[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta

Chương 20




Phát thịt đêm khuya

------------------------------------------------------------------

Đệ nhị thập thoại

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Nay kỵ nói (đanh) nhảm (đá).

- --------------------------------------------------

Đại Thiên Cẩu khi hôn cũng bá đạo giống như tính cách của hắn, không chút lưu tình công thành cướp đất trong miệng Yêu Hồ, đầu lưỡi lướt qua hàm trên, quấn quít triền miên với lưỡi y. Yêu Hồ tính tình hiếu thắng, rõ ràng hai chân run rẩy như sắp ngã lên người Đại Thiên Cẩu tới nơi, còn cố cạnh tranh cao thấp với hắn, khuôn mặt đỏ ửng nhưng vẫn không chịu dừng lại, suýt chút nữa đã tự làm mình ngạt thở, nên lúc đôi môi hai người tách ra Yêu Hồ có một loại cảm giác như thể vừa thoát chết vậy.

Giương mắt nhìn người kia vẫn mang bộ dạng thản nhiên thuần thục, thắng bại đã rõ.

Tiểu hồ ly liền nổi đóa, quay đầu muốn đi. Đại Thiên Cẩu thấy y tức giận chỉ cảm thấy thú vị, ôm người vào lòng mình, cánh tay thuần thục ôm lấy eo y từ phía sau, đầu đặt trên vai Yêu Hồ, ôn nhu hỏi: "Ngươi đi đâu?"

- Trở về phòng ngủ - Yêu Hồ ậm ờ đáp, đang định giãy ra khỏi vòng ôm để bỏ đi lại chợt thấy một vòng trời đất xoay chuyển, thân thể bị nâng lên, Đại Thiên Cẩu ôm ngang y bay lên.

Yêu Hồ hốt hoảng kêu lên một tiếng, sợ bị rớt xuống nên theo bản năng ôm lấy cổ Đại Thiên Cẩu, lại nghe thấy hắn cười khẽ: "Ôm cho chắc". Giọng nói mang theo cảm xúc chân thành, tựa như tràn đầy sự thương yêu, khiến Yêu Hồ quên đi chút mất tự nhiên khi nãy, giấu khuôn mặt đỏ ửng vào lòng Đại Thiên Cẩu, cách một lớp y phục lắng nghe tiếng tim đập của người nọ. Y đáp lại một tiếng, giọng nhỏ đến không thể nhỏ hơn, tùy ý hắn ôm mình về phòng.

Đợi tới lúc thân thể chạm vào đệm chăn mềm mại, Yêu Hồ chớp chớp mắt nhìn màn giường, chóp mũi tràn đầy mùi hương quen thuộc của một người khác, lúc này mới nhận ra mình bị ôm về phòng ai. Tiểu hồ ly âm thầm cắn răng, lúc này mới cự tuyệt thì có vẻ giả tạo quá, thậm chí y còn không rõ có phải sâu trong nội tâm chính mình cũng dung túng Đại Thiên Cẩu ôm mình về phòng hắn hay không

May là Đại Thiên Cẩu cũng không định làm gì khác ở phủ đệ nhà người ta, sau khi cởi bớt áo ngoài cho cả hai liền ôm Yêu Hồ vào ngực, thấp giọng nói: "Ngủ đi"

Lúc này ánh nến cũng tắt, chỉ còn lại vài sợi khói trắng lượn lờ trong phòng tối bay lên rồi tiêu tán. Ánh trăng non bàng bạc rọi xuống nền gạch, trong bóng tối Yêu Hồ từ trong vòng tay Đại Thiên Cẩu ló đầu ra khỏi chăn, đôi mắt trong suốt trợn tròn. Thực ra cả ngày nay chỉ có Đại Thiên Cẩu cùng đám tiểu đồ kia là bận tới bận lui, còn nếu nói y cả ngày đã làm gì, đại khái chỉ là bận rộn quyến rũ mỹ nhân, nên tới giờ vẫn không thấy mệt. Ngược lại nhìn Đại Thiên Cẩu dường như đã ngủ thật, một tay khoác lên hông Yêu Hồ, tay kia thì để y gối lên, không nói lời nào, ngay cả hô hấp cũng trở nên bình ổn.

Quả thật là ngủ rồi?

Tâm tư đùa giỡn của Yêu Hồ bị khơi dậy, cẩn thận từng li dùng ngón tay chọt chọt trên má người kia, nín thở chờ đợi phản ứng của Đại Thiên Cẩu, nhưng người nọ vẫn y như cũ, ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái, đôi mắt màu lam đầy ngạo khí lúc này đang nhắm chặt, khiến hắn bớt đi vài phần bá đạo, lại thêm vài phần nhu hòa.

