Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 128: Tiểu biệt thắng tân hôn




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

A! Có!”

“Tiểu nhân bận rộn!”

“Đúng vậy! Ma quỷ bận rộn!”

……

Những âm binh đó rối rít rời đi, làm chỗ tôi và Mặc Hàn trống không.

Mặc Uyên mang theo vẻ mặt không vui đi đến chỗ Hồng Quỷ, mỗi lần xuống tay đều tàn nhẫn hơn một lần, một giây đã nghiền toàn bộ xương của mấy quỷ binh mà Hồng Quỷ còn chưa kịp thu thập thành tro, sau đó trở về tiếp tục làm bóng đèn.

Hơn nữa, vẻ mặt “Ta chính là bóng đèn, ta không vui các ngươi cũng đừng nghĩ có thế giới của hai người”.

Quả thật ác liệt tới cực điểm!

Tôi nhìn mặc ngọc, bên trong còn có chút đồ ăn vặt. Nghĩ đến Mặc Uyên ham ăn, từ bên trong tiện tay cầm một túi đồ ăn vặt ra, là thịt bò khô.

“Cho này!” Tôi đưa cho Mặc Uyên.

Mặc Uyên nhìn, tiếp nhận: “Nếu ngươi thành tâm kính dâng như vậy, vậy bổn tọa cố mà nhận lấy phần hiếu tâm này của ngươi —— ca! Đau!”

Mặc Uyên bị anh trai hắn đánh, tôi cười vô sỉ.

Mặc Uyên lườm tôi, xé thịt bò ra ăn.

Mặc Hàn kéo cổ tay của tôi, lại có một đạo hàn ý nhợt nhạt từ kinh mạch trên cổ tay chảy vào trong cơ thể, tôi biết hắn đang kiểm tra thân thể của tôi.

Nhưng mà, hàn ý chạy qua toàn thân, Mặc Hàn hơi kinh ngạc: “Âm khí của Minh Giới ở trong cơ thể của nàng vận chuyển bình thường, không hề có bất kì dấu hiệu ăn mòn gì.”

“Đây là có ý tứ gì?” Tôi không hiểu.

Mặc Uyên nghe được lời này, động tác xé khô bò thứ hai cũng ngừng lại.

Ánh mắt nhìn về phía tôi cũng chứa tia kinh ngạc và không thể tin tưởng: “Âm linh dựa vào hấp thu âm khí Minh Giới để tu luyện, người sống dựa vào hấp thu linh khí dương gian để tu luyện. Nếu người sống tới âm phủ sẽ bị âm khí ăn mòn, kỳ hạn dài nhất là bảy ngày.”

Đây cũng chính là nguyên nhân lần trước vì sao tôi nhất định phải ở ngày thứ bảy rời khỏi Minh Giới.

Vậy bây giờ thì sao?

Tôi đột nhiên có ý tưởng lớn mật.

“Vậy bây giờ tôi không bị âm khí ăn mòn, có phải đại biểu có thể ở Minh Giới rất lâu hay không?” Tôi hỏi Mặc Uyên.

Mặc Uyên không xác định lại nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn nhíu mày trầm tư, cẩn thận nói: “Trên lý luận là như thế.”

“Nhưng trước nay không có một người sống nào có thể sống ở âm phủ.” Mặc Uyên nghĩ trăm lần cũng không ra: “Ngươi gặp phải kỳ ngộ gì sao? Hay là bởi vì hài tử?”

Đúng rồi, đứa bé!

Đứa nhỏ này có thể hấp thu linh khí của tôi và quỷ khí của Mặc Hàn, nhất định là bởi vì như vậy!

Mặc Hàn lại phủ định cách nói này: “Nếu là bởi vì hài tử, sẽ không thể toàn bộ kinh mạch đều không bị ăn mòn.” Hắn nhìn tôi, luôn mãi xác nhận tôi vẫn là người sống, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Có lẽ là bởi vì nàng hấp thu âm quả…”

Tôi bừng tỉnh đại ngộ.

Âm quả là nơi phát ra âm khí của Minh giới, tôi hấp thu ba âm quả, tương đương với là độ dày âm khí Minh giới hấp thu siêu cường, cho nên mới không bị âm khí Minh giới ăn mòn!

Mặc Uyên lại không hiểu: “Nàng là một người người sống hấp thu âm quả gì? Không phải hẳn là hấp thu dương quả sao? Từ từ! Đại ca, ngươi dẫn nàng đi Âm Dương Giao Giới Thụ?”

“Ừ.” Mặc Hàn lên tiếng.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt của Mặc Uyên bị đâm một đao, quyết định lại đâm thêm một đao: “Tôi hấp thu ba viên âm quả và dương quả.”

Trong nháy mắt ánh mắt Mặc Uyên nhìn tôi như là đang nhìn quái vật.

“Trở về đi, nàng mệt mỏi rồi.” Mặc Hàn đau lòng xoa gương mặt của tôi, đang muốn bế tôi lên mang tôi rời đi, trên bầu trời bỗng nhiên lại truyền đến đại lượng quỷ khí dao động lần nữa.

Tôi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời lại xuất hiện một lốc xoáy lần nữa, một bóng dáng mang theo ánh lửa đang từ bên trong xông về phía chúng tôi nơi này.

