Ám Dạ Trầm Luân

Chương 5




Quân Ngân đâu chỉ là bộ dạng không tồi, đôi mắt y hẹp dài, đồng tử thâm thúy, màu da trắng nõn, như đá ngọc tốt nhất.

Phàm là lúc nhân vật nổi tiếng tụ hội, Quân Ngân vĩnh viễn là đối tượng để các nữ tử chạy theo như vịt.

Sự văn nhã của y, cách nói năng của y, luôn luôn làm người ta say sưa nói chuyện.

Hơn nữa, bất đồng cùng Lãnh Tử Diễm, thái độ Quân Ngân ân cần, không chút ngang ngược công tử thế gia nên có.

Có thể nói là công tử thanh lịch, ôn nhuận như ngọc.

Mưa ngoài cửa sổ xe dần to, trong cửa kính xe lại im như tử địa.

Quân Ngân cùng Lãnh Tử Diễm đều nhìn hai phía hai bên, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Bỗng nhiên, xe đánh một vòng rẽ gấp, Lãnh Tử Diễm nhất thời ngồi không vững, vừa khéo nhào lên người Quân Ngân, Quân Ngân ôm hắn, Lãnh Tử Diễm ngẩng đầu liền chạm trúng con ngươi đen sáng như sao.

Ma xui quỷ khiến đưa tay kéo lấy mắt kính kia, muốn thấy rõ đôi mắt đó hơn.

Đôi mắt Quân Ngân thật sự rất đẹp, trong suốt, thanh khiết.

Giọng nói y cũng rất đẹp, giống như dòng suối nhỏ chậm rãi chảy xuôi.

Bất quá lời phun ra một chút cũng không êm tai.

" Lãnh thiếu gia, thích ôm ấp yêu thương đến thế sao ?"

Lãnh Tử Diễm một tay kéo cổ Quân Ngân xuống, đầu rướn lên, chọc một cái lên cánh môi nhợt nhạt của Quân Ngân.

"Vậy Quân thiếu gia có muốn nếm thử hay không ?"

Môi trên như bị lông vũ phất qua, hơi ngứa, lại có chút nóng, Quân Ngân đẩy đối phương ra, thờ ơ.

" Ngươi cởi hết quần áo ra ta cũng không có hứng thú."

" Biến mẹ ngươi đi!"

Lãnh Tử Diễm kỳ thực rất ít khi mắng thô tục, bất quá quấn với Dã Kê một phen, lời hạ tiện liền xông ra rất trôi chảy.

Quân Ngân khó chịu nhăn mày lại. " Về sau ít tới chỗ loại người đó chút."

Lãnh Tử Diễm ngồi thẳng thân thể không hé răng, hắn cảm thấy có chút lạnh, da thịt trần trụi tiếp xúc với hàn khí trong không khí, bắt đầu lạnh run.

" Lưng ngươi sao lại thế này?"

Ban nãy lúc Lãnh Tử Diễm nhào vào ngực y, Quân Ngân lập tức phát hiện sau lưng đối phương huyết nhục lẫn lộn.

" Chém." Lãnh Tử Diễm điềm nhiên như không.

" Bị chém mà ngươi vẫn còn làm loạn cùng nam nhân?"

Nghĩ đến cái cảnh nam nhân xấu xí kia áp Lãnh Tử Diễm lên tường, Quân Ngân liền không kiềm được tức giận dâng lên.

Không nhìn được Lãnh Tử Diễm trần trụi, Quân Ngân bảo Tần Hiên cởi áo khoác ra.

" Không cần." Lãnh Tử Diễm thản nhiên lướt mắt qua áo khoác, mi mắt hạ, dùng thanh âm chỉ có Quân Ngân nghe được thấp giọng nói. " Ai biết bên trên dính thứ gì."

" Có ý gì?"

Nghe nói như thế, Quân Ngân nhíu mày, con ngươi màu đen vẫn không dao động, nhưng bàn tay cầm áo khoác lại dừng ở giữa không trung.

" Hai người các ngươi quan hệ gì chính ngươi rõ nhất." Lãnh Tử Diễm thản nhiên liếc Tần Hiên ngồi phía trước, nhẹ giọng cười nói. " Tần đại ca, ngươi nói xem có phải không?"

Tần Hiên thanh âm u ám. " Lãnh thiếu gia, có lẽ ngươi hiểu lầm gì đó."

" Đúng vậy, ta hiểu lầm." Lãnh Tử Diễm lười biếng khép mắt. " Dù sao thiếu gia nhà ngươi nghiêm cẩn lễ độ, sao lại giống ta, quấn lấy một nam nhân được."