Tiểu hồ ly cười trộm trong bóng tối, chỉ thấy y thu tay lại vào trong chăn, lớn mật mà vuốt lên hắc vũ mới mọc lại của Đại Thiên Cẩu, y vẫn nhớ trước đây khi hai người quấn lấy nhau trên giường, Đại Thiên Cẩu sợ nhất là Yêu Hồ sờ cánh của hắn.

- Đừng nghịch

Đầu ngón tay vừa mới chạm vào, liền nghe người bên cạnh không mặn không nhạt lên tiếng, Yêu Hồ chẳng rõ Đại Thiên Cẩu là bị động tác của y đánh thức hay vốn dĩ vẫn chưa ngủ, lại thấy cánh tay bên hông mình siết chặt, kéo y tới sát hắn, ngay cả bụng dưới của hai người cũng dán vào nhau

- Ầy - Yêu Hồ nửa đùa nửa thật mà đẩy Đại Thiên Cẩu ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người - Đại nhân nói xem, con trai ngươi có phải trông đẹp hơn ngươi một chút không?

Nghe Yêu Hồ nói, không biết Đại Thiên Cẩu đang giận vì Yêu Hồ nói cánh là con trai hắn hay vì nói đứa nhỏ kia đẹp hơn hắn, trầm giọng như thể không muốn tiếp tục đề tài này:

- Đó không phải con ta

Nhưng tiểu hồ ly trong ngực lại rất kiên trì, tiếp tục nói: "Sao lại không phải? Ngươi nghĩ xem, người ta đều nói con cái chính là cục thịt cắt ra từ người mẹ, Tiểu Dực cũng không phải đôi cánh chém xuống từ người ngươi sao, nói như vậy không phải ngươi chính là mẹ nó còn gì"

Nói xong, Yêu Hồ cũng bị câu nói của chính mình chọc cười, cười run cả vai trong vòng tay Đại Thiên Cẩu, thiếu chút nữa cười đau cả bụng

Người nào đó rối rắm nhìn đối phương cười đến chảy nước mắt, sắc mặt lại càng khó coi, quyết định trọng chấn phu cương*

(Trọng chấn phu cương: Khôi phục quyền uy của chồng)

Yêu Hồ chợt cảm thấy cánh tay đang đặt trên hông mình biến mất, một bóng đen đè lên người mình, hơi thở gấp gáp:

- Đại Thiên Cẩu? - Yêu Hồ gọi một tiếng, ý cười trên môi vẫn chưa tan

Đại Thiên Cẩu lúc này cũng cười, hắn cúi người khẽ cắn vành tai Yêu Hồ:

- Vậy ngươi lại sinh cho ta một đứa nữa làm bạn với nó, không phải tốt hơn sao?

Nói rồi chợt cảm thấy tiểu hồ ly trong lòng sợ run, Đại Thiên Cẩu cong khóe môi, ngăn Yêu Hồ giãy giụa, đôi môi của hai người quấn quít lấy nhau, tay hắn không biết từ lúc nào đã luồn vào trong áo vuốt ve da thịt trơn mềm của Yêu Hồ, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng vuốt qua thịt mềm trước ngực, lại nhào nặn xoa nắn hai điểm nhô lên.

Hơi thở của Yêu Hồ hỗn loạn, đôi môi bị Đại Thiên Cẩu hôn đến đỏ bừng, thân thể nổi lên màu hồng nhạt, y cảm thấy một bàn tay hơi lạnh lưu luyến trên eo mình rồi dịch dần xuống dưới, nắm lấy dục vọng đang ngủ đông của y, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.

Yêu Hồ giống như cá mất nước, gắng gượng thở dốc, lại bị người kia chặn môi hôn xuống, hai chân run rẩy bị ép mở ra, tùy ý Đại Thiên Cẩu vuốt ve, vật dưới thân dần dần ngẩng đầu, tiết ra chút dâm dịch thấm ướt ngón tay Đại Thiên Cẩu, nhưng nam nhân không để ý, tiếp tục xoa nắn, lòng bàn tay miết lên phần đỉnh, chọc cho bụng dưới Yêu Hồ như bị điện lưu chạy qua, lửa nóng ngưng tụ tại đó, khiến tâm can của y kêu gào khát vọng.

Khó khăn lắm Đại Thiên Cẩu mới khai ân buông tha cho môi y, Yêu Hồ không nén nổi tiếng rên rỉ bật ra, cùng tiếng nước ướt át trong phòng trộn lẫn vào nhau, vô cùng hương diễm.

Tuy da mặt Yêu Hồ đủ dày, nhưng lúc này đang ở nhà người khác, mà phòng ngủ của hai tiểu đồ đệ của Đại Thiên Cẩu cũng cách chỗ này không xa, làm sao mà Yêu Hồ dám không biết xấu hổ rên thành tiếng, chỉ đành cắn vải vóc của y phục bên cạnh để chặn lại tiếng rên rỉ trong miệng

Đại Thiên Cẩu thấy vậy bèn kéo y phục ra, nhanh chóng nhét mấy ngón tay vào miệng y, thưởng thức cảm giác lưỡi của tiểu hồ ly liếm láp ngón tay mình, khóe miệng nhỏ nhắn bị ép mở khiến một chút nước bọt chảy ra, làm ướt áo gối.

