Âm Hoàng

Quyển 1 - Chương 2-2




Edit: Đa Mộng

Beta: Trangki

Âm Hoàng……

Lăng Nhất Quyền……

Một sự tồn tại truyền kỳ áp đảo.

Ngôi sao ca nhạc quốc tế Thiên Hoàng, năm ấy gần 20 tuổi đã vinh quang giành được quán quân lượng đĩa nhạc tiêu thụ toàn cầu, là nhà sản xuất xuất sắc nhất năm gần đây, đoạt giải vàng đạo diễn xuất sắc nhất.

Đồng thời, cũng là cậu bé đáng yêu mà mười lăm năm trước Bạch Thiên Nghiêm tình cờ gặp gỡ.

Đứa bé kia, nằm nhoài dưới đất đầy nước bẩn, khóc nấc chỉ trích y lừa gạt……

Cậu… không nhận ra mình sao? ( Nó mà nhận ra nó hành cho thì đừng trách =..=)

Bạch Thiên Nghiêm trầm mặc nhìn về hướng Lăng Nhất Quyền lúc nãy rời đi, trong đầu vẫn như trước hiện ra ánh mắt lạnh lùng của đối phương, một phần kinh hỉ lúc gặp lại đối phương rất nhanh liền chìm xuống.

Người nọ, hoàn toàn dùng một loại ánh mắt nhìn người xa lạ nhìn y.

Cũng đúng, đã mười lăm năm, huống chi đoạn quá khứ đó cũng không phải hồi ức tốt đẹp gì.

Bạch Thiên Nghiêm yên lặng châm điếu thuốc, song đồng u ám giấu trong sương khói, có vẻ thâm trầm dị thường.

Vừa rồi bộ dạng y cười bị cái đứa trẻ kia thấy được rồi đi? Đứa trẻ kia có phải nghĩ rằng thủ phạm làm rối loạn lần này là y hay không? Hiểu lầm y là loại rác rưởi dùng thủ đoạn hạ cấp đùa giỡn mấy cô gái hay không?

Nếu đúng như này, vô luận là mười lăm năm trước, hay là mười lăm năm sau, trong mắt đứa trẻ kia y vẫn là rác rưởi.

Nghĩ đến đây, Bạch Thiên Nghiêm tự giễu cười một cái, vì y đột nhiên nhớ tới vết sẹo trên mặt mình. Lúc trước hóa trang xong y nhìn gương cũng nhận không ra mình, người khác làm sao có thể nhận ra.

Trên thực tế, trước đó trong lúc vô tình Bạch Thiên Nghiêm nhìn thấy người bỏ gián lên người Nguyễn Nghiên Nghiên là một cô gái quan hệ tốt nhất với cô trong tổ kịch. Cô ta có mái tóc đỏ, trong phim sắm vai một thiếu nữ giang hồ cụt một tay bị tình nhân phản bội.

Cho nên, lúc nãy y cười là vì y cảm giác trong giới này cái gọi là “Hữu tình” thật sự là dối trá đến “Thú vị”.

Buổi chiều lại bắt đầu quay cảnh mới.

Nhân viên công tác phụ trách ánh sáng, quay phim cùng với hiệu ứng âm thanh nhất nhất vào chỗ.

“Nếu diễn không tốt nữa, anh liền chuẩn bị cuốn gói đi.” Đạo diễn phim nghiêm trọng cảnh cáo Bạch Thiên Nghiêm trước,”Tôi biết diễn xuất của Nghiên Nghiên không bằng anh, nhưng nếu vì anh mà khiến nhân vật chính phát huy thất thường, kia cũng là lỗi của anh! Như vậy anh cũng phải cút!”

“……” Bạch Thiên Nghiêm không nói gì.

Y cảm giác thái độ đạo diễn biến hóa rất lớn, hay là đạo diễn cũng hoài nghi mấy con gián kia là mình thả? Dù sao y mới vì chuyện của Nguyễn Nghiên Nghiên mà bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Ngay tại lúc chuẩn bị quay, một nhân viên công tác nào đó kinh hô đem lực chú ý của mọi người dời sang hậu trường phía bên phải, tới khi thấy rõ người đến, cả đám nam nữ lăn lộn tại giới nghệ sĩ như mấy bậc lão luyện này nhất thời cứ như mấy fan hâm mộ mới gặp thần tượng nhốn nháo cả lên.

