vào." Bùi Chiêu Chu nhìn về phía Tư Hoài Tây, đưa tay ra, đôi mắt hổ phách vàng tràn đầy ánh sáng ấm tĩnh lặng, vẽ nên một nụ cười thiệt tình thật lòng.
Tính toán hoàn toàn đưa vũ khí đi theo anh bao lâu nay cho hắn, trong mắt có chút hoài niệm không tha, lại xẹt qua một tia sáng nhẹ nhõm.
Ít nhất đưa cho Tư Hoài Tây, không tính làm nhục khẩu súng năng lượng này.

Hắn là một người tốt nhiệt tình chân thành, sẵn sàng giúp một người xa lạ không rõ lai lịch như anh nhiều đến vậy, hắn xứng đáng được sống lâu hơn một phản diện mệnh ngắn là anh.
Bùi Chiêu Chu cứ nói một cách thong thả trật tự như vậy, vẻ mặt trầm thấp bình tĩnh tựa như đang giao phó việc sau này của mình.
Tư Hoài Tây nheo mắt lại, nhìn chăm chú vào biểu hiện của Bùi Chiêu Chu, ánh mắt bỗng chốc trầm xuống, dứt khoát từ chối.
"Không cần, giữ nó cho mình đi."
Tư Hoài Tây cau mày, tùy ý ném lại súng năng lượng cho Bùi Chiêu Chu, tay phải lại cầm cổ tay nóng lên của Bùi Chiêu Chu, mang theo tức giận nói: "Cháy bỏng não rồi à? Đưa vũ khí cho người khác tương đương với giao mạng cho người ta, cùng lắm là mắc bệnh thôi, chờ anh khỏe lại hẵng nói mấy lời ngu ngốc như giao vũ khí cho tôi đi!"
Bùi Chiêu Chu thình lình bị mắng, kinh ngạc muốn rớt mắt ra.
Anh không ngờ ý tốt của mình lại bị dị năng giả mạt thế này từ chối, còn là tức giận ác liệt từ chối!
Trong lòng Bùi Chiêu Chu nghẹn, nghẹn thành một đống lửa giận bất bình.

Nếu Tư Hoài Tây biết trong lòng Bùi Chiêu Chu nghĩ gì, khẳng định sẽ lại hung hăng mắng anh lần nữa, thế quái nào hắn lại muốn vũ khí của meo meo nhà mình, có mất mặt không!
Bùi Chiêu Chu trở nên cứng đầu, cắn răng nói: "Không được, cậu nhất định phải nhận lấy!"
Tư Hoài Tây liếc mắt nhìn súng năng lượng trong tay anh một cái, nói: "Không cần, món đồ chơi nhỏ như vậy cứ để cho anh phòng thân đi."
Món đồ chơi nhỏ???
Lòng tốt bị từ chối cũng thôi đi, còn bị dân bản xứ mạt thế xem thường vũ khí anh chế tạo?!
Có biết anh được xưng là nhà chế tác cơ giáp quân giới có thiên phú nhất Đế Quốc tinh tế không?
Khi anh còn ở trường quân đội tùy ý chế tạo vũ khí phi hành kiểu mới, lập tức đóng vai trò trọng đại trên chiến trường với Trùng tộc, một lần phá hủy vô số Trùng tộc có cánh cấp cao, dựa vào vũ khí chính mình phát minh này, anh vinh hạnh nhận được chiến công hạng nhì Đế Quốc, chưa rời khỏi trường đã trở thành quan quân.
Sau khi vào quân đội Đế Quốc, tự mình thiết kế cơ giáp Ngân Hồ có thể đạt tới cấp S, lập được chiến công hiển hách, vô số Trùng tộc nhìn thấy cơ giáp trắng bạc của anh đều sợ đến mức mất ý chí chiến đấu.
Ngay cả khi bị buộc rời khỏi quân đội do rối loạn pheromone, anh vẫn dựa vào thiên phú nghiên cứu phát minh vũ khí cơ giáp của mình, Công ty Cơ giáp Lam Hàng thành lập không bao lâu liền trở thành đỉnh cao ngành công nghiệp, cơ giáp anh nghiên cứu phát minh được quân đội Đế Quốc tranh nhau mua, không thể nghi ngờ gì nữa, anh trở thành tay buôn vũ khí lớn nhất Đế Quốc.
Mà giờ!
Một dân bản xứ mạt thế nói vũ khí anh tỉ mỉ chế tạo là món đồ chơi nhỏ??
Trong mắt hổ phách vàng của Bùi Chiêu Chu tức khắc tức giận, dằn xuống cảm xúc thành hư không, nếu không phải cố kỵ ban nãy Tư Hoài Tây đối tốt với anh, đoán chừng anh đã mở miệng phản bác sự vô tri nông cạn của hắn.