Thấy ánh mắt Yêu Hồ dần dần bị dục vọng chi phối, hai mắt Đại Thiên Cẩu cũng tối đi, ngón tay dời từ miệng y xuống cửa động phía sau, bắt chước động tác giao hợp mà đâm vào rút ra, mỗi lần đâm vào đều vừa vặn chạm đến chỗ mẫn cảm trong cơ thể Yêu Hồ, nhưng không trực tiếp đè lên, chỉ ở nhấn nhá ở xung quanh, cho dù lại đưa thêm vào một ngón tay, vẫn không biết là vô tình hay cố ý tránh khỏi chỗ kia, tiểu hồ ly không chịu nổi mà vặn eo, giống như đang cầu xin

Nhìn hai mắt y dưới thân loang loáng ầng ậng nước, giống như đang nhìn thấy khuôn mặt của tiểu hồ ly rất nhiều năm trước đây, khiến Đại Thiên Cẩu như ngừng thở. Cuộc đời xoay chuyển, đến cuối cùng vẫn là trăm sông đổ về một biển, cố nhân cố mộng in dấu sâu đậm trong linh hồn, thiêu đốt trái tim ngươi, tựa như vết thương cũ trên người, kết vảy cũng tốt, mọc ra thịt mới cũng được, dù sao dấu vết cũ giữ lại tại nơi đó vẫn thời thời khắc khắc nhắc nhở ngươi.

Cổ họng Đại Thiên Cẩu nghẹn lại, lần đầu thấy hồi hận vì quyết định của mình năm đó.

Cho dù lúc này hắn ngẩn người, nhưng Yêu Hồ bị tình dục hành hạ đến không chịu nổi, hai cái đùi chủ động quấn lên hông của Đại Thiên Cẩu, không nhịn được mà rên rỉ, thúc giục Đại Thiên Cẩu nhanh lên.

Mà lúc Đại Thiên Cẩu thực sự tiến vào, Yêu Hồ lại đổi ý, cánh tay giữ lại tay Đại Thiên Cẩu, vừa như lấy lòng vừa như van xin, lắc lắc đầu than: "Không... không được... quá lớn..."

- Lần trước vẫn vào được - Đại Thiên Cẩu nhàn nhạt nhắc lại, chưa từng dừng lại động tác khuếch trương nơi đó, trái lại còn trực tiếp đâm vào, khiến Yêu Hồ cảm thấy bụng mình dường như cũng sắp bị đâm xuyên, hai mắt ứa lệ.

Lần trước với lần này không thể so sánh được, lần trước Yêu Hồ đã chuẩn bị đầy đủ, mà lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn của y.

Mỗi lần Đại Thiên Cẩu đều thẳng tiếng vào chỗ kia, khiến hạ thân Yêu Hồ cũng cứng thêm vài phần, vô thức kẹp chặt dũng đạo, bị vách thịt ấm áp căng mịn siết chặt thấy dương cụ của hắn không buông, khiến trên trán Đại Thiên Cẩu cũng lấm tấm mồ hôi, Yêu Hồ gắng sức hé mắt nhìn, lại thấy cảnh tượng trích tiên lạc vào phàm giới này, không chống đỡ nổi, cuối cùng khóc lóc bắn ra.

Tốc độ dưới thân Đại Thiên Cẩu nhanh dần, mồ hôi chảy ròng ròng, hai tay đè lên tay Yêu Hồ, năm ngón siết lấy nhau: "Năm đó ta chém đi hắc vũ, cũng là chém đứt phàm tâm của yêu quái, buông bỏ tất cả duyên kiếp trước đây. Nhưng ngày đó khi ngươi bệnh nặng nằm trong phòng ta, ta chỉ cảm thấy những thứ công đức vô lượng kia cũng chẳng đáng gì, đạo tâm khó giữ"

Hắn thở dài, bất đắc dĩ than thở: "Từ đó, quả nhiên không thể làm người độ thế nữa"

Yêu Hồ gắng sức rướn người lên, hôn khóe môi Đại Thiên Cẩu, nhàn nhạt nở nụ cười, nhẹ giọng nói gì đó với hắn. Y không biết Đại Thiên Cẩu có nghe vào hay không, nhưng nam nhân sau khi nghe xong tâm tình có chút kích động, rót sạch tinh hoa vào trong cơ thể Yêu Hồ, quấn quýt ôm hôn y.

Tiểu hồ ly nghĩ, chắc Đại Thiên Cẩu nghe rõ câu kia rồi

- -----"Ngươi có thể độ ta"