Ám Dạ Trầm Luân

Chương 46




Lãnh Tử Diễm xem như là khách quen của tầng hầm Lãnh gia, quen thuộc quẹo vào, cởi áo, tìm một cái giá hành hình còng tay lên.

" Thiếu gia, tiên sinh phân phó năm mươi roi." Kẻ hành hình nhắc nhở như thông lệ.

Lãnh Tử Diễm gật gật đầu.

" Biết."

Tuy biết gia chủ sẽ thông qua camera giám thị quá trình đánh, người hành hình vẫn không dám chọn cái roi thô nhất.

Thiếu gia thường xuyên bị đánh, bất quá đều là mười roi, trừng phạt nhẹ.

Năm mươi roi.... Gia chủ là giận quá hóa điên sao... Đánh kiểu hàng thật giá thật, mười ngày cũng đừng nghĩ xuống giường.

Tiếng roi phá không mà đến, lưng Lãnh Tử Diễm bị thô bạo trút xuống, cơ thể theo bản năng muốn lẩn tránh.

" Một..."

Theo quy củ Lãnh gia, người bị đánh phải báo ra con số.

" Hai...."

" Mười lăm...." Trán Lãnh Tử Diễm liên tục thoát ra mồ hôi lạnh, vừa đếm vừa mắng Dã Kê lưu manh chết toi kia.

" Ngô.... Mười sáu...."

" Mười.... Bảy...."

" Mười tám.... A..." Con gà rừng kia sao không chết luôn đi!

" Thiếu gia, muốn nghỉ chút không?"

Lãnh Tử Diễm lắc đầu, mồ hôi chảy vào trong mắt, đau đớn cay cay xót xót.

" Tiếp tục." Đôi môi khô khốc gian nan phun ra hai chữ.

Trên lầu, cùng gia chủ quan sát, Tạ quản gia cau mày, khom người nói.

" Tiên sinh, năm mươi roi.... E rằng hơi quá nặng."

" Còn khí lực nói chuyện, ta thấy là chưa hết toàn lực." Lãnh Thừa Phong tựa đầu trên ghế dựa phía sau. "Gọi điện thoại hỏi, sao lại thế này."

" Tiên sinh..."

" Tạ thúc, ngươi muốn phản kháng ta?"

" Không dám, tiên sinh." Quản gia cúi người càng thấp. "Còn mấy ngày nữa thiếu gia liền phải nhập học, nếu đánh hư..."

" Ta đây nên khoan nhượng cho nó sao, ngươi xem đây là cái gì!" Thanh âm vốn bình lặng đột nhiên trở nên cao vút, Lãnh Thừa Phong đem hộp ném xuống đất.

Tiếng phanh cực kỳ thanh thúy.

Hai quả kẹp vú chói mắt bật ra, quản gia nhắm mắt, không nỡ nhìn tiếp.

Cái vật dâm tà này, quý tộc xã hội thượng lưu họ ai chưa từng thấy?

Lúc trẻ tuổi y cũng chơi đùa không ít, nhưng tưởng tượng đến có người muốn dùng thứ này trên người thiếu gia, trong lòng y liền co rút một trận, hận không thể tiến lên bắt lấy người nọ bầm thây vạn đoạn.

Nhưng... Vấn đề ở chỗ, nếu thiếu gia không cam tâm tình nguyện... Ai dám làm càn như thế?

" Thân thể đáng khinh của nó, ta trăm đắng ngàn cay giúp nó giấu giếm, nó lại rất giỏi, tình nhân thay đổi một tiếp một, như sợ không ai thao nó, khẩn cấp nhấc mông tiếp cận."

Chắc chắn cũng là bị chọc tức, Lãnh Thừa Phong lời nói thô tục, khua khua tay, vẻ mặt cực kỳ mỏi mệt.

" Đánh đi, đánh chết đi, ta coi như không có sinh đứa con này."

" Tiên sinh, thiếu gia như vậy, chính hắn cũng không muốn."