“Đó là cái gì?” Tôi kinh ngạc nói.

“Tiểu Bạch.” Mặc Hàn không gợn sóng.

Tôi khiếp sợ nhìn chó dữ ba đầu cả người hiện ra màu da dung nham địa ngục kia, nghe được Mặc Hàn giải thích nói: “Thực lực của Tiểu Bạch ở nhân gian đã chịu hạn chế, đây mới là thực lực chân chính của nó.”

Tôi ngạc nhiên.

Lốc xoáy phía sau Tiểu Bạch đã biến mất, quỷ nơi này đều biết nó, thấy nó chạy như bay lại đây, lại không mang theo sát khí, cũng không quản nó.

Lúc sắp đi đến trước mặt tôi, Tam Đầu Khuyển phanh gấp một cái, lăn một vòng ở không trung, rút nhỏ cơ thể cao ba tầng, thu lại dung nham trên người, chạy tới trước mặt tôi, cọ tôi một cái.

“Ngoan.” Tôi cười xoa từng ba cái đầu của nó: “Lo lắng tao xảy ra chuyện, cho nên từ dương gian trở lại sao?”

Tiểu Bạch cọ càng thêm hăng say, còn ở trước mặt tôi và Mặc Hàn nhảy qua lại.

Mặc Uyên và toàn bộ quỷ đều ở vào trạng thái cạn lời: “Đây vẫn là chó dữ ba đầu ca ta nuôi sao…”

Thoáng nhìn thịt bò trên tay hắn, tôi nổi tâm tư đùa dai, từ mặc ngọc lấy ra một cây thịt bò còn dư lại, lột ra ngay trước mặt Mặc Uyên ném cho Tiểu Bạch.

Tiểu bạch nâng chân sau lên ngao ô một ngụm tiếp được, ăn ngon lành.

Mặc Uyên thành công biến sắc.

Sợ hắn bị chọc tức không nặng, tôi còn bổ sung riêng nói: “Anh yên tâm, cho anh tuyệt đối không phải là thức ăn cho chó! Chẳng qua, Tiểu Bạch cũng ăn mà thôi.”

Mặc Uyên ghét bỏ nhìn thịt bò trên tay mình, ném cho Tiểu Bạch: “Thưởng cho ngươi!” Liếc nhìn tôi một cái, nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.

Tâm tình của tôi kêu lên một từ tươi đẹp!

Tiểu Bạch là chó thật thà chất phác, thấy Mặc Uyên cho nó thịt bò, cũng không nhìn ra Mặc Uyên là ghét bỏ, còn thật cao hứng nhặt thịt bò còn chưa xé ra lên, ngậm ở trong miệng, sợ có chó đoạt với nó.

“Trở lại Minh Cung.” Mặc Hàn phân phó một tiếng.

Tiểu Bạch nhảy đến một bên, vung cái đuôi muốn thói quen gào một cái, nhưng nhớ tới trên ba cái đầu của mình đều ngậm khô bò, một khi mở miệng thịt bò sẽ rơi, lại cưỡng ép nhịn xuống.

Tôi nhìn thấy không nhịn được cười.

Tam Đầu Khuyển biến lớn, Mặc Hàn ôm tôi lên lưng Tiểu Bạch, vỗ Tiểu Bạch, Tam Đầu Khuyển đã giơ chân chạy tới một phía.

Tôi ngẫu nhiên cúi đầu, lúc này mới phát hiện nơi tôi vừa mới từ dương gian rơi xuống, phía dưới lại là một mảnh pho tượng dữ tợn.

Pho tượng sinh động như thật, đều là bộ dáng của những quỷ binh đó, phần lớn đều là vỡ thành mảnh nhỏ, như còn có hơn phân nửa cơ thể đều chôn ở phía dưới. Bọn họ liều mạng giãy giụa muốn chạy trốn ra, rồi lại bị vây ở tại chỗ.

Mặc Hàn theo ánh mắt tôi nhìn nơi đó, nói: “Phong ấn.”

“Anh là nói, những quỷ binh đó, đều bị phong ấn ở loại tư thái này?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn gật đầu: “Phong ấn sâu nhất đều ở phía dưới, những con bò ra đó, đều là phong ấn kém, hoặc là đã đột phá phong ấn đến đây.”

Tôi vừa nghe thì lo lắng: “Vậy vì sao không gia cố phong ấn? Đầu đều lộ ở bên ngoài!”

“Phong ấn không thể gia cố, chỉ có thể làm lại từ đầu, mà làm lại từ đầu, cần thả quỷ binh ra.” Mặc Hàn nói.

Cho nên bọn họ mới đều mặc kệ sao…

Thôi, những chuyện của Minh giới đó, tôi cũng không quản được.

Trên đường trở lại Minh Cung, tay Mặc Hàn luôn vỗ về bụng nhỏ của tôi: “Nó ngoan không?” Mặc Hàn hỏi.

Tôi gật đầu, Mặc Hàn lại hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái hay không? Hoặc là khó chịu? Nó giày vò nàng sao?”

Tôi lắc đầu, cười nói: “Bảo bảo rất ngoan, anh yên tâm.”