" Ngươi đang hoài nghi ta cùng Tần Hiên?"

Quân Ngân cảm thấy toàn bộ thái độ đúng mực của y cũng đã định trước sẽ bị đánh vỡ tối nay.

" Ngươi hoài nghi ta cùng hắn làm chuyện không dám nhìn người, cho nên... Quần áo này là bẩn...?"

Lãnh Tử Diễm xoay đầu, Quân Ngân dễ dàng biết hắn ngầm thừa nhận, một tay ném quần áo.

" Mặc vào, có bẩn cũng tốt hơn ngươi."

Lông mày hung hăng nhíu nhíu, Lãnh Tử Diễm quay đầu lại hung tợn nói. " Dù sao phụ thân cũng hết cách với ta, ta cứ như vậy! Chê ta bẩn thì cách ta xa một chút!"

Một câu cuối cùng cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi gào ra.

" Lưu thúc, dừng xe." Quân Ngân lạnh lùng nói.

" Thiếu gia." Lưu thúc cẩn thận nói. " Bên ngoài mưa rất lớn."

" Dừng xe." Lặp lại mệnh lệnh, không được phép nghi ngờ.

Xe chưa dừng ổn, Lãnh Tử Diễm đã mở cửa xe nhảy ra bên ngoài, kết quả trọng tâm bất ổn, thân thể muốn ngã ngửa xuống, ngay lúc hắn cho rằng mình sẽ chật vật đo đất, một bàn tay kịp thời ở phía sau ôm hắn.

" Sao lại bất cẩn như vậy?"

Người nói chắc chắn hơi cau mày, trên khuôn mặt quen lạnh nhạt có lẽ còn có thể mang chút sủng nịch. Trước kia, Lãnh Tử Diễm cũng từng không thể tự kềm chế, thâm thâm sa vào cái loại ôn nhu kia, bất quá, đó đều là chuyện trước đây.

Lãnh Tử Diễm hất tay Quân Ngân ra, quay đầu lại cười nhạt nói. " Đa tạ Quân thiếu gia đưa ta một đoạn."

Quân Ngân sửng sốt, thu hồi tay, gật đầu. " Đừng khách khí."

Đem quần áo và dù đồng thời ném đi, đóng cửa xe rầm một tiếng, Quân Ngân hơi khép mắt.

" Tần Hiên, gọi điện thoại cho Lãnh gia, để bọn họ tới đón người."

" Dạ, thiếu gia."

" Thiếu gia." Lưu thúc nhìn nhìn kính chiếu hậu, có chút lo lắng. " Xe bám phía sau rất căng."

" A." Quân Ngân vén tóc đen ra sau." Nhiều lần như vậy ta cũng đều sống qua được, chẳng lẽ còn sợ lần này?"

Mưa càng lúc càng mạnh, y phục Quân Ngân ném ra bị hắn tùy tiện cột quanh eo, dù thì không biết đã sớm bị đá vô cái cống ngầm nào. Trên đường không có mấy ai qua lại, người ngẫu nhiên đi ngang qua đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, sau đó né đi rất xa.

Ai bảo Lãnh thiếu gia ở trần, sau lưng huyết nhục lẫn lộn, sắc mặt xanh mét, bộ dạng hung ác hận không thể giết người.

" Xin lỗi, vị tiên sinh này, có thể đưa ra chứng minh nhân dân không?" Cảnh sát tiến lên hỏi.

Chứng minh nhân dân, Lãnh Tử Diễm sờ soạng khắp toàn thân, ngoại trừ y phục Quân Ngân cho, thật sự không có thứ dư thừa gì.

" Mất."

" Vậy tiên sinh tiên ngài trú ở đâu?"

" Ngự Thành."

" Vậy xin hỏi là nhà nào?"

Ngự Thành là nơi người giàu có hữu danh hữu thực tụ tập, cảnh sát rõ ràng không tin.

" Lãnh gia."

" Vậy xin hỏi là Lãnh gia... Ngô....."

Thằng cớm chết tiệt này vẫn không câm mồm, sau khi đập cảnh sát đến răng rơi đầy đất, Lãnh Tử Diễm mới thoải mái hơn một chút.

Đang lúc hắn tâm tình không tốt thế này, thằng cớm kia không phải tự nhào đầu vào họng súng sao ?

Bất quá Lãnh Tử Diễm đắc ý không được bao lâu, một đám cảnh sát vây tới, dùng dùi cui điện giật hắn không thể nhúc nhích.

Lúc bị còng tay quăng lên xe cảnh sát, Lãnh Tử Diễm mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, cần phải ứng phó ra sao với lửa giận của phụ thân nhà mình.