Ấm Áp Như Xưa

Chương 12: Trận chiến tuyết




“Cứ cho là thọt, anh ấy vẫn bước đi như người bình thường cơ mà!”

***

Thế giới bên ngoài trắng như tuyết, đẹp đến kỳ ảo.

Dưới ánh nắng, trên mặt đất có vô số những hạt thủy tinh lóng lánh đang phát sáng, giống như trong lớp tuyết kia được rải đầy những hạt kim cương, lấp lánh đến chói mắt người ta.

Dĩnh Tử đi trước dẫn đầu, nhẩy phóc xuống dưới bậc thang.

Thành Thành khập khiễng từng bước đi theo sau cô bé.

Chào đón hai đứa trẻ là một trận gió lạnh thổi tới, mang theo những bông tuyết bé xíu, lướt qua gương mặt thấy lạnh buốt.

Dĩnh Tử dùng đôi bàn tay đã được bọc kỹ trong lớp găng tay dầy che che gương mặt, quay đầu lại nhìn anh Thành Thành một cái, trong lòng không khỏi thấy hưng phấn vô cùng.

Thành Thành đang tì vào tay vịn cẩn thận bước từng bước xuống, ngẩng đầu lên vừa hay chạm phải ánh mắt và gương mặt tươi cười của cô bé, trên mặt cậu cũng không nén được để lộ ra nụ cười.

Dĩnh Tử quay đầu lại, vươn đôi tay ra, đón lấy những bông tuyết đang bay lượn giữa không trung.

Đáng tiếc, những bông tuyết lại quá nhỏ bé, dường như chẳng thể nhìn thấy được, cũng không thể cảm thấy được.

Cô bé vẫn cứ đứng vươn tay ra một lúc lâu, dùng trái tim để cảm nhận.

Ưm… tuyệt quá!

Thành Thành chầm chậm bước tới bên cô bé.

Dĩnh Tử buông đôi tay xuống, đột nhiên hít sâu một hơi, cong cong cái miệng, rồi chậm rãi thổi một hơi ra ngoài, nhìn thấy làn khói trắng ấm áp bay ra khỏi miệng, lại vui sướng đến khôn tả, nở nụ cười sung sướng nói: “Anh Thành Thành, anh xem.” Cô bé làm lại một lần nữa, cười ha ha, hay quá đi mất.

Nụ cười của cô bé chắc chắn là có thể lây truyền, bởi vì Thành Thành cũng bắt đầu ha ha cười theo.

Mặt đất đầy tuyết trắng, cô bé mặc áo đỏ, gương mặt phấn hồng, làn hơi trắng ấm áp, nụ cười như hoa nở… đó là cảnh tượng còn lưu lại mãi trong lòng anh những ngày sau này.

Dưới cây ngô đồng, có mấy đứa trẻ nhìn thấy bọn họ, lập tức ghé đầu kề vai thì thầm, chỉ chỏ.

Không biết có đứa nào hét một tiếng: “Thằng Trương thọt, mày xuống làm cái khỉ gì thế?”

Gương mặt đang tươi cười của Thành Thành thoắt biến sắc.

Dĩnh Tử cũng thế. Dù cô bé mới chỉ sáu tuổi, nhưng đã hiểu đó không phải câu nói tốt đẹp gì.

Cô bé lập tức tìm ra một trong ba cậu bé vừa mới nói, đều khoảng tám chín tuổi, đứng cách đó mấy mét, đang cười nhạo nhìn về phía họ.

Một đứa trong đó lại mở miệng nói tiếp: “Thằng Trương thọt…”

Dĩnh Tử phẫn nộ ngắt lời nó: “Sao các người lại nói thế? Cứ cho là thọt, anh ấy vẫn bước đi như người bình thường cơ mà!” Đối với cô bé mà nói, anh Thành Thành vẫn đi đứng bình thường, đây mới là điều quan trọng nhất, cũng là điều đáng khâm phục nhất. Còn gì mà thọt với chẳng không thọt, có quan hệ gì ở đây chứ?

Bốn bề chợt im ắng hẳn.