Mặc Hàn cúi đầu thoáng hôn tôi một cái, lại khẽ vuốt con ở chỗ bụng nhỏ, như có chút tiếc nuối: “Còn quá nhỏ, không thể nói chuyện.”

Hắn nói xong cúi đầu dán lỗ tai tới trên bụng nhỏ cuả tôi, tôi cười hỏi: “Như vậy là có thể nghe được tiếng của bảo bảo sao?”

“Còn không thể.” Mặc Hàn vẫn có chút tiếc nuối, lại cũng không mất mát: “Cảm giác nó đang sờ mặt ta.”

Tôi cười, lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Hàn nghiêm trang nói ra lời buồn cười như vậy, cũng nhịn không được vươn tay nhéo mặt của hắn: “Như vậy sao?”

Khóe miệng của Mặc Hàn hơi cong lên một độ cong, ngẩng đầu lên duỗi tay khẽ chạm vào mặt của tôi: “Giống như vậy.”

Trên mặt truyền đến cảm giác tê ngứa, Mặc Hàn sờ mặt tôi rất thành thạo, đây vẫn là lần đầu tiên có chút mới lạ, còn có chút non nớt, nghĩ đến là hắn cố ý học động tác của con.

Tôi không nhịn được nở nụ cười, càng thêm chờ mong cảnh tượng Mặc Hàn bế con sau khi đứa bé sinh ra.

Tay Mặc Hàn lại phủ lên bụng nhỏ của tôi lần nữa, nói: “Hài tử ngủ rồi.”

Dừng một chút, hắn lại hỏi: “Sẽ là nam hài nhi hay là nữ hài nhi?”

Nói đến cái này, tôi cũng có chút chờ mong: “Không biết ai, anh nói xem?”

Mặc Hàn lắc đầu, có chút tiếc nuối: “Còn quá nhỏ, không nhìn ra.”

“Anh thích con trai hay là con gái?” Tôi hỏi.

“Con của chúng ta, đều tốt.” Hắn ôm chặt tôi, lại sợ ôm chặt tổn thương đến đứa bé, vội buông lỏng tay ra, đưa một cổ hàn ý vào bụng nhỏ của tôi, đi xem xét tình huống của đứa bé.

Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng bất đắc dĩ như vậy của hắn, không cầm lòng được cười ra tiếng.

Mặc Hàn như cũng ý thức được, miễn cưỡng ho một tiếng, làm bộ ba ba vừa mới ngây ngốc kia mới không phải là hắn đâu, ôm lấy eo và đan mười ngón tay vào nhau với tôi.

“Mấy ngày này vất vả cho nàng rồi.”

Tôi nhàn nhạt cười: “Có anh ở đây, không vất vả.”

Tốc độ của Tiểu Bạch rất nhanh, rất nhanh chúng tôi đã trở về tới Minh Cung, Mặc Hàn ôm tôi xuống, ý bảo Tiểu Bạch tự mình đi chơi.

Tẩm cung của hắn không có quỷ gì, vừa vào cửa, tôi đã bị hắn quay người ấn ở trên cửa, ngay sau đó là nụ hôn đổ ập xuống.

Quần áo bị hắn lấy một loại thủ pháp cực kỳ thành thạo cởi ra, Mặc Hàn nâng tôi lên, tôi vội bắt được tay hắn muốn cởi váy tôi ra.

“Mặc Hàn… Đừng! Bảo bảo…” Tôi vẫn cảm thấy tuy đứa nhỏ này còn nhỏ, nhưng đều là có cảm giác với tất cả ngoại giới.

Nếu không, nó cũng sẽ không lần lượt có thể cứu tôi.

Không muốn cho nó biết loại chuyện này xấu hổ!

“Nó ngủ rồi.” Mặc Hàn cọ cổ tôi nhẹ giọng nỉ non.

“Với hắn không hảo… Trong TV đều nói, trước ba tháng mang thai đều là thời kỳ nguy hiểm, không thể cùng phòng…”

“Đồ ngốc, đó là TV.” Mặc Hàn kéo tay của tôi qua, hai tay mười ngón đặt ở trên bụng nhỏ: “Con của chúng ta, sao sẽ yếu ớt như vậy.”

Tôi tự nhiên là biết quỷ thai không giống người thường, nhưng vẫn có chút chần chờ: “Thật sự không sao…”

“Ừ.” Mặc Hàn ôm tôi lên như công chúa, bước đi vào trong phòng, khẽ đặt tôi nằm ở trên giường, lại ở bên tai tôi nhẹ giọng nỉ non lần nữa: “Ta sẽ chú ý… Nhẹ chút…”

Hắn không phải cái loại quỷ không có đúng mực này, nếu đã nói như vậy, hẳn là sẽ không có việc gì…

Tiểu biệt thắng tân hôn…

Minh giới không có mặt trời, cho nên khi tôi tỉnh lại, Mặc Hàn nói cho tôi đã là buổi chiều ngày hôm sau, tôi chấn kinh rồi.

“Nàng mang thai, thích ngủ là tự nhiên.” Mặc Hàn khẽ giúp tôi sửa sang lại tóc mái trên trán, ánh mắt ôn nhu mà thâm tình.

Tôi theo bản năng sờ bụng, phát hiện tay Mặc Hàn cũng vẫn luôn đặt ở nơi đó.