Lãnh Thừa Phong cười lạnh liên tục, trên mặt một mảnh sắc đậm.

" Thứ này cũng đem tới bữa tiệc, đây là nó rắp tâm muốn vứt mặt ta đi."

Trên bữa tiệc, Lãnh Thừa Phong không đương trường làm khó dễ, đã là cấp cho mặt mũi.

Nó lại còn dám chống đối y.

Cái gì kêu là xử lý sau?

Hảo, y liền xử lý cho nó coi.

Đánh chết cũng đáng đời!

Lãnh Thừa Phong ở Lãnh gia có quyền uy tuyệt đối, lại chỉ có một đứa con Lãnh Tử Diễm, Lãnh Tử Diễm là người thừa kế chính thống nhất.

Nhưng!

Người thừa kế này thích bị nam nhân thao, thích có người chơi mông hắn.... Nếu để cho người khác biết... Hậu quả không thể tưởng tượng nổi!

Mỗi tình nhân của Lãnh Tử Diễm, Lãnh Thừa Phong hoặc là ðe doạ hoặc là dụ dỗ, tóm lại không thể ðể cho bọn họ tiết lộ nửa phần bí mật, y bên này trãm ðắng ngàn cay lãn qua lộn lại, con của y thì được lắm, không chịu nổi cô đơn, tình nhân thay đổi một tiếp một, không thèm ầm ĩ với y.

Nó cho rằng mấy đường huynh đệ kia đều là dân ăn chay hả?

Dù Dã Kê khăng khăng đó là Lãnh Tử Diễm đưa, người ta chẳng lẽ không hoài nghi, chẳng lẽ không tìm hiểu nguồn gốc? Lãnh Tử Diễm nhiều tình nhân như vậy, chung quy vẫn có một số ít lọt lưới không bị nắm trong tay, lỡ như...

Lãnh Thừa Phong càng nghĩ càng phiền, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt xanh mét.

" Đánh, đánh mạnh cho ta."

" A.... Ba.... Ba mươi lăm....."

Trên màn hình, Lãnh Tử Diễm kêu một tiếng, lưng cong thành hình vòm, da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa, cực kỳ thê thảm.

Hắn đưa lưng về phía này, không thấy rõ mặt, nhưng cũng biết là trắng bệch như tờ giấy.

Tạ quản gia vành mắt lập tức đỏ bừng." Tiên sinh, cứ như vậy sao... Thiếu gia biết lỗi rồi."

Dù người hành hình quan tâm thiếu gia hạ thủ lưu tình, nhưng nhiều roi trút xuống như vậy cũng không phải là gãi ngứa.

" Biết lỗi?" Lãnh Thừa Phong nheo mắt, khóe môi mím lại. "Gọi điện thoại xuống hỏi một chút."

" Dạ, dạ."Tạ quản gia lập tức mở hệ thống nói chuyện tầng hầm, hơi nghẹn ngào. "Thiếu gia..."

" Ân...."

Lãnh Tử Diễm cúi đầu, hắn biết mình cực kỳ chật vật, mặt đầy mồ hôi lạnh, môi cũng cắn đến huyết nhục lẫn lộn, bản thân chật vật như vậy tuyệt đối không cần để phụ thân trên lầu thấy.

" Thiếu gia, tiên sinh nói không đánh nữa...."

" Ta nói như vậy hồi nào?"

Lãnh Thừa Phong lạnh lùng chen vào, ánh mắt dời về phía màn hình. "Nói cho ta biết, ngýõi sai ở ðâu?"

Lãnh Tử Diễm thấp giọng nói. " Nghĩ không ra."

Trên tay Lãnh Thừa Phong tức khắc thoát ra gân xanh, chậm rãi, nói hết sức rõ ràng.

" Không vội, nghĩ không ra thì từ từ nghĩ."

" Thiếu gia..."

Sợ gia chủ đánh tiếp, quản gia sốt ruột nhắc nhở. "Cái hộp kia... Ngươi không nên mang đến bữa tiệc."