“Tôi không phải nằm mơ đi? Người đó, người đó.. tôi nhìn thấy là ai đây? Là người thật?!”

“Âm Hoàng!! cư nhiên là Âm Hoàng Lăng Nhất Quyền!! điên rồi điên rồi! a, tôi muốn gọi điện thoại cho bạn tôi…… A a a a, vì sao bây giờ điện thoại lại không được?!”

“Tôi đã mua tất cả album và áp phích của cậu ấy nhưng lại không có cơ hội được kí tên, lần này nhất quyết phải có được!”

Nhóm của “Âm Hoàng” có sáu bảy người, ngoại trừ Lăng Nhất Quyền và nữ đại diện mặt không chút thay đổi của cậu ra, còn có vài người đàn ông trung niên cười rất nhiệt tình, lại hơi khiêm tốn.

Trong đó đi ở phía trước là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, có vẻ như ông ta đang thương lượng cái gì đó với “Âm Hoàng”, nói chuyện rất chăm chú, mấy lần còn chỉ chỉ chỏ chỏ qua đoàn phim.

Đạo diễn râu ria đầy mặt vội vàng nhiệt tình nghênh đón, nhưng rất đúng mực không có đứng gần Lăng Nhất Quyền quá.

Lăng Nhất Quyền người này tính tình ở thương giới có tiếng là kỳ quái, hơn nữa lạnh lùng và khiết phích vượt hẳn người khác, ngoài công tác ra tuyệt đối không cho phép người khác dựa vào mình quá gần.

Nhất là đàn ông.

Trước đây nghe đồn như vầy: một lão tổng đài truyền hình nào đó vốn chuẩn bị cùng công ty sở tại của Lăng Nhất Quyền hợp tác đầu tư một bộ điện ảnh Thượng Ức Nguyên, kết quả chỉ vì khi ký hợp đồng không cẩn thận dựa vào Lăng Nhất Quyền quá gần nên hợp tác còn chưa bắt đầu liền biến thành bọt nước, lão tổng kia đau khổ đến muốn thắt cổ.

Giờ phút này, Lăng Nhất Quyền đang được nhiệt tình mời xem cảnh quay lần này.

Đơn giản gật gật đầu với mọi người xem như chào hỏi, Lăng Nhất Quyền liền ngồi ở trên cái ghế vừa chuyển ra ý bảo mọi người tiếp tục. Mà từ đầu đến cuối cậu đều không có liếc mắt nhìn Thiên Nghiêm.

Bạch Thiên Nghiêm thu hồi tầm mắt, trên mặt cũng không có biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, ngược lại là nhiều lần liếc mắt nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên, bởi vì vị “Trạch nam nữ thần” này dường như còn chưa từ trong hào quang của “Âm Hoàng” hồi tỉnh lại.

Hai mắt cô nhìn đăm đăm, khiến y không thể không nhắc nhở cô một tiếng.

“Action!”

Đạo diễn ra lệnh một tiếng, quay phim bắt đầu.

Lần này Nguyễn Nghiên Nghiên ngược lại rất nhanh tiến vào trạng thái, có vẻ như muốn ở trước mặt người nào đó biểu hiện thật tốt.

Cô mặc một bộ trang phục tuyết trắng trong suốt cẩn thận bước đi trong khu rừng rậm, trong ánh mắt thể hiện bất lực và bàng hoàng đều phi thường đúng chỗ, chỉ là vô hình trung có loại cảm giác cố ý quyến rũ và dụ hoặc, cái này trước đó không hề có.

Đương khi cô đi đến dưới một cây cổ thụ, một người đàn ông mặt đầy vết sẹo đột nhiên nhảy ra trước mắt cô.

Khuôn mặt đáng sợ của người đàn ông gần như dán lên trên mặt Nguyễn Nghiên Nghiên, đồng tử thâm như mực u ám mà lạnh lẽo, trên mặt hiện vẻ tựa tiếu phi tiếu, nét cười mang tính khát máu hiện lên nơi khóe miệng. Nháy mắt sau đó, y đã lưu loát xoay người, tới gần Nguyễn Nghiên Nghiên đang kinh hãi lui về phía sau.