Giọng nói của Dĩnh Tử vừa thốt ra, âm thanh không hẳn là lớn, song từng chữ lại nặng tựa tảng đá, đập mạnh vào trong trái tim Thành Thành.

Cứ cho là thọt, anh ấy vẫn bước đi như người bình thường cơ mà!

Những năm này, cậu vẫn luôn cố gắng để bước đi, bất kể nhìn có buồn cười thế nào, có cô đơn thế nào, có đau khổ thế nào.

Thế nhưng, chẳng có ai chú ý đến nỗ lực của cậu. Thứ mà ai ai nhìn thấy, cũng chỉ là sự tàn tật của cậu.

Những gì cậu có được từ những người kia, ngoài sự nhạo báng, chỉ còn có thương hại.

Chỉ mình Dĩnh Tử, chỉ có cô bé hàng xóm chưa đầy sáu tuổi này, nhìn thấy được sự nỗ lực sau đôi chân tật nguyền của cậu.

Quan trọng hơn là, mới sáu tuổi, cô bé đã dũng cảm đứng ra bảo vệ cậu.

Ngoài bố mẹ, trước giờ chưa từng có ai công bằng như thế, thẳng thắn như thế bảo vệ cậu.

Chưa từng có ai.

Trong lòng Thành Thành không chỉ có một chút cảm động.

Trên sân tuyết, tất cả những đứa trẻ đứng đó đều ngây ra.

Thực ra, Dĩnh Tử chỉ nói ra sự thật rất đơn giản. Mọi người suy nghĩ kỹ một chút, thì cũng đúng, những năm này, thằng thọt Trương vẫn tự đi lại được, cũng có thể làm được những việc khác. Ngoại trừ việc bị thọt ra thì nó cũng chẳng khác gì mọi người, chưa có việc gì mà nó từ bỏ, thậm chí còn làm nhiều việc hơn những người khác từng làm, kết quả còn tốt hơn. Chúng dựa vào thứ gì để chế nhạo nó? Lẽ nào chỉ bởi vì nó bị thọt sao?

Vừa nãy mấy đứa trẻ còn cười cợt nhất thời cảm thấy không còn mặt mũi nào. Những đứa trẻ khác cũng không có gì để nói.

Trẻ con dù rất nhỏ cũng đã có thể phân được đúng sai.

Ngoài một số ít những đứa trẻ trời sinh đã nghịch ngợm, thích bắt nạt người khác, còn lại đại bộ phận thường hùa theo đám đông, hoặc coi như không phải việc của mình, hoặc cao ngạo không thèm nhìn ai.

Giờ, đột nhiên lại có người nhảy ra giúp bạn Trương thọt, ai đúng ai sai phút chốc đã được bày ra trước mắt mọi người.

Mặc dù không ai nói gì, nhưng trong bụng mọi người đều hiểu rõ.

Trên sân chơi im ắng một lát, sau đó lũ trẻ lại tản ra, ai chơi trò nấy.

Giống như một màn vừa nãy trước giờ chưa từng xảy ra.

Nhưng, chuyện đã xảy ra rồi.

Ngày hôm đó dưới cây ngô đồng, là lần đầu tiên Dĩnh Tử nổi bật như vậy trước mặt những đứa trẻ khác.

Hôm đó, rất nhiều bạn nhỏ đều nhớ rõ đôi mắt to phân rõ trắng đen của cô bé, còn có sự giận dữ trên gương mặt thuần khiết.

Ừm, cô bé xinh xắn mới chuyển đến này không dễ bắt nạt đâu.

Từ đó về sau, mỗi khi có Dĩnh Tử, không có ai dám trước mặt Thành Thành gọi cậu là “Trương thọt”, vì chẳng ai muốn tự làm mình mất mặt.

Thấy mọi người đã tản ra bốn phía, Dĩnh Tử dường như cũng quên hẳn chuyện vừa nãy, chỉ quay đầu lại hỏi: “Anh Thành Thành, chúng ta chơi gì bây giờ?”

Thành Thành có chút ngẩn ngơ, hoặc có lẽ cậu bé vẫn đang suy tư chuyện vừa rồi.