Là bị Dã Kê cướp ra... Bất quá, Lãnh Tử Diễm vẫn hơi gật đầu khó nhìn ra được.

Lén nhìn gia chủ, thấy đối phương không ngăn cản, quản gia tiếp tục nói.

" Thiếu gia... Ngươi không nên chống đối tiên sinh."

Lãnh Tử Diễm nghĩ nghĩ, tình huống khi đó, nếu không chống đối, phụ thân sẽ hủy cái hộp, kẹp vú là đồ Quân Ngân đưa hắn, sao có thể nói hủy là hủy?

" Thiếu gia...."

Lãnh Tử Diễm lại gật nhẹ đầu.

Quản gia nhẹ nhàng thở ra. " Tiên sinh, ngài xem..."

Lãnh Thừa Phong hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, diện vô biểu tình.

" Còn cái này?"

Quản gia quay người lại, khó xử." Thiếu gia, thứ này ngươi không nên dùng."

Lại càng không nên cho phép người khác dùng ở trên người mình.

Hai giây... Mười giây... Ba mươi giây...

Làm một gia chủ gia tộc, cái phải học đầu tiên chính là khống chế tức giận.

Nhưng đương nhiên, đối mặt với nhi tử không chịu thua kém này, dù cho có là trình độ của Lãnh Thừa Phong cũng sắp sửa hỏng mất.

Thời gian tạm dừng cũng đủ làm Lãnh Thừa Phong từ tức giận đến bạo phát, y đứng mạnh lên, điên cuồng đập bàn rất thất lễ.

" Câm hả? Kéo đầu nó lên cho ta!"

Người hành hình nhận lệnh vặn cằm Lãnh Tử Diễm lên, Lãnh Tử Diễm vùng vẫy lộ ra gương mặt trắng bệch.

Lãnh Thừa Phong ngồi trở lại ghế dựa, lông mày nhíu nhíu.

" Về sau có dùng không?"

Lãnh Tử Diễm trầm lặng, loại trầm lặng đại diện cho chống đối.

Lãnh Thừa Phong nhẹ cười, trong mắt lại là băng hàn lạnh nhạt, miệng phun ra một chữ vô cùng đơn giản.

" Đánh."

Mười lăm roi kế tiếp, từng roi thấu xương, không chút lưu tình, máu loãng theo lưng chảy trên mặt đất, nhìn thấy ghê người.

Khó khăn lắm mới đánh xong, người hành hình mồ hôi ướt đẫm, Lãnh Tử Diễm lại không ra dáng người, tóc ướt dính bết lại, miệng phun ra hơi thở vừa chậm vừa yếu.

Ngoại trừ đầu một mực cúi, hai chân cùng cột sống hắn đều thẳng tắp, nhìn lại có mỹ cảm thảm thiết như tượng điêu khắc.

Lãnh Thừa Phong cắn cắn môi.

" Dẫn tới."

Toàn thể mọi người thở ra, lập tức có hai người giúp Lãnh Tử Diễm gỡ còng tay, cẩn thận đỡ hắn dậy.

Lãnh gia tổng cộng có bốn tầng, thư phòng Lãnh Thừa Phong ở tầng đỉnh, hai người dìu Lãnh Tử Diễm một ðýờng hýớng lên trên, ngýời hầu ði ngang qua liếc nhìn, lại vội vàng cúi đầu, âm thầm suy nghĩ tại sao thiếu gia lại bị đánh.

Thư phòng trang trí đơn giản, phong cách cổ điển, đẩy cửa vào, cảm giác áp bách đập vào mặt.

Lãnh Tử Diễm ngồi xuống ghế mềm Tạ quản gia đưa qua, nhìn thẳng phụ thân hắn không chớp mắt.

Lãnh Thừa Phong hừ một tiếng.

" Đau không?"

" Không đau."