Chạm đến tay của tôi, hắn giữ chặt tay của tôi, tay đặt ở trên lưng của tôi, lại đan mười ngón tay vào nhau với tôi lần nữa, chuyển tay qua trên bụng nhỏ: “Nó ở chỗ này.”

Khóe miệng của tôi không tự giác cong lên một chút: “Mặc Hàn, nó rất ngoan, đã cứu em hai lần đấy!” Trong lòng tràn đầy một cảm giác tự hào!

Mặc Hàn lại nhíu mày lại: “Nàng đụng phải nguy hiểm?”

Thấy hắn lo lắng như vậy, tôi nói đại khái chuyện trong khoảng thời gian này với hắn một lần, mày của Mặc Hàn càng nhíu càng sâu, tôi nhìn có chút lo lắng.

“Linh lực không dùng được?” Mặc Hàn hỏi tôi xác nhận.

Tôi gật đầu, cho rằng đây là hiện tượng mang ý xấu bình thường, Mặc Hàn lại buông lỏng tay của tôi ra, đưa một cổ hàn ý vào bụng nhỏ của tôi.

Theo hàn ý đi vào, mày hắn càng nhíu càng chặt, nhìn thấy tôi không khỏi lo lắng: “Mặc Hàn, là con không khỏe sao?”

“Không.” Mặc Hàn trấn an tôi: “Là nó đang hấp thu linh lực của nàng.”

Cái này tôi đã đoán được, sớm đã có tâm lý chuẩn bị, lại không rõ vì sao bộ dáng Mặc Hàn thoạt nhìn rất không cao hứng.

Trên bụng nhỏ truyền đến xúc cảm ngón tay Mặc Hàn khẽ ấn, hắn như đang vẽ trận.

Tôi khó hiểu, đang muốn hỏi hắn đang làm cái gì, trên bụng thoáng truyền đến một cảm giác lôi kéo, như có hai cổ lực lượng đang tranh đoạt linh lực ở trên bụng tôi.

Cảm giác kia rất không thoải mái, thậm chí đều có chút đau. Tôi không tự giác mà nhíu mày, Mặc Hàn thấy thế, nhìn dứa bé trầm giọng nói: “Không được hút linh lực của mẫu thân con.”

A? Là bởi vì bảo bảo đang hấp thu linh lực của tôi mới khó chịu như vậy sao?

Giọng nói của hắn rất nghiêm khắc, tôi bị hắn nuông chiều nghe ra đều có chút sợ.

Trong phòng truyền đến tiếng khóc oan ức của trẻ con, tiếng khóc càng lúc càng lớn, nghe được lòng tôi đều bị nhấc lên.

Nhất định là con của tôi và Mặc Hàn đang khóc.

Tôi đang muốn mở miệng khuyên bảo, lại nghe thấy Mặc Hàn khẽ quát một tiếng: “Không được khóc!”

Tiếng khóc kia dần thấp xuống, biến thành thấp giọng nức nở.

Tuy nhìn không thấy con, nhưng giờ phút này tôi cũng có thể tưởng tượng đến bộ dáng nó bĩu môi nước mắt oan ức ở trong bụng tôi.

“Còn không phải là chút linh lực sao, không có việc gì, chờ sau khi bảo bảo sinh ra, em vẫn sẽ có linh lực, đừng quát bảo bảo.” Tôi thử khuyên bảo Mặc Hàn, hắn lại lắc đầu.

“Tuy quỷ thai cắn nuốt linh lực của cơ thể mẹ sinh trưởng thuộc về hiện tượng bình thường, nhưng sẽ không cắn nuốt toàn bộ, càng sẽ không như nàng bây giờ một chút linh lực cũng không thể sử dụng ra như vậy.” Mặc Hàn giải thích nói.

Tôi có chút khó hiểu: “Vậy vì sao em sẽ như vậy…”

“Bởi vì Linh Thể Thuần Âm.” Hắn nói xong cúi đầu hôn tôi một chút: “Như vô cùng dễ dàng bị quỷ bám vào người, tuy Linh Thể Thuần Âm tăng tu vi lên nhanh, nhưng rất khó duy trì. Bị người khác hút linh lực, một chút lực cản cũng đều không có.”

“Vậy bảo bảo…”

“Người khác mang thai, sau khi quỷ thai hút một số linh lực, cơ thể mẹ sẽ tự bảo vệ linh lực còn thừa, quỷ thai sẽ không thể hấp thu linh lực của cơ thể mẹ. Hài tử sẽ bằng vào bản năng hấp thu hắn có thể hấp thu tất cả linh lực, nhưng nàng là Linh Thể Thuần Âm, không thể tự bảo vệ linh lực còn thừa, cho nên hài tử sẽ hút tất cả linh lực của nàng.”

Cho nên tôi mới không thể sử dụng một chút linh lực…

“Ta đã vẽ trận pháp ngăn cách, trong khoảng thời gian này, linh lực của nàng sẽ hơi yếu một ít, nhưng sẽ không thể không sử dụng hoàn toàn như lúc trước.”

Tôi theo tay hắn sờ ở chỗ bụng nhỏ, đích xác có quỷ khí nhàn nhạt chảy xuôi.