Dĩnh Tử đợi một chút, lại hỏi: “Anh Thành Thành, anh thích chơi cái gì?”

Thành Thành tỉnh lại, cậu cũng không biết mình thích chơi thứ gì, bèn hỏi ngược lại: “Thế em thích chơi gì?”

Oh, thực cảm ơn vì anh đã hỏi nha. Dĩnh Tử bắt đầu bô lô ba la kể ra, nào là cái này, nào là cái kia, chơi vui thế nào, chơi thích ra sao…

Qua khoảng hơn mười phút, Vương Thu Vân từ cửa sổ trên nhà nhìn xuống dưới, thấy dưới cây ngô đồng có không ít các bạn nhỏ, cứ ba đến năm đứa thành một nhóm, đang chơi trò chơi của mình.

Thành Thành đứng giữa tuyết trắng, đầu ngẩng lên, để những bông tuyết nhỏ bé rơi xuống gương mặt, còn thè lưỡi ra để nếm vị hoa tuyết, trên gương mặt là sự vui sướng thưởng thức. Còn Dĩnh Tử đứng bên cạnh cậu bé, gương mặt tràn đầy hưng phấn, khua tay múa chân đang nói gì đó, hoặc cũng có lẽ đang nói về mùi vị của hoa tuyết chăng? Vương Thu Vân khóe miệng khẽ nhếch lên.

Mấy phút sau, bà không nén được lại lén nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dĩnh Tử đang ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm một cành cây, đang vẽ thứ gì đó trên nền tuyết trắng. Thành Thành đứng cạnh cô bé, đang chỉ đạo. Dĩnh Tử thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn cậu bé, nghe cậu nói, sau đó cúi đầu lại vẽ tiếp mấy nét.

Trên gương mặt hai đứa trẻ lộ rõ vẻ tập trung cao độ, còn có cả tự tại và thỏa mãn.

Chúng giống như đã có một khoảng trời nhỏ bé riêng của chính mình, những đứa trẻ xung quanh nói gì, cười gì dường như đều không hề có quan hệ gì với chúng.

Khóe miệng Vương Thu Vân càng lúc càng cong hơn.

Thành Thành từ nhỏ đã không thích mùa Đông, đặc biệt là những ngày tuyết rơi, quần áo bị gió lùa vào, toàn thân lạnh như băng, khí lạnh như kim châm vào trong tim, đôi chân lại bị đông lạnh đến đau nhức, cho nên cậu bé chẳng thích chút nào.

Ngày hôm đó gió cũng rất giá lạnh, quần áo lũ trẻ vẫn bị gió lùa như cũ, có điều lạ là, đứng ở nơi đó cậu bé lại không hề thấy lạnh, ngược lại trong lòng dường như rất ấm áp, khiến cơ thể cũng thấy ấm áp hơn.

Cậu bé nhìn Dĩnh Tử đứng bên cạnh, gương mặt cô bé đã bị lạnh tới mức đỏ ửng lên, trên hai gò má dường như nở ra hai đóa hoa đào, càng khiến cho đôi mắt cô bé thêm đen thêm sáng, khi nở nụ cười vui sướng, thi thoảng còn để lộ ra chiếc má lúm đồng tiền sâu thẳm và hàm răng trắng như tuyết.

Thành Thành cảm thấy Dĩnh Tử thực xinh đẹp, nhịn không được lại nhìn cô bé thêm mấy cái.

Càng nhìn tâm tình càng vui vẻ.

Càng nhìn thân thể càng thấy ấm áp.

Qua một lúc, có tiếng hét: “Ném tuyết nào.”

Nghe thấy tiếng hét, những đứa trẻ khu A và khu B lập tức chạy nhanh về phía khu nhà mình. Cây ngô đồng là phân tuyến của chúng.

Thành Thành và Dĩnh Tử cũng nhanh chóng lùi về phía sau hàng rào bảo vệ của khu nhà B.

Thấy xung quanh mọi người ai nấy đều căng thẳng bắt đầu làm cầu tuyết, chúng cũng lập tức động thủ.