Lãnh Thừa Phong mày nhếch một cái. " Chê ta chưa đánh đủ?"

Lãnh Tử Diễm nuốt nước miếng xuống. " Không sai biệt lắm.... Đủ rồi."

Hắn cũng không phải người sắt, sao có thể không đau? Lưng vừa rát vừa nóng, đau muốn chết.

" Đánh sao cũng không nghe lời, ta còn cho rằng ngươi không biết đau."

Lãnh Thừa Phong liếc mắt, ngoại trừ Tạ quản gia, những người khác đều lui ra ngoài.

" Ngươi năm nay bao nhiêu ?"

" Hai mươi."

Lãnh Thừa Phong cười lạnh. " Lúc Quân Ngân hai mươi tuổi thì làm cái gì?"

" Tiếp nhận chức vị gia chủ."

" Ngươi hai mươi tuổi thì làm cái gì?"

Lãnh Tử Diễm không trả lời, Lãnh Thừa Phong giúp hắn nói.

" Ngươi bận rộn để nam nhân thao."

Thao hắn chính là Quân Ngân.... Đương nhiên lời này Lãnh Tử Diễm không dám nói, nói ra không khác gì thêm dầu vô lửa, phụ thân đánh hắn là chuyện nhỏ, làm khó dễ Quân Ngân mới là chuyện lớn.

Lãnh Thừa Phong xoa xoa mi tâm.

" Ta cũng không hy vọng ngươi có thể ưu tú như Quân Ngân, nhưng ngươi ít ra phải không thua Lăng Diệp."

Lãnh Tử Diễm nhấc mắt, hơi nhếch môi.

" Hắn có cái gì hảo?"

" Ngươi nói không biết ngượng!” Lãnh Thừa Phong lại giận đến đập bàn. "Hắc Hổ Tướng quân Ngọc Hoàn đế quốc không phải là bị hắn một súng bắn nứt đầu?"

Ngọc Hoàn đế quốc cùng vương quốc Thần Vũ vẫn ở vào trạng thái đối địch, tiền tuyến thường có xung đột.

Ngọc Hoàn đế quốc có ba vị danh tướng, Hồng Sư, Hắc Hổ, Bách Điểu, hai tháng trước, binh đoàn năm của Thần Vũ bao vây binh đoàn hai Hắc Hổ dẫn đầu, trong lúc đột phá vòng vây, Hắc Hổ Tướng quân bị giết trước mặt mọi người.

Mà nổ súng giết Hắc Hổ đúng là Lăng Diệp.

Việc này làm dấy lên một cơn sóng trong Thần Vũ, quốc dân liên tiếp tâng bốc Lăng gia, khen ngợi Lăng gia đại đại anh kiệt.

Lãnh Tử Diễm nhớ có một lần Lăng Diệp rất khó ưa gọi điện thoại khoe khoang với hắn, đơn giản chính là y uy phong cỡ nào, chiến dịch kia lại khó khăn ra sao.

Nói không hâm mộ là giả, ở Trường quân đội học năm năm, ai không muốn kiến công lập nghiệp?

Thuật bắn súng của Lãnh Tử Diễm tinh chuẩn hơn Lăng Diệp, điểm ấy hắn không chút nghi ngờ, nếu mình có thể lên chiến trường, công trạng tuyệt đối không ít hơn Lăng Diệp.

Mấu chốt ở chỗ, từ khi Lăng gia cầm quyền, Quân bộ liền đóng cửa với Quân gia cùng Lãnh gia, dù hai nhà đem rất nhiều con cháu, thậm chí ngay cả người thừa kế cũng đưa vào Trường quân đội, số người tốt nghiệp vào Quân bộ lại ít ỏi chẳng có bao nhiêu, mặc dù được vào cũng là công việc giấy tờ linh tinh, căn bản đừng nghĩ tới chuyện ra tiền tuyến.