“Kỳ thật cũng không có việc gì, không phải có anh sao, linh lực em tạm thời không dùng được cũng sẽ không có nguy hiểm. Bảo bảo hấp thụ nhiều chút, tương lai có phải cũng sẽ lợi hại hơn chút hay không?” Tôi có chút chờ mong.

Mặc Hàn xụ mặt: “Hài tử của ta, muốn pháp lực thì tự mình tu luyện mới tính là lợi hại. Hút của nàng, tuyệt đối không được.”

“Nó còn nhỏ…” Vừa nhớ tới đứa bé nhìn thấy trong mộng kia, tôi đã cảm thấy lòng của tôi đều bị ấm hóa.

“Nhỏ thì càng thêm không thể chiều nó như vậy.”

“Vậy anh còn không phải chiều em sao…”

“Nàng không giống.” Mặc Hàn nhéo mũi của tôi: “Mộ Nhi, nàng là thê tử của ta, cho nên ta sủng nàng chiều nàng. Nàng muốn tu luyện, ta giúp nàng tu luyện; nàng chí không ở đây, cũng không phải là không có cách, tất cả đều có ta che chở cho nàng, nhưng con của chúng ta không giống vậy.”

“Sao bảo bảo không giống? Chẳng lẽ anh không che chở cho bảo bảo sao?” Tôi làm bộ xụ mặt.

Mặc Hàn cúi đầu hôn tôi một cái: “Nó là hài tử của phu thê mình, tất nhiên sẽ che chở cho hài tử. Chỉ là hài tử của chúng ta sẽ lớn lên, cuối cùng sẽ có thể đảm đương một phía một mình, cho nên cần phải tự mình cố gắng, không thể luôn ỷ lại nàng.”

Mặc Hàn nói xong khẽ xoa bụng nhỏ của tôi, nhìn nơi đó, trong mắt lập loè tia sáng đầy tình thương của ba.

Hắn đều là vì tốt cho con, tôi cũng chỉ có thể ủng hộ hắn.

Trong phòng còn truyền đến thấp giọng nức nở như có như không của con, tôi vuốt bụng nhỏ, an ủi nói: “Ngoan, đừng khóc, ba ba cũng là vì tốt cho con. Về sau, tự tu luyện mình với mẹ đi.”

A, nếu là lời nói nghiêm khắc, lời này cũng không đúng.

Bởi vì đứa bé vẫn là phải tự mình tu luyện, mà tôi đã có Mặc Hàn…

Thôi, đứa bé còn nhỏ, hắn khẳng định không hiểu những thứ này!

Bảo bảo như là dần bình tĩnh lại, sau khi tôi nhận thấy được trên bụng nhỏ truyền đến một trận hàn ý không bình thường, tiếng khụt khịt trong phòng đã biến mất.

Mặc Hàn nói: “Nó tự đi tu luyện.”

“Nhỏ như vậy đã phải tu luyện…” Tôi cảm khái một tiếng.

“Tu vi với quỷ mà nói đặc biệt quan trọng, tu luyện với quỷ mà nói là một loại bản năng, quỷ thai càng hơn như thế.” Mặc Hàn thoáng dừng một chút, mới nói: “Tuy nàng là người sống, nhưng bởi vì ta, hài tử sinh ra vẫn là quỷ. Nếu là thai tu luyện không đủ, tương lai sau khi sinh rất khó bổ khuyết.”

Tôi nghe đến đó, nghiêm trọng che kín bụng: “Bảo bảo, con nhất định phải tu luyện thật tốt!”

Chỗ bụng nhỏ không có phản ứng, tôi nhớ tới con của chị họ và Hoa Duyệt, không nhịn được có chút mất mát: “Mặc Hàn, chị họ hoài quỷ thai có thể nói chuyện với chúng ta, con của Hoa Duyệt cũng thành hình, vì sao bảo bảo trong bụng em còn không thể nói chuyện, cũng không thấy rõ bộ dáng của nó?”

“Phải qua một tháng, chờ sau khi nó hoàn toàn thành hình, là có thể mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ có người có tu vi mới nghe thấy.” Mặc Hàn nói.

Tôi gật đầu, nhớ tới ngày đó bảo bảo phát ra một tiếng thét dài, khóe miệng hơi cong lên: “Bảo bảo rất tuyệt, nhỏ như vậy cũng đã cứu em hai lần!”

Khóe mắt của Mặc Hàn cũng dần ôn nhu: “Ừ.” Hắn lại xoa bụng nhỏ của tôi, tán dương nói: “Làm rất tốt.”

Tôi cảm thấy bảo bảo được khen, hiện tại nhất định rất vui vẻ.

Cơ thể của Mặc Hàn dần bao trùm ở trên người tôi, ở bên cổ tôi khẽ cọ hai cái: “Thật xin lỗi…”

Tôi run sợ một chút, không tự giác nhớ tới đêm đó mơ thấy lời cô gái kia nói với nàng.

Đó là con của bọn họ…

Không!

Chuyện này không có khả năng!!

“Làm sao vậy…” Tôi cố nén bất an hỏi.

“Đồng ý với nàng không cần hài tử, lại không nghĩ rằng ta sơ sẩy một cái đã có hài tử.” Mặc Hàn ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo áy náy.

Tôi lại thở phào nhẹ nhõm.