Thân hình cao lớn của người đàn ông được quần áo dơ bẩn hỗn độn bao lấy, ẩn ẩn tản mát ra một loại khí tức thê thảm vì quanh năm phải ngụp lặn giữa sự sống và cái chết.

“Ngươi…… Ngươi thế nhưng không chết……” đôi môi Nguyễn Nghiên Nghiên run rẩy, bất an lui về phía sau.

Người đàn ông có vết sẹo nghe vậy hơi hơi nheo mắt lại, tựa hồ nhớ tới hồi ức không thoải mái nào đó, trong nháy mắt, trên mặt chợt lóe sát ý dữ tợn khiến Nguyễn Nghiên Nghiên lưng vẫn phát lạnh như trước. Mặc kệ quay đi quay lại nhiều lần, cô đều có một loại ảo giác thật sự sẽ bị đối phương giết chết.

Đột nhiên, thân hình người đàn ông có vết sẹo mà Bạch Thiên Nghiêm đang diễn cứng đờ, xoay người nhìn về phía sau, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Rõ ràng nơi sân đang quay cái gì cũng không có, nhưng người quan sát vẫn từ trong hành động của y cảm nhận được một loại áp bách như là nguy hiểm đang tới gần.

Y đột nhiên một phen túm lấy tay Nguyễn Nghiên Nghiên liền chạy vào trong rừng, người sau bối rối và bất lực hét lên: “Ngươi làm gì?! mau thả ta ra –”

Bạch Thiên Nghiêm lủi rất nhanh, động tác gọn gàng mà lưu loát. Giờ phút này y cho rằng Nguyễn Nghiên Nghiên hẳn là sẽ không ở trước mặt Lăng Nhất Quyền giở trò, cho nên không có dựa theo ý tưởng ban đầu phòng bị cô giữa đường ngáng chân, dù sao phân tâm như vậy, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng việc phát huy diễn xuất. Nhưng không ngờ ngay tại nháy mắt y bắt cô vượt qua mỏm đá, Nguyễn Nghiên Nghiên đột nhiên dùng thứ gì đó đâm vào tay y.

Đau đớn bén nhọn khiến lực đạo của y trong nháy mắt tan rã, thế nên không có nắm ổn đối phương khiến cô ngã xuống đất.

Thủ thuật nhỏ này của Nguyễn Nghiên Nghiên cực kỳ kín đáo, cộng thêm tay áo che nên hầu như không ai nhìn ra được.

“Cut!!”.

Đạo diễn phẫn nộ kêu lên một tiếng, lập tức nhân viên công tác liên quan cũng lo lắng chạy tới chỗ Nguyễn Nghiên Nghiên.

“Ô……”

Cứ như là rốt cuộc chịu không nổi ủy khuất, Nguyễn Nghiên Nghiên ngồi bệt ở trên cỏ cúi đầu khóc ra tiếng.

Áo khoác trong suốt không biết là cố ý hay vô tình, thế nhưng trượt xuống dưới bả vai, lộ ra làn da tuyết trắng, lại thêm tư thế mảnh mai mà vẫn duyên dáng kia của Nguyễn Nghiên Nghiên nháy mắt cấu thành một bức họa khiến đàn ông yêu thương, xót xa. (editor: =..= tiện nhân) (beta: con tiểu tam này, đánh)

Mà không biết cố ý hay vô tình, cô được cẩn thận nâng dậy còn tỏ vẻ bất lực liếc mắt nhìn Lăng Nhất Quyền tuấn mỹ, ánh mắt ướt sũng. (editor: =..= hồ ly tinh) (beta: đồ hại nước hại dân =..=)

Lăng Nhất Quyền cũng nhìn về phía cô, điều này làm cho Nguyễn Nghiên Nghiên nội tâm mừng rỡ như điên.

Nguyễn Nghiên Nghiên quả thật là cố ý.

Ý tưởng của cô là: So với việc biểu hiện hoàn mĩ trước mặt người được khát khao nhất này, không bằng khiến cậu thấy được bộ dạng đáng thương của mình mà sinh ra thương tiếc.

Cô có lòng tin, không một người đàn ông nào có thể kháng cự bộ dáng điềm đạm đáng yêu này của cô.

Về phần Bạch Thiên Nghiêm, lão đàn ông đáng ghét này, trò đùa giữa trưa khẳng định có liên quan với y!