Khi Lãnh Tử Diễm đã từ Trường quân đội chuyển tới Học viện Hoàng gia, rất có thể cả đời cũng không thể cảm nhận được cái loại nhiệt huyết cùng sục sôi kia, với Lăng Diệp khoe khoang trực tiếp hâm mộ sinh ghen tị, ghen tị sinh hận, nhanh chóng thẳng thắn cắt điện thoại, mặc người kia kêu nổ máy cũng không tiếp.

Phụ thân mắng mình kém cỏi không sao, vấn đề là tại sao phải so với Lăng Diệp?

" Lăng Diệp chính là bản lĩnh hảo, đầu óc chưa hẳn hảo."

" Nếu không hảo cũng hảo hơn ngươi." Lãnh Thừa Phong châm biếm nói. "Ít ra sẽ không đem cái quỷ kẹp vú tới bữa tiệc làm mất thể diện."

Lãnh Tử Diễm cúi đầu, không hé răng.

Lãnh Thừa Phong mệt mỏi.

" Là ai đưa?" Y muốn bóp chết người đó.

" Ngươi không biết." Lãnh Tử Diễm trả lời cẩn thận.

" Không biết có thể tra."

" Lăng Diệp...." Lãnh Tử Diễm mặt không đổi sắc, tim không thình thịch. "Hôm qua mời ta xem phim."

Mắt thấy ly trà bay đến, Lãnh Tử Diễm không dám trốn, nện lên trán thô bạo.

Phanh.

" Thiếu gia...."

Gia chủ không đau lòng, quản gia y là giữ thiếu gia từ nhỏ đến lớn, chính là đau lòng không chịu được, Tạ quản gia đứng tại chỗ, khuyên ai cũng không được, hai phụ tử đều tính tình quật cường, ai sẽ nghe y khuyên.

Lãnh Tử Diễm sờ trán, lòng bàn tay toàn là máu.

" Khi nào đưa ta cái hộp?"

Phanh.

Lần này quăng tới chính là ống đựng bút.

Lãnh Thừa Phong giận không thể nén.

" Ngươi cái thứ không có tiền đồ, liền mặc cho Lăng Diệp chà đạp?"

" Tiên sinh... Đừng..."

Mắt thấy Lãnh Thừa Phong còn muốn đi lấy ra chai rượu trong tủ rượu, Tạ quản gia hồn cũng bị dọa rớt.

"Tiên sinh, thiếu gia cùng Lăng công tử qua lại thân thiết chưa hẳn là chuyện không tốt..."

Cánh tay mở tủ rượu ra bỗng nhiên ngừng giữa không trung, Lãnh Thừa Phong quay đầu lại, lạnh lùng nói.

" Ngươi ban nãy nói cái gì?"

Tạ quản gia ấp úng.

" Ta nói... Lăng công tử kỳ thực không tồi..."

" Tạ thúc, ta sinh chính là nam, không phải nữ." Câu này của Lãnh Thừa Phong thật sự bình lặng, nhưng mọi người có thể nghe ra tức giận băng sương kèm theo." Cho dù là nữ, Lãnh Thừa Phong ta cũng sẽ không bán nữ cầu vinh!"

" Tiên sinh, ta không phải ý này." Tạ quản gia kiên trì nói. "Nếu thiếu gia cùng Lăng công tử lưỡng tình tương duyệt..."

" Câm miệng!"

Lãnh Thừa Phong chậm rãi đi đến trước mặt Lãnh Tử Diễm, vặn cằm hắn lên, trên cao nhìn xuống.

" Ngươi gọi điện thoại nói là ở cùng Quân Ngân, ta mới yên tâm để ngươi ở bên ngoài không trở về nhà, sao lại leo tới đùi Lăng Diệp?"

" Lăng Diệp gọi điện thoại bảo ta ra ngoài."

Ba. Cái tát vang dội không chút lưu tình.

" Mông thiếu thao?"

Lãnh Tử Diễm mím môi dưới.

" Không."