“Cái này… Vốn là bởi vì…” Tôi đang muốn an ủi Mặc Hàn vốn dĩ không nghĩ muốn có con là bởi vì lo lắng biến thành chị họ của tôi và Hoa Duyệt, nhưng nghĩ đến đến bộ dáng của các nàng, tôi đánh cái rùng mình không lý do, không thể tiếp tục nói.

Mặc Hàn lại có chút mê mang: “Vì sao?”

Tôi nhìn hắn, lại không dám hỏi, sợ có được đáp án khẳng định.

Mặc Hàn sẽ không để tôi ăn chính mình, kia có lẽ sẽ lựa chọn để tôi ăn thịt người…

Tôi tuyệt không muốn ăn thịt người!

“Mộ Nhi?” Mặc Hàn thấy tôi xuất thần, gọi tôi vài tiếng: “Làm sao vậy?”

Tôi nhìn về phía hắn, trong lòng có chút không vui: “Con lớn lên, trừ linh lực ra, còn phải hấp thu cái gì?”

“Linh lực, quỷ khí, âm khí, nó đều cần.” Mặc Hàn giơ tay xoa gương mặt của tôi: “Làm sao vậy? Bộ dáng nàng rất sợ hãi…”

“Sẽ… Ăn thịt người sao…” Tôi thấp thỏm hỏi.

Mặc Hàn hiểu rõ, nắm chặt tay của tôi: “Đừng sợ, sở dĩ quỷ ăn thịt người, là bởi vì thân thể con người dày tinh hoa thiên địa, cho nên có một số âm linh ăn thịt người đề cao tu vi, hoặc là, có một số âm linh chỉ vì thỏa mãn dục vọng ăn uống mà ăn thịt người.”

“Vậy quỷ thai…”

“Tuy từ nhỏ quỷ thai đã có linh trí, nhưng là vì có thể bình an giáng sinh, sẽ căn cứ vào bản năng muốn ăn thịt người.” Mặc Hàn nói.

Sắc mặt của tôi nháy mắt trắng bệch, cơ thể đều không tự giác run nhè nhẹ.

Trách không được ngày đó tôi sẽ điên cuồng muốn ăn thịt tươi, thì ra là bởi vì như vậy…

“Mộ Nhi.” Mặc Hàn gọi tôi một tiếng, làm tôi phục hồi tinh thần lại. Trên má truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, rất thoải mái.

“Em…” Tôi giãy giụa trong lòng hồi lâu, tôi vẫn quyết định hỏi ra tới: “Em… Sẽ… Giống chị họ hoặc Hoa Duyệt sao…”

Mặc Hàn bởi vì tôi sợ hãi mà hơi nhíu mày lại nghe được lời này thả lỏng ra: “Đồ ngốc.” Hắn cúi đầu hôn tôi một chút: “Đương nhiên sẽ không.”

Tôi nhẹ nhàng thở ra, ôm lấy Mặc Hàn: “Em biết anh nhất định sẽ có biện pháp!”

Mặc Hàn ôm chặt tôi, ôm tôi vào trong lòng: “Biểu tỷ của em là nửa âm thể, cho nên con quỷ kia mới có thể gởi hài tử nuôi ở trong cơ thể nàng. Mà tiểu quỷ không phải nàng thân sinh, không có cảm tình với nàng, nửa âm thể với quỷ thai mà nói cũng là vật đại bổ, tiểu quỷ tự nhiên là vật tẫn kì dụng.”

“Về phần Hoa Duyệt, quỷ thai là nàng thân sinh, nhưng thực lực của con quỷ kia không đủ, linh trí bản thân của tiểu quỷ còn chưa hoàn toàn khai hoá, vì có thể làm quỷ thai khỏe mạnh trưởng thành, bọn họ mới nghĩ ra được biện pháp ăn thịt người.”

Dựa theo cách nói của Mặc Hàn, quỷ thai trưởng thành vẫn cần ăn thịt người, tôi lại lo lắng: “Vậy con của chúng ta thì sao?” Nó có thể không ăn thịt người mà lớn lên sao?

Mặc Hàn khẽ vuốt phẳng mày tôi nhíu chặt: “Con của chúng ta đương nhiên không giống, nó sẽ không tổn thương nàng, càng không cần ăn thịt người.”

“Vậy không ảnh hưởng đến nó trưởng thành sao? Có thể thiếu dinh dưỡng hay không?” Tôi lại lo lắng nghĩ đến cái này.

Mặc Hàn ý bảo tôi an tâm: “Quỷ thai ăn thịt người, là vì tăng tu vi lên, phần lớn quỷ thai đều là hoài ở dương gian, bởi vì không hấp thu đủ âm khí, tu vi không có, mới ra hạ sách này. Tuy cũng có không ít quỷ thai ăn thịt người, quỷ khí không tinh thuần bằng ăn thịt người nhưng vấn đề cũng không lớn. Quan trọng còn xem ngộ tính và căn cốt của bản thân.”

“Mà quỷ thai trưởng thành ở Minh giới, âm khí Minh giới sẽ cho dư sung túc bổ sung, không cần ăn thịt người. Về phần con của chúng ta...” Mặc Hàn cúi đầu nhẹ nhàng chạm trán với tôi: “Minh Cung có rất nhiều đồ bổ tốt hơn thịt người, người có cái gì ăn ngon.”