“Anh! tên này —”

Vị đạo diễn râu ria giận đến mức lỗ mũi muốn phun khói, liền giơ ngón tay chỉ vào mặt Bạch Thiên Nghiêm muốn chửi, nhưng vừa nghĩ tới  “Âm Hoàng” và ông chủ lớn đều ở bên cạnh, dù sao cũng không thể thất thố, vì thế nghẹn đến mức cả mặt đỏ bừng, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói:”Anh diễn không chuyên nghiệp như vậy tôi đây thừa nhận không nổi! Lập tức đi cho tôi!!”

Lần này không riêng gì đạo diễn, ngay cả nhân viên công tác cũng nộ trừng Bạch Thiên Nghiêm, cảm giác y thân là đàn ông mà quá nhỏ mọn, ngay cả đồng tình cũng không có.

Bạch Thiên Nghiêm cũng thầm giận, muốn thanh minh, nhưng trên tay y không có bất kỳ vết thương nào, vừa rồi đau đớn bén nhọn cũng không biết là do cái gì gây ra.

Nếu Nguyễn Nghiên Nghiên cất giấu thứ gì, trải qua hỗn loạn vừa rồi cũng không biết cô đã giấu thứ đó ở nơi nào rồi.

Lục soát người cô?

Y cam đoan, chỉ cần y dám nói như vậy, liền lập tức sẽ bị đá ra, thậm chí còn mang tội danh phỉ báng người khác. Không có người sẽ tin y, cũng không có người sẽ đứng ở bên cạnh người không hề có hậu thuẫn như y.

Mà y cũng vẫn đều là như vậy……

Huống chi, nếu thật sự lục soát ra chứng cớ gì thì có thể như thế nào, kết quả chỉ khiến mình thảm hại hơn mà thôi, vì như vậy xem như đã tước đi mặt mũi của đạo diễn và Nguyễn Nghiên Nghiên, ngày sau sẽ càng gian nan.

“Chờ đã.”

Ngay tại lúc Bạch Thiên Nghiêm xoay người muốn rời đi, Lăng Nhất Quyền mặt vẫn không chút thay đổi lên tiếng.

Cậu cực ít nói, giọng nói của cậu cực kỳ đặc biệt, rất có khuynh hướng cảm xúc. Thế nên cậu vừa mở miệng, toàn trường đều yên tĩnh.

“Sao đây? Diễn viên của các người thích dùng dùi cui điện công kích người ta?” Lăng Nhất Quyền biếng nhác lại ưu nhã chống cằm, ngữ điệu không hề lên xuống, lời nói lại phảng phất như một quả bom tấn, khiến mỗi một người ở đây đều trở nên kinh ngạc.

Bạch Thiên Nghiêm cũng sững sờ ở tại chỗ, thẳng tắp nhìn về phía Lăng Nhất Quyền, nhưng người sau vẫn như trước không có đặt tầm mắt ở trên người y.

“Tôi……”

Nguyễn Nghiên Nghiên sắc mặt trắng bệch, vừa định nói xạo, nhưng Lăng Nhất Quyền liếc một ánh mắt thản nhiên, người đại diện phía sau hiểu ý liền đi tới bên cạnh Nguyễn Nghiên Nghiên, động tác lưu loát lục soát người cô.

Không ai dám ngăn người đại diện của Âm Hoàng, ngay cả đạo diễn béo ịch tính tình không tốt cũng không dám lên tiếng.

Rất nhanh, một dùi cui điện mini hiệu suất cao bị lục ra từ trong tay áo của cô.

Mọi người đều trầm mặc.

Nguyễn Nghiên Nghiên hai mắt đẫm lệ, có muốn nói gì cũng không dám ở trước mặt Lăng Nhất Quyền lên tiếng nữa.

Cười lạnh một tiếng, Lăng Nhất Quyền mang theo người của mình cũng không thèm chào hỏi rời đi, lưu lại một đám người xấu hổ, mà Nguyễn Nghiên Nghiên lại oán hận nhìn về phía Bạch Thiên Nghiêm.

◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇

Buổi tối kết thúc công việc, Bạch Thiên Nghiêm được một nam diễn viên tuổi còn trẻ mời đến quán nhỏ bên đường ăn.

