Ám Dạ Trầm Luân

Chương 20




Lãnh Tử Diễm không ngờ sẽ là một cảnh tượng như vậy.

Trên giường lớn xa hoa màu đen có hai nam nhân đang nằm, một là Nhị hoàng tử điện hạ, còn một là biểu đệ Bạch Vũ Bùi của hắn.

Ba vị công tử Bạch gia, Bạch Vũ Bùi nhỏ tuổi nhất, tính ra bất quá cũng mới mười bảy.

Mà thiếu niên mới mười bảy lại bị...

Lãnh Tử Diễm mím môi, diện vô biểu tình mở miệng.

" Nghe nói nhị điện hạ tìm ta?"

Hắn vừa nói, không khí vốn im lặng lập tức lưu động bất bình thường, Bạch Vũ Bùi liều mạng vùi mặt vào chăn, như sợ sẽ bị Lãnh Tử Diễm nhận ra.

Nhị hoàng tử cười nhạo ra tiếng, sờ đầu Bạch Vũ Bùi, giống như vuốt ve sủng vật nhà mình.

" Vốn là muốn gọi Bạch gia đại thiếu gia đến xem, bất quá nghe nói hắn không ở đây, cũng chỉ có thể tìm ngươi."

" Nhị điện hạ là muốn..."

Nhị hoàng tử quay đầu lại, cợt nhả nói.

" Ta muốn Đường Viêm."

Lãnh Tử Diễm cau mày, biết hắn không rõ tình hình, quản lý câu lạc bộ phía sau nhỏ giọng nói.

" Đường Viêm là điều giáo sư trong câu lạc bộ, nhị điện hạ vừa ý hắn."

" Thì cứ đưa."

" Nhưng..." Quản lý vạn phần bất đắc dĩ. " Nhị thiếu gia đem người đi giấu rồi."

Lãnh Tử Diễm sắc mặt nháy mắt trở nên đặc biệt khó coi.

" Các ngươi liền để Vũ Bùi bị làm nhục?"

Quản lý cắn răng, ánh mắt phẫn hận.

" Chúng ta cũng không biết trong phòng này chính là tam thiếu gia..."

Nhị hoàng tử lấy tay gạt gạt mái tóc vàng óng, khuôn mặt tuấn mỹ mang hàn ý băng lãnh.

" Nghe nói Lãnh thiếu gia hương vị không tồi, nếu ngươi có thể hầu hạ ta một đêm, ta có thể buông tha Bạch gia."

" Xin lỗi, chuyện của Bạch gia không liên quan tới ta." Lãnh Tử Diễm nhếch cao khóe môi, ra đến cửa. " Điện hạ muốn làm gì thì làm, đừng kéo ta vào!"

" A, cởi đồ rồi còn không phải thứ bị nam nhân thao sao!" Giọng mỉa mai trào phúng từ sau lưng truyền đến. " Suy xét đi, tốt xấu gì ta cũng là một Hoàng tử."

Bàn tay nắm trên cửa dùng sức thu chặt.

" Ta không có hứng thú với điện hạ."

" Người thừa kế Lãnh gia không thể bắn tinh... Nếu các hãng truyền thông lớn cùng nhau đưa ra tin tức này, đám đường huynh đường đệ kia của ngươi sẽ mở tiệc ăn mừng."

Nhị hoàng tử nhếch môi tao nhã, nụ cười mị hoặc.

" Bất quá cứ yên tâm, ta tuyệt đối... Không có ý muốn nói ra ngoài."

"Ngài quản lý, phiền ngươi ra ngoài trước."

" Dạ, dạ..."

Quản lý ý thức được mình vừa nghe thấy một chuyện khủng khiếp, theo chỉ thị của Lãnh Tử Diễm lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Lãnh Tử Diễm sửa sửa cổ áo, quay đầu lại đi đến bên giường.

" Ai nói cho ngươi?"

" Lăng Diệp..."

Nhị hoàng tử phẩy tay, không chút ý thức được mình đang bán đứng biểu đệ.

" Nếu không phải mấy hôm trước hắn uống đến say bí tỉ, ta còn không biết Lãnh thiếu gia tự thân mê người như thế."

‘ Phanh’

Nắm đấm sượt qua má phải Nhị hoàng tử.

Tủ đầu giường bị Lãnh Tử Diễm thô bạo đập ra một lỗ.

Nhị hoàng tử nheo mắt, sắc mặt lạnh lùng, trên người nháy mắt phát ra một loại khí tức nguy hiểm sắc nhọn, y từ tốn miết lên cánh tay Lãnh Tử Diễm.

" Lăng Diệp nói ngươi tính cách quái đản, khó có thể nắm trong tay, quả là như thế. Một con thư thú (thú cái) mà cũng dám động nắm đấm trên đầu hùng thú (thú đực), ngươi chán sống rồi sao?"

Cánh tay cầm lấy tay hắn thoạt nhìn có vẻ mảnh mai, lực đạo lại lớn đến độ không vùng vẫy được. Lãnh Tử Diễm nhếch mày.

" Cái gì thư thú ?"

" Chính là giống như hắn.... một kẻ thuần phục."

Nhị hoàng tử dùng tay kia xốc chăn bọc Bạch Vũ Bùi lên, lộ ra thân thể trần trụi lai giữa thiếu niên và thanh niên.

Khắp da thịt màu mật ong đều là dấu ngắt nhéo cùng dấu hôn đỏ đỏ tím tím, nhìn thấy ghê người.

Bạch Vũ Bùi cố kéo chăn về, lại bị Nhị hoàng tử chụp tay gỡ ra.

" Là muốn ta làm ngươi trước mặt biểu ca ngươi?"

" Điện hạ... Đừng.... Đừng..."

Tuy tính tình lạnh nhạt, nhưng quan hệ của Lãnh Tử Diễm cùng mấy biểu huynh Bạch gia lại không tồi, coi như cùng lớn lên với Bạch Vũ Bùi. Nhưng hắn làm sao cũng vô pháp tưởng tượng, có một ngày, biểu đệ mình sẽ bị một nam nhân tùy ý lăng nhục mà hoàn toàn không thể phản kháng được như vậy.

Ánh mắt băng lãnh đảo qua khuôn mặt Nhị hoàng tử.

" Thả hắn."

" Ngươi đang ra lệnh cho ta?"

Lãnh Tử Diễm nhếch môi dưới.

" Không phải ra lệnh, là thỉnh cầu."

Nhị hoàng tử từ từ đứng dậy, ra tay như điện, bóp mạnh cằm Lãnh Tử Diễm.

" Toàn thân đầy mùi dâm tiện, là vừa mới làm cùng kẻ khác sao."

Nhị hoàng tử vừa kiềm chặt Lãnh Tử Diễm, vừa u ám thì thào.

" Làm thư thú dự định của Thiếu chủ, còn khắp nơi quyến rũ nam nhân. Ngươi rốt cuộc có biết cái ngươi quăng là mặt mũi biểu đệ Lăng Diệp của ta không?"

Gân xanh trên trán Lãnh Tử Diễm giật mạnh, cố nén xúc động muốn đánh người.

" Ta hoàn toàn không hiểu ngươi đang nói cái gì."

" Ngu xuẩn!"

Nhị hoàng tử hừ một tiếng.

" Ngươi có người mình thích rồi sao?"