Vương Thu Vân ở trong nhà, cứ một lúc lại nhìn xuống mấy phút. Khi thời gian đã qua được hai mươi phút, cuối cùng không chờ được, bèn đi xuống dưới nhà.

Nhìn thấy tất cả trẻ con đang căng thẳng làm cầu tuyết, Thành Thành cũng đang hai tay ra sức xoa xoa, nắm nắm trái cầu tuyết trong tay, làm mẫu cho Dĩnh Tử xem: “Như thế này, như thế này, dùng sức để ép ý.”

Đôi mắt to của Dĩnh Tử chăm chú nhìn cậu bé, gật đầu như điên.

Vương Thu Vân bước qua, thấp giọng hỏi Thành Thành: “Con có lạnh không? Có muốn về nhà không?”

Thành Thành lắc đầu: “Con không lạnh.” Ngừng một chút, lại nói: “Mẹ, mẹ về trước đi. Một lát nữa con sẽ tự về sau.”

Vương Thu Vân đã thấy an tâm hơn, bèn xoay người đi về, trên gương mặt lộ rõ nụ cười, khóe mắt còn có chút ươn ướt.

Thành Thành luôn thích học tập, vì cậu thích đọc sách để hiểu biết thêm, cho nên cậu mới đồng ý đến trường học. Ngoài việc đó ra, cậu gần như không bước ra khỏi cửa nhà, bởi luôn có những ánh mắt cự tuyệt và những lời chế nhạo độc ác chờ cậu.

Thế nhưng, dưới sự dẫn dắt của Dĩnh Tử, đã khiến cậu thực sự vui vẻ bước ra thế giới bên ngoài.

Vương Thu Vân tận đáy lòng thấy phải cảm ơn Dĩnh Tử, đứa trẻ thuần khiết như tuyết này, đã dắt Thành Thành bước một bước lớn trong cuộc đời.

Trận ném tuyết rất nhanh đã bắt đầu.

Lũ trẻ hai bên đều ra sức ném tuyết về phía đối phương, hi vọng có thể ném trúng ai đó.

Đa phần thời gian, nguyện vọng đều rơi vào khoảng không, có điều vẫn thấy vui sướng vô cùng.

Một khi có người bị ném trúng, lại càng vui mừng nhiệt liệt, xạ thủ ha ha ha ha cười lớn, sau đó quay trái quay phải tuyên bố: Nhìn thấy chưa, tớ vừa ném trúng ai ai ai kia kìa.

Thành Thành và Dĩnh Tử ném hết chố tuyết đã làm xong, thì trận ném tuyết cũng ngừng lại.

Đập đập những mảng tuyết bám trên người, thở dài thêm một hơi nữa.

Dĩnh Tử hỏi: “Anh Thành Thành, chơi có vui không anh?”

Thành Thành nhìn cô bé, gương mặt lúc này còn ửng đỏ hơn lúc nãy, càng thêm lấp la lấp lánh, mái tóc buộc phía sau đã tụt xuống, mái tóc bay bay trong gió, lại có chút rối loạn.

Nhưng trên người cô bé, vẫn thấy vẻ đáng yêu đến chí mạng.

Cậu đáp: “Chơi vui lắm. Anh rất vui.”

Dĩnh Tử nghe thế, lại cười toe toét. Cô bé vốn dĩ đã chơi rất vui vẻ, giờ nghe anh Thành Thành nói anh cũng thấy vui, thế nên cô bé càng vui hơn.

Thực ra, Dĩnh Tử còn nhỏ, không hoàn toàn hiểu được hàm ý câu nói của Thành Thành.

Thành Thành bình thường thích cười, nhưng rất ít khi vui vẻ.

Vui vẻ và mỉm cười không giống nhau, cười thì dễ dàng, nhưng vui vẻ lại cần phải có rung động từ sâu trong lòng, như cảm giác vui tới mức muốn khóc.

Vì Dĩnh Tử, vì sự dẫn dắt, sự bảo hộ cùng sự bầu bạn của cô bé, cậu hôm nay đã thực sự cảm thấy vui vẻ.

Rất vui vẻ.

Mặc dù, chân đã thấy bắt đầu đau.