Nam diễn viên này gọi là Hàng Vụ, hai mươi bốn tuổi, bộ dạng khá tinh xảo, thanh tú, tóc uốn lượn, dáng người cũng không tồi. Vai diễn trong phim là một hiệp sĩ bạch đạo chính trực, đất diễn nhiều hơn so với Bạch Thiên Nghiêm.

Vì nhiều nguyên nhân, nên dù Hàng Vụ từ lúc bước vào giới này tới nay rất tích cực, vẫn không nhận được vai tốt nào khiến người xem tăng ấn tượng đối với hắn. Cho nên tới giờ, hắn cũng không có dấu hiệu nổi lên gì cả. Điểm ấy khiến Hàng Vụ rất lo âu, nên thỉnh thoảng hắn tìm Bạch Thiên Nghiêm có cùng tình cảnh nhổ nước đắng (aka tâm sự). Nhưng Hàng Vụ tuổi trẻ, tương lai hẳn là sẽ có rất nhiều cơ hội.

Lần đầu tiên Bạch Thiên Nghiêm gặp được Hàng Vụ là tại hộp đêm, hai người coi như chơi thân. Dù sao đến tuổi này nói không tịch mịch là không có khả năng, nhưng đối phương thái độ vẫn rất ám muội, thái độ như gần như xa khiến Bạch Thiên Nghiêm có chút buồn bực. Y chỉ muốn nghiêm túc tìm một người cùng nhau sống, thật sự.

“Nghiêm, hôm nay tôi thật lo muốn chết.”

Hàng Vụ uống một ngụm bia, dường như là có chút sợ hãi nói,”Lúc thấy Nguyễn Nghiên Nghiên ngã xuống, tôi liền nghĩ đạo diễn khẳng định sẽ xử phạt anh.” Dừng một chút, hắn mở to mắt nhìn về phía Bạch Thiên Nghiêm, thực áy náy nói: “Thật xin lỗi, lúc ấy tôi lập tức bị rối loạn, nên không có đứng ra nói đỡ cho anh, anh có trách tôi không? (=..= mi rối loạn hay mi sợ?)”

Bạch Thiên Nghiêm cười cười, tỏ vẻ nói không vấn đề gì, cũng rất lý giải hắn.

“Anh thật tốt! Tôi còn lo lắng anh không để ý tới tôi.”

Hàng Vụ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn nhìn chung quanh, gặp không có người chú ý bọn họ bên này, liền đột nhiên nghiêng đầu qua. Bạch Thiên Nghiêm chỉ cảm thấy trên mặt bị vật ấm áp gì đó trác một cái, lập tức nghe thấy Hàng Vụ thì thầm: “Xem như bồi thường.”

Bạch Thiên Nghiêm có chút kinh ngạc nhìn đối phương, cảm thấy rất ngoài ý muốn, vì thanh niên vẫn đối với mình không lạnh không nóng thình lình nhiệt tình. Y cúi đầu, có chút ngượng ngùng uống một ngụm bia, Hàng Vụ do dự, lại nói với Bạch Thiên Nghiêm đang nhìn mình: “Nhắc tới đây, hôm nay khiến tôi ngoài ý muốn nhất là Lăng Âm Hoàng thế nhưng vì anh ra mặt.” Theo sau, ngữ điệu hắn vốn bình tĩnh dần dần mang theo hưng phấn và tò mò: “Trường hợp lúc ấy, mọi người giống như đều bị khí thế của Lăng Âm Hoàng chế ngự, không ai dám lên tiếng. Ngay cả gã đạo diễn tính nết luôn muốn lấp liếm khuyết điểm kia cũng đực mặt ra đó, thở cũng không dám thở, trơ mắt nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên bị lục soát trước mặt mọi người, giống như chính mình bị mất mặt ấy. Bất quá có vài chuyện tôi rất tò mò, nghe nói Lăng Âm Hoàng đại thần vốn quen cao ngạo, cũng không thích xen vào chuyện người khác…… Cậu ta lần này giúp anh như vậy, kỳ thật là hai người quen nhau?”

Câu hỏi cuối cùng lại mang theo ngữ khí khẳng định.

Bạch Thiên Nghiêm nhìn hai mắt Hàng Vụ cứ như đang sáng lên, trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi nói: “Không, chúng tôi cũng không quen nhau.”

Đã không tính là quen biết đi.