Vẻ mặt của minh vương đại nhân ghét bỏ nha!

Tôi lại hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi…”

Tôi đã nói sao, bảo bảo của nhà chúng tôi đáng yêu ra sao, sao có thể ăn thịt người!

Nhất định phải nói cho Quân Chi, để hắn ít đánh những chủ ý quái đó!

Nhớ tới Quân Chi, tôi nghĩ tới một chuyện rất nghiêm trọng, lập tức ngồi dậy từ trên giường: “Xong rồi! Em đã mất tích một ngày một đêm, Quân Chi bọn họ sẽ lo lắng! Minh giới có thể gọi điện thoại không?”

Mặc Hàn lắc đầu, tôi buồn rầu: “Vậy em nên nói với Quân Chi như thế nào là em không có việc gì?”

“Báo Mộng Trì.” Mặc Hàn nói ra một địa điểm.

Tên như ý nghĩa, đây là địa điểm để âm linh Minh giới báo mộng cho người thân, nhưng, hiệu quả báo mộng dựa vào pháp lực của âm linh mà định.

Báo mộng cũng phân cấp bậc, cấp bậc càng cao, chất lượng cho người thân mơ thấy càng cao, thời gian càng dài, nội dung càng rõ rang, ngược lại cũng thế.

Nếu âm linh có pháp lực thấp, nhưng lúc sống đã làm không ít chuyện tốt, thì có thể đi lĩnh điểm số công đức tương ứng, dùng điểm số công đức đổi cấp bậc nhất định để báo mộng.

Tôi có Mặc Hàn ở đây, nói chuyện với Quân Chi một ngày một đêm đều không phải vấn đề.

Rửa mặt sạch sẽ với Mặc Hàn, Tiểu Bạch rất nhanh đã mang chúng tôi tới Báo Mộng Trì.

Báo Mộng Trì ở một lâm viên lớn, bên trong là một ao nước, trên mặt nước dựng nên vài chiếc cầu đá xoay chín vòng, mỗi một cầu đá đều thông vào trong đình hóng gió giữa mặt hồ.

Trong ba vòng ngoài ba vòng đàn âm linh vây quanh lâm viên không lớn, Mặc Hàn nói, những âm linh này đều là xếp hàng chờ vào Báo Mộng Trì báo mộng.

Tôi đang muốn hỏi Mặc Hàn phía trước chúng ta nhiều âm linh xếp hàng như vậy, chúng ta phải đợi bao lâu mới có thể đến lượt chúng ta, Tiểu Bạch đã lướt qua âm linh xếp hàng phía dưới, trực tiếp chở chúng tôi vào lâm viên.

Nhìn trừ bỏ chúng tôi ra lâm viên không một quỷ vào Báo Mộng Trì, tôi đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

Chúng tôi sẽ không chen ngang chứ?

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của minh vương đại nhân, tôi hỏi Mặc Hàn: “Trước khi anh tới, sẽ không phải là làm quỷ rời đi trước chứ?”

Mặc Hàn gật đầu.

Đặc quyền giai cấp vạn ác!

Mặc Hàn dẫn tôi bước lên trên cầu đá trắng Báo Mộng Trì, mới đặt chân, tôi đã cảm giác được dưới chân lắc lư, như mình dẫm không phải là cầu đá, mà là trực tiếp dẫm lên trên mặt nước.

Mặc Hàn ôm eo đỡ lấy tôi, nói với tôi: “Ổn định cơ thể, nếu bị linh sóng cầu đá hoảng sợ rơi xuống, sẽ phải ba năm mới có thể lại báo mộng.”

Ngay từ đầu tôi là bởi vì không phòng bị, bước chân mới có chút loạn. Hiện tại Mặc Hàn nói, tôi dụng tâm ổn định cơ thể, ngược lại cũng không lung lay như ngay từ đầu.

Cầu đá dưới chân vẫn không nhúc nhích, nhìn như kiên cố không phá vỡ nổi, lại vẫn truyền đến đong đưa, tôi không nhịn được cảm thấy kỳ quái: “Vì sao cầu đá sẽ có linh sóng này?”

“Người chết như đèn tắt, vốn chính là thiên đạo luân hồi, người chết thành quỷ, sẽ ứng với không liên quan đến dương gian. Báo mộng là sau khi chết sẽ liên hệ với người thân, vốn chính là nghịch thiên mà làm.”

“Đây là khảo nghiệm?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn lắc đầu: “Chỉ là trở ngại.”

Cầu đá xây rất rộng lớn, năm con ngựa đi song hành đều không phải là vấn đề. Chẳng qua, mỗi khi đi một đoạn đường, bên cầu đá sẽ xuất hiện một điêu khắc cá chép hung thần ác sát.

Đi qua điêu khắc kia, linh sóng dưới chân sẽ chấn động càng thêm lợi hại. Loáng thoáng, uy áp trên cầu đá này cũng không ngừng tăng lên.

“Mặc Hàn, đây là có chuyện gì? Sao em cảm giác có uy áp? Còn tăng thêm?”