" Không thiếu thao hắn gọi ngươi ra ngươi liền ra? Thứ hắn đưa ngươi ngươi liền chụp lấy? Có phải hắn bảo ngươi mang lên ngươi còn phải biểu diễn cho hắn xem?”

Lãnh Tử Diễm khép hờ mắt, cái tát liệu trước lại không rơi xuống.

Có lẽ là phụ thân nhìn hắn một mặt ngũ nhan lục sắc thật là đáng thương, hoặc có lẽ là phụ thân tức giận đến không muốn đánh hắn nữa.

Tóm lại, phụ thân buông cằm hắn ra, trở lại trước bàn, mở ngăn kéo ra, ném một xấp ảnh vào mặt hắn.

" Tự xem!"

Lãnh Tử Diễm xoay người nhặt ảnh lên, đồng tử từng chút to ra.

Hắn lật ảnh rất nhanh, kinh ngạc nhìn phụ thân.

" Đây là... Lăng tướng quân?"

Nam nhân từ người biến thành dã thú trên tấm ảnh kia... Không phải Lăng tướng quân vững vàng nắm Quân bộ trong tay hai mươi mấy năm nay thì là ai nữa?

" Bức ảnh tuyệt đối chân thật, không nửa phần giả dối. "Ngón tay Lãnh Thừa Phong gõ nhẹ trên đùi. "Lăng gia toàn là thú nhân, Lăng tướng quân, Vương hậu, hai vị điện hạ, Lăng Diệp cùng Dã Kê cũng vậy!"

Vừa nói chữ thú nhân, mới nghe lần đầu nghe thấy.

Lãnh Tử Diễm kinh ngạc rất lâu, vẫn không hồi thần được, nhất là không thể tiếp nhận sự thật Lăng Diệp là thú nhân.

Sức chiến đấu khủng kiếp đến kinh người của Lăng Diệp, Lãnh Tử Diễm vẫn cho rằng y là giải phẫu cải tạo gien linh tinh, sao lại.... Là thú nhân?

" Nữ nhân này..."

" Mẹ Dã Kê."

Lãnh Tử Diễm ngẩng đầu. " Dã Kê biết?"

" Hôm nay vừa mới biết."

Nhìn từ bức ảnh, Lăng tướng quân hẳn là lâm vào trạng thái cuồng bạo, nữ nhân kia có thể sống sót quả là một kỳ tích, sống sót rồi còn sinh hạ Dã Kê lại là một kỳ tích nữa.

" Lúc sinh Dã Kê, nữ nhân này băng huyết chết, Dã Kê bị người Lăng phủ ôm đi ném vào Hắc Phố."

" Lăng tướng quân làm?"

" Cũng có thể là Lăng phu nhân." Lãnh Thừa Phong dừng một chút. "Bất quá, chuyện Lăng gia âm thầm bảo hộ Dã Kê cũng là sự thật, nếu không ta cũng sẽ không có được những bức ảnh đó lâu như vậy rồi còn chưa tìm ra Dã Kê."

" Nếu Dã Kê là đệ đệ Lăng Diệp, ngươi đem hắn mang về Lãnh gia làm gì?"

" Hừ... Ngu xuẩn!"

Lãnh Tử Diễm nghĩ nghĩ, liền hiểu được ý đồ của phụ thân, nhưng... Dã Kê sẽ bênh vực Lãnh gia?

" Phụ thân." Lãnh Tử Diễm ăn ngay nói thật." Ta thấy Dã Kê tựa hồ không thể nào ngã về phía ngươi."

Khóe miệng Lãnh Thừa Phong vừa kéo, trong đầu lập tức hiện ra cuộc đối thoại cùng Dã Kê buổi sáng.

" Lãnh tiên sinh, chỉ cần ngươi đem đại ca cho ta, ta cam đoan đối với Lãnh gia các ngươi toàn tâm toàn ý."

Dã Kê kia bộ dạng cà lơ phất phơ đặc biệt thiếu đánh, Lãnh Thừa Phong cười đến không chút nhiệt độ.