Người nọ hôm nay sở dĩ đứng ra nói giúp y, phỏng chừng chỉ đơn thuần không quen nhìn cảnh có người dưới mắt cậu giở trò quỷ, không cần biết đối tượng cụ thể là ai. Dù sao, người nọ ngay cả nhìn cũng chưa liếc nhìn mình một cái.

“Như thế nào lại …… Thiên Nghiêm anh có gì giấu diếm tôi phải không?” trên mặt Hàng Vụ lộ ra thần tình không tin.

“Nếu biết ‘Âm Hoàng’, tôi còn thảm như vậy sao?” Bạch Thiên Nghiêm  tùy ý nói.

“Cũng đúng …… Thật đáng tiếc a.” Bạch Thiên Nghiêm nói như vậy sau, Hàng Vụ không phải không thất vọng, trong lòng cũng hiểu được đạo lý này.

Lấy địa vị hiện tại của Lăng Nhất Quyền, chỉ cần tùy tiện mở miệng vì Bạch Thiên Nghiêm nói hai câu, người sau đều sẽ có được địa vị cực kỳ tốt, cũng sẽ không giống như bây giờ, so với mình còn thảm hơn.

Nói đến đây, Hàng Vụ tựa hồ cũng không có hưng trí tiếp tục trò chuyện, uống xong bia liền nói có chuyện đi trước.

Bạch Thiên Nghiêm không có giữ lại cậu, tiếp tục ngồi trong quán nhỏ. Y không muốn trở lại ngôi nhà không có người chờ đợi mình kia.

◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇

Một xấp tiền mặt màu đỏ mỏng manh để ở trước mặt Bạch Thiên Nghiêm, đạo diễn béo ục râu ria đầy mặt cười lạnh: “Công tác của anh hôm nay sẽ kết thúc. Đây là thù lao trước của anh, nơi này của chúng tôi mời không nổi lão Phật gia anh, ngay cả ‘Âm Hoàng’ đều vì anh nói đỡ, mặt mũi rất lớn đi!”

Đạo diễn tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại một chút cũng không cho rằng Lăng Nhất Quyền và Bạch Thiên Nghiêm có quan hệ gì, chỉ đoán chừng lúc ấy tâm tình Lăng Nhất Quyền không tốt cho nên hành sự khác thường đi. Vừa nghĩ tới tối hôm qua bộ dáng Nguyễn Nghiên Nghiên khóc lóc ở trong lòng mình, đạo diễn liền đau lòng, thế nên vừa thấy Bạch Thiên Nghiêm thì đã một bụng hỏa.

Bạch Thiên Nghiêm không có nhìn số tiền này, tuy rằng nội tâm đối với quyết định này cảm thấy phi thường căm tức, nhưng vẫn như trước bình tĩnh và trầm thấp biểu đạt ý kiến mình: “Đạo diễn Trần, vai của tôi còn hai cảnh nữa chưa quay xong, giữa đường rút lui như vậy có phải có chút không thích hợp hay không? Tình tiết nối tiếp sẽ không bị ảnh hưởng sao? Dù không trả thù lao cũng được, xin cho tôi quay xong đã.”

Đạo đức nghề nghiệp của y tuyệt không cho phép xuất hiện loại sự tình vô trách nhiệm này.

“Anh câm miệng cho lão tử! Phim của tôi còn không tới phiên phế vật như anh tới bận tâm! Anh nghĩ mình là thứ đồ chơi gì? Bây giờ cầm tiền xong cút cho tôi!” Đạo diễn càng nói, tính tình càng nóng nảy, nắm xấp tiền trên bàn lên liền quăng vô mặt Bạch Thiên Nghiêm, số tiền văng vãi trên mặt đất cũng chừng một ngàn tệ.

So với vai diễn tương đương thì số tiền này phải ít hơn rất nhiều.

Bạch Thiên Nghiêm sắc mặt trắng bệch cương tại chỗ, nơi bị tiền xượt qua trên mặt run lên đau đớn, một đôi nắm tay hết buông lại nắm, hết chặt lại lỏng. Cuối cùng, trầm mặc cúi lưng, nhặt từng tờ tiền trên mặt đất lên.

“Tôi mắng anh như vậy, còn tưởng rằng anh sẽ thanh cao không muốn cầm tiền, còn bày đặt ra vẻ đạo đức nghề nghiệp gì!” Đạo diễn liếc Thiên Nghiêm cúi lưng, không khỏi khinh thường cười lạnh.

