Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 24




Trên đường trở về, Kiều Trạch không nói gì nhiều.

Đầu dựa vào cửa sổ, hơi chống đầu, dùng vẻ mặt như có điều suy tư nhìn cô.

Cả đường Lộ Miểu bị anh nhìn, nhìn đến mức lông tóc cô dựng đứng cả lên.

Cô liền co lại ở chỗ ngồi trong xe bên kia, cảm giác như mình là một nàng thỏ trắng bị sói nhìn chằm chằm.

Kiều Trạch không nói gì, tay cứ thế chống má, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn cô.

Khi xe taxi nhanh chóng dừng lại dưới lầu, cuối cùng Lộ Miểu cũng không nhịn được nữa...

"Anh đang nhìn gì thế?"

Hỏi xong liền thấy Kiều Trạch ném qua một ánh mắt.

"Trừ cô ra còn có thể nhìn cái gì được nữa."

"..." Lộ Miểu lúng túng, không tự chủ mà đưa tay lên che mặt, "Nhìn tôi làm gì."

Tài xế dừng xe ngay dưới tiểu khu, chỉ vào cửa xe: "Đã đến rồi."

Kiều Trạch trả tiền, đẩy cửa xuống xe, lúc xuống xe lại nhìn cô một cái, rồi sau đó xoay người đi lên lầu.

Lộ Miểu đi theo sau anh mà chẳng hiểu gì.

"Mấy ngày nay cô không có kế hoạch gì chứ?" Mở cửa ra, đột nhiên Kiều Trạch hỏi.

Lộ Miểu lắc đầu: "Không có."

"Được rồi." Kiều Trạch quay đầu nhìn cô một cái, "Mấy ngày tới cô hãy đến bãi tập với tôi."

"..." Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn anh.

"Năng lực cơ thể* của cô, tốc độ phản ứng của cô, khả năng truy bắt của cô, khả năng bắn súng của cô... Tôi cần làm một bài tổng hợp đánh giá."

(*Là năng lực vận động thông qua tố chất vận động như sức lực, tốc độ, sự chịu đựng, sự mềm dẻo, linh hoạt, nhịp nhàng biểu hiện ra ngoài cơ thể.)

"..." Lộ Miểu nhíu mày, "Tôi còn chưa trả lời với anh mà."

Kiều Trạch: "Nên mới nhân dịp trước khi cô trả lời mà tiến hành đánh giá. Đánh giá xong rồi, cô muốn đồng ý cũng vô dụng."

Lộ Miểu phồng má: "Vậy xem ra, chẳng thà tôi từ bỏ luôn cho rồi."

Xoay người định đi về phòng, bỗng cánh tay bị giữ chặt.

Anh dùng sức, cả người cô bị kéo qua, gót chân không trụ vững, cả người lảo đảo, cả người mất trọng tâm nghiêng đi dựa vào vách tường bên cạnh, Kiều Trạch tiến lên một bước, thân hình anh cao lớn, chỉ một bước nhỏ đã đủ dồn cô dựa vào góc tường.

"Cô nói gì?" Anh hỏi.

Lộ Miểu có cảm giác bị ghé sát nhìn chăm chú, Kiều Trạch như thế làm cô hơi sợ, bất giác rụt về phía sau.

"Anh... Yêu cầu nghiêm khắc thế, không cần nghĩ cũng biết tôi chắc chắn không qua, cần gì phải lãng phí thời gian chứ." Cô cúi đầu nói, đi theo anh, cô thà ở lại chỗ Tiếu Trạm.

Người cô muốn tìm, không liên quan đến đỉnh của sơ đồ hình cây kia.

Kiều Trạch nhìn cô một lát: "Xác định rồi?"

Lộ Miểu định gật đầu, nhưng dưới ánh mắt anh lại nhát gan, cuối cùng đổi thành câu hòa hoãn: "Để tôi suy nghĩ lại đã."

Kiều Trạch buông cô ra.

"Sáu giờ sáng mai, đừng dậy muộn."

Lộ Miểu không dám ngủ nướng, năm giờ năm mươi sáng hôm sau đã tự giác tỉnh dậy, lúc cô dậy rửa mặt thì Kiều Trạch cũng đã dậy, vừa bước ra khỏi phòng ngủ, mặc bộ đồ ngủ màu xám, áo vải bông là kiểu ôm sát người, để lộ ra bả vai và cơ ngực săn chắc của anh.

Lộ Miểu tự giác né tránh: "Anh tắm rửa trước đi."

Kiều Trạch giơ tay nhìn đồng hồ: "Bây giờ chỉ cách thời điểm sáu giờ còn có tám phút, trước sáu giờ cô có thể kịp rửa mặt thay quần áo ra khỏi cửa?"

Lộ Miểu không biết anh làm vệ sinh trong bao lâu, liếc nhìn phòng tắm của anh, không gian khá lớn, cô gãi đầu, rồi im lặng đi đến, sóng đôi với Kiều Trạch, không nói gì, lấy nước, đánh răng, không hề có vẻ mất tự nhiên chút nào.

Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô, cô nghiêm túc đánh răng, thật đúng là không có tí gì gọi là mất tự nhiên.

Cho đến bây giờ cô không hề có tính tự giác xem anh là một người đàn ông.

Bất giác Kiều Trạch nhướn mày, lắc đầu trong một chốc, Lộ Miểu miệng dính bọt kem nhìn anh đầy kì quái.

"Sao thế?"

Không hiểu sao trong lòng Kiều Trạch lại dâng lên mấy phần không thoải mái.

"Đánh răng đi." Anh vỗ nhẹ vào gáy cô, không trả lời cô nữa.

Tám phút sau, hai người đều đã thay quần áo mặc giày thể thao chuẩn bị ra khỏi cửa, Lộ Bảo cũng phe phẩy đuôi đuổi theo.

"Lộ Bảo, ở nhà trông nhà." Dặn dò Lộ Bảo xong, Kiều Trạch liền dẫn Lộ Miểu ra ngoài.

Anh đưa cô đi vòng quanh thành phố An, chạy lộ trình bán marathon, 21 km, trong đó còn tăng thêm kiểm tra biến tốc.

Chạy xong hành trình, Lộ Miểu thở hổn hển, mặc dù kém thoải mái hơn Kiều Trạch, nhưng tinh thần với thể trạng lại khỏe hơn.

Lần này Kiều Trạch không làm khó cô tiếp, nhìn cô hai tay chống lưng thở gấp ở đằng kia, liền cầm lấy khăn khô đi đến, ném lên đầu cô, phủ lấy trán để cô lau mồ hôi.

"Không sao chứ?" Anh hỏi.

Lộ Miểu lắc đầu: "Không sao."

Hơi thở bình ổn lại mới đứng lên.

Kiều Trạch gật đầu, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Đã qua hạng mục năng lực cơ thể."

Lộ Miểu nhẹ nhàng thở ra, mím môi cười với anh: "Anh hình như đã có nhân tính hơn rồi đấy."

Kiều Trạch nhìn cô: "Thì ra trong mắt cô, tôi không chỉ không phải là một người đàn ông, mà đến người cũng không phải nốt?"

Lộ Miểu thành thật gật đầu: "Tôi cảm thấy anh đã vượt quá phạm trù định nghĩa nam nữ của tôi."