Âm Phu

Chương 2




Edit: Thỏ

Sư phụ nhìn tôi liếc mắt một cái, giơ ngón trỏ đặt trước miệng làm khẩu hình cấm. Tôi vội vã gật đầu, chỉ lo sai một li đi một mạng.

Sư phụ quay đầu nhìn phu nhân kia: “Nếu muốn làm lễ minh hôn, bà phải biết có ba điều ta không làm.”

Phu nhân kia gật gật: “Không được làm chuyện ác, không hại người, không giết người.”

“Đúng vậy. Nếu bà đã rõ quy tắc, ta lập tức đốt hương.”

Đốt hương? Tôi sững sờ giây lát, không ngờ tới lão đầu này bản lĩnh cũng không ít, nhưng vì sao từ trước đến giờ tôi chẳng hay biết gì? Một lát sau, tôi thấy lão đem lư hương nhỏ màu đen xì đặt cạnh bếp Vương gia từ trong phòng ra, để giữa sân, lại dùng ba nén nhang cắm vào lư hương.

“Khói trắng làm thiện, khói đỏ làm ác. Nếu nén nhang này hóa thành khói đỏ, mời phu nhân trở về.” Lão đầu cầm nến nói với Trần phu nhân, sau đó thắp nhang.

Tôi, sư phụ, kể cả vị Trần phu nhân không rõ là người hay quỷ kia đều nhìn chằm chặp vào ba nén nhang, chỉ thấy đốm lửa dần tàn, một làn khói trắng chậm rãi bay lên.

Trần phu nhân thấy thế, nhếch môi, lộ ra nụ cười đủ khiến người ta sợ hãi. Nhưng không chờ nhang tàn non nửa, bỗng khói trắng hóa thành màu khói đỏ tươi.

Nét mặt bà ta khẽ biến, biểu cảm chuyển đổi không ngừng.

Tôi nhìn làn khói đỏ kia, thầm nghĩ lẽ nào vị Trần đại thiếu gia lúc sinh thời đã hại người khác? Người đàn bà này chẳng lẽ muốn lừa gạt sư phụ tôi?

Lão đầu cũng nhíu mày: “Khói trắng chuyển đỏ? Trần phu nhân, con trai bà rốt cuộc chết làm sao?”

Trần phu nhân trầm mặc giây lát mới chậm rãi nói: “Nó là con trưởng của Trần gia, tuổi ngoài 30 nhưng chưa cưới vợ. Tháng trước ta sai người hỏi cưới một con nhà đại gia khuê tú ở Văn trấn. Mấy hôm trước nó dẫn người đi rước dâu, ai ngờ trên đường gặp sơn tặc, con ta… con ta đã chết rồi.” Trần phu nhân vừa nói vừa rưng rưng nước mắt khiến tôi đứng đây nghe lén cũng mủi lòng thương. Đáng tiếc cho vị Trần đại thiếu kia, vất vả lắm mới cưới được vợ, nhưng mệnh không dài. Mẹ anh ta cũng thật thảm.

Lão đầu nghe xong, cảm thán: “Bị sơn tặc giết? Đó chính là đột tử! Trần phu nhân, con trai của bà chỉ e đã thành ác quỷ!”

Ác quỷ! Tôi sợ đến mức muốn bò đến ôm chân sư phụ. Mẹ nó chứ, mẹ anh ta không phải đến tìm thay người chết sao?

Trần phu nhân giương mắt nhìn sư phụ: “Phùng đạo trưởng, con trai ta mới 30 tuổi đã qua đời, dù sao ta cũng phải tìm người phụng bồi nó, không thể để nó cơ khổ một mình lang thang nơi trần thế.” Giọng nói Trần phu nhân sắc nhọn, tựa như lưỡi dao đâm xuyên màng nhĩ tôi, suýt chút vỡ nát. Tôi vội vàng che đôi tai, hi vọng có thể giảm bớt chút ít khổ sở.

Lão đầu cười lạnh vài tiếng: “Con bà trở thành ác quỷ, không thể đầu thai chuyển kiếp luân hồi, nói chi đến việc minh hôn.”