Bạch Thiên Nghiêm lượm từng tờ tiền xong, xếp lại chỉnh tề mới giương mắt bình tĩnh nhìn về phía đạo diễn, song đồng như mực trong suốt không một tia tạp chất: “Mỗi một phân tiền ở đây đều là tôi nên có, vì sao không lấy!”

Mặt đạo diễn không nhịn được một trận xấu hổ, sau đó gương mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn, vừa định mắng chửi, cửa đã bị người đẩy ra.

Người tới cư nhiên là người đại diện của Lăng Nhất Quyền, là mỹ nữ trẻ tuổi trang điểm có vẻ lão luyện mà hôm qua gặp kia.

Cô nhìn về phía Bạch Thiên Nghiêm, hỏi: “Xin hỏi là Bạch Thiên Nghiêm tiên sinh phải không?”

“Là tôi.”

Bạch Thiên Nghiêm đầu tiên là sửng sốt, sau đã lập tức trả lời.

“Hồ sơ của anh đây, ngày hôm qua văn phòng của Nguyệt Tinh đã hoàn tất bàn giao cho công ty tôi, sáng mai tám giờ đến công ty Hồng Vũ báo cáo, xin chớ đến muộn.” Nói xong, cũng không quản hai người trong phòng sẽ có phản ứng gì, liền đóng cửa rời đi.

“……”

Mặc dù Bạch Thiên Nghiêm là người bình tĩnh nhưng cũng bị sự việc bất thình lình khiến cho sắc mặc biến đổi liên tục.

Văn phòng Nguyệt Tinh là một công ty giải trí loại nhỏ mà trước mắt y đang ký hợp đồng, nhưng quan hệ giữa y và Nguyệt Tinh thực chất cũng chỉ là trực thuộc mà thôi, vì căn bản không có người đại diện nguyện ý dẫn dắt y. Mà công ty Hồng Vũ hoàn toàn không phải cùng một khái niệm tồn tại.

Hồng Vũ, nằm trong top mười công ty giải trí quốc tế có lực ảnh hưởng toàn cầu, nhấc chân một cái liền có thể chấn động toàn bộ sự tồn tại của giới giải trí, các nghệ sĩ không một ai không phải tai to mặt lớn thì cũng là có tiềm lực cực đại.

Khiến Bạch Thiên Nghiêm để ý là, công ty này là Lăng Nhất Quyền nắm trong tay.

Đột nhiên bảo y qua như vậy, là vì nguyên nhân gì?

Bạch Thiên Nghiêm hoàn toàn không hiểu.

Nhưng vẫn không thể che dấu nội tâm kinh hỉ, thậm chí y nghĩ đến rất nhiều khả năng phát sinh.

“Cái kia, Thiên Nghiêm à…… Tôi vừa rồi có chút xúc động. (=..= trở mặt như trở bánh tráng vậy cha)”

Lúc này, đạo diễn đột nhiên ôn hòa mở miệng, nụ cười trên mặt tựa hồ cố gắng muốn tỏ vẻ thân thiết chút, lại không biết như thế nào nên có chút vặn vẹo: “Diễn xuất của anh rất đáng giá. Cảnh quay của anh tôi thấy vẫn nên tiếp tục quay đi? Đương nhiên, công việc của anh ở Hồng Vũ quan trọng hơn, rãnh rỗi đến chúng tôi bên đây là được.”

Bạch Thiên Nghiêm thấy gã đạo diễn vô tiết tháo gió chiều nào che chiều ấy thực không còn biết nói gì.

Đạo diễn tựa hồ nhận định y và Lăng Nhất Quyền có quan hệ.

Bất quá, ngay lúc đó Bạch Thiên Nghiêm cũng không biết, sau khi đến Hồng Vũ báo cáo, sự việc tiếp theo sẽ khiến y càng thêm không biết phải nói gì.

Y không có hy vọng xa vời quá nhiều, thật đó, chỉ cần có thể đóng phim mình thích như trước, cũng rất thỏa mãn rồi.

Chẳng qua, bị đưa đến Hồng Vũ sau, y liền triệt để trở thành một kẻ sai vặt không hề có địa vị, điều mà Bạch Thiên Nghiêm ngàn lần không dự đoán được.