Nhưng nếu so với cảm giác vui vẻ lúc này, thì cơn đau đớn trên đôi chân đó chẳng thể nào so sánh được.

Mấy hôm sau, tuyết lại rơi, còn lớn hơn trận rơi trước.

Thành Thành buổi sáng thức dậy, nhìn thấy một khoảng trắng xóa bên ngoài cửa sổ, lập tức reo lên: “Mẹ, tuyết rơi rồi.”

Nghe thấy tiếng gọi hưng phấn của Thành Thành, cùng vẻ mặt kích động trên gương mặt cậu bé, Vương Thu Vân trong lòng cũng thấy vui lên, bà nói: “Đúng đấy, tuyết rơi rồi, mặc nhiều một chút rồi hẵng đi chơi con nhé.”

“Dạ.” Thành Thành nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, sau đó lại đứng trong phòng khách.

“Sao con không đi đi ?”

“Con… đợi Dĩnh Tử đã.”

“Vậy con ngồi xuống đã.”

“Không, con sẽ đi ngay đây.”

Nhưng, Dĩnh Tử mãi mà chẳng thấy xuống.

Chân Thành Thành đã bắt đầu thấy đau, lại nhất quyết không chịu ngồi xuống.

Mãi mới thấy Dĩnh Tử xuống nhà.

Vừa nghe thấy cô bé ở bên ngoài gọi: “Anh Thành Thành, anh Thành Thành.”, trên gương mặt cậu bé lập tức nở nụ cười.

Cửa vừa mở ra, đã nghe thấy Dĩnh Tử liến thoắng: “Đều tại mẹ em, không gọi em dậy sớm gì cả. Em lo quá, cứ sợ anh đã đi trước mất rồi.”

Thành Thành trong lòng kích động, gương mặt lại vẫn bình tĩnh nói: “Anh sẽ đợi em cơ mà.”

Dĩnh Tử nghe thế lại cười toe toét.

Hai đứa trẻ bước ra ngoài.

Qua khoảng hai mươi phút, Vương Thu Vân lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới cây ngô đồng, một bức tranh nô đùa trong tuyết thực đẹp.

Những trái cầu tuyết to có nhỏ có đang bay vèo vèo trong sân, trên mặt đất lũ trẻ đang tấn công có, phòng bị cũng có, nơi nơi vang vọng tiếng cười đùa, trên gương mặt ai nấy đều là nụ cười rạng rỡ.

Cả Thành Thành cũng vậy.

Dù cậu bé không thể chạy, không thể nhảy được, dù phải từng bước từng bước khập khiễng, nhưng nụ cười trên gương mặt vẫn tươi tắn, cậu đang nặn cầu tuyết thật nhanh rồi đưa cho Dĩnh Tử.

Đáng tiếc Dĩnh Tử không đủ sức, ném thế nào cũng không bay xa được. Cậu lại giúp cô bé ném.

Cậu giúp cô bé đỡ những trái tuyết ném đến. Tuyết càng bị ném lên người cậu, cậu bé lại càng cười to hơn.

Nhỏ tuổi như vậy, đã biết làm anh hùng, bảo vệ em gái nhỏ, cảm giác đó chắc hẳn phải tuyệt lắm. Vương Thu Vân trên gương mặt để lộ ra nụ cười, bà đã thực sự cảm thấy an tâm hoàn toàn.

Kể từ ngày hôm đó, mỗi lần Dĩnh Tử xuống nhà chơi tuyết, nhất định phải gọi anh Thành Thành một tiếng.

Mùa Đông đó, bọn họ đã cùng chơi ném tuyết ba lần.

Năm thứ hai, bốn lần.

Họ đã từng cùng nhau đắp người tuyết, cùng nhau nếm băng đọng trên cây, cùng nhau xây bảo tháp, cùng nhau lăn trái cầu tuyết lớn, cùng nhau vẽ trên tuyết, cùng nhau ngắm cảnh tuyết trắng xóa…

Tất cả những gì đáng chơi trong tuyết họ đều đã trải qua.

Hai người họ đã luôn chơi với nhau như vậy.