Ám Dạ Thự Quang

Chương 17: Nụ hôn ngoài ý muốn




Lúc trời sắp sắng, Mặc cách lảo đảo về đến thành.

Trong tay hắn là hai bông hoa hồng xanh diễm lệ.

Hắn chỉ hỏi một chút cô nương bán hoa đã nhiệt tình giói thiệu loại hoa này giống hoa hồng xanh ở nhân giới nhưng có cái tên khác biệt – Lam Ái.

Nó cũng có truyền thuyết đẹp đẽ của mình bị tiểu cô nương này tuyên truyền bốn phía, giảng rất sinh động nhưng hắn không nghe.

Hắn nhìn hoa trước mắt có chút thất thần.

Câu nói cuối cùng lại nghe rõ ràng, tiểu cô nương tổng kết:” Tóm lại,. hoa này là lựa chọn tốt nhất cho các đôi tình nhân!”

Vì vậy Mặc cách không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại mua.

Sau khi thuấn di trở về, Mặc cách đứng ở cửa tòa thành nhìn hai bông hoa trong tay, có chút do dự cùng khó khăn, Lam Ái cho người yêu nhau, ta tặng Ha Tu Ngột có được không, có hay không..

Mặc cách đứng tại cửa do dự một lúc sau đó vò đầu, bước qua  cổng đi vào..

…………..

Ha Tu Ngột  ngồi trên ghế sa lông đọc tạp chí, Mạc Cách đi vào nhân tiện đối mặt với hắn!!

Dừng lại bước chân, Mặc Cách cảm giác ánh mắt Ha Tu Ngột dán trên người hắn khiến hắn cứng ngắc, tay không tụ giác dấu ra sau.

Nhưng Ha Tu Ngột chỉ gương mắt nhìn Mặc Cách một chút, rồi liếc nhìn cách hoa Lam Ái lộ ra tại nơi Mặc Cách đang dấu, rất bình thản mà nói ”Đã trở về hả “nhân tiện rời mắt về tờ báo mà không nhìn đến Mặc Cách nữa.

Hai bông Lam Ái.

Gặp nhau vốn là một loại số mệnh..

Mặc Cách có người thích!

Ha Tu Ngột nhìn tạp chí  trong tay, kì thật một chữ cũng không vào, tâm lí cũng không ổn bị hắn đem chuyển thành:Nhà có con gái mới lớn.

” Ân “

Mặc Cách nhẹ nhàng mà đáp một tiếng, theo thói quen mà hạ tầm mắt.

Hắn cầm Lam Ái trong tay, nghĩ đến truyền thuyết nhân tiện không hiểu sao mà lại hướng về Ha Tu Ngột.

Thật giống như trong lòng có bí mật gì đó, sợ bị cặp mắt có thể nhìn thấu mọi thứ cửa hắn phát hiện ra.

Kì thật bây giờ Mặc cách rất ngây thơ, không biết hành vi của mình ám chỉ cái gì, theo cảm giác mà bước đi.

Vì vậy trong không khí an tĩnh.

Thị vệ đều tránh xa vì biết Ha Tu Ngột thích yên tĩnh.

Nhưng Mặc Cách lại không thích cùng Ha Tu Ngột an tĩnh!

Không biết tại sao, vài ngày hắn không cùng Ha Tu Ngột nói chuyện cảm giác rất khó chịu.

( Tác giả ; Kì thật các ngươi vẫn vậy, chỉ tại ngươi khác thôi)

Vì vậy Mặc Cách bước lên.

Hắn đi tới trước mặt Ha Tu Ngột.

Trước mắt bị bóng đen che khuất làm Ha Tu Ngột theo bản năng ngẩng đầu.Hắn thấy con hắn đứng trước mặt hắn, ánh mắt nó có chút bối rối.

Y làm sao vậy?

Có lẽ do sự nghi hoặc quá rõ ràng, Ha Tu Ngột  chưa nghe thấy Mặc cách nói ra đã biết nguyên nhân, nhìn bông hoa hé ra trước mặt. lại nhìn Mặc Cách lần này nghi hoặc rõ ràng.

Kì thật Mặc cách không nhìn Ha Tu Ngột – hắn làm sao dám.

Tim hắn vốn đã đập loạn, thanh âm không run mà nói hết câu đã phải tự vỗ tay cho mình rồi.

Chỉ thấy Mặc cách từ sau lưng đưa ra Lam Ái  , chính hắn cúi đầu không biết dùng sức quá mà hoa chạm gần chóp mũi Ha Tu Ngột.

Nhìn cánh hoa run rẩy, run rẩy đung đưa bay bay trước mũi mình cuối cùng Ha Tu Ngột nghe Mặc Cách nói: ” Áo măng tô của ngươi không phải thiểu hoa cài sao cái này cho ngươi!”