Một thiếu tướng bình dân leo ra từ tầng đáy xã hội, đảm đương vai phản diện lớn nhất trong sách, đối mặt với cái gọi là nhóm nhân vật chính vẫn quật cười kiêu ngạo không bao giờ cúi đầu, nếu không phải ý thức thế giới ngăn cản, cái gọi là nhân vật chính công đó gần như bị anh giết chết.
Alpha mạnh mẽ lại cao ngạo như vậy nếu không bị tra tấn bởi chứng rối loạn pheromone, khi phát bệnh trở thành kẻ điên bạo động pheromone, làm sao anh có thể từng bước một đánh mất ý chí, lưu lạc thành tình cảnh nhụt chí chờ chết như bây giờ, đến bản thân còn khinh thường bộ dạng bi ai của mình.
Bùi Chiêu Chu nghiến răng chịu đựng, ngẫm lại vẫn là nhịn không nổi.
Nếu dân bản xứ mạt thế ngu dốt này không rõ giá trị của súng năng lượng, vậy anh liền chứng minh cho hắn xem!
Đôi mắt hổ phách vàng của Bùi Chiêu Chu bừng bừng lửa giận đầy sức sống, cầm lấy khẩu súng năng lượng bị Tư Hoài Tây coi thường không thèm nhìn lấy, nhắn ngay con chim thây ma bị Tư Hoài Tây đánh rơi khi nãy.
"Nhìn đi, xem súng của tôi đến tột cùng có phải đồ chơi nhỏ hay không!"
Ấn cò súng xuống.
Một chùm năng lượng tím xanh lập tức xuyên qua thi thể chim thây ma, đục thành một lỗ có đường kính gần ba mươi centimet, toàn bộ cơ thể chim thây ma gần như bị thiêu rụi.
Chùm tia sáng xuyên qua cả đất cát bên dưới chim thây ma, đất cát nháy mắt bị nhiệt độ cực nóng thiêu rụi, thiêu thành một cái hố cháy đen, mơ hồ còn nhìn được ánh lửa toát lên.
Nếu chùm tia từ khẩu súng năng lượng này nhắn tới một người, sức mạnh của nó có thể hình dung được.
Môi mỏng của Bùi Chiêu Chu gợi lên nụ cười nhạt kiêu hãnh, đôi mắt hổ phách vàng kiêu ngạo rực rỡ lóa mắt dưới ánh sáng.
"Như thế nào, còn cảm thấy súng tôi chưa cho cậu là đồ chơi không?"
Ánh mắt Tư Hoài Tây lập lòe, khóe miệng nhếch lên.
—— Quả nhiên meo meo hoạt bát chút thì tốt hơn.
Nhưng vẫn muốn dạy dỗ lại.
Tư Hoài Tây bước tới trước, cầm họng súng, đôi mắt xanh biển thâm thúy sắc bén, đối diện đôi mắt kinh ngạc đến ngớ ra của Bùi Chiêu Chu, hứng thú dạt dào cất tiếng nói: "Mở súng đồ chơi của anh ra."
Đột nhiên bị hắn tóm lấy họng súng, nếu không cẩn thận nổ súng, người trước mắt thật sự sẽ biến thành một đống thiêu đến không rõ nguyên hình như con chim thây ma kia!
Môi Bùi Chiêu Chu run rẩy hô: "Cậu bị điên hả!"
Tư Hoài Tây không điên, trong mắt Bùi Chiêu Chu còn đáng sợ hơn kẻ điên.

Nắm họng súng không buông, còn muốn nâng họng súng lên, đặt ngay vị trí lồng ngực sát tim.
Bùi Chiêu Chu lập tức luống cuống muốn buông ra, lại bị một cái tay khác của Tư Hoài Tây cứng rắn đè lại.
Rõ ràng anh cũng là thể chất Alpha cấp S hàng đầu, thế mà đối mặt với dân bản xứ mạt thế này lại không có cách lay động bàn tay cứng rắn như bàn thạch của hắn.
Ngón tay thon dài xương khớp rõ ràng như khuôn mẫu trên các tấm áp phích trước mạt thế, mạch máu hơi nhô lên chảy trên bàn tay trắng ngọc ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận.
"Buông ra! Buông ra —— KHÔNG ——"
Con ngươi Bùi Chiêu Chu run rẩy, nhì Tư Hoài Tây kéo ngón tay anh, nhấn cò súng!
Chùm tia năng lượng xanh tím lập tức phát ra.
Giây tiếp theo sẽ bắn thủng lòng bàn tay Tư Hoài Tây.
Đang lúc Bùi Chiêu Chu không đành lòng nhìn thẳng, đôi mắt hổ phách vàng trợn tròn, sợ tới mức nước mắt lã chã, nhìn qua có vài phần yếu ớt đáng thương.