" Một khi đã như vậy, ta thấy cắt ngươi thành khúc đi làm thí nghiệm vẫn rất hảo!"

" Ai, phụ thân, người nhà với nhau nói cái gì cắt khúc, thật khó nghe!"

Dã Kê lập tức thấy gió ngả theo, gọi "phụ thân" đến trôi chảy.

Hừ, lưu manh chính là lưu manh, không có cốt khí!

" Ngươi cũng thấy đấy, Lăng Diệp là thú nhân, sớm hay muộn hắn cũng sẽ biến thành như phụ thân hắn vậy.... Ngươi muốn như nữ nhân này, bị một con dã thú đè xuống rồi thao?" Lãnh Thừa Phong gằn từng tiếng, chậm rãi nói. "Về sau... Nhìn thấy Lăng Diệp, tránh xa được chừng nào thì tốt chừng đó, hiểu chưa?"

" Cái... Hộp..."

" Hộp hộp, trong lòng ngươi cũng chỉ có hộp, ban nãy ta nói đều là gió thoảng bên tai?"

Lãnh Tử Diễm lại cúi đầu không hé răng.

" Cút, cút ra ngoài!"

Lãnh Tử Diễm trầm mặc đem ảnh đặt lại trên bàn, nhặt hai cái kẹp vú rơi trên đất cất vào hộp.

Cho đến lúc hắn ra cửa phòng, Lãnh Thừa Phong cũng không nhìn hắn lấy một cái.

Hai phụ tử tranh đấu vô số lần, thỉnh thoảng Lãnh Tử Diễm sẽ nhượng bộ, nhưng đại bộ phận tình huống, là Lãnh Thừa Phong hết cách.

Lãnh Thừa Phong chỉ có một nhi tử này, ngoài miệng nói gay gắt ðến ðâu, cũng không thể thật sự ðánh chết, huống hồ ðánh chết... Y cũng không nỡ.

Đánh không nghe, mắng không nghe, cuối cùng luôn quay về điểm xuất phát.

" Ta sao lại sinh ra nó?" Lãnh Thừa Phong nghĩ không ra.

" Tiên sinh, thiếu gia không phải cố ý muốn chọc giận ngýõi."

" Không phải cố ý, là cố sức..." Lãnh Thừa Phong nhắm mắt lại. "Khi nào ta tức chết đi, khi đó nó mới vui được."

" Tiên sinh..."

" Tạ thúc, ngươi trước tiên ra ngoài, ta cần một mình yên tĩnh."

" Dạ, tiên sinh."

Thư phòng trống trải an tĩnh lại, Lãnh Thừa Phong xoa xoa mi tâm, mỏi mệt không kiềm được.

Y đẩy ghế dựa, từ trong giá sách rút ra một quyển sách.

Trên bìa sách có hai hàng chữ....

Cha mẹ cần đọc -- Làm thế nào dạy dỗ con mình cho tốt.

Quyển sách này Lãnh Thừa Phong đã mua rất lâu, nhưng vẫn chưa lật quá mười trang.

Theo như cách thức trong đó, Lãnh Thừa Phong một trăm lần không đồng ý.

Cái gì muốn cho con cái biết mình quan tâm nó, phải đi vào thế giới nội tâm đứa trẻ, phải mỉm cười với đứa trẻ...

Quan tâm? Sinh hoạt cá nhân của nhi tử, y vẫn điều tra chặt chẽ, chẳng lẽ còn không đủ quan tâm?

Đi vào thế giới nội tâm? Lãnh Tử Diễm còn muốn lạnh hơn y, làm sao đi vào được?

Mỉm cười... Nếu một ngày nào đó y chào đón Lãnh Tử Diễm với khuôn mặt tươi cười, Lãnh Tử Diễm sẽ sợ tới mức run rẩy đó chứ?

Lãnh Thừa Phong lật về trang mở đầu, cân nhắc một ngày nào đó hẹn gặp người này thử xem?