Mặc Hàn nắm tay thật chặt ôm lấy eo tôi: “Đừng sợ, uy áp và linh sóng đều là cầu đá này vì trở ngại âm linh đi tới một bộ phận. Càng đi lên trước, những thứ này đều sẽ tăng thêm. Có một số âm linh không đủ pháp lực, đi thiếu đường, thời gian báo mộng cũng ít.”

“Bờ hồ này cũng có thể báo mộng?” Tôi kinh ngạc nói.

Mặc Hàn gật đầu: “Nhưng, càng đến giữa, cảnh trong mơ báo mộng sẽ càng rõ ràng. Đi chưa được mấy bước sẽ báo mộng, người sống được báo mộng có thể tỉnh lại sẽ quên hết.”

Tôi vốn là có linh lực trong người, bên cạnh còn có Mặc Hàn che chở, rất nhanh đã đạt tới đình hóng gió chính giữa.

Ở giữa đình hóng gió, là một cái lu lớn bằng sứ men xanh, bên trong nuôi lá sen và hai con cá chép một trắng một màu.

“Đây là cá chép đưa mộng, cảnh trong mơ âm linh gửi gắm đều là từ chúng nó đưa đi dương gian.” Mặc Hàn nói.

Vì sao phản ứng đầu tiên của tôi là có chút tiếc nuối không mang đồ ăn cho cá tới?

“Chuẩn bị tốt chưa?” Mặc Hàn cúi đầu hỏi tôi.

Lúc này tôi mới thu tâm tư lại, gật đầu: “Bắt đầu đi.”

Hắn dắt lấy tay của tôi, đưa một đạo quỷ khí đánh vào bên trong lu nước.

Bên trong vốn an tĩnh ở dưới hai con cá chép tới lui tuần tra, bỗng nhiên thay đổi phương hướng, đầu đuôi bơi đi ngược lại kim đồng hồ, hơn nữa tốc độ càng bơi càng nhanh, càng bơi càng nhanh.

Rất nhanh, trong lu nước lại thấy hai con cá chép không rõ cơ thể, chỉ có thể mơ hồ thấy hai quả câu ngọc một màu một trắng, hợp thành một hình ảnh cực giống thái cực.

Một gợn nước nổi lên, Thái Cực Đồ trên mặt nước biến mất, bóng dáng của Quân Chi xuất hiện ở bên trong lu nước, hắn đang mê mang một mình đi ở bên trong một mảnh xám trắng.

Mặc Hàn nắm tay của tôi, trước mắt hoảng hốt một cái, tôi đã xuất hiện ở đối diện Quân Chi.

Mặt của Quân chi khiếp sợ: “Chị?”

Tôi cười: “Là chị, chị và Mặc Hàn báo mộng cho em.”

Lúc này Quân Chi mới chú ý tới Mặc Hàn bên cạnh tôi, khó khăn gọi hắn một tiếng: “Anh rể…” Sau đó lại nhìn bụng của tôi, vô cùng chột dạ cúi đầu xuống.

Tôi biết hắn là còn đang tự trách vì chuyện lén hạ thuốc phá thai cho tôi.

“Quân Chi, lần này tới báo mộng riêng cho em là muốn nói cho em, hiện tại chị ở Minh giới, người cũng không có việc gì. Chị tạm thời sẽ bồi Mặc Hàn ở Minh giới vài ngày, quan trọng nhất chính là, chuyện của bảo bảo em yên tâm, nó sẽ không ăn chị, càng sẽ không đi ăn người sống khác.”

Quân Chi kinh ngạc nhìn tôi: “Thật sao?”

Tôi gật đầu, hắn nhẹ nhàng thở ra, lộ ra tươi cười vui sướng tới: “Vậy là tốt rồi…”

“Cho nên em yên tâm đi, ba mẹ nơi đó, em nói với bọn họ, chị còn đang du lịch.” Tôi nói.

Quân Chi gật đầu, lại hỏi: “Vậy chị muốn ở Minh giới bao lâu? Nghe nói người sống ở Minh giới không thể ở lại qua bảy ngày.”

“Hiện tại chị ngốc bảy năm cũng không có vấn đề gì.” Tôi cười, đơn giản phân tích chuyện Âm Dương Quả cho hắn nghe, Quân Chi cái hiểu cái không gật đầu.

Tôi lại hỏi tình huống dương gian, Quân Chi nói cho tôi, sau khi tôi bị kéo vào bên trong lốc xoáy, lốc xoáy lập tức đóng cửa. Tiểu Bạch dưới bạo tẩu, xử lý toàn bộ dư nghiệt Đồng gia ở đây lúc ấy.

Lam Cảnh Nhuận phái người đưa hắn đi bệnh viện, ở bên kia giải quyết tốt hậu quả.

Hiện tại Quân Chi còn nằm ở bệnh viện, nhưng vấn đề không lớn, tôi cũng yên tâm.

Thời gian báo mộng không thể quá dài, nếu không sẽ làm người sống được báo mộng giảm thọ, tôi đã để Mặc Hàn kết thúc trận báo mộng này.

Hình ảnh trước mắt lại hiện lên lần nữa, tôi phát hiện tôi vẫn đứng ở cạnh lu nước, vẫn duy trì tư thế mười ngón nắm chặt với Mặc Hàn.

Tôi có chút tò mò: “A? Vừa rồi hình như em thấy em nhảy vào lu nước, sao bây giờ còn ở bên ngoài?”