Tư Hoài Tây lại cười khẽ.
"Chỉ là món đồ chơi."
Chùm tia năng lượng xanh tím hội tụ trong lòng bàn tay hắn, như thể mõm súng chỉ bắn ra một tia sáng vô hại.
Theo ngón tay hắn nắm chặt, mõm súng kim loại cũng bị biến dạng.
Thẳng đến khi Tư Hoài Tây buông lỏng họng súng ra, lòng bàn tay ngoại trừ nhiệt lượng thừa còn sót lại do chùm tia sáng cực nóng, còn lại không chịu bất cứ thương tổn nào.
Bùi Chiêu Chu vẫn ngây ngốc nhìn như cũ, cánh tay cầm súng run rẩy đến mức không dừng được, vẫn còn chìm đắm trong nỗi sợ Tư Hoài Tây sắp bị súng năng lượng bắn thủng ban nãy.
Đồ vật trên đời này có thể làm Tư Hoài Tây bị thương rất ít, ít nhất thì súng trong tay Bùi Chiêu Chu không phải một trong số đó.
Tư Hoài Tây chỉ muốn dạy meo meo một bài học chứ không muốn dọa ngốc anh.
Tay trái vẫn cứ nắm lấy bàn tay cầm súng đang run rẩy của Bùi Chiêu Chu, bàn tay nóng bỏng ấm áp làm Tư Hoài Tây ninh chặt mày giữa, đem tinh thần lực thuần túy cuồn cuộn truyền vào cơ thể anh dọc theo bàn tay đang phát run.
Khi tinh thần lực tràn đầy sức sống tiến vào cơ thể Bùi Chiêu Chu, cứ như ngày hè khô nóng đột nhiên đúng lúc đổ xuống cơn mưa thịnh soạn vui sướng.
Ngay cả Bùi Chiêu Chu cũng bị sốc, cũng không nhận ra cơ thể bị tàn phá sắp hỏng mất của mình bắt đầu lặng yên không tiếng động khôi phục tinh lực.
Rõ ràng nhất chính là thân nhiệt sốt cao không ngừng đang dần hạ xuống.
Dị năng giả hệ tinh thần bình thường nào có năng lực chữa trị, nhưng Tư Hoài Tây thì khác.
Ánh mắt Tư Hoài Tây chìm nổi, tinh thần lực giống như xúc tua từ người hắn vươn ra ngoài.
Meo meo mở to đôi mắt hổ phách vàng ướt dầm dề, lộ ra con ngươi kinh ngạc mờ mịt, lại không biết trong lúc tinh thần lực chữa trị cơ thể anh cũng đồng thời đánh dấu ấn ký tinh thần lực của hắn.
—— Lúc này đây, thật sư nhặt về một con mèo.
Tư Hoài Tây mím môi, có chút bực bội, nhưng không khó chịu.
Hơi thở quá mức dồn dập của Bùi Chiêu Chu dần trở nên ổn định, khi sắc mặt ửng hồng dường như sắp trở lại bình thường.
Một cổ hơi thở hương cỏ nồng đậm mê người đột nhiên tràn ngập khắp không khí.
Bùi Chiêu Chu che lại tuyến sinh dục sau cổ, đôi mắt hổ phách vàng lộ ra vài phần thất thố mờ mịt, dục vọng đánh úp mãnh liệt làm anh cắn chặt cánh môi, vẻ xấu hổ đỏ bừng trên mặt tràn đầy diễm tình hoa lệ.
Anh từ từ ngồi xổm xuống, hai tay ôm bụng cuộn tròn, ý muốn che đi chỗ dưới thân nhô lên bất thường.
Dưới đôi mắt hổ phách vàng dục vọng ướt át tràn đầy giận dữ và không tưởng được.
—— Kỳ mẫn cảm Alpha của anh đến!
Mỗi tháng Alpha đều sẽ có kỳ mẫn cảm, trong giai đoạn này pheromone Alpha sẽ tăng vọt, trở nên cáu kỉnh, cực kỳ mẫn cảm và ham muốn, vô cùng mong muốn kết hợp với bạn đời Omega vượt qua kỳ mẫn cảm khó chịu này.
Vì vậy, đây còn được gọi là kỳ động dục.
Nếu không có pheromone Omega can thiệp, thông thường Alpha trong kỳ mẫn cảm chỉ cần nhịn chút là xong, trước kia Bùi Chiêu Chu cũng vượt qua như thế, thậm chí thuốc ức chế cũng không dùng.
Nhưng lúc này đây...
Thân thể Bùi Chiêu Chu xao động bất an như muốn mất kiểm soát.
======
Tác giả có lời muốn nói: Ngại quá, gần đây bị một ít việc vặt vãnh giữ lại, lần này dùng chương lớn bù lại!.