“Không!” Trần phu nhân giơ đôi tay lên, chỉ thấy móng tay bỗng dài ra nhọn hoắc. Bà ta gào vào mặt sư phụ. “Con trai ta không nên chịu khổ, không nên!”

“Trần phu nhân, mời bà trở về, ta đây không giúp được.” Sư phụ lạnh lùng nói, bình tĩnh nhìn Trần phu nhân dường như đã bắt đầu phát điên. Lão đưa tay vào trong ngực, chuẩn bị móc ra bùa phép.

Nhìn người đàn bà khủng bố kia tôi đã muốn trốn đi. Nhưng nắp quan tài phía sau Trần phu nhân khẽ động, sau đó một làn khói màu đỏ xông thẳng đến chỗ tôi, quẩn quanh bên cạnh.

“Gì chứ!” Tôi giật mình.

Mà Trần phu nhân vốn nhìn chằm chằm sư phụ nay đã chuyển hướng về phía tôi, bà ta nhếch môi nở nụ cười, lộ ra răng nanh trắng toát: “Trời sinh dương thể!”

Tôi sợ đến hét lên: “Sư phụ cứu con!”

Lão đầu lập tức nhảy chắn trước mặt tôi, dùng một tấm bùa dán lên người thì khói đỏ liền tản ra. Tôi vội vàng trốn sau lưng lão, mừng như mở cờ trong bụng. Lần nữa nhìn Trần phu nhân thì đã thấy bà ta đang ngó tôi, nét cười lạnh lẽo khiến toàn thân tôi nổi da gà: “Con trai, con muốn cưới nó?”

“Trần phu nhân, bà vốn là sinh hồn, nếu lầm đường còn không quay lại ta sẽ đánh bà hồn phi phách tán, không thể tỉnh dậy nữa.” Lão đầu cao giọng cảnh báo.

“Sư phụ, cái gì gọi là sinh hồn?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

“Chính là mi còn sống nhưng hồn lìa khỏi xác, sau khi trời sáng bà ta sẽ tỉnh lại, trở thành người.”

Tôi líu lưỡi, đâu ngờ còn có loại thao tác này.

Trần phu nhân ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười như rít gào khiến tôi ù tai thật nặng. Tôi bèn vội vã che tai.

“Phùng đạo trưởng, ông phải biết thân thể nó cốt dương, sau 20 tuổi không còn cách nào áp chế, lúc đó chỉ e nó bị vô số ác quỷ gặm nhấm đến xương xẩu cũng không còn. Nhưng nếu ông đem nó gả cho con trai ta, ta chắc chắn nó sẽ được an toàn, ý ông sao?” Trần phu nhân lộ ra vẻ tươi cười nhìn sư phụ.

Sư phụ cũng im như thóc. Lòng tôi bỗng chốc bồn chồn, trong đầu chỉ dâng lên một ý nghĩ, rằng lão đầu sẽ không dâng tôi vào miệng quỷ đi?

Thấy sư phụ nửa ngày không trả lời, bà ta bèn chậm rãi đi đến trước mặt tôi: “Nếu cậu không muốn chết, hãy kết hôn với con trai ta. Chỉ có nó mới bảo vệ cho cậu bình an được.”

Tôi cương quyết chửi ầm lên: “Cút hết đi! Ông đây sống vô cùng tốt, bà chớ gạt tôi kết hôn với ác quỷ, nói vậy không phải tôi càng sớm chết à?”

Trần phu nhân cũng không bị tôi chọc giận, ngược lại cười mỉm chi: “Cậu sở dĩ sống tốt là do trước 20 tuổi dương khí chưa mở ra. Chờ cậu qua 20 tuổi, lúc đó sư phụ cậu cũng không cứu được.”

Tôi nghe xong lời bà ta, trong lòng hoang mang đôi chút. Nuốt nước bọt, quay đầu nhìn sư phụ vẫn đang làm thinh, bèn kéo kéo vạt áo của lão: “Lão đầu, lão nói bà ta đang gạt con đúng không?”

Sư phụ chậm rãi xoay người, tôi nhìn mặt lão, chỉ thấy trên mặt kia tràn đầy bất đắc dĩ và khổ tâm: “Tiểu Duẫn, mi có sợ chết không? Nếu mi không sợ, 20 tuổi vừa đến sư phụ sẽ tự tay tiễn mi lên đường, sau đó sư phụ theo mi, hai thầy trò ta xuống hoàng tuyền làm bạn.”

Nghe xong lời của lão, tôi chỉ cảm thấy cổ họng phát khô, đôi tay bất giác run bần bật. Ông đây sống 19 năm, đột nhiên phát hiện mình sống không quá 20 tuổi, mẹ nó đây có phải đang kể chuyện cười?

Lão đầu nhìn tôi, tựa hồ chờ tôi trả lời.

Nhìn gương mặt già nua đã đối diện với tôi suốt 19 năm qua, tôi đột nhiên có chút chẳng đành, bèn cười khan hai tiếng: “Lão có phải xỉn rồi không? Lão thọ ít nhất trăm tuổi, mẹ nó ai muốn lão theo con.”

Lão đầu nghe tôi nói xong, sắc mặt khẽ biến, trong mắt tràn ngập xót xa: “Thằng nhãi ngốc, ai ngờ mi hiếu thảo như vậy.” Dứt lời quay đầu nhìn Trần phu nhân, chìa tay. “Đem ngày sinh tháng đẻ và tóc của con bà đưa ta.”

Trần phu nhân đảo đôi con ngươi một vòng, dường như đang lo lắng. Bỗng làn khói đỏ luẩn quẩn bên người bà ta một vòng, ngay lập tức bà ta đồng ý. Bà ta lấy trong áo ra một chiếc bao nhỏ màu vàng, mở ra, bên trong là một tấm giấy đỏ viết ngày sinh tháng đẻ và một nhánh tóc đen đưa cho sư phụ.

“Lão đầu, lão muốn làm chi?” Tôi nhìn sư phụ, bụng dạ bồn chồn.

Lão đầu nhìn tôi mỉm cười thần bí: “Chớ sợ.” Sau đó nói với Trần phu nhân. “Con bà muốn kết hôn với đồ đệ ta cũng được, nhưng nhất định phải có sinh tử kết hôn khế.”

Trần phu nhân định mở miệng đã thấy làn khói đỏ vòng quanh người bà ta hai vòng khiến bà ta không thể làm gì khác hơn ngoài đồng ý.

Tôi không biết cái gì gọi là sinh tử kết hôn khế, thế nhưng tôi lại biết lão đầu chắc chắn sẽ không làm hại tôi.

Lão đầu cầm tờ giấy kia, dưới ánh trăng nhìn hồi lâu, khoảng chừng qua hai tiếng đồng hồ tôi cũng mơ màng ngủ. Lão đầu bỗng lấy một cái bát từ trong phòng, đem rượu lão đổ vào bát, sau đó dùng lửa đốt nhánh tóc thành tro, trộn vào trong rượu. Lão kéo tay tôi đâm rách ngón trỏ, lấy vài giọt máu khiến tôi đau đến kêu ầm lên.

Lão mặc kệ tôi la hét, chỉ bắt tôi cầm bát nước đầy thành phần hổ lốn [1] uống vào.

“Cái gì chứ, con không uống!” Tôi lắc đầu, sống chết giãy dụa.

Lão căn bản không cho tôi cơ hội, lão thộp lấy cổ tôi trực tiếp đổ vào. Mùi rượu hôi hám và máu trộn lẫn vào nhau khiến tôi muốn nôn ọe, nhưng lão chặn mồm tôi không cho tôi phun ra, tôi đành ngậm đắng nuốt cay mạnh mẽ nuốt thứ kia vào bụng.

“Lão già điên, con đệch mẹ lão!” Tôi nằm thoi thóp trên đất chửi đổng.

Lão cười hì hì: “Tiểu Duẫn ngoan, mi uống nó rồi ác quỷ kia cũng không dám hại mi, chỉ có thể che chở mi cho tốt. Sư phụ cũng muốn tốt cho mi thôi.”

Tôi liếc lão một cái, ngất đi.

— —

[1] Hổ lốn: Hỗn tạp, lộn xộn